• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa, bọn trẻ đi chơi. Mạc Phong cũng đã ra ngoài vì bận việc.

Tô Tranh mở máy tính xách tay, cắm USB vào đọc. Mở một phần mềm đã chuẩn bị trước lên, mở ra đợi phần mềm đó giải mã tài liệu và công cụ đặc biệt LC4 tiến hành phân tích và phá mật mã.

Nửa tiếng sau, công cụ phá khóa này phát ra một tiếng báo. Tô Tranh vội mở ra xem. Mật mã đã phá thành công. Nhưng khi nhìn thấy mật mã này, Tô Tranh nhất thời ngây người

Mật mã đó, là ngày sinh nhật của cô.

Tô Tranh nhìn mật mã này trầm mặc thật lâu. Và suy nghĩ lại. Cô đã trải qua bao nhiêu việc, chẳng lẽ lại vì chút tình cảm này mà choáng váng? Cho nên phải tỉnh táo nhìn người mình yêu, tỉnh táo nghe những lời nói ngọt ngào đó và thậm chí tỉnh táo bang quan nhìn con mình đau lòng khổ sở.

Đương nhiên Tô Tranh cũng hoài nghi. Cô hoài nghi tất cả đều là giả. Cô là người từng trải qua bao khổ sở như vậy, lẽ nào lại dễ dàng tin tưởng hạnh phúc trong gang tấc này? Cô biết số phận sẽ không ưu đãi mình như vậy, sẽ không cho mình có được thứ mình mong muốn như vậy.

Thế nhưng trong một phút kia Tô Tranh lại biết, người đàn ông kia thật sự yêu mình, cô có thể tin đây là sự thật không?

Tô Tranh ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu. Cô biết yêu thật lòng là thế nào. Chuyện cô nên làm có nên tiếp tục không? Ước định mười năm trước kia. Bản thân cô không có gì bảo đảm. Vậy thì bây giờ làm sao cô có thể tin tưởng một cam kết hư vô không có thực như vậy? Cô cẩn thận, cầu toàn, chịu uất ức như vậy. Cô vì tất cả bỏ ra cái giá quá cao. Làm sao cô có thể đem tất cả kỳ vọng của mình ủy thác trên thân người khác?

Tô Tranh kiên định di chuyển con chuột, nhớ kỹ mật mã đó.

Cô biết, người đáng tin tưởng nhất trên thế giới chính là mình.

Trong cơn bão tố muốn bám chặt thì nhất định phải lấy được điểm yếu của đối phương.

Trước mặt Mạc lão phu nhân, cô không còn là người mẹ mặc cho người ta định đoạt, thậm chí ngay cả can đảm đàm phán cũng không có.

Cô là Tô Tranh, cô phải nắm giữ vận mệnh của mình, cô muốn cho con của mình một cơ hội lựa chọn!

Mạc Yên Nhiên vừa làm bài, vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Tô Tranh bên cạnh.

Mạc Yên Nhiên là ai chứ? Dĩ nhiên bé không thể vì vài quả anh đào mà vội vàng thân thiết với người vốn xa lánh mình được. Cô bé chỉ lặng lẽ quan sát Tô Tranh, trong lòng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là cô này xảy ra chuyện gì sao?

Tô Tranh đang cúi đầu xem một quyển sách bài tập, cảm thấy ánh mắt của Mạc Yên Nhiên, cô mỉm cười ngẩng đầu, thân thiết hỏi: “Yên Nhiên. Sao thế? Có việc gì không?”

Mạc Yên Nhiên nhìn trộm bị Tô Tranh bắt được, muốn tránh cũng không được, mặt bỗng nhiên đỏ đỏ. Chỉ là bé là Mạc Yên Nhiên đó. Làm sao bé có thể ngượng ngùng được? Vù vậy bé đỏ mặt lớn tiếng nói: “Cháu có một bài không biết làm. Dì dạy cháu đi!”

Sau khi nói xong cô suy nghĩ một chút, lại kiêu ngạo bổ sung: “A, không hẳn là cháu không làm được. Cháu muốn đố dì đấy!”

Tô Tranh không nhịn được phì cười: “Được rồi. Vậy dì tiếp nhận lời thách đố.” Nói xong lập tức đứng dậy đi đến, cầm tập bài tập lên xem.

Gần đây Tô Tranh dụng công không ít, tổng kết trên mạng các bài giảng của thầy cô giáo có tiếng và mấy trăm câu hỏi khóa giải đáp. Cô so với bất cứ ai cũng nghiêm túc hơn. Hôm nay xem đến bài này, cô liền lập tức biết, đây là đề mục trong đề thi Olympic số học một năm trước. Sau lại vì đề mục quá mức đánh đố mà bị rút ra khỏi phạm vi đề thi Olympic. Không ngờ bài tập của Mạc Yên Nhiên vẫn còn loại đề này?

Mạc Yên Nhiên thấy Tô Tranh cau mày nhìn đề mục này, không cưỡng nổi đắc ý nói: “Thế nào? Dì cũng không làm được sao?”

Tô Tranh cười, nhìn Mạc Yên Nhiên tràn đầy tự tin chờ cô thất bại hỏi: “Yên Nhiên biết làm thật sao?”

Mạc Yên Nhiên bĩu môi: “Đó là đương nhiên, nhờ cháu học rất lâu mới hiểu được đấy!”

Tô Tranh ngồi xuống, để tập đề xuống cười nói: “Được rồi, Yên Nhiên có thể chỉ cho dì một chút không?”

Mạc Yên Nhiên nháy mắt nhìn cô, kinh ngạc nói: “Dì Tô không làm được sao?”

Tô Tranh chỉ cười không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Mạc Yên Nhiên.

Mạc Yên Nhiên thầm nghĩ, tôi là Mạc Yên Nhiên. Tôi không so đo với người tầm thường như dì. Xem như vì hôm qua cô đối tốt với tôi như thế, tôi sẽ dạy không cho cô đi! Cũng để cho cô biết rõ Mạc Yên Nhiên – tôi thông minh vô địch cỡ nào!

Mạc Yên Nhiên hưng phấn cầm giấy bút chỉ cho Tô Tranh cách làm đề này như thế nào. Đây đúng là một đề phức tạp. Tô Tranh vừa vẽ vừa chỉ, vừa nói vừa nhìn Tô Tranh có nghe rõ không.

Tô Tranh gật đầu liên tục, đến lúc mấu chốt vấn đề có chút tính dẫn dắt. Vốn dĩ Mạc Yên Nhiên là người biết làm nhưng lại ngập ngừng vì cũng chưa hiểu rõ. Hôm nay Tô Tranh vừa hỏi, lại làm cho cô bé nghĩ kĩ một chút. Bé cũng thật thông minh, rất nhanh làm rõ suy nghĩ của mình, tiếp tục giảng giải cho Tô Tranh.

Tô Tranh con gái mình nhiệt tình giảng giải đề cho mình, một nửa suy nghĩ đang nghe đề mục, một nửa suy nghĩ đã bay lên chín tầng mây từ lâu.

Đứa bé này, cô vừa sinh ra đã chẳng được nhìn thấy một lần. Hai mươi năm nhớ mong, mười năm thứ đầu tiên cô chỉ dám đứng nhìn từ xa, lúc nhìn thấy con cũng là lúc chết, mười năm thứ sau vì không muốn để cho người khác hoài nghi chú ý, nên không dám xuất hiện trước mặt cô bé, lại cũng chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn từ xa.

Hôm nay lại có thể có lúc này. Cô bé vừa ngây thơ vừa kiêu căng ngồi trước mặt mình, nhiệt tình giảng bài cho mình.

Trong lòng Tô Tranh cảm thấy kiêu ngạo, lại có chút chua xót, lại có ngọt ngào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK