Tô Tranh đang định nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Mạc Phong cũng cảm thấy động tác của cô, duỗi tay ôm cô vào lòng.
Tô Tranh đẩy cánh tay kiên cố hữu lực của anh ra. Trước kia Tô Tranh cũng không thích tựa vào cánh tay kia, có chút khác người, nhưng Mạc Phong lại thích.
Mạc Phong thích ôm Tô Tranh vào lòng, để cho cô nằm trong vòng tay anh.
Nhưng Tô Tranh thấy, chẳng thể làm gì khác ngoài nằm đó. Được rồi, hôm nay Tô Tranh đột nhiên cảm thấy, thật ra thì nơi đó cũng có chút thoải mái, cũng không còn có cảm giác cứng rắn giống như trước kia nữa.
Hai người lẳng lặng nằm đó, trong đêm tối nhìn không thấy rõ, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở và nhịp tim của đối phương.
Tô Tranh hạ tay xuống, đặt tay lên ngực Mạc Phong, nơi đó ấm áp, nhịp tim có quy luật mà hữu lực. Đó là nhịp tim của Mạc Phong.
Mạc Phong đưa tay ra, nắm lấy bàn tay cô đặt trên ngực mình, dùng ngón tay có vẻ hơi thô cứng của mình vuốt ve tay Tô Tranh.
Tay Tô Tranh nhu nhược mảnh khảnh, giống như chỉ hơi dùng sức sẽ bẻ gãy được.
Mạc Phong đột nhiên cảm thấy người con gái mềm mại nằm đây mới chính là Tô Tranh của mười năm trước.
Mười năm trước, mặc dù Tô Tranh có dáng vẻ của thiếu nữ quật cường, nhưng lại xinh đẹp thanh tao, đối với anh uyển chuyển nhu tình.
Mười năm trước , Tô Tranh chính là một con sóc con được anh nâng niu trong lòng bàn tay. Nhìn cô vì thế mà phải chịu đủ mọi chuyện phiền lòng, nhìn cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú mang theo nét ưu thương. Anh vừa lạnh nhạt, vừa vươn tay trao cô chút ấm áp, cũng không phải nhiều lắm, nhưng lại vừa đủ để cho cô không mất đi lòng tin trong cuộc sống.
Mạc Phong cảm thấy, lúc đó Tô Tranh vừa quật cường, vừa yếu ớt nên cần phải có một người che chở, giống như che chở một món đồ sứ tinh tế.
Nhưng sau đó Mạc Phong lại hoàn toàn thất vọng về Tô Tranh, anh rời bỏ cô. Vì vậy sau mười năm này, Mạc Phong chợt nghĩ, mười năm này, Tô Tranh sống như thế nào?
Tô Tranh nhìn Mạc Phong, thanh âm khàn khàn hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”
Mạc Phong nghiêng đầu nhìn cô một lúc, từ từ nói: “Tôi đang nghĩ đến chuyện sắp tới.”
Tô Tranh nhíu mày: “Sắp tới?”
Mạc Phong nhìn lên trần nhà lần nữa: “Đúng vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ nghỉ hè. Vì muốn làm một ông bố gương mẫu, tôi quyết định cho bọn trẻ đi xa nhà một thời gian, ra ngoài nghỉ ngơi.”
Tô Tranh nghe vậy mặt không hề đổi sắc, lặng lặng chờ câu nói kế tiếp của anh.
Quả nhiên, Mạc Phong không nghe được câu trả lời của cô, thở dài một tiếng nói: “Dĩ nhiên, không thể thiếu em.”
Tô Tranh vẫn không nói gì, nhưng tay đặt trên ngực Mạc Phong, nhẹ nhàng thăm dò,vuốt ve.