Vùi đầu đến 6 giờ chiều, Đinh Hiểu mới gọi điện hỏi cô buổi tối có phải tăng ca không? Nếu có tăng ca, thì cùng ăn cơm tối.
Tô Tranh nhớ tới ý tứ trong lời nói của Đinh Hiểu, bắt đầu mơ hồ cảm thấy anh đối với cô còn có ý khác. Tô Tranh hiểu rõ, một người từng chết một lần, những thứ tình yêu kia đã sớm thành khói mây. Hôm nay sao cô còn có thể có loại tình cảm kia? Đinh Hiểu là một người đàn ông tốt, nhất định sẽ có một người phụ nữ thích hợp. Nếu giờ đã biết anh đối với mình có ý khác, dĩ nhiên nên sớm kết thúc cho thỏa đáng tránh làm trễ nải tương lai của anh. Vì vậy lập tức dứt khoát từ chối, nói là mình mua đồ ăn ngoài được rồi.
Đinh hiểu nghe Tô Tranh không chút do dự lịch sự lạnh nhạt cự tuyệt, thì hơi do dự một chút. “Vậy cũng tốt. Cũng vừa lúc tôi phải gọi đồ ăn ngoài. Có cần tôi mua cho không?”
Tô Tranh lịch sự cảm ơn, nhưng vẫn cự tuyệt: “Không cần. Lỗ Hân giúp tôi mua bữa tối rồi.” Lỗ Hân là thư ký của Tô Tranh, là một cô gái săn sóc chu đáo tỉ mỉ.
Đinh Hiểu nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi. Vậy cô làm nhanh, nhớ ăn cơm sớm chút.”
Đối với sự quan tâm này, Tô Tranh rất cảm kích, nhưng trong lòng lại hi vọng anh không như vậy. Họ ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, không thể tiến thêm một bước nào nữa. Cũng trong lần tiệc sinh nhật đó, lần đầu tiên Tô Tranh nhận ra người đàn ông này có lòng với mình. Vì vậy bắt đầu nghĩ cách kéo giãn cự ly.
Đinh Hiểu cũng cảm thấy sự xa cách của Tô Tranh, tâm trạng có chút sa sút, ko nói thêm gì liền cúp máy.
Tô Tranh lập tức gọi điện cho Lỗ Hân, hỏi chuyện mua đồ ăn. Quả nhiên Lỗ Hân biết Tô Tranh phải làm thêm đã mua đồ ăn rồi. Tô Tranh gật đầu hài lòng, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Đồ ăn tới, cô vội vàng ăn cơm, tiếp tục làm việc. Trong lúc này Đinh Hiểu cũng không gọi điện tới. Chắc là thái độ lạnh nhật vừa rồi của Tô Tranh đã làm anh hiểu được một chút.
Tô Tranh làm xong việc, nhìn đồng hồ đeo tay, đã 9h. Cô đẩy cửa nhìn ra ngoài, phát hiện người trong phòng làm việc đều đã về cả. Phần lớn đèn các phòng đã tắt. Cả phòng làm việc to như vậy rất âm u, chỉ có chút ánh sáng Tô Tranh chấm dứt công việc, nâng đồng hồ lên vừa nhìn, đã chín giờ, cô đẩy cửa ra nhìn bên ngoài, phát hiện người trong phòng làm việc đều đi hết sạch, phần lớn đèn chiếu sáng trong phòng làm việc cũng đã tắt, phòng làm việc to như vậy nhưng chỉ còn là sự âm u, chỉ có chút chút ánh sáng, là của những người cũng làm thêm giờ như Tô Tranh.
Tô Tranh trở lại phòng làm việc, vươn vai. Nhớ tới hôm qua ở cùng với Mạc Phong không được ngủ ngon. Tối nay làm đến đây thôi, về nhà ngủ một giấc.
Cô đang định gọi điện cho thư ký Lỗ Hân báo là cô về sớm một chút. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Tranh nghĩ chắc là Lỗ Hân, đoán chừng có chuyện lười gọi điện nên tới. Vì vậy cũng không ngẩng đầu nói: “Vào đi.” Cửa khép hờ, người đến có thể trực tiếp mở cửa.
Cửa bị đẩy ra trong im lặng, một mình đi vào, đi tới trước bàn làm việc.
Tô Tranh đột nhiên cảm giác không đúng, bóng dáng người kia rất cường tráng và cao lớn, không phải Lỗ Hân, cũng không giống Đinh Hiểu.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện có một người đàn ông đứng trước mặt cô, đôi mắt thâm trầm khó dò.
Là Mạc Phong!
Cô giấu đi tia kinh sợ, nhíu mày lạnh nhạt hỏi: “Sao anh lại đến đây?”. Công ty có hệ thống an ninh. Anh ta không có thẻ ra vào làm sao vào được?
Mạc Phong cũng rất mất hứng, lạnh giọng hỏi ngược lại: “Sao? Tôi không thể đến sao?”
Tô Tranh nghẹn lời. Đúng vậy, công ty này là công ty của em trai Mạc Phong, nên Mạc Phong đương nhiên có thể đến, tại sao không thể đến? Hơn nữa cô lập tức nghĩ ra, nếu là Mạc Phong, chắc là hệ thống an ninh cũng không làm khó được anh.
Cũng đúng lúc Tô Tranh muốn về, dọn dẹp đồ bỏ vào túi, vừa dọn vừa hỏi: “Tùy ý anh. Nhưng tôi đang định về.”
Mạc Phong đưa tay chặn động tác thu dọn đồ đạc của cô, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô: “Tô Tranh. Chờ chút đã.”
Tô Tranh nhìn bàn tay sạm màu đang giữ tay mình thật chặt kia, tay của cô bị tay của người nọ nắm chặt đến lỗi đến cả khớp xương cũng nhìn rõ, dĩ nhiên không thể nhúc nhích. Cô cười lạnh, nâng mắt hỏi anh: “Mạc Phong, anh muốn làm gì?”
Mạc Phong nheo mắt, thấp giọng hỏi đầy ngu hiểm: “Tô Tranh, tôi chưa từng biết, bây giờ em lại có cái sở thích tệ hại như vậy.”
Tô Tranh nhíu mày không hiểu: "Sở thích tệ hại?"
Mạc Phong thấy cô ra vẻ không biết, mặt anh càng tỏ vẻ tức giận hơn: “Nhiều năm không gặp. Giờ em còn học được cách chia rẽ gia đình của người khác sao?"
Chia rẽ gia đình người khác? Bị nói oan như vậy, Tô Tranh càng thêm im lặng. Nhưng ngay sao đó, cô cũng nghĩ ra hiển nhiên là vì chuyện hôm nay khiến Mạc Phong hiểu lầm, vì vậy chỉ có thể hạ mình kiên nhẫn giải thích: “Mạc tiên sinh, nếu anh chỉ là vì chuyện ngày hôm nay, vậy khẳng định là anh hiểu lầm rồi. Tô Tranh tôi không có quyền quản lý hôn nhân của Mạc tổng.”
Mạc Phong cười lạnh, dĩ nhiên không tin: "Tô Tranh, em dám nói quan hệ giữa em và Mạc Vân đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới sao?"
Tô Tranh nghe vậy, mỉm cười giải thích: “Giữa tôi và anh ấy không phải chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần. Nhiều năm như vậy, nhất định chúng tôi cũng có chút giao tình. Nhưng tuyệt đối không phải như anh tưởng tượng .”
Mạc Phong nghe vậy, trong mắt như nổi lên bão táp. Anh nhìn Tô Tranh đang mỉm cười hồi lâu, chợt từ trong túi lấy ra một phong bì thả lên bàn, sau đó nói từng chữ: “Tô Tranh, tự em xem đi.”
Tô Tranh càng thêm nghi ngờ, cầm phong bì đó lên mở ra, phát hiện bên trong toàn là hình. Có hình Tô Tranh và Mạc Vân cùng nhau ăn cơm, lúc Tô Tranh vỗ vai Mạc Vân an ủi, còn cả lúc hai người tay trong tay cùng nhảy trong vũ hội, dĩ nhiên còn có buổi tối hai người cùng rời khỏi công ty rồi cùng lên xe rơi đi.
Những chuyện này xem ra cũng rất bình thường. Tô Tranh luôn quang minh chính đại. Bởi vì xác thực cô và Mạc Vân không có gì mập mờ, hơn nữa chuyện lúc ấy không phải chỉ có mình cô và Mạc Vân, thậm chí còn có người thứ ba người thứ tư ở đó mà.
Thế nhưng mấy hình hai người đó, sau khi lấy ra nhiều tấm đặt cùng một chỗ thì lại có chút kì lạ, thật đúng là họ có gì đó mập mờ.
Xem xong những thứ này, Tô Tranh mỉm cười nhìn về về phía Mạc Phong: “Mạc Phong, anh đem mấy tấm hình này đến, rốt cuộc muốn nói gì?”
Mạc Phong thấy cô vẫn đang mỉm cười, trong lòng lại càng tức giận, cắn răng nói: “Tô Tranh, em không muốn giải thích một chút không?”
Tô Tranh tiện tay đem phong bì này thả lại trên bàn, sau đó ngồi làm việc trên ghế, không chút để ý nói: “Cẩn phải giải thích sao? Giải thích có hữu dụng sao? Hôm nay anh tới không phải là muốn nghe tôi giải thích, mà là đến hỏi tội tôi đấy chứ?”
Mạc Phong nhìn vẻ mặt không chút để ý của cô, càng đau lòng hơn, lạnh lùng ép hỏi: “Tô Tranh, cứ coi như những hình này là có người cố ý chụp. Nhưng chuyện ngày hôm nay là tôi tận mắt nhìn thấy.”
Tô Tranh nhớ tới chuyện buổi trưa, xác thực, nhìn từ góc độ của Mạc Phong quan hệ giữa cô và Mạc Vân đúng là rất mập mờ! Một người thì vừa mới ký đơn ly hôn, người kia thì là một người phụ nữ độc thân lại không đợi được đến mai mà lập tức chạy đến tận nơi quan tâm chăm sóc, nói không mập mờ ai tin?
Nhưng, chuyện này có liên quan đến Mạc Phong sao? Giao ước giữa cô và anh, có liên quan tới những thứ này sao?
Cho nên cô ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Phong lắc đầu cười: “Mạc tiên sinh, anh tới đây để thay em dâu anh hỏi tội, hay là tới đòi công bằng cho chính mình?”
Vẻ mặt Mạc Phong nặng nề, ngay sau đó xoay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Em còn dám hỏi ngược tôi? Vậy là em đã thừa nhận?”
Tô Tranh cố ra vẻ không biết, cười vô hại: “Tôi thừa nhận gì?”
Mạc Phong đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn cô, cúi đầu hỏi: “Có phải em thừa nhận quan hệ giữa em và Mạc Vân là không đứng đắn?”
Quan hệ không đứng đắn? Tô Tranh tiếp tục lắc đầu cười bất đắc dĩ. Cười xong cô nhìn Mạc Phong lúc này đã tràn đầy tức giận, lạnh nhạt nhắc nhở: “Mạc Phong, anh không được quên. Người cùng tôi có quan hệ không đứng đắn là anh, chứ không phải em trai anh.”