“Vương gia…” Dương Phi Hồng đang định đem toàn bộ chuyện hôm qua lục đại môn phái trong võ lâm đều nhìn ra được Các chủ Lăng Tiêu Các là giả bẩm báo lại cho Nguyên Tĩnh Vũ. Không ngờ Nguyễn Tĩnh Vũ lại phất tay một cái, ý bảo ông không cần phải nói.
“Chuyện này bổn vương đã biết.” Nguyên Tĩnh Vũ nói “Chuyện này người của Lăng Tiêu các sẽ biết xử trí, Dương tiền bối không cần hao tâm tốn sức. Việc quan trọng trước mắt là giải quyết chuyện của Thiên Nhất giáo chủ.”
"Chúng ta có thể mượn tay Lăng nguyệt các chủ dụ Thiên Nhất Giáo chủ , nhưng mà nếu hắn sinh nghi, Lăng nguyệt các chủ có thể sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, phải tìm cô gái có võ công cao cường để giả trang thành Lăng nguyệt các chủ mới được. . . . . ." Dương Phi Hồng suy nghĩ cẩn thận, trừ cách này cũng không còn cách nào khác. Thiên Nhất Giáo chủ này võ công quá cao, đến tận bây giờ cũng không có chút tung tích nào.
"Cần gì phải lấy danh tiếng của Dung nguyệt các chủ mới có thể khiến Thiên Nhất Giáo chủ xuất hiện chứ? Chọn cô gái khác không được sao?" Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Nếu lấy Dung nguyệt các chủ làm mồi nhử, chỉ sợ hắn không mắc mưu. Cho nên, võ lâm phải có thêm một cô gái võ công tuyệt thế xuất hiện mới được."
"Nhưng mà đi đâu đi tìm được cô gái như vậy? Hay là Vương gia đã có sẵn người thích hợp?" Dương Phi Hồng hôm nay càng lúc càng không hiểu nổi suy nghĩ của vị chủ nhân mới này.
"Sao cần tìm nơi khác? Không phải Lăng Tiêu các cũng có sao?" Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười.
Dương Phi Hồng hiểu chỗ được chỗ không: "Ý của Vương gia là nếu có người khiêu chiến Lăng Tiêu các thành công, cô gái đó sẽ gây chấn động võ lâm ... Nhưng mà như vậy liệu có gây tổn hại cho uy danh của Lăng Tiêu các không? Còn có thân phận của cô gái này sẽ an bài ra sao?"
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ cong ngón tay gõ lên mặt bàn, chỉ qua ba khắc, bỗng nhiên lại cười lên: "Có một số việc không cần quá nghiêm túc, quá cẩn thận, có khi nên để cho mọi người suy đoán tưởng tượng. Chợ mọi chuyện kết thúc Lăng Tiêu các có thể công bố chuyện này rõ ràng chi tiết. Ta tin tưởng cả giang hồ sẽ tán tụng chuyện Lăng Tiêu các lấy thân làm mồi tiêu diệt ma đầu."
Dương Phi Hồng hiểu ra một chút, gật đầu một cái.
Nguyên Tĩnh Vũ dặn Dương Phi Hồng trở về chuẩn bị, chính hắn lại ngồi ở ghế chủ vị, không nhúc nhích. Có người mơ ước nữ nhân của hắn, hơn nữa lại có thân phận thần bí. Nếu như Khinh Nhan đêm hôm đó không trở về, nếu như nàng không có đem thân thể cho hắn, nói không chừng người kia thật sự chính là đối thủ! Về phần hôm nay, hắn cũng không lo lắng Khinh Nhan thay lòng, chỉ là người kia đúng là một rắc rối lớn!
Lúc này, một thị nữ đi vào dâng trà.
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ híp mắt. Hắn nhớ mình đã giao phó không cho bất luận kẻ nào tiến vào, tiểu tử Tần Cánh này đang làm gì? Lại để người khác tùy tiện đến rồi ! Mặc dù nói Dương Vinh đã đi ra ngoài, nhưng hắn luôn luôn thích ngồi một chỗ suy tư, tiểu tử kia cũng không phải không biết!
Nguyên Tĩnh Vũ chợt không nói, chỉ mang nụ cười nhạt nhìn thị nữ vô cùng xinh đẹp này. Gương mặt xinh đẹp, vóc người thon dài, trang phục nhẹ nhàng, uyển chuyển, toàn thân cao thấp nhìn đơn giản, thanh nhã, thanh thuần, làm cho người ta vui tai vui mắt. Nhìn dáng dấp có thể thấy Tĩnh Trinh đã điều tra được kiểu nữ nhân hắn yêu thích rất rõ.
"Vương gia mời dùng trà!" Thị nữ kia nhẹ nhàng đi tới, bước chân uyển chuyển, tư thái thanh tao lịch sự, gò má đỏ ửng, liếc mắt đưa tình.
"Ừ." Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng gõ đầu, "Trước kia chưa từng thấy qua ngươi. . . . . . Mới tới sao? Tên gì?"
"Thưa Vương gia, nô tỳ là Đàn Ngọc."
"Đàn Ngọc à. . . . . . Tên rất hay. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng lẩm bẩm nói, lại nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng hỏi, "Ngươi nguyện ý phục vụ Bổn vương sao?"
Đàn Ngọc vẫn như cũ, cúi thấp đầu, hai tai cũng hồng lên, đốt ngón tay cầm khay trà ở bên hông trắng bệch, ra vẻ ngón tay đang dùng sức, đang suy nghĩ."Vâng ạ. . . . . . Đó là vinh hạnh của nô tỳ. . . . . ."
"Vậy sao? Thật là vinh hạnh của ngươi à. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ chợt cong khóe môi cười, "Vậy nếu như tối nay Bổn vương bảo ngươi thị tẩm, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Nô tỳ. . . . . . Nguyện ý. . . . . ." Đàn Ngọc càng cúi đầu thấp hơn.
"Vương phi các người sẽ không trách tội chứ? Với dung mạo của ngươi, e là vương phi chọn tới để hầu hạ Nghệ An vương?" Nguyên Tĩnh Vũ bưng ly trà nhưng không có uống..., chỉ là nhìn thẳng vào Đàn Ngọc.
Đàn Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Vương phi nói bây giờ Trung Châu cùng Dụ Dương hợp làm một, vì Vương gia phân ưu cũng chính là tận trung cho Trung Châu. . . . . ."
Nguyên Tĩnh Vũ thu lại nụ cười: "Vậy thì đi xuống chuẩn bị đi!" Tĩnh Trinh muốn cho những thị nữ này sinh hạ người thừa kế của Trung Kỳ Dụ Dương sao? Nàng ấy không phải quá ngây thơ rồi chứ?
Đàn Ngọc đi ra ngoài không lâu, Nguyên Tĩnh Vũ liền lạnh lùng kêu một tiếng: "Tần Cánh!"
Tần Cánh im hơi lặng tiếng nhanh chóng chạy vào: "Có thuộc hạ! Vương gia có gì phân phó?"
Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn một hồi lâu mới nói: "Các ngươi đi theo Bổn vương nhiều năm, cũng cực khổ. Nghệ An vương phủ này lại không thể so với Dụ Dương, cũng không có thời gian thư giãn. Từ lúc rời đi Dụ Dương đến bây giờ, nhóm anh em kết nghĩa cũng đã quá lâu rồi? Thị nữ vừa rời đi đó, gọi là Đàn Ngọc. Hãy để cô ta tạm thời làm quân kỹ thưởng cho huynh đệ các ngươi. Mặc dù một người không thể gọi là nhiều, nhưng cũng không phải loại tầm thường, kém cỏi, mọi người chấp nhận một chút!"
Tần Cánh nghe được, ngẩn người một chút, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.
"Các ngươi phải chú ý một chút!" Nguyên Tĩnh Vũ tiếp tục nói, "Mặc dù cũng chỉ là một món đồ chơi, tốt nhất nên để cô ta giúp các huynh đệ giải trí, dù sao cũng là do Nghệ An vương phi đưa tới, giết chết sẽ không tốt. . . . . ."
Tần Cánh mơ hồ hiểu ý của Vương gia rồi. Nhưng hắn không hiểu rõ, thị nữ kia làm sao trêu chọc Vương gia rồi? Làm Vương gia không thèm quan tâm đến thể diện của Nghệ An vương phi.
"Vương gia, thị nữ kia bất kính với ngài sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Nàng có ý đồ câu dẫn Bổn vương, tổn hại tới danh dự của Bổn vương."
Tần Cánh cuối cùng cũng hiểu được, không nhịn được cười, nhưng vẫn làm tròn chức trách, nhắc nhở: "Vương gia, nếu chỉ là như thế này, không bằng tha cho nàng ta lần này đi, đánh chó cũng phải xem mặt chủ. . . . . . Chúng ta sẽ không nói cho vương phi, mà có lỡ nói cũng không sao! Là do nữ nhân đó câu dẫn Vương gia, về sau. . . . . ." Đúng rồi, hôm nay vương phi vẫn còn hôn mê, cũng không quan trọng lắm. Nếu như sau này nữ nhân kia trước mặt vương phi làm ra mấy chuyện mập mờ với Vương gia, Vương gia thật là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Hừ! Bổn vương chính là đánh chó cho chủ nhìn! Giết gà dọa khỉ!" Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng sắp không phải chịu khổ nữa rồi, với lại Nguyên Tĩnh Trinh kia cũng không phải người có lòng dạ tốt đẹp gì! Hắn đã cùng nàng nói xong, nàng còn có cái gì không yên lòng hay sao? Quả nhiên là được voi đòi tiên mà!
"Vậy thuộc hạ xin cáo lui!" Tần Cánh không hiểu nổi tình thân trong vương phủ, rõ ràng là anh em ruột thịt, sao lại tính toán nhau như thế này?
"Chuyện vừa rồi không chỉ là ban thưởng mà còn là nhiệm vụ! Hiểu chưa? Đi đi!" Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Tần Cánh cẩn thận lui ra ngoài, không cần đoán cũng biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Bọn Tần Cánh là thị vệ được tuyển chọn đặc biệt, đều là cô nhi, cha mẹ của bọn họ đều chết trận khi Dụ Dương cùng Hà Tây Hà Gian khai chiến mười năm trước. Bọn họ không có thân nhân, cho nên vô cùng khát vọng tình thân, nhưng họ lại thấy tình thân nơi vương phủ chính là như vậy. Khắp nơi đều là tính toán, lúc nào cũng có cạm bẫy!
Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ tình huống trước mắt, Nam Vương mặc dù tạm thời sẽ không cùng Trung Kỳ châu và Dụ Dương động binh, nhưng khó tránh khỏi sẽ ra tay với nghĩa quân; mà Hà Tây vương là con hồ ly giảo hoạt, đến tột cùng có tính toán gì hắn vẫn chưa đoán ra. Nếu như Mạnh Kỳ Thụy đủ thông minh, có thể thật lòng quy phụng Dụ Dương, Hà Tây cùng Hà Gian còn có thể hòa bình thêm mấy năm, dân chúng cũng ít chịu nỗi khổ chiến loạn. Nếu như Hà Tây còn ôm hy vọng xa vời, Dụ Dương cũng không ngại thu thập Hà Tây cùng Hà Gian trước, sau đó bình định phía nam vẫn không muộn.
Người kia ở Minh kiếm sơn trang hẳn là Việt Nam vương tử, hắn nhìn ra sự giả vờ trong mắt của Khinh Nhan, cho nên nói"Nàng muốn, hắn có thể cho". Lê Văn Chính có lần nói, dung mạo xuất chúng, võ nghệ bất phàm, hắn cơ hồ đã khẳng định người kia có thể chính là Việt Nam thế tử Tang Tế Hải rồi. Nghe nói người này là một đại nhân vật, hữu dũng hữu mưu, đứng nhất nhì trong số bảy đại phiên vương trẻ tuổi. Không nghĩ tới hắn lại dịch dung đến Trung Châu, có nên chào đón hắn thật tốt không?
Nếu như Việt Nam thế tử chết ở Trung Châu, Việt Nam coi như xong rồi, nghe nói mấy người anh em của hắn cũng chỉ là loại người hữu dũng vô mưu, khó mà thành đại sự. Nhưng nếu như Việt Nam mất rồi, kẻ đầu tiên được lợi là Nam vương. Nếu như Nam Vương lấy được đất Việt Nam, thực lực chắc chắn tăng lên nhiều, không phân cao thấp với Trung Kỳ châu và Dụ Dương…
Nguyên Tĩnh Vũ tỉ mỉ phân tích thiệt hơn, không biết liệu có nên đối phó Tang Tế Hải lúc này không? Nếu hắn có ý đối với Khinh Nhan, dụ hắn ra để giết cũng không phải là việc khó. . . . . .
Đang lúc này, Tần Cánh chợt lanh chanh láu táu chạy vào: "Vương gia, Vương gia, vương phi Tĩnh! Mới vừa rồi Tử Ngọc phái người tới đây truyền lời nói vương phi Tĩnh. . . . . ."
Nguyên Tĩnh Vũ nghe vương phi Tĩnh, trong đầu không còn một ý nghĩ nào nữa, giống như một cơn gió bay đi mất.
Chạy nhanh về phòng ngủ ở Phong Vũ các, lại không thấy người đâu. Hắn chợt quay ra hỏi Lâm Khinh Vân: "Vương phi đâu?"
Lâm Khinh Vân vẻ mặt vui mừng nói: "Các chủ đi tắm rồi, đã phân phó phòng bếp chuẩn bị rau dưa và cháo. . . . . ."
Nguyên Tĩnh Vũ vốn định lập tức đi đến phòng tắm, nhưng nghĩ tới giờ là ban ngày, Khinh Nhan lại ngủ nhiều ngày như vậy, không ăn không uống, chỉ sợ tinh thần không ổn định, nên cuối cùng vẫn là quyết định không đi thì tốt hơn. Tránh cho đến lúc đó khống chế không được, lại chọc giận nàng.
Nhưng cảm giác chờ đợi thật là gian nan, chờ đợi trong hi vọng so với mấy ngày gần đây ở bên người nàng lặng im chờ đợi trong vô vọng lại càng thêm khó chịu.
"Tinh thần nàng như thế nào? Thân thể có tốt không?" Nguyên Tĩnh Vũ ngồi ở trên ghế phòng ngoài hỏi thăm Lâm Khinh Vân.
"Mọi thứ đều rất tốt!" Lâm Khinh Vân nhàn nhạt cười.
Nguyên Tĩnh Vũ cuối cùng cũng yên lòng. Đúng là mọi chuyện đều phải tốt! Hắn cũng đã giữ lời hứa không hề di chuyển nàng!
"Vậy thì báo tin cho mấy vị trưởng lão đi, tránh cho các trưởng bối lo lắng."
"Dạ!" Lâm Khinh Vân cười, rồi nhẹ nhàng chạy ra ngoài. Thật là cao hứng quá nên hồ đồ rồi.
Ước chừng hai khắc sau, Dịch Khinh Nhan được Chu Tử Ngọc đỡ đi vào.
Nguyên Tĩnh Vũ chạy nhanh qua đỡ nàng, nhìn toàn thân nàng có vẻ nhức mỏi, hắn dứt khoát bồng nàng lên, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, đặt nàng tại ngồi trên đùi.
"Có nơi nào không thoải mái hay không?" Hắn khẩn trương hỏi.
Khinh Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, có lẽ là do mới vừa từ trong nước nóng ra ngoài, gương mặt ửng hồng hết sức mê người. Nguyên Tĩnh Vũ không nhịn được nuốt nước miếng. Khinh Nhan nhìn ham muốn đang kiềm chế trong mắt hắn, ngượng ngùng khẽ cúi đầu xuống, lộ ra da cổ trắng nõn, mượt mà.
Nguyên Tĩnh Vũ mất nửa ngày mới phản ứng được, thì ra là nàng đang xấu hổ, không nhịn được nhỏ giọng cười, cúi đầu cắn nhẹ vành tai của nàng nói: "Hiện tại mới xấu hổ sao? Hình như đã quá chậm rồi……"
Khinh Nhan run run, sau đó ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn hắn cười. Bọn họ đã là vợ chồng chân chính!
Nguyên Tĩnh Vũ mất hồn nhìn dung nhan thanh nhã vô vàn xinh đẹp của nàng, nhìn ánh mắt ngượng ngùng cùng tình ý của nàng, không khỏi khó khăn mở miệng nói: "Khinh Nhan, ta rất nhớ nàng. . . . . ."
Mắt Khinh Nhan khẽ chuyển, liếc hắn một cái, vội vàng cúi đầu: "Thiếp đói bụng, cả người vô lực. . . . . ."
Nguyên Tĩnh Vũ vội vàng cho người mang cơm lên, sau đó cúi đầu nâng cằm nàng lên, tỉ mỉ hôn nàng. Từ trên trán, mi tâm đến mí mắt, cuối cùng ở gương mặt, rồi đôi môi đỏ thắm, từng cái một hôn êm ái giống như cánh buớm, giống như trong ngực hắn chính là trân bảo hắn yêu quý nhất.
Hắn không dám hôn sâu, lo lắng sẽ không khống chế được mình. Cho nên chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, đem cằm mình đặt trên đỉnh đầu nàng, hai mắt nhắm lại, tựa như thở dài, thì thầm: "Khinh Nhan, có nàng thật tốt. . . . . ."
Rau dưa cháo rất nhanh được đem lên, tính ra cũng sắp đến giờ cơm trưa, Nguyên Tĩnh Vũ dứt khoát ăn cùng nàng. Bởi vì nàng ngủ mê vài ngày như vậy, không thể ăn dầu mỡ, chỉ có thể dùng chút rau dưa với cháo, chẳng những không được ăn nhiều, thậm chí cũng không được thêm thịt. Nguyên Tĩnh Vũ cũng muốn cùng nàng đồng cam cộng khổ, cho nên bưng chén lên, nàng ăn một miếng, hắn ăn một miếng, cuối cùng hắn còn lè lưỡi liếm sạch chút rau dưa lưu lại ở khóe miệng của nàng.
Khinh Nhan đói bụng mấy ngày không nên ăn quá no, vì vậy Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng ăn thêm hai chén là no rồi. Rất lâu không có ăn đơn sơ như vậy, cũng lâu không có ăn thoải mái thích ý như vậy. Tất cả bất đồng chỉ vì có nàng trong ngực hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn đầu nàng đã khô một nửa, lúc này lại đang giữa trưa, cũng không tiện ẳm nàng lên giường, nhưng cũng không chịu buông nàng xuống.
"Chúng ta đi vườn hoa dạo một chút đi!" Khinh Nhan làm sao không biết tâm tư của hắn, mình ngủ mê vài ngày như vậy, Tử Ngọc thay thế nàng tham dự đại hội của lục đại môn phái lại bị người lật tẩy, phải giải quyết chuyện này cho tốt. Cùng hắn ở chung trong phòng thật sự quá nguy hiểm, ra ngoài vẫn tốt hơn.
Hôm nay đã là hai mươi ba tháng ba, trong sân hoa đào cũng nở đẹp lắm rồi, trong ngày xuân thứ không thiếu nhất chính là hoa cỏ. Hoa hồng, hải đường, ngọc lan, diên vĩ, dâm bụt. . . . . . Thật sự là muôn hồng nghìn tía, sắc hương vô hạn.
Giờ này ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên trên người càng dễ chịu. Mà dưới ánh nắng, lá xanh càng tôn lên vẻ diễm lệ của đóa hoa, vô số bướm ong bận rộn trong các bụi hoa, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng.
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ đỡ Khinh Nhan bước chậm trên đường đá trong hoa viên, trong mắt là dung nhan xinh đẹp hơn muôn loài hoa của nàng, bên tai là giọng nàng dịu dàng như nước, chóp mũi lại quanh quẩn hơi thở như hoa của nàng, gió xuân nhẹ nhàng mang theo hương hoa thổi qua tóc. . . . . . Một khắc kia cả trời đất chỉ còn lại những điều tốt đẹp, hắn nguyện thời gian dừng lại ngay thời khắc này, bỏ qua tất cả trách nhiệm, phiền não cùng mơ ước, bọn họ cứ như vậy ôm nhau, bên cạnh nhau đến vĩnh hằng.
" Chàng xem bụi hoa hồng kia kìa » Khinh Nhạn kéo kéo tay áo của hắn.Con người này thiệt là nhìn nàng chăm chăm như vậy hắn không thấy mệt sao"
"Hoa hồng"Hắn phục hồi tinh thần lại,ngẩn đầu nhìn qua "Thật đẹp !!! "
"Vậy chàng có thích không ? " Người này còn bắt bẻ nữa.Hắn nói hoa đào quá mị,hoa hạnh quá kiều,hoa lê quá nhu,ngọc lan quá lạnh,hoa hồng quá lộng lẫy…
"Ta chỉ thích nàng ! "Nguyễn Tịnh Vũ rất nhanh thu lại ánh mắt,vẫn nhưu cũ chỉ dừng trên người nàng,khóe miệng nở nụ cười,trong đôi mắt bao hàm tình cảm "Tất cả hoa đẹp trên thế gian này không thể sánh bằng nàng"
Lời ngon tiếng ngọt ai cũng thích nghe,huốn chi hắn lại dùng ánh mắt thâm tình như thế nhìn nàng.Khinh Nhạn thẹn thùng tựa đầu vào trong ngực hắn,vòng tay qua ôm hắn,nhắm mắt lại,cảm thụ phần tình cảm ôn nhu này.Đây chính là hạnh phúc sao.
Lúc này lại nghe một đoàn âm thanh từ trong gió truyền đến,Khinh Nhạn mở mắt,ngẩn đầu lên nhìn về phía đó.
"Là Nghệ An vương vương phi,muội muội của ta,Nguyễn Tĩnh Trinh"Nguyêwn Tĩnh Vũ nhỏ giọng nói.Khinh Nhạn khẽ ừ,xoay người chậm rãi nghênh đón.Nguyễn Tĩnh Vũ thấy có người cũng không tiện ôm nàng,nhưng lo lắng nàng vẫn còn mệt nên vẫn không buông tay nàng ra.
"Nhị ca,nhị tẩu"Nguyễn Tĩnh Trinh xa xa lên tiếng kêu,bộ mặt vui sướng
"Cần gì chạy gấp như vậy ?Nhị tẩu muội không đi đâu xa"Nguyễn Tĩnh Vũ cười cười "Đúng vậy,hấp tấp như vậy,muội ăn cơm trưa chưa ? "
"Muội dùng cơm rồi mới tới" Nguyễn Tĩnh Trinh cười đáp lại,ánh mắt vẫn không rời khỏi Dịch Khinh Nhạn
Khinh Nhạn bởi vì tóc chưa khô nên để mặc tóc xõa ra sau lưng,một thân áo màu lam nhạt,vãi thượng hạng,nhưng không có may thêu phức tạp,cũng không mang nhiều trang sức.Mặc dù như thế nàng vẫn rất thanh tú,thanh nhã nhưu lan,giống nhưu tiên nữ duyên dáng yêu kiều như nước ,lại như mây trắng đang bay trên bầu trời.Vẽ đẹp của nàng không cần trang sức tô lên,càng không cách nào dùng từ ngữ để diển đạt.
"Tẩu thật là đẹp" Nguyễn Tĩnh Trinh thở dài nói "Chẳng lẽ tẩu là tiên nữ trên trời ? "
"Vương phi khen nhầm rồi,vuong phi mới chính là cao quý xinh đẹp nhưu hoa mùa xuân tháng ba"Khinh Nhạn nhàn nhạt cười nói.Có lẽ do trực giác,nàng cảm thấy cô nương này không thích mình,ngoài ra còn có một loại địch ý với mình.
" Tẩu sao lại khách khí như vậy ?Gọi muội là Tĩnh Trinh là được rồi"Nói xong Nguyễn Tĩnh Trinh đã tới kéo tay Khinh Nhạn
Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên đem Khinh Nhan kéo vào trong ngực, cười nói: "Chị dâu ngươi bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn còn yếu đuối, hiện tại không thể đi dạo cùng ngươi."
Thấy vậy, Nguyên Tĩnh Trinh "Xì" một tiếng che miệng cười lên, cười vô cùng đơn thuần, vô cùng rực rỡ.
"Ha ha. . . . . . Nhị ca, huynh cũng quá nhỏ nhen rồi! Muội muội chỉ muốn xin chút tiên khí của tẩu tẩu mà thôi. . . . . . Nhị ca đường đường là Vương gia một phương, cũng không sợ người ta chê cười sao?"
Nguyên Tĩnh Vũ lông mày giương lên, ưỡn ngực, đường đường chính chính nói: "Nam nhân bảo vệ nữ nhân của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Bổn vương thương yêu vương phi của mình cớ sao lại khiến người chê cười?"
(Thiên kinh địa nghĩa: lí lẽ hiển nhiên)
"Đúng, đúng, dạ, muội muội biết hai người ân ái, chẳng những ta hiểu rõ, chỉ sợ khắp thiên hạ ai cũng biết. . . . . . Tẩu tẩu tại sao không nói chuyện? Không phải do trước kia chưa gặp qua Tĩnh Trinh nên không quen thuộc chứ? Không sao, nữ nhân càng lặng lẽ, càng có nhiều lời muốn nói. Ngày mai, ta cùng Thượng Úc Hinh sẽ tới đây, bảo đảm không tới hai ngày chúng ta liền quen thuộc." Nguyên Tĩnh Trinh hướng về phía Dịch Khinh Nhan ôn hòa mà dí dỏm cười, giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại.
"Như thế thì đa tạ Tĩnh Trinh muội muội." Khinh Nhan vẫn như cũ nhàn nhạt mỉm cười.
Nguyên Tĩnh Trinh rất nhanh liền nhìn ra, người họ Dịch này đối xử mọi người nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lùng xa cách, chỉ sợ là không hợp với thê thiếp nào của Nguyên Tĩnh Vũ. Mặc dù giờ phút này nhận hết sủng ái, chưa hẳn có thể duy trì lâu. Tính tình như vậy đối với nam nhân mà nói, nhất định không tốt .
Nghĩ tới đây, tâm tình Nguyên Tĩnh Trinh lập tức tốt lên, rồi hướng Nguyên Tĩnh Vũ cười nói: "Nếu thân thể tẩu tẩu suy yếu, chỉ sợ cũng không thể chăm sóc nhị ca, ta thấy Đàn Ngọc cùng Bích Ngọc là hai nha đầu tốt. Nhị ca chính vụ bận rộn, có họ ở bên phục vụ, tẩu tẩu cũng có thể bớt lo lắng, chuyên tâm nghỉ ngơi, dưỡng thân thể."
Khinh Nhan cuối cùng cũng nghe rõ. Thì ra là Tĩnh Trinh lo lắng cho ca ca của mình ở trong vương phủ tịch mịch, cho nên cố ý chọn hai thị nữ xinh đẹp đến hầu hạ hắn.
Ngẩng đầu nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, thế nhưng hắn lại hướng nàng cười trấn an một tiếng, nói: "Vốn Phong Vũ các cũng không còn mấy người, không cần Đàn Ngọc cùng Bích Ngọc hầu hạ; nhưng nếu muội muội nhiệt tình như thế, nếu vi huynh không nhận lấy coi như phụ lòng của muội rồi. Tối nay Bổn vương còn truyền Đàn Ngọc thị tẩm, muội muội không có ý kiến chứ?"
Nguyên Tĩnh Trinh vội vã liếc Dịch Khinh Nhan một cái, dịu dàng cười, nói: "Có thể vì nhị ca phân ưu là phúc khí của các nàng, người cũng đưa cho ca ca rồi, dĩ nhiên là theo huynh xử trí."
(phân ưu: san sẻ, giúp đỡ)
"Như thế thì đa tạ muội muội!" Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu.
Nguyên Tĩnh Trinh khinh bỉ trong lòng, còn tưởng rằng nhị ca với vị tẩu tẩu mới là toàn tâm toàn ý, thật sự một đời một kiếp rồi, nhìn bộ dạng che chở lúc trước của hắn còn lầm tưởng, thì ra tình cảm nam tử cũng không có gì! Thấy mới mẻ, còn không động lòng hay sao? Nghĩ tới đây, nàng lại nhìn Dịch Khinh Nhan nói: "Tẩu tẩu ngàn vạn đừng nghi ngờ, muội muội cũng là lo lắng nhị ca một mình ở tại trong vương phủ không có quen. Ban ngày chính vụ bận rộn, nghĩ tới có người thân thiết phục vụ bên người cũng tốt. Hai nha đầu này bộ dáng, tính khí cũng được, vốn là muội muội cố ý chọn lựa tới hầu hạ Vương gia nhà mình. Đáng tiếc hắn yếu ớt nhiều bệnh không có phúc khí này. Nghe thấy chị dâu hiền lương, nghĩ rằng tẩu cũng sẽ không bạc đãi họ."
Dịch Khinh Nhan gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: "Xuất giá tòng phu, chỉ cần Vương gia cao hứng là tốt rồi, đối với mấy chuyện này ta chưa bao giờ quản."
Giọng Khinh Nhan tựa hồ có mấy phần mất hứng, nhưng là có thể xem thành là lạnh nhạt, xem thường. Trong lúc nhất thời, Nguyên Tĩnh Trinh lại thật không hiểu nàng.
Lúc này, Nguyên Tĩnh Vũ dịu dàng đối với Khinh Nhan nói: "Mệt mỏi chưa? Muốn đến trong đình nghỉ ngơi một chút không?"
Khinh Nhan gật đầu một cái, nói: "Tóc cũng không còn ướt lắm, vừa đúng lúc búi lên."
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn trên mặt Nguyên Tĩnh Trinh có nụ cười thoải mái lại đắc ý, thật sự không nghĩ ra tại sao. Khinh Nhan cùng với nàng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào, nàng tại sao nhất định phải khiến Khinh Nhan khó chịu? Trong lòng hắn không thích, trên mặt cũng lười ngụy trang, liền nói: "Tĩnh Trinh, có lẽ cũng đến lúc nên trở về xoa bóp cho Dật Phi rồi chứ?"
"Đúng vậy a, nhị ca không nói ta sẽ quên mất." Nguyên Tĩnh Trinh cho rằng mục đích đã đạt thành, liền cáo lui rời đi.