Lúc đầu kế hoạch của cô là trước khi lão phu nhân phát hiện ra sự tồn tại của cô thì cô sẽ lặng yên không một tiếng động mang hai đứa bé từ nhà họ Mạc đi, khi đó cô lạnh nhạt hùng hồn là chắc chắn sẽ làm được. Nhưng càng đến gần các con, tầm lòng sắt đá của cô cũng bị mềm, cô bắt đầu cảm thấy thật ra các con ở nơi nào cũng không quan trọng, chỉ cần nơi ấy làm cho bọn chúng hạnh phúc.
Cô bi ai nhận ra rằng, bọn nhỏ không còn là nhưng đứa bé quấn tã năm đó mặc cho người lớn quyết định. Bọn họ có chủ kiến ,có tình cảm và cách suy nghĩ của riêng mình. Vì vậy cô bắt đầu nghĩ đến việc nên để cho bọn nhỏ tự mình làm chủ, ít nhất phải cho bọn họ một cơ hội để được lựa chọn.
Dĩ nhiên nếu như có liên quan đến nhà họ Mạc và sự an toàn của bọn họ, cô nhất định sẽ thực hiện tiếp kế hoạch ban đầu.
Tô Tranh suy nghĩ sâu xa, phát hiện vấn đề lớn nhất của cô bây giờ là: thời cơ và lựa chọn.
Nếu như trong tương lai nhà họ Mạc vẫn sừng sững không sụp, thì đương nhiêu cô sẽ để thời gian cho bọn nhỏ lựa chọn. Nhưng nếu sau này nhà họ Mạc thất bại, thì nhất định cô sẽ dẫn chúng đi.
Tô Tranh có lý do tin tưởng, khi vào tình huống xấu nhất nhà họ Mạc nhất đinh sẽ vì gia tộc mà tạo đường lui cho mình. Thế nhưng con đường này Tô Tranh không biết là gì, nếu như ngộ nhỡ đến ngày đó, có thể Tô Tranh thật sự sẽ cả đời không thể gặp lại con mình.
Khi Tô Tranh đang nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung , thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên rất nhỏ .Lúc đầu Tô Tranh còn tưởng đó là ảo giác của mình, nhưng sau khi nghiêng tai nghe kĩ thì mới phát hiện là thật sự có tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy xuống giường đi đến trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, là Mạc Phong.
Tô Tranh do dự một chút, có nên mở cửa cho Mạc Phong.
Tô Tranh he hé mở, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?" Người đàn ông này mấy hôm trước còn anh anh em em với cô, vậy mà bây giờ khi vị hôn thê xuất hiện, lập tức biến cô trở thành người dưng.
Vẻ mặt Mạc Phong bình tĩnh, cánh tay khẽ chống đẩy khe cửa mở thêm: "Cho anh vào đi."
Tô Tranh cười lạnh một tiếng, dùng sức đóng cửa, nhưng cánh tay Mạc Phong lại chắn ở nơi đó, đóng được một nửa là không thể tiếp tục khép lại nữa.
Tô Tranh nắm chặt tay nắm cửa, ngước mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phong.
Con ngươi Mạc Phong thâm trầm nhìn lại Tô Tranh, tay của anh cũng không có rút lại, cậy mạnh mà đẩy cửa đi vào, anh chỉ bình tĩnh nhìn Tô Tranh, hiển nhiên anh đang đánh cuộc Tô Tranh sẽ không độc ác như vậy.
Tô Tranh trừng mắt, nhìn cánh tay anh kiên cố chắn ở nơi đó, chỉ cần mình lại dùng sức, cánh cửa này nhất định sẽ kẹp cánh tay của Mạc Phong khi đó bị thương là không thể tránh được rồi.
Tô Tranh cũng không phải người xấu, bình thường khi gặp tình huống dĩ nhiên là cô sẽ không đành lòng cố ý tổn thương người. Nhưng vào giấy phút này, nhìn thái độ chắc chắn của Mạc Phong, trong lòng cô chợt dâng lên một đám lửa bập bùng.
Cô không nói một lời, trên môi cười một nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm Mạc Phong, kéo tay nắm cửa lại, khe hở lại khép lại một chút xíu.
Khi cánh cửa từ từ đè vào cánh tay của Mạc Phong thì Tô Tranh cảm giác như là mình có thể cảm nhận được sự đau đớn của cánh tay đó.
Mạc Phong ngước mắt nghiêm túc nhìn cô, vẫn không có ý định rút tay lại. Hiển nhiên Mạc Phong cũng không muốn đối nghịch với cô, anh chỉ muốn ngăn cho cô không đóng cửa lại mà cho anh vào trong thôi.
Tròng mắt Tô Tranh đảo qua đỏa lại, ánh lên tia độc ác, trên tay càng dùng thêm sức.
Cô như nghe được âm thanh gãy vụn của khớp xương trong cánh tay anh.
Lòng của Tô Tranh có chút co rút đau đớn, nhưng cô cảm thấy lửa giận trong lòng mình vẫn còn, những lửa giận đó cần phát tiết ra ngoài.
Vì vậy cô cắn răng dùng sức mạnh hơn nữa.
Tiếp đó, cô lập tức nhìn đến trên ván cửa có tia máu tràn ra, máu màu đỏ.
Mạc Phong không nhúc nhích chút nào, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, xuyên qua khe hở ánh mắt anh bao dung mà nhìn cô, giống như Tô Tranh nói, thật ra thì cô có thể dùng thật nhiều lực, nhưng mà anh sẽ không rút tay của anh về.
Lòng của Tô Tranh bắt đầu co rúc lại, cô âm thầm cắn răng, tay lại dùng sức hơn, vì vậy lại có nhiều máu tràn ra hơn, dọc theo cánh tay Mạc Phong nhỏ xuống, theo khe cửa chảy xuôi.
Mạc Phong vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tô Tranh, mặc cho máu từ trên cánh tay mình chảy ra, theo khe hở chảy xuống. Hình như anh không có bất kỳ cảm giác đau, giống như cánh tay kia không phải là của anh.
Nhưng Tô Tranh ngơ ngác nhìn máu nhiễm đỏ cánh cửa, cô dần dần cảm thấy chóng mặt, cảnh vật trước mắt mơ hồ, trong ánh trăng mờ dcảnh vật xunh quanh dường như đều biến thành màu đỏ.
Cô giùng giằng vịn xuống cửa, không nhịn được cười khổ.
Sauk hi trải qua sống chết, cô luôn sợ thấy máu, thấy màu đỏ lập tức chóng mặt, nghiêm trọng còn có thể cảm thấy khó thở. Cô cũng đã từng đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ hỏi về quá khứ của cô, cô không dám nói rõ, chỉ nói khi còn bé đã từng nhìn thấy bạn học bị tai nạn xe qua đời, cũng nói hết sự thật về vụ tại nạn của mình thông qua người bạn đó cho bác sĩ nghe. Sau khi bác sĩ nghe xong, chẩn đoán bệnh của cô là do tâm lý, vì vậy để nghị cô đến khoa thần kinh để khám lại.
Dĩ nhiên Tô Tranh biết vấn đề của mình ở nơi nào, cô cũng không muốn tìm thêm bác sĩ tâm lý để lại phải kể lại về chuyện cũ của mình, vì vậy cô cố ép mình vượt qua. Cô bức bách chính mình không được nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng đó nữa, còn kiên trì đi luyện tập yoga, quyền đạo, tán đả, thậm chí còn bắt đầu học đi tìm hiểu Phật giáo.
Sau suốt thời gian mò mẫm đó, học đủ thứ cũng không biết là thứ nào có tác dụng mà thời gian sau cô không còn sợ khi nhìn thấy máu nữa.
Nhưng là hôm nay thấy máu đỏ tươi từ cánh tay của Mạc Phong chảy xuống, bệnh cũ của cô lại tái phát.
Cả người cô bắt đầu vô lực, cạnh tượng trước mắt bắt đầu mờ đi, cắn môi dưới, vịn người vào cánh cửa, cố gắng ổn định hô hấp của mình, cố gắng làm cho mình khôi phục như cũ.
Mạc Phong căn bản không thèm để ý đến vết thương trên cánh tay của mình, thậm chí khi cánh tay của mình bị cánh cửa kẹp anh cũng không cảm giác gì. So với vết thương của mình điều anh để ý đến hơn cả là Tô Tranh.
Kể từ khi Phùng Mính Nhi đến, Tô Tranh đối với anh rất xa lánh, cái loại xa lánh đó mang theo sự tang thương, lạnh lùng và châm chọc. Điều này làm cho anh bắt đầu hoảng hốt, làm cho anh bắt đầu cảm thấy không nắm chắc được mọi chuyện, vì vậy anh bắt đầu vội vã muốn giải thích.
Khi anh thấy trong đôi mắt lạnh lùng của Tô Tranh có một tia hốt hoảng thoáng qua thì anh đã biết Tô Tranh đang đau lòng vì mình. Nhưng ngay sau đó anh lại phát hiện sắc mặt Tô Tranh bắt đầu tái nhợt, mắt cũng có chút tan rã, anh nhất thời hoảng hốt, đẩy cửa ra đỡ lấy cô.
Mạc Phong nhanh chóng đỡ cô đến ghế rồi đặt cô ngồi xuống, sau khi đóng cửa lại, thì đi rót cho cô một chén nước ấm.
Tô Tranh nhận lấy nước uống , khi chất lỏng vô vị đó chảy xuôi dạ dày thì đầu óc bắt đầu từ từ tỉnh táo, sắc mặt cũng dần dần khôi phục như cũ. Cô ngước mắt liếc nhìn sang bên cạnh Mạc Phong đang ân cần mà nhìn mình, đang nhìn mặt anh thì lại nhìn xuống cánh tay bị thương kia, tâm trạng xuống thấp nói: "Tôi không sao."
Mạc Phong đứng ở bên cạnh cô, cúi đầu xem xét kỹ lưỡng sắc mặt của cô. Mạc Phong đương nhiêu là sẽ không chịu tin lời cô nói, nhìn trên trán cô rỉ ra mồ hôi lạnh, anh ra lệnh: "Em cần phải kiểm tra tổng thể, mai anh sẽ sắp xếp."
Tô Tranh kiên quyết lắc đầu: "Vô dụng thôi" Mặc dù học Y Tây Phương phát đạt, nhưng họ cũng chỉ có thể kiểm tra mấy bệnh vặt vãnh ngoài cơ thể, còn liên quan đến tâm linh e rằng những thứ lạnh lẽo kia không thể làm được.
Mạc Phong ngồi ngồi xổm xuống bắt lấy hai tay của cô ôm vào trong tay mình, lại phát hiện hai tay cô lạnh lẽo, gần như không có nhiệt độ gì. Anh nhíu mày rất không hài lòng: "Tô Tranh, ngày mai em phải làm một cuộc kiểm tra hoàn toàn." Anh lập lại lần nữa, giọng nói rất là bá đạo, không cho cự tuyệt.
Tô Tranh nhăn lại mày, có chút không nhịn được: "Tôi nói, thật sự không cần!"
Mạc Phong mấp máy môi, cau mày nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, qua một lúc lâu bất mãn hỏi: "Vậy em có thể nói cho anh biết, chuyện vừa rồi là sao? Nếu như anh nhớ không lầm, thì đây lần thứ hai anh nhìn thấy em như vậy."
Lần đầu tiên là ở trước cửa sổ sát đất, cả người cô lạnh lẽo gần như hít thở không thông. Dĩ nhiên Mạc Phong sẽ không quên những điều Tô Tranh nói khi đó, cũng sẽ không quên một giây kia, một giây trái tim anh quặn đau, một giây anh mơ hồ cảm thấy sắp hoàn toàn mất đi cô.
Sự đau đớn này, anh cảm giác mình đã từng được cảm nhận qua, cực kì đau rất khổ, để cho anh kiên quyết không muốn có lần sau nữa.
Tô Tranh ngước mắt nhìn Mạc Phong, lại bắt được nỗi đau đè nén trong mắt anh, cười lạnh vừa nói: "Tôi rất khỏe, anh không cần bày ra dáng vẻ quan tâm ấy!"
Tại sao khi cô chưa cưới bụng lớn sinh con thì anh không thương tiếc, khi một mình cô phải chống trọi với mẹ anh, gia tộc anh thì anh không đến? Tại sao cô ngu ngốc hơn mười năm, chịu không biết bao nhiêu đau khổ bập bênh cũng không có được một ánh mắt quan tâm của anh ? Tại sao cuối cùng cô lại tuyệt vọng mà chết ở dưới bánh xe?
Phải trải qua nhiều khổ đau như vậy, dù là cô gieo gió gặt bão, chẳng lẽ anh không cảm thấy một chút tội lỗi sao?
Nhưng sau khi trọng sinh cô ẩn nỗi đau xuống đáy lòng, lấy một con người hoàn toàn mới để đến bên anh, nhưng cô lấy được gì, một sự đùa giỡn về tình cảm, một thế cuộc đau lòng!
Anh có con, có nhà còn có thêm một vị hôn thê mềm mại, Tô Tranh lại không có gì cả! Tô Tranh chỉ có hai bàn tay trắng, còn có thêm một chút khát vọng có thể có được một chút ấm áp, nhưng anh đã cho cô cái gì?
Bây giờ anh biết đau lòng, bây giờ anh đã hiểu được thương tiếc rồi sao ? Nhưng có tác dụng sao? Đã muộn rồi!
Bây giờ Tô Tranh, một chân bước vào nước đục, một chân bước vào nước trong, ở đâu sẽ chỉ vì một ánh mắt thương tiếc đau lòng của anh mà chịu thu tay lại?
Mạc Phong không suy nghĩ trong lòng của Tô Tranh, anh chỉ nghe được sự giễu cợt trong lời nói của cô, sắc mặt anh đen lại không rõ , nhìn chằm chằm Tô Tranh không biến sắc hỏi: "Tô Tranh, em có ý gì?"
Tô Tranh biết lúc này mình nên lý trí, nhưng lý trí của cô xụp rồi. Cô cũng muốn tùy hứng một lần, dù là một lần cũng được! Cho nên chán ghét hất cánh tay Mạc Phong đang đỡ tay của mình ra, xa lánh mà châm chọc nói: "Mạc Phong, bắt đầu từ bây giờ giao dịch giữa chúng ta nên kết thúc đi, trò chơi này tôi không muốn chơi tiếp nữa, chắc hẳn rằng anh cũng không thể chơi tiếp?"