Người tiến vào là Ngụy Tử Yên, hôm qua nàng theo Giản Vương phi tới, đối với Nghệ An Vương phủ còn chưa quen thuộc, cho nên hôm nay vẫn đi theo bên cạnh Chu Tử Ngọc học tập.
Giờ phút này, khuôn mặt người thiếu nữ này vừa oán giận vừa hốt hoảng, hai mắt rưng rưng, quỳ gối nói: "Vương phi, không xong, Minh Tuệ Quận chúa đột nhiên hộc máu hôn mê, Tử Ngọc sư tỷ bị bắt lại…"
"Cái gì?"
Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan đồng thời cơ hồ kinh hải cùng nhau đứng lên, rồi sau đó nhanh chóng chạy tới.
Bởi vì Phi Vũ Các khoảng cách rất gần, hai người trong lòng gấp gáp liền sử dụng khinh công, trong chốc lát đã đến Vân Điện nơi Liễu phu nhân cùng Minh Tuệ Quận chúa đang ở tạm.
Hôm nay gia yến, Giản Vương phi còn chưa trở lại, Liễu phu nhân bởi vì thân thể Minh Tuệ không tốt, đã sớm trở về, giờ phút này đang ôm nữ nhi đã lâm vào hôn mê mà thân thể lại không ngừng co giật đau khổ khóc thút thít.
Dịch Khinh Nhan một tay kéo nàng đẩy qua một bên, vội vàng kiểm tra tình huống hài tử.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn khóe miệng Minh Tuệ có vết máu, đau đớn nói: "Chuyện gì xảy ra? Không phải đang tốt sao?"
Liễu phu nhân bị Dịch Khinh Nhan đẩy qua một bên té trên đất, giờ phút này cũng không vội đứng dậy, cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất chỉ vào Dịch Khinh Nhan nói: "Đều là ngươi! Ngươi đoạt Vương gia còn chưa đủ, còn phải hại chết nữ nhi của ta…"
Nguyên Tĩnh Vũ lườm nàng một cái, nổi giận nói: "Nói hưu nói vượn ít thôi!" Ngược lại hỏi thăm thị nữ bên người Liễu phu nhân.
Thị nữ run rẩy nói ra. Minh Tuệ Quận chúa vốn là bệnh tình đã ổn định, hôm nay sau giữa trưa còn đi theo người của Ti Lễ Giám học tập những chuyện phải chú ý của mấy ngày sau, sau đó ở trong hoa viên chơi một lát, trước lúc Quận chúa ngủ Chu Tử Ngọc có bưng thuốc lại, sau khi uống vào chỉ chốc lát sau liền nháo nói đau bụng, sau đó hộc máu hôn mê, tứ chi co quắp. Vì vậy, Liễu phu nhân đem Chu Tử Ngọc bắt lại, sau phái người đi tìm Giản vương phi…
Lúc này, Liễu phu nhân mới được thị nữ nâng đỡ ngồi xuống ghế dựa, vẫn như cũ khóc lóc kể lể : "Minh Tuệ của ta cũng chỉ là bé gái, nàng có thể ảnh hưởng ngươi cái gì? Tại sao không buông tha nàng…”
"Ngươi câm miệng cho Bổn vương!" Nguyên Tĩnh Vũ nghe phiền lòng, " muốn cứu Minh Tuệ ngươi liền an tĩnh một chút."
Lúc này, Khinh Nhan đã đứng dậy, ở trên kỷ án tìm một ly trà sạch sẽ, sau đó từ trước ngực lấy ra một Ngọc Lan Hoa hình tựa hoa tai bạch ngọc.
"Tình huống như thế nào?" Nguyên Tĩnh Vũ gấp gáp hỏi.
"Trúng độc." Khinh Nhan đơn giản trả lời một câu, đồng thời liếc Nguyên Tĩnh Vũ một cái.
Ánh mắt của nàng ấy là chính là lãnh, khiến Nguyên Tĩnh Vũ không khỏi giật mình, quên luôn tiếp tục truy vấn. Hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt Khinh Nhan rét lạnh như vậy, giận nhiều như vậy, hận nhiều như vậy, còn có bất đắc dĩ nhiều như vậy, cùng một chút không thể nói thành lời. Khinh Nhan giờ phút này vô cùng tức giận, hơn nữa cơ hồ không khống chế được mình, hắn liếc liền hiểu. Hắn biết Khinh Nhan trong lòng có mấy phần thích Minh Tuệ, ai ngờ lại có người độc ác hạ độc hài tử, còn giá họa cho nàng…
Chỉ thấy Dịch Khinh Nhan nắm đài hoa cùng cánh hoa giãy hai cái, Ngọc Lan Hoa liền chia ra làm hai nửa, nàng từ trong lấy ra một viên thuốc màu đỏ sậm nho nhỏ, bỏ vào trong ly trà.
Ngụy Tử Yên chợt nhào tới, quỳ gối nói: "Các chủ, không thể! Không thể dùng cái này…"
Khinh Nhan lạnh lùng lườm nàng một cái: "Mau tránh ra!"
Nguyên Tĩnh Vũ không rõ chân tướng nhìn Ngụy Tử Yên, suy đoán Khinh Nhan lấy ra thuốc giải độc.
Nhưng thấy Dịch Khinh Nhan chợt nâng tay trái ở trên ly trà, đồng thời dùng tay phải rút ra trên đầu một cây ngân trâm nhanh chóng xẹt qua nơi cổ tay.
Máu tươi màu đỏ sậm rò rỉ chảy ra, nhỏ vào trong ly trà.
Tất cả mọi người sửng sốt, chỉ có Ngụy Tử Yên nhẹ giọng khóc thút thít.
Nguyên Tĩnh Vũ chợt đánh tới: "Nàng muốn làm cái gì?"
Khinh Nhan giễu cợt nhìn hắn một cái, lại không do dự chút nào đẩy hắn ra một bên. Nhìn đã có gần nửa ly máu tươi, nàng lúc này mới điểm huyệt đạo của mình cầm máu, sau đó dùng ngân trâm ở trong ly trà nhẹ nhàng khuấy hai cái, lại đem ly trà đưa cho Ngụy Tử Yên nói: "Cho nàng uống vào đi!" Rồi hướng Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Bảo vệ tâm mạch của hài tử!"
Bàn giao xong toàn bộ, nàng xoay người đi tới bên cạnh Liễu phu nhân, lạnh lùng nhìn nàng trân trân, đột nhiên nói: "Từ nay về sau, đứa bé này do ta nuôi dưỡng."
"Không" Liễu phu nhân sợ hãi nhảy dựng kêu lên, "Đó là hài tử của ta, là đứa con ta mang thai mười tháng cực khổ mới sanh ra được, ngươi tại sao cướp nàng đi? Chính ngươi không có hài tử thì muốn hài tử của người khác sao… "
Dịch Khinh Nhan hừ lạnh một tiếng nói: "Đi theo ngươi nếu lại bị người hạ độc, có phải hay không còn phải nhờ ta?"
"Không phải ngươi sao? Không phải ngươi thì là ai? Nàng chỉ là một nữ hài tử…” Liễu phu nhân cũng không ngu, lúc trước cũng chỉ là quá thương tâm quá nóng nảy mới mất đi lý trí.
"Đừng nói chỉ là nữ hài tử, cho dù là nam hài thì có thể uy hiếp được ta sao?" Khinh Nhan tựa hồ bị giận đến hồ đồ rồi, lời nói không suy nghĩ kĩ càng đã nói ra miệng. Chẳng những Liễu phu nhân kinh dị nhìn nàng chằm chằm, ngay cả Nguyên Tĩnh Vũ cũng không nhịn được nhìn qua.
Đang lúc này, Giản vương phi, Nguyên Tĩnh Trinh cùng với Vương Thái phi mang theo Úc Hinh Quận chúa chạy tới.
Giản vương phi vẫn còn ở ngoài cửa liền vội khóc lên: "Minh Tuệ! Minh Tuệ, con làm sao vậy?"
Ngụy Tử Yên đã đem ly trà hòa máu và thuốc rót vào trong miệng Minh Tuệ cho nàng uống vào, lát sau, đứa nhỏ này sắc mặt dần dần đỏ lên, cả người bắt đầu nóng lên, nhịp tim từ từ có lực, nhưng hô hấp vẫn có chút gấp rút.
Nguyên Tĩnh Vũ quay đầu về cửa nổi giận nói: "Người còn chưa chết, khóc cái gì!"
Giản vương phi ngẩn ra, ngừng tiếng khóc, nhẹ nhàng đi tới bên giường nhìn nàng một chút, xoay người lại bắt đầu rơi nước mắt."Hài tử đáng thương, còn nhỏ tuổi đã phải chịu khổ…"
Nguyên Tĩnh Vũ không kiên nhẫn trách mắng: "Bớt ở chỗ này mèo khóc chuột giả từ bi đi!"
Giản vương phi ngẩn ra, uất ức nói: "Vương gia tại sao có thể hoài nghi thiếp… Thiếp từ trước đến giờ thương yêu Minh Tuệ như khúc ruột …"
Nguyên Tĩnh Vũ còn muốn nói nữa, Dịch Khinh Nhan chợt lạnh lùng chen vào một câu: "Không phải nàng!" Đợi ánh mắt của mọi người nghi ngờ nhìn lại, nàng nói: "Nàng không có ngu xuẩn như vậy!"
Giản vương phi vừa thẹn vừa tức, sắc mặt đỏ bừng, rồi không dám cãi lại. Nàng cũng không thể phản bác lại lời nói của Dịch Khinh Nhan sau đó thừa nhận là mình hạ độc đi?
Nguyên Tĩnh Trinh thần sắc trấn định đi tới, dịu dàng khuyên nhủ: "Hài tử không có việc gì là tốt rồi, ta đã phân phó hạ nhân, nhất định phải điều tra việc này đến nơi đến chốn."
Dịch Khinh Nhan xa xa nhìn Nguyên Tĩnh Trinh, cười nhạo một tiếng, nhưng không có lên tiếng.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn hài tử từ từ ổn định lại, liền đứng dậy đi tới bên cạnh Khinh Nhan, muốn nhìn vết thương của nàng.
Khinh Nhan hừ lạnh một tiếng đẩy tay hắn ra, cả giận nói: "Cút ngay!"
Tất cả mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn lại.
"Khinh Nhan!" Nguyên Tĩnh Vũ biết nàng tâm tình không tốt, cũng không quản nàng phát giận, mặc dù vết thương trên cổ tay nàng không sâu, nhưng hắn trong lòng luôn là áy náy mà đau lòng.
Tựa hồ lửa giận trong lòng Khinh Nhan hoàn toàn bộc phát, nàng chợt chỉ vào mũi Nguyên Tĩnh Vũ nói: "Nguyên Tĩnh Vũ, ta cảnh cáo chàng, về sau chàng nếu còn dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mang về cho ta một đống phiền toái, cẩn thận ta một kiếm giết chết chàng!"
Tất cả mọi người bị nàng làm giật mình, nghẹn thót lên tới cổ họng, Dịch vương phi trước mặt nhiều người như vậy nói lời đại nghịch bất đạo, Nguyên Tĩnh Vũ sẽ xử trí nàng như thế nào đây? Chỉ sợ không tránh được cái chết?
Nguyên Tĩnh Vũ im lặng trong lòng thở dài, lúc chỉ hai người bọn họ một chỗ lời như vậy nói một chút cũng không là cái gì, làm sao có thể ngay trước nhiều người như vậy không để cho hắn cái thang xuống đài được đây? Nhưng là, hắn có thể đem nàng làm gì bây giờ?
Dịch Khinh Nhan tựa hồ không có phát hiện mọi người khẩn trương, hướng Nguyên Tĩnh Trinh cùng với Vương Thái phi nói: "Đến tột cùng là người nào hạ độc mặc dù ta không rõ ràng, nhưng mong chư vị không ngại mang câu này nói cho hắn: Dịch Khinh Nhan ta cũng không phải là thiện nam tín nữ, thủ hạ của ta, người không có một ngàn cũng có tám trăm! Từ nay về sau, nếu ai còn dám ở sau lưng ta làm những động tác nhỏ này, ta nhất định muốn cho kẻ đó sống không bằng chết!"
Lời này vừa nói ra, ai ai cũng cho nàng điên rồi, chỉ có Nguyên Tĩnh Vũ thở dài đi tới, đỡ hai vai của nàng nói: "Đừng tức giận, tức giận hại thân không đáng. Đều là lỗi của ta, ta không có bảo vệ nàng tốt…”
"Vốn chính là lỗi của chàng!" Khinh Nhan ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, mặc dù không hiểu gì, hai tay lại nhẹ nhàng bắt lấy áo trước ngực hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ thật là dở khóc dở cười. Sớm biết nữ nhân là không nói đạo lý, đặc biệt là thời điểm lúc tâm tình nàng không tốt. Nhưng là…
"Ai da… Những lời này chúng ta âm thầm nói một chút thì cũng thôi đi, tối nay để cho nàng náo loạn như vậy, mặt mũi của Bổn vương đã mất ráo…" Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng.
Khinh Nhan quật cường nhìn vào mắt của hắn, vành mắt chợt hồng, từ từ cúi đầu. Ngược lại Nguyên Tĩnh Vũ khóe miệng giương lên, từ từ cười lên, trong ánh mắt cưng chiều cùng bất đắc dĩ, nhưng hắn lắc đầu nói: "Thôi, ai bảo Bổn vương thích tính tình này của nàng!"
Rồi sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn những người còn lại, đồng thời cũng giận tái mặt nói: "Tốt lắm, muốn ồn ào cũng náo đủ rồi, xem trò vui cũng nhìn đủ rồi! Chuyện lần này không cần chúng ta tra, Tiêu Nguyên sẽ cho Bổn vương một cái công đạo. Nhưng xin chư vị suy nghĩ thật kỹ, vô luận Dụ Dương cùng Trung Châu, đến tột cùng hôm nay là thiên hạ của ai! Bổn vương luôn luôn tuân theo nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, gấp trăm lần hồi báo!"
Mọi người phục hồi tinh thần lại, rối rít hành lễ cáo lui, Nghệ An lão vương phi cũng không dám nói nhiều, Giản vương phi cũng chỉ là yên lặng nhìn Dịch Khinh Nhan một cái, cung kính hướng Nguyên Tĩnh Vũ hành lễ, đi trở về tẩm điện của mình.
Nhìn mọi người đều đi rồi, Khinh Nhan kéo kéo ống tay áo Nguyên Tĩnh Vũ, nhỏ giọng nói: "Mang theo hài tử, chúng ta trở về đi thôi!"
Liễu phu nhân còn muốn nói điều gì, nhưng nghĩ tới Dịch phu nhân cường thế mà Vương gia đối với nàng sủng ái, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng nhìn Ngụy Tử Yên đem nữ nhi mình ôm đi.
Chiều nay cũng rất nhiều người không có ngủ, trong đầu hiện ra Dịch Khinh Nhan "đại nghịch bất đạo" với Nguyên Tĩnh Vũ mà hắn bất đắc dĩ cưng chiều, ở trong lòng không khỏi cảm thán, nữ nhân này cũng quá vô pháp vô thiên, nhưng vì cái gì Dụ Dương vương bao dung nàng như vậy? Chẳng lẽ hắn thật thích tính tình đó của nàng sao? Nhưng là, nam nhân làm sao có thể cho phép nữ nhân cưỡi trên đầu đây? Huống chi hắn không phải là nam nhân bình thường, hắn là phiên vương một phương !
Khinh Nhan giao Minh Tuệ Quận chúa cho Chu Tử Ngọc chiếu cố, phân phó sáng sớm ngày mai sẽ đưa tới Đại Hộ Pháp, nói nàng là vị đệ tử đầu tiên của mình.
Nguyên Tĩnh Vũ đối với an bài của nàng không có ý kiến, chỉ là đối vết thương của nàng có ý kiến. Những tưởng rằng vết thương không sâu, ai ngờ nhìn vết máu màu đỏ sậm liền dâng lên một cỗ đau lòng. Vì nữ nhi của hắn, nàng thế nhưng đổ máu cứu giúp .
Vết thương băng bó kỹ, lúc tắm rửa lại có chỗ bất tiện, Nguyên Tĩnh Vũ tự nhiên vui vẻ giúp sức, thuận tiện động tay đông chân ăn chút đậu hũ. Khinh Nhan bởi vì lúc trước quét sạch mặt mũi của hắn có chút cảm thấy áy náy, giờ phút này cũng không tiện nghịch ý hắn, chỉ có thể đỏ mặt mắc cỡ nhỏ giọng cầu xin tha thứ, khiến Nguyên Tĩnh Vũ càng thêm dâng cao hăng hái.
Trên thực tế từ lúc Khinh Nhan trên giường tỉnh lại tới nay liền tương đối mềm mại, hơn phân nửa đều theo thuận tâm ý hắn. Sư môn dạy bảo phải làm như thế, nếu không cho phép trượng phu có nữ nhân khác, ở một số tình huống thân thể mình nên thỏa mãn trượng phu. Mà sự mềm dẻo của thân thể nàng, tư thế nào cũng có thể phối hợp với hắn, cũng là một trong những nguyên nhân khiến hai người càng thêm hài hòa ân ái.
Thật vất vả tắm xong trở lại tẩm điện, Nguyên Tĩnh Vũ tự nhiên muốn tìm về một chút tôn nghiêm của trượng phu, nhưng bởi vì lo lắng vết thương trên cổ tay nàng, hắn cũng không dám quá hồ đồ, chỉ là nhìn nàng ở dưới thân mình vô dụng rên rỉ cầu xin tha thứ thật sự là thỏa mãn cuộc sống lớn nhất. Nàng là thê tử của hắn, là nữ nhân từ thân thể đến linh hồn cũng có thể cùng hắn dung hợp một chỗ, nàng vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, đem thân thể của mình cùng tất cả sự thông minh đều giao cho hắn… Nghĩ tới những thứ này, hắn liền cảm thấy ấm áp cùng thỏa mãn, lại nhớ tới chuyện lúc trước cũng cảm thấy không cần gấp gáp rồi. Khinh Nhan tốt, chỉ có chính hắn biết. Về phần người khác muốn nhìn như thế nào, không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn. Thậm chí chính hắn cũng mâu thuẫn, một mặt muốn cho nam nhân khắp thiên hạ ghen tị hắn lấy được Khinh Nhan, một mặt lại muốn đem những tốt đẹp của nàng tất cả đều giấu đi không để cho người khác biết…
Sau kích tình, hắn nằm ở trên người nàng không chịu xuống. Khinh Nhan đẩy thân thể nặng nề của hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Đi xuống!"
"Không cần!" Hắn bộ dáng rất chăm chú, "Chờ thêm chút nữa… Nếu không nhi tử của chúng ta chạy mất…”
Khinh Nhan đỏ mặt quay đầu đi, không phản bác được.
Nguyên Tĩnh Vũ đắc ý cười cười, thuận thế ngậm vành tai của nàng nhẹ nhàng liếm hôn, lại một đường hôn đến cái cổ thơm hương của nàng cùng xương quai xanh tinh xảo khêu gợi.
"Cảnh Hãn," Khinh Nhan chần chờ mở miệng nói, "Thật xin lỗi, hôm nay ta quá vọng động rồi. . . . . ."
Nguyên Tĩnh Vũ dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, chợt cười cười, lại dịu dàng hôn mi tâm của nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Về sau đừng như vậy. Lời như vậy chúng ta bí mật nói thế nào cũng không quan trọng, nhưng để cho người khác biết, lại không thể giết diệt khẩu tất cả, truyền đi tổn hại danh dự đối với ta chỉ là chuyện nhỏ, đối với nàng là rất bất lợi…”
Khinh Nhan cảm động nhìn hắn, nói: "Ta về sau sẽ khống chế tính tình của mình…” Về sau cũng sẽ không nhu yếu. Lấy uy chấn áp như vậy là đủ rồi! Tối nay, nàng vốn chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, nàng biết vô luận hắn tức giận như thế nào cũng sẽ nhịn xuống, mục đích của nàng cũng đã đạt. Mà muốn cho hắn hết giận cũng rất đơn giản, nàng vẫn luôn làm rất tốt.
Nguyên Tĩnh Vũ sờ sờ mặt của nàng, lật người nằm bên cạnh nàng, cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng nói: "Ngủ đi, ta không làm khó nàng…”
Từ rày về sau, đám người Nghệ An vương phủ cùng với Giản vương phi cũng không dám làm những động tác nhỏ như vậy nữa, hơn nữa trong chung sống sau này bất tri bất giác có một chút kính sợ. Chuyện đêm đó cũng không có truyền ra ngoài, Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan cũng không lo lắng, cả vương phủ đều là dưới sự giám thị của Tiêu Nguyên, có vấn đề hắn sẽ xử lý.
Lần trước Tiêu Dật Phi sau khi tỉnh lại đã đem Tiêu Nguyên cho Nguyên Tĩnh Vũ, mà Tiêu Nguyên là nhân vật mấu chốt trong khống chế thế lực ngầm. Giản vương phi có lẽ còn có chút không rõ ràng lắm, nhưng Nghệ An vương phủ cùng quan viên Trung Châu vừa nhắc tới Tiêu Nguyên liền run sợ trong lòng.