Tiếng xe lửa xình xịch vang lên, đầu óc cô lại tỉnh táo khác thường.
Mười một năm rồi, bao nhiêu lần rạng sáng, nhưng chưa bao giờ cô gần gũi với họ như vậy, gần trong gang tấc.
Tô Tranh nhắm mắt lại, cô dĩ nhiên vĩnh viễn không thể quên, cũng thời khắc này vào rất nhiều năm trước, cô đã trải qua đau đớn hành hạ, sinh ra hai đứa bé.
Nhưng cô lại không có cơ hội nhìn chúng một lần, thì đã phải cách xa.
Một người lạnh lùng mà cố chấp như vậy đứng ở đầu giường Tô Tranh, từ trên cao nhìn xuống nói: cô có hai lựa chọn.
Một là vĩnh viễn ở lại bên cạnh chúng, hai là cầm một khoản tiền buông tay.
Tô Tranh vẫn nhớ rõ ràng như cũ, loại cảm giác mồ hôi ướt nhẹp quấn chặt mái tóc vào cổ, cũng nhớ rõ ràng, khi cô nghe được hai lựa chọn tuyệt vọng này.
Ở lại bên cạnh họ, từ đó vĩnh viễn quên thân phận của mình, trọn đời không nhắc lại thân thế thật của bọn trẻ nữa.
Giống như Miêu bà bà đó một lòng chăm sóc bọn trẻ, làm một bảo mẫu đúng mực mến yêu của bọn trẻ, sau này nhìn thấy Mạc Phong tìm được người mình yêu, nhìn bọn trẻ gọi người phụ nữ khác là mẹ.
Đối với bọn trẻ, vĩnh viễn cũng không biết mẹ của chúng còn sống trên thế gian này.
Đây là lựa chọn duy nhất.
Tô Tranh mở mắt, nhìn bóng đêm mênh mông đang nhanh chóng lui về phía sau.
Mười một năm trước, cô bỏ qua, bỏ qua cơ hội ở lại bên cạnh bọn trẻ.
Cô thấy được ánh mắt kiên quyết của người đàn bà kia, trong đó thậm chí còn có loại dung dữ của quân nhân.
Giống như một loại trực giác, Tô Tranh yếu đuối khi đó biết, người phụ nữ này nói được là làm được.
Tô Tranh cũng không muốn cứ thế từ bỏ quyền lợi của mình.
Cô tình nguyện chịu tương tư khắc cốt, cũng muốn từng bước đến bên chúng, ôm một phần vạn hi vọng, chờ chúng gọi cô một tiếng mẹ!