Mọi sự thuận lợi theo kế hoạch, Nguyên Tĩnh Vũ và Dịch Khinh Nhan đến Hà Tây và Hà Gian chờ thế cục ổn định liền xuất binh đi Đông Bắc, hoàn toàn diệt trừ Yến Vương. Vì vậy hai người tạm thời ở tại Hà Tây vương phủ, không vội trở về Trung Châu Vinh Dương.
Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc Giản vương phi ở Hà Tây vương phủ ngày thứ ba, bọn họ lại nhận được tin cấp báo từ Vinh Dương, Tiêu Dật Phi phát bệnh, đang hấp hối, muốn gặp Trung Châu Vương lần cuối.
Nguyên Tĩnh Vũ lệnh cho hạ nhân chuẩn bị hành trang, lại triệu tập mấy vị đại tướng tập trung tại vương phủ, thương nghị xắp xếp bố cục mọi chuyện sau khi hắn rời khỏi nơi này. Trong thời gian chờ đợi, Nguyên Tĩnh Vũ lại liên tiếp phát ra thêm mấy đạo thủ lệnh an bài tất cả mọi chuyện trong mấy tháng sắp tới.
Giản vương phi nhận được tin tức, hoảng hốt, trong lòng thầm nghĩ: không tốt, vội vàng để cho Nghiêm Liễu nhị phu nhân chuẩn bị hành trang.
Sang sớm ngày tiếp theo, mọi người tập trung tại một sảnh trong thiên điện gần đại môn của vương phủ chuẩn bị lên đường. Nguyên Tĩnh Vũ an bài Giản vương phi cùng với Nghiêm Liễu nhị phu nhân và Minh quận chúa lên xe ngựa về Vinh Dương. Bản thân hắn cùng Dịch Khinh Nhan lại cưỡi ngựa trở về, không mang theo bất cứ thị vệ nào.
Liễu phu nhân thật cao hứng vì được ở cùng với nữ nhi. Nghiêm phu nhân thì vừa mới bị trừng phạt, dù lòng không muốn cũng không dám mở miệng phản đối.
Giản vương phi trong lòng lại lo lắng cho an nguy của Nguyên Tĩnh Vũ, vì vậy nói muốn cùng đi với Nguyên Tĩnh Vũ. Nàng thầm nghĩ, nếu nàng đi cùng, vương gia sẽ mang theo vài thị vệ.
Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn nàng một lúc, nhìn thấy ánh mắt bối rối của nàng, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “ Chúng ta có thể trên ngựa ăn, trên ngựa ngủ mấy ngày mấy đêm không xuống ngựa, ngươi có thể không?”
Hốc mắt Giản vương phi lập tức đỏ lên, nhìn xuống. Bao nhiêu năm nay gả cho Nguyên Tĩnh Vũ, hắn chưa bao giờ trước mặt nhiều người làm nàng mất mặt như vậy. Trong lòng nàng hiểu, vương gia đang trách nàng, Dật Phi ngã bệnh, nàng không chăm sóc hắn lại vội vàng chạy đến Hà Tây. Nhưng Dật Phi là biểu đệ của hắn, có mẫu thân, có thê tử, có nữ nhi, có nhi tử. Nàng là một biểu tẩu, lấy tư cách gì đi chăm sóc hắn? Huống chi nhìn Tiêu Dật Phi vẫn bình thường, ai biết được lần này hắn bệnh nặng rồi….
Dịch Khinh Nhan hiểu là Nguyên Tĩnh Vũ đang giận chó đánh mèo. Lòng nàng thầm thở dài, nhẹ nhàng bước đến đỡ lấy vai Giản vương phi, thấp gọng nói: “ Tỷ tỷ yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ vương gia bình an trở về vương phủ. Vương gia nhất thời nóng nảy giận chó đánh mèo, ngươi đừng đau lòng khổ sở….”
Giản vương phi ngẩn đầu lên, trên đôi mắt vẫn đỏ nàng cố nở nụ cười, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “ An toàn của vương gia giao cho ngươi, các ngươi đi đường cẩn thận…”
Nghiêm phu nhân sững sờ nhìn Dịch Khinh Nhan, lúc này mới phát hiện thanh âm của nàng rất giống nữ tử. Nhìn kỹ lại: tư thái kia, hình dáng kia, dung mạo kia… mặc dù trên người là nam trang nhưng rõ ràng đây chính là một nữ tử! Nhưng… đây không phải là chiến thần Lưu Ngạn Phi sao? Tại sao lại trở thành một nữ tử? Thật ra nàng có phải là Lưu Ngạn Phi không?
Dựa theo Nguyên Tĩnh Vũ an bài, đoàn người của Giản vương phi vội vã chạy về Vinh Dương, để cho Nhạn Vô Ngân cải trang thành mình, Phượng Khinh Trần mang mặt nạ hoàng kim của Lưu Ngạn Phi đến ở tại biên cảnh. Như vậy, ai có thể biết được Tung Châu Vương một mình trở về Vinh Dương? Nếu không ai biết, làm gì có chuyện hắn bị ám sát?
Nguyên Tĩnh Vũ cũng để lại Quách Tuấn Kiệt và Mạnh Đông Húc. Kế hoạnh này , trừ đám người vương phủ nữ quyến Giản vương phi, Nhạn Vô Ngân và mấy tên thân vệ không ai có thể biết được, nên rất an toàn. Huống chi, với võ công của hắn và Dịch Khinh Nhan, có thể nói, trên đời này đã không còn bao nhiêu kẻ được gọi là đối thủ.
Trời chưa sáng bọn họ đã chuẩn bị xuất phát, Nguyên Tĩnh Vũ cùng với đại quân ra thành, trong rừng cây ngoài thành thay đổi y phục rồi cùng Dịch Khinh Nhan đi về phía trước.
***
Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan đơn độc lên đường, cải trang thanh một đôi phu phụ bình thường trên giang hồ, mệt mỏi thì cưỡi chung một con ngựa, một người một ngựa thay phiên nhau lần lượt nghỉ ngơi.
Chiều ngày hai mươi tám tháng chin, trời mưa, càng lúc càng lớn. Bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc tìm một hốc nhỏ bên vách đá của núi ven đường để tạm lánh, khí trời càng ngày càng lạnh, mà có thêm cơn mưa này lại càng lạnh hơn. Nguyên Tĩnh Vũ mang mấy khối đá đặt dưới chân, hai người lại cùng ngồi lên khối đá ôm nhau thật chặt để chống lạnh.
Bởi vì nơi này thật sự rất nhỏ, bọn họ đành buộc ngựa vào gốc đại thụ, ở nơi này muốn đốt lửa lên cũng không có chỗ. Cũng may là hai người từng lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, nên bao nhiêu đây cũng không có gì gọi là gian khổ.
Đêm đến, Nguyên Tĩnh Vũ cúi đầu nhìn Khinh Nhan đang ngủ ngủ rất ngon trong lòng mình. Nhìn với tất cả yêu thương trong lòng mình. Nàng đi theo mình, cho đến giờ chưa từng được hưởng phúc, ngược lại chỉ cùng hắn chịu toàn là gian khổ vất vả, hắn không yêu thương nàng, còn biết thương yêu ai?
Hắn nhúc nhích cánh tay đã có chút tê dại, dùng áo choàng che kín nàng thêm chút nữa, lại ôm nàng chặt thêm chút nữa. Lòng hắn khe khẽ: Khinh Nhan, đây là nữ nhân của hắn, là thê tử hắn yêu chân thành,…Nhẹ nhàng hôn lên đầu nàng, hắn khép hờ đôi mắt, tiếp tục mơ màng ngủ.
Ngày thứ hai, mưa từ từ ngừng rơi, hai người ăn lương khô, rồi tiếp tục lên đường.
***
Thẳng một đường, phóng ngựa kiên trì không ngại nắng gió, cuối cùng vào giữa trưa ngày một tháng mười, hai người Nguyên Tĩnh Vũ và Dịch Khinh Nhan đã về đến Vinh Dương vương phủ.
Nhưng, trong ngoài vương phủ nghiêm trang, cờ tang trắng phấp phới bay…
Đêm ngày hai mươi tám tháng chín, Trung Châu Nghệ An vương Tiêu Dật Phi qua đời.
Nhìn thấy hai người Nguyên Tĩnh Vũ và Dịch Khinh Nhan phong trần mỏi mệt trở về, tất cả mọi người dường như không dám tin vào mắt của mình. Trong mắt đầy tơ máu, tóc tai rối tung, áo bào đầy bụi bặm…Đó là Trung Châu Vương gia và Vương phi của bọn họ ?
Nguyên Tĩnh Vũ bước vào linh đường của Tiêu Dật Phi, bi thương bái Nguyên Tĩnh Trinh: “ Thật xin lỗi, ta đã trễ…Ta muốn nhìn hắn có được không?”
Nguyên Tĩnh Trinh khóc kêu một tiếng “Nhị ca” rồi hôn mê bất tỉnh. Từ lúc Dật Phi đột ngột qua đời, đất trời quanh nàng như sụp đổ. Mấy ngày nay nàng vẫn canh giữ linh đường, không nghỉ ngơi, đến nay đã không còn kiên trì được nữa.
Dịch Khinh Nhan lệnh cho tỳ nữ đưa Nguyên Tĩnh Trinh về nghỉ ngơi, sau đó cùng Nguyên Tĩnh Vũ vào nhìn mặt Dật Phi.
Nguyên Tĩnh Vũ bi thương nhìn Hàn Ngọc quan, nhìn Tiêu Dật Phi thân thể gầy gò ốm yếu không thành hình người nữa, nhìn thấy hắn chết đi đôi mày vẫn nhíu lại. Nghĩ đến hắn làm tất cả mọi thứ vì mình, bất chợt mở nắp quan, cắt lấy một chòm tóc đặt bên gối hắn, thì cho hắn một hi vọng đi! Khi hắn còn sống không thể cho hắn, hôm nay những người khác không có ở đây, còn so đo những thứ kia làm gì, coi như báo đáp cũng được, coi như cảm tạ cũng tốt…
Đậy nắp quan, Nguyên Tĩnh Vũ chợt quay đầu hỏi Dịch Khinh Nhan: “ Ngươi có trách ta không?”
“Ân?” Khinh Nhan trong lúc nhất thời lại không hiểu hắn nói gì. Nàng vì sao phải trách hắn?
“Ta” , Nguyên Tĩnh Vũ lại nhìn quan tài Tiêu Dật Phi “ Ta cho phép Dật Phi một lần hi vọng”
Khinh Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, lại dịu dàng tựa vào ngực hắn, ôm hông hắn thấp giọng nói: “Ta hiểu được, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, Dật Phi có thể mỉm cười nơi cửu tuyền…” Cho đến giờ nàng vẫn không tin cái gì gọi là quỷ thần, cái gì gọi là số mạng, nàng chỉ tin vào chính mình, chỉ tin vào những gì mình thấy được. Cái gọi là kiếp trước hay kiếp này, chẳng qua cũng chỉ là lúc người đời đau buồn thất vọng ôm lấy một giấc mộng để tự an ủi mà thôi.
Nguyên Tĩnh Vũ tựa đầu lên vai nàng, khẽ thở dài: “ Trong hai năm qua, ta quả thật ít quan tâm đến hắn…”
“Hắn sẽ không trách ngươi. Hắn vẫn là người hiểu ngươi nhất, ủng hộ ngươi nhất, hắn hiểu được khát vọng của ngươi, hắn biết ngươi bất đắc dĩ…” Khinh Nhan nhắm mắt lại, ôm sắt hông hắn, để cho hắn cảm nhận được mình tồn tại.
“Ân, hắn ủng hộ ta nhất…Không có hắn, ta làm sao có thể là Nguyên Tĩnh Vũ của hôm nay, cũng sẽ không có ngươi…” Ôm lấy Khinh Nhan, nghe nàng nói, những áy náy trong lòng hắn từ từ tản đi.
“Cho nên chúng ta nên cảm kích hắn, để cho hắn an tĩnh…Chúng ta nên tẩy rửa sạch sẽ, lại đến bồi bên cạnh hắn được không? Ngươi biết hắn là người thích sạch sẽ mà…”
Có lẽ hiện tại trong vương phủ chỉ có hai người bọn họ là bẩn thỉu nhất, khó được hắn một lần không so đo bản thân cũng cùng dạng rối loạn đầu tóc, bộ dạng bẩn thỉu. Dĩ nhiên Khinh Nhan tự hiểu bản thân rối loạn bẩn thỉu là như thế nào. Nữ nhân luôn chú ý đến hìn tượng bên ngoài của mình, đặc biệt là trước mặt nam nhân mà mình yêu thương.
“Hảo” Nguyên Tĩnh Vũ khôi phục như cũ, nắm lấy tay Khinh Nhan: “ Chúng ta trước tẩy rửa, lại dùng thiện, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, mai lại bồi bên cạnh Dật Phi”
***
Bởi vì quanh năm đau ốm, nên Vương lăng của Tiêu Dật Phi từ lúc hắn bắt đầu xây dựng, kích thước cũng không lớn, cho đến bây giờ, cơ bản cũng đã hoàn thành, xây dựng không sai biệt lắm. Chỉ còn trang trí bên ngoài, và một đạo cơ quan cần hoàn thiện thôi.
Sau khi thương nghị cùng với Nguyên Tĩnh Vũ và Nguyên Tĩnh Trinh, Lễ bộ quyết định thời gian hạ táng là mùng chín tháng sau.
Sau khi định ngày Nguyên Tĩnh Vũ, bất đắc dĩ nói với Khinh Nhan: “ Thật xin lỗi, năm nay sinh thần của ngươi lại không thể ăn mừng rồi.”
Sinh thần Khinh Nhan là mười bảy tháng mười. Năm trước vào ngày sinh thần nàng vẫn còn đang trên đường chạy về Dụ Vương vương phủ. Năm ngoái sinh thần, nàng đang có thai đang chạy đến Hà Tây chiến trường. Năm nay sinh thần nàng lại gặp phải Dật Phi qua đời…
Dịch Khinh Nhan lơ đễnh cười: “ Chỉ là một ngày sinh thần thôi mà, qua một năm lại thêm một tuổi, có gì đáng để ăn mừng sao? Không phải ngươi cũng như vậy sao?”
Sinh thần Nguyên Tĩnh Vũ là mùng bốn tháng ba. Năm trước sinh thần hắn thì Tiêu Dật Phi bệnh nặng, hắn đến Vinh Dương Nghệ An vương phủ, mặc dù Dật Phi biết, cho người tổ chức lễ mừng sinh thần cho hắn, nhưng không phải trong nhà mình thì còn có ý nghĩa gì? Năm ngoái sinh thần, hắn đang đánh giặc tại Yên Lĩnh, cũng không nhớ được đó là ngày sinh thần. Năm nay sinh thần, Khinh Nhan đi phương nam, hắn lại bận rộn tình hình chính sự tiền tuyến, làm gì còn nghĩ đến sinh thần.
Thật ra thì ý nghĩ của Nguyên Tĩnh Vũ và Khinh Nhan cũng giống nhau. Cả hai từ nhỏ cũng không được coi trọng, cũng không được lễ mừng sinh thần. Hôm nay, bọn họ đều có thân phận địa vị, đã có thể náo náo nhiệt nhiệt mà vui vẻ tổ chức sinh thần, đáng tiếc đã không còn chờ đợi mong mỏi như thuở còn bé.
***
Mùng chín tháng mười, đoàn người Giản vương phi đến vương phủ.
Từ lúc Nguyên Tĩnh Vũ trở về vương phủ, vẫn ở Phi Vũ các, nơi đó là Dật Phi dành riêng cho hắn, thể hiện một phần tâm ý dành cho hắn.
Lúc Giản vương phi mang toàn bộ Dụ Dương vương phủ chuyển đến, đem Nguyên Tĩnh Vũ chủ điện định tại trong chánh điện Càn Khôn điện, bản thân nàng ở tại tẩm cung của hoàng hậu tiền triều Phượng Nghi cung Chiêu Dương điện, an bài Dịch vương phi cùng ở Phượng Nghi cung Khánh Dương điện, Liễu phu nhân ở Bích Lam cung, Chu phu nhân chưa có nhi nữ tử cùng ở chung Liễu phu nhân. Thôi phu nhân ở Xuân Hoa cung cạnh ngự hoa viên. Nghiêm phu nhân ở Di Hương cung, sáu thiếp thị của Nguyên Tĩnh Vũ cũng an bài tại mấy nơi trong thiên điện.
Giản vương phi trở lại vương phủ không lâu, Lễ bộ liền tấu thỉnh sổ con, thỉnh vương gia đến ở nội diện Càn Khôn điện, nói Phi Vũ các quá nhỏ không phù hợp thân phận của vương gia.
Nguyên Tĩnh Vũ vốn không suy nghĩ nhiều, chỉ vì nhiều năm qua vẫn ở tại Phi Vũ các, rời đi có chút không đành lòng, nếu các thần tử cảm thấy không phù hợp thân phận thì đành chuyển đi! Phi Vũ các cũng không cho ai vào ở, niêm phong lại để đó xem như lưu giữ kỉ niệm.
Nhưng có vấn đề xảy ra ngoài ý muốn. Theo Giản vương phi an bài, Dịch vương phi cũng nên đến ở tại Phương Nghi cung, nàng nói Dịch vương phi là bình phi, cùng mình không phân biệt được lớn nhỏ, người nào ngụ Phượng Nghi cung cũng không tốt, mà Phượng Nghi cung lại rộng lớn, nên cuối cùng quyết định cả hai cùng ngụ tại Phượng Nghi cung.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa nghe qua Giản vương phi an bài liền hiểu rõ ý định của nàng. Mặc dù lòng hắn ghét, nhưng đối với đám người Giản vương phi còn có chút áy náy, cũng không nói thêm câu gì, chỉ hời hợt phán: “ Phượng Nghi cung ban cho Giản vương phi. Dịch vương phi ở cùng với bổn vương. Không an bài tẩm điện nào khác nữa.”
Lời này vừa nói ra, ý tứ biểu đạt độc sủng Dịch vương phi thể hiện rất rõ ràng, trong triều có người khuyên can, có người nghị luận, hắn cũng hờ hững chẳng quan tâm. Hôm nay “nhi tử” cũng có. Hắn sợ cái gì? Chỉ là có một chút lo lắng. Nếu trở về vương phủ, sau này lễ tết thế nào cũng mang thế tử cho chúng thần nhìn một chút, nhưng hôm nay hài tử còn nhỏ quá…
Tốt nhất phải tranh thủ kiếm thêm mới được…..
Trở lại vương phủ, Minh cũng
Trở lại vương phủ, thông minh cũng trở về đến Dịch Khinh Nhan bên cạnh, bối Nguyệt Ảnh trải qua trong khoảng thời gian này học tập thích ứng, đã có thể đảm nhiệm Tử Ngọc công tác. Chỉ là thiếu một phần trầm ổn, làm sự tình hấp tấp, vậy mà đặc biệt vui vẻ. Tử Ngọc đối với người kế nhiệm này cũng là hài lòng, có Nguyệt Ảnh, nàng cũng có thể an tâm lập gia đình. Nhớ tới người yêu, nàng không khỏi trên mặt nóng lên. Thật ra thì bọn họ cũng không có nói thêm cái gì, tình yêu nam nữ rất lâu cũng không cần quá nhiều ngôn ngữ, mấy ánh mắt ân cần là đủ rồi.
Khinh Nhan đang giúp Nguyên Tĩnh Vũ xử lý quân vụ, trong lúc vô tình nhìn thấy bộ dáng này của Tử Ngọc, cũng không nhịn được cười trêu nói: ", Nguyệt Ảnh ngươi nhanh đi bên ngoài xem một chút có phải mùa xuân đến rồi hay không?"
Đáng thương Bối Nguyệt Ảnh vẫn còn là hài tử ngây thơ, làm sao có thể nghe ra sự trêu cợt trong đó. Nàng sững sờ nhìn Dịch Khinh Nhan, nghi ngờ nói: "Các chủ, không phải thân thể ngài không thoải mái chứ? Mặc dù đã sắp vào đầu mùa đông rồi, nhưng mùa xuân còn sớm lắm!"
"Nào có ngài như vậy khi dễ tiểu bối Các chủ. . . . . ." Tử Ngọc vừa thẹn vừa cáu, nhưng nhìn Nguyệt Ảnh dáng vẻ ngây thơ chính mình cũng không nhịn được buồn cười, cuối cùng dậm chân một cái đi ra ngoài.
Bối Nguyệt Ảnh nháy nháy mắt, trong lòng nghi ngờ: Các chủ lúc nào thì khi dễ tiểu bối rồi hả ? Các chủ không phải vẫn cười hì hì sao?
Khinh Nhan nhìn Nguyệt Ảnh, vui vẻ ngoài cũng có chút lo lắng. Đây là một đơn thuần hài tử, vậy mà đi theo bên cạnh mình cũng không đơn thuần a! Tỷ như mình sinh đẻ lúc ở cái đó nhà nông, kia hai người nông phụ tựu ứng hẳn là từ Tử Ngọc xử lý. Nguyên Tĩnh Vũ liền Tiếu Duệ cũng cùng nhau dấu diếm, tự nhiên sẽ không dùng đi theo thị vệ, lúc ấy theo bên người lại đáng giá tín nhiệm, cũng chỉ có Tử Ngọc rồi. Nàng không hỏi, nhưng cũng không bày tỏ nàng không biết.
Mấy ngày nay nguyên Tĩnh Vũ bận về việc.. Tiêu Dật Phi hậu sự, phần lớn chính vụ quân vụ đều là nàng thay xử lý, cũng may Chu Trọng Nguyên, Phùng Văn Tuyên cùng Sầm Viễn Chí ba người làm chung cũng không tệ lắm, chính vụ xử lý đâu vào đấy , nàng chỉ muốn thẩm tra sau đóng dấu thông qua là được.
Ba người trong đó, Sầm Viễn Chí trước gặp qua Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan cùng nhau để ý chính vụ, đối với nàng hôm nay một mình làm chủ cũng không có ý kiến quá lớn; Chu Trọng Nguyên trước cũng phụ trợ qua Dịch Khinh Nhan để ý chính, cũng không còn cảm thấy có cái gì không tốt; chỉ có mới vừa điều nhiệm Trung Châu nội chính đại thần Phùng Văn Tuyên luôn là thần sắc lo lắng, nhưng nhìn Dịch Khinh Nhan cũng không có làm ra cái gì không may , hắn cũng không tiện trực tiếp nói ý kiến phản đối. Hắn chỉ là âm thầm cùng Chu Trọng Nguyên cảm thán, nói vương gia như thế sủng ái một nữ nhân, chỉ sợ không phải là chuyện may mắn.
Chu Trọng Nguyên trầm ngâm sau nói: "Vương phi xác thực có tài, thời kỳ đặc thù phụ tá Vương gia để ý chính cũng không cần chặt, chỉ là. . . . . . Vương gia độc sủng một nữ nhân, Dịch thị lại tay cầm trọng binh, lâu dài đi xuống, sợ là. . . . . . Không nói Vương gia thân phận ở chỗ này, tương lai cần cùng thế lực khắp nơi kết thân, lạnh nhạt ai cũng không tốt. Chỉ sợ tương lai sách sử nhớ thượng một khoản, Vương gia một đời anh danh. . . . . . Ai. . . . . ."
Phùng Văn Tuyên coi như là tìm được quân đồng minh, vì vậy liền muốn lôi kéo Sầm Viễn Chí cùng tiến lên phản đối Vương gia độc sủng Dịch vương phi, không muốn Sầm Viễn Chí lại câu nói đầu tiên đuổi trở lại, hắn nói: “ Gia sự của vương gia, Ngoại Thần không nên nhiều lời."
Phùng văn tuyên có ý định gì sầm viễn chí trong lòng rất rõ ràng, nhưng hôm nay Trung Châu mặc dù chiếm lĩnh Hà Tây cùng Hà Gian, muốn Nhất Thống Thiên Hạ vẫn còn có chút trận chiến muốn đánh. Đông Bắc Yến vương mặc dù chia ra làm hai, nhưng có chiến tranh hai bên nhất định phải hợp lực ngăn địch . Nam Phương Nam Vương đi nghĩa quân cái này họa lớn, lấy hôm nay Trung Châu binh lực cũng chưa chắc có thể thủ thắng. Lúc này Vương gia làm sao có thể rời đi Dịch thị ủng hộ? Những người khác có thể vứt bỏ, Trung Châu Chiến thần có thể vứt bỏ sao? Trừ phi Vương gia đầu óc ngu. . . . . .
Coi như muốn tranh quyền đoạt lợi, cũng nên chờ thiên hạ bình định sau, Phùng đại nhân cũng thật sự quá cấp thiết chút. . . . . .
Huống chi lấy hắn xem ra, Dịch vương phi mặc dù tính ghen hơi lớn, xử sự cũng là bất thiên bất ỷ lúc nào cũng khắp nơi vì đại cục suy nghĩ . Dịch vương phi mặc dù xuất từ tướng môn Dịch thị, cũng không dựa vào Dịch thị trong quân đội thế lực, hắn ngược lại mơ hồ cảm giác Vương gia có lấy Dịch vương phi kiềm chế Dịch thị một môn ý tưởng, trong quân đề bạt một nhóm trẻ tuổi tướng lãnh, đều là Vương gia tâm phúc. Lúc này, hắn mới sẽ không đi rủi ro.
Trung Châu Hoàng Kim Chiến Thần, cũng là Hà Tây Hà Gian dân gian truyền thuyết mặt quỷ Tu La, nàng nhưng là cùng người trong thiên hạ minh xác biểu thái: nếu ai dám hướng Trung Châu Vương dâng hiến mỹ nữ, chính là cùng hắn Lưu Ngạn Phi đối nghịch. . . . . .
Hắn cũng chỉ là cá văn thần, nhưng không chọc nổi Lưu Ngạn Phi cái này Chiến thần. . . . . . ————————————————————————————————
Tự Tiêu Dật Phi bệnh phát, Tiêu Nguyên thương tâm quá độ, đối với trong vương phủ bên ngoài khống chế có điều giảm xuống, đè nén đã lâu mọi người liền không nhịn được ló đầu ra . Đặc biệt Dịch Khinh Nhan cùng Nguyên Tĩnh Vũ cùng nhau dọn vào Càn Khôn điện sau, tiền triều thần tử cùng vương phủ hậu viện các nữ nhân cũng chưa có đoạn qua nghị luận.
Trước kia Tiêu Dật Phi vẫn còn ở thời điểm, họ sợ Tiêu Nguyên, nhưng hôm nay Tiêu Nguyên chỉ là một cỗ xác chết biết đi mà thôi, ngày trước lực chấn nhiếp rớt xuống ngàn trượng. Huống chi họ chỉ là nói một chút nữ nhân gia sự, lại không thiệp cập chính trị, người nào quản được? Hôm nay vương phủ là giản vương phi đương gia, giản vương phi nhưng là rất thiện lương đại độ nhân a! Không giống Dịch vương phi, chẳng những tham gia vào chính sự, còn độc sủng, này ở các triều đại đổi thay đều là từ không có trôi qua chuyện. . . . . .
Lời như vậy Nguyên Tĩnh Vũ, Dịch Khinh Nhan dĩ nhiên là không nghe được , thậm chí ngay cả một đặc biệt ánh mắt đều nhìn không tới. Bọn họ cũng đắm chìm ở trong tân hạnh phúc cùng vui sướng , không hề để ý chung quanh bọn thị nữ cùng hộ vệ.
Dịch Khinh Nhan từ trở lại Trung Châu sau liền thường xuyên thông qua mật đạo len lén đi Thanh Dương phái thăm Minh Huy, có thời gian Nguyên Tĩnh Vũ hãy cùng nàng cùng đi, không rảnh rỗi thời điểm nàng chỉ có một người đi.
Hài tử giống như có nào đó ma lực, thật sâu dẫn động tới lòng của nàng, nàng luôn là không nhịn được suy nghĩ hài tử giờ khắc này ở làm cái gì? Hôm nay ăn cái gì? Hôm nay vừa học được nói cái gì. . . . . .
Minh Huy mười tháng rồi, mày rậm mắt phượng mỏng môi, quả nhiên lớn lên giống hắn phụ vương, mềm mại da, thấy thế nào thế nào đáng yêu, cùng mới vừa sinh ra được ngày đó vừa hồng lại nhăn bộ dạng quả thật có khác biệt trời vực. Khinh Nhan cũng không hiểu, thế nào mới vừa sinh ra được thời điểm Nguyên Tĩnh Vũ thì phải la hét hài tử giống hắn, khi đó nơi nào giống hắn? Nàng vô số lần thầm nghĩ, chỉ nhìn đơn thuần vào dung mạo, đứa nhỏ này tuyệt đối có thể gạt người.
Minh huy bò được rất nhanh, cũng có thể đỡ băng ghế dài đi hai bước, nhưng để cho Khinh Nhan mừng rỡ là đứa nhỏ này từ nửa tuổi sau liền bắt đầu y y nha nha học nói chuyện, hôm nay là dạy cái gì biết cái gì, học được cực nhanh. Hiện tại hài tử đã sẽ gọi mẹ, có lúc cũng gọi là mẫu phi, chính là phụ vương hai chữ làm cho không thế nào rõ ràng, nhưng vẫn là đem Nguyên Tĩnh Vũ mừng rỡ không được. Khinh Nhan thiệt nhiều lần nghe được hắn cảm thán: nếu như minh huy thật sự là. . . . . . Là tốt. . . . . .
Tự lại nhìn thấy hài tử lần nữa ngày đó lên, Khinh Nhan liền bắt đầu suy tính lúc nào thì đem hài tử nhận được bên cạnh mình nuôi, chỉ là thế cục trước mắt có chút không ổn, cho nên mới bất đắc dĩ đem chuyện này thả.
Bởi vì Tiêu Dật Phi qua đời, nguyên Nghệ An vương các đại thần mơ hồ có chút xao động, không biết nơi nào truyền chút lời đồn ra ngoài, nói Trung Châu vương vẫn muốn đưa bọn họ đổi đi. . . . . .
Nguyên Tĩnh Vũ xác thực có này ý tứ, này một hai năm cũng làm một chút chuẩn bị, chỉ là tiến hành được rất là cẩn thận chậm chạp, không muốn lúc này thậm chí có nhân ra ngoài khích bác. Thật ra thì không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, tất nhiên là Nam Vương nằm vùng tại trung châu nhân ở tung lời đồn đãi ảnh hưởng Trung Châu cục diện chính trị, nhưng muốn điều tra kỹ cũng là rất khó. Vì trấn an Trung Châu cựu thần, nguyên Tĩnh Vũ rất mất chút tinh thần, đặc biệt đề bạt mấy vị hoặc đàng hoàng hoặc có thể làm quan viên.
Nếu không phải bởi vì Khinh Nhan, chuyện vốn là rất tốt làm, hắn chỉ muốn chọn mấy người nữ nhi của những quan viên này vi phi là tốt rồi, nhưng là Khinh Nhan quan tâm nhất cái này, hắn tự nhiên sẽ không bởi vì điểm việc nhỏ thế này để cho nàng thương tâm. Nàng vì mình bỏ ra đã qua nhiều. . . . . . ————————————————————————————————
Mùng hai tháng mười một, Nam Vương phái sứ giả tới đây điếu nghiễn, bí mật lại đưa một phần minh ước.
Khinh Nhan sau khi xem, cùng Nguyên Tĩnh Vũ cùng nhau cảm thán, thật là thời buổi rối loạn a! Chỉ cần thiên hạ này không có thống nhất, cũng sẽ không có ngày lành qua.
Nam Vương ý tứ rất rõ ràng, hắn sắp đối với giang càng dụng binh, lo lắng Trung Châu thừa dịp cháy nhà hôi của, vì vậy lấy một hữu nghị minh ước, hi vọng Trung Châu đến lúc đó có thể bảo trì trung lập.
Không muốn đến ngày thứ hai, tiếp xúc mùng ba tháng mười một, giang càng sứ giả cũng đến, vẫn như cũ đánh vì nghi Khang hầu ( Tiêu Dật Phi ) điếu nghiễn cờ hiệu, bí mật hẹn gặp Trung Châu vương, hi vọng hai bên kết minh, chung đồ Nam Vương.
Giang việt vị ở đông nam Lâm Hải, ba mặt bị Nam Vương bao vây, không có nửa điểm không gian phát triển, chỉ là qua nhiều năm như vậy có thể ở Nam Vương ba mặt bao vây dưới bảo vệ tổ thượng điểm này cơ nghiệp đã là tương đương không dễ rồi, đủ thấy kỳ thực lực mạnh. Hôm nay, Nam Vương giải quyết nghĩa quân cái họa lớn trong lòng , bước kế tiếp dĩ nhiên chính là đối với giang càng dụng binh. Giang càng không thể ngồi mà đợi tử, duy nhất biện pháp có thể làm được chính là cùng trung châu kết minh, cùng xuất binh.
Có Trung Châu kiềm chế, giang càng cướp lấy Bắc Phương hai tòa thành trì cũng có có thể, này hai tòa thành trì mặc dù địa phương không lớn, ý nghĩa lại trọng đại. Giang càng nếu cướp lấy này hai tòa thành, liền thoát khỏi Nam Vương ba mặt vây quanh trạng huống, trực tiếp cùng Yến vương tiếp nhưỡng. Như thế, giang càng an phận ở một góc cũng liền nhiều mấy phần khả năng.
Nhìn chung trước mắt thiên hạ thế cục, Yến vương đã mất khả năng xưng bá, Trung Châu cùng Nam Vương ai cũng có nhất thống thiên hạ thực lực, rồi lại ai cũng không dễ dàng. Bọn họ hoặc là chia giang sơn mà trị, hoặc chính là một cuộc tử chiến, thua nhất phương muốn lật người liền khó khăn. Vì vậy, vô luận Nam Vương còn là Trung Châu, trước mắt cũng sẽ cẩn thận dụng binh, mà tìm kiếm cái khác không có uy hiếp đồng bạn cùng nhau xuất binh không thể nghi ngờ là cực hảo chiến lược.
Nguyên Tĩnh Vũ quả thật động lòng.
Chỉ là trước mắt Trung Châu kinh tế vẫn còn ở khôi phục bên trong, mới vừa nhập vào bản đồ Hà Tây Hà Gian lưỡng địa còn cần trấn an, bởi vì Tiêu Dật Phi đột nhiên qua đời, bọn họ không thể nhất cử bắt lại Yến vương, hôm nay tinh thần đã lui, mất đi tiên cơ. Hắn đang tính toán quán triệt Dĩ Chiến Dưỡng Chiến sách lược, chờ Hà Tây Hà Gian thoáng ổn định sau liền trực tiếp giết đến Yến vương lãnh địa, hôm nay là không được.
Trước mắt Trung Châu tài chính cùng tình trạng kinh tế thật sự không tốt chút nào, không nên tùy tiện động binh, nếu có thể qua cá hai ba năm là tốt, chỉ là, thời cơ không đợi người a!
Cho tới bây giờ Nguyên Tĩnh Vũ có chút hiểu Nam Vương trước án binh bất động dụng ý, nếu là đi năm Nam Vương đối với Trung Châu dụng binh, mặc dù thắng cũng sẽ tự tổn ba phần, đến lúc đó giang càng náo động dụng binh, hắn cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Nhưng hắn nhịn xuống, án binh bất động, lại bảo đảm Nam Phương ổn định, không nói cướp lấy thiên hạ, hắn có ít nhất chia đều thiên hạ thực lực.
Nguyên Tĩnh Vũ lần nữa cảm thán: Hàn Nhược vân, thật không thể coi thường.
Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan nghĩ tới nghĩ lui, thủy chung có chút không nắm được chủ ý.
Cùng giang càng liên hiệp xuất binh từ trên chiến lược mà nói thật là tốt , chỉ là thời cơ không đúng lắm, nếu có thể muộn hai năm là tốt, nhưng là Nam Vương sẽ không cho giang càng thời gian a. . . . . . ———————————————————————————————— Nguyên Tĩnh Vũ ở vương phủ triển khai hội nghị bí mật, triệu tập Chu Trọng Nguyên, Phùng Văn Tuyên, Sầm Viễn Chí, Dịch Minh Thần chờ trọng thần đi họp, thương nghị lần này lập trường vấn đề.
Thảo luận tới thảo luận lui, vấn đề mấu chốt hay là đang một chỗ —— tiền!
Phùng Văn Tuyên là nội vụ đệ nhất đại thần, chủ quản dân chính cùng kinh tế, tuy nói dụ dương cùng Trung Châu vốn cũng coi là giàu có, nhưng trải qua hai năm qua trận đánh, cũng còn dư lại không có mấy rồi. Không từ mà biệt, Nguyên Tĩnh Vũ kế vị vài chục năm rồi, còn chưa có bắt đầu xây dựng Vương Lăng là có thể nói rõ bọn họ có nhiều tiết kiệm. Từ xưa tới nay, nữa cần kiệm đế vương cũng sẽ không hà khắc của mình lăng tẩm, nhà nào Vương gia không phải ngồi lên vương vị liền bắt đầu Kiến Lăng hay sao? Cũng chỉ có nhà bọn họ Vương gia là ngoại lệ.
Nguyên Tĩnh Vũ cho nên kiên trì như vậy tạm không tu lăng, còn không phải vì tiết kiệm được tiền? Cho nên, Phùng Văn Tuyên chủ trương cùng Nam Vương kết minh, cùng hắn đòi điểm thực tế chỗ tốt, tỷ như Giang Nam lương thực vải vóc cái gì.
Sầm viễn chí chủ quản nội chính, đối với Trung Châu tình trạng kinh tế biết quá tường tận, cũng tán thành.
Chu trọng nguyên là ngoại vụ đại thần, từ quân sự góc độ suy tính là tán thành cùng giang càng kết minh cùng đem binh đánh Nam Vương . Thừa dịp cháy nhà hôi của nha, luôn có thể vớt chút chỗ tốt , qua thôn này nhưng là không có này điếm. Hắn đối với Định Nam quân cùng với Trung Châu Chiến thần nhưng là vô cùng tin tưởng!
Dịch Minh Thần là tướng lãnh, từ chiến cuộc thượng suy tính, cũng đồng ý chu trọng nguyên - ý kiến.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa nhìn lại là kết quả này, cũng đành phải tiếp tục nhức đầu. Trận chiến hắn là muốn đánh , nhưng là không có tiền. . . . . .
Tiền a, muốn chống đỡ một cuộc chiến tranh tiền lương, không phải một số lượng nhỏ, để cho hắn đi đâu nhi lấy đi. . . . . .
Dịch Khinh Nhan cũng ở đây suy tư cái vấn đề này.
Trung Châu kinh tế cứ như vậy, nữa chen nữa trá cũng không còn bao nhiêu mở rồi, về phần Hà Tây Hà Gian, nguyên bản là lạnh khủng khiếp không nói, dù sao cũng là mới chiếm lĩnh , đối với dân chúng cũng muốn trấn an. Nghĩ tới bọn họ ở Hà Tây ngày. . . . . .
"Ta có biện pháp!" Khinh Nhan chợt đứng lên, hưng phấn nhìn nguyên Tĩnh Vũ.
"Vương phi có gì diệu kế?"
Nguyên Tĩnh Vũ chưa mở miệng, chu trọng nguyên ngược lại không kịp đợi.
Phùng văn tuyên cũng là mặt mong đợi nhìn Dịch Khinh Nhan. Hắn nghĩ phá đầu cũng không tìm được sinh tiền biện pháp, Dịch vương phi thật chẳng lẽ chính là Chiến thần chuyển thế, là Vương gia phúc tinh?
Khinh Nhan ngay sau đó trấn tĩnh lại, chậm rãi nói: "Chúng ta ở Hà Tây Hà Gian chẳng những có hai tòa vương phủ, còn tịch thu rất nhiều Vương tộc phủ đệ trạch viện, bên trong còn có vô số trân quý. . . . . ."
Sầm viễn chí lập tức tỉnh ngộ lại: "Vương phi nói là đem Hà Tây Hà Gian vương phủ cũng bán?"
Nguyên Tĩnh Vũ tạm thời không có lên tiếng, hắn đang cẩn thận suy tính tính khả thi của chuyện này.
Dịch Minh Thần cau mày, chần chờ nói: "Đem hai tòa vương phủ cũng bán, chỉ sợ với Vương gia danh dự không tốt lắm." Nghèo đến điên rồi sao? Thậm chí ngay cả vương phủ cũng bán?
Dịch nhẹ nhan lơ đễnh nói: "Vương gia có ta, đâu còn có cái gì danh dự có thể nói?"
Dịch Minh Thần tức giận lườm nàng một cái, lại không thể làm gì với người nữ nhi này. Dù sao hôm nay nàng là đường đường chánh chánh vương phi rồi, hắn cho dù là nàng phụ thân, nhưng mà cũng chỉ là cá thần tử.
Phùng văn tuyên nhẹ nhàng gật đầu, thầm khen vị này Dịch vương phi vẫn còn có chút tự hiểu.
Nguyên Tĩnh Vũ có chút dở khóc dở cười nhìn nhìn Dịch Khinh Nhan, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Nàng này tính tình a! Trên chiến trường là một người rất tinh tế cẩn thận, đang quen thuộc tin tưởng nhân trước mặt cũng có chút lời nói Vô Kỵ rồi. Chỉ là, mình thích cũng không chính là nàng phần này thật sao?
"Bổn vương nghĩ , đến tột cùng người nào có kia sao nhiều tiền có thể mua vương phủ?" Nguyên Tĩnh Vũ trầm ngâm nói, "Các ngươi chưa từng đi Hà Tây, không hiểu rõ lắm, Hà Tây vương phủ so với tiền triều hoàng cung cũng không sai được bao nhiêu."
Nguyên Tĩnh Vũ tỏ thái độ, đã là đồng ý phương án này. Cũng thế, ngay cả mình Vương Lăng cũng có thể buông tha không tu xây dựng, nơi nào còn để ý những thứ khác cái gì danh dự?
Đối với chút này, Phùng văn tuyên tương đối lành nghề. Hắn hơi chần chờ , chậm rãi nói: "Cũng không phải là mua không nổi. . . . . . Vương phủ bán ra, Hà Tây Hà Gian sĩ tộc cửa nhất định sẽ động lòng, vấn đề là giá tiền. Giá tiền càng cao càng có thể chương hiển vương phủ tôn quý, tự nhiên cũng có thể nâng cao thân phận của bọn họ, chỉ là, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn nơi nào có thể rút ra nhiều tiền như vậy tới? Trước mắt chiến sự nhưng là vô cùng cấp bách a!"
Sầm viễn chí xuất thân Thứ Tộc, đối với mấy cái này vấn đề cũng có nghiên cứu, hắn đề nghị: "Có thể hay không để cho bọn họ phân mấy năm trả hết? Trước mắt chỉ cần trước đem chúng ta lần này phải cần quân phí gom góp đến là được."
Nguyên Tĩnh Vũ cặp mắt sáng lên: "Cái biện pháp này không tệ!"
"Mấu chốt là phải mau!" Chu trọng nguyên bổ sung thêm một câu.
"Thần xin chỉ ngày mai tựu xuất phát!" Phùng văn tuyên cũng là làm hiện thực nhân, qua nhiều năm như vậy có thể được nguyên Tĩnh Vũ tin tưởng cũng không phải là không có đạo lý .
"Vậy thì giao cho Phùng đại nhân rồi !" Nguyên Tĩnh Vũ một câu nói, chuyện liền định xuống rồi. ————————————————————————————————
Trở lại tẩm điện, nguyên Tĩnh Vũ vẫn thật cao hứng. Phiền não nhiều ngày như vậy vấn đề, chỉ một cái tử phải lấy thuận lợi giải quyết.
"Thế nào ta sớm một chút sẽ không nghĩ tới chứ?" Khinh Nhan gõ gõ đầu của mình.
Nguyên Tĩnh Vũ cười kéo hạ tay của nàng, một tay lấy nàng ôm vào trong ngực, kích động nói: "Khinh Nhan, ngươi nhất định là ta trong lòng quý nhân ! Ngươi là của ta phúc tinh, là của ta Chiến thần, là ta tất cả mơ ước cùng kiêu ngạo! Ta hiện tại thật không dám nghĩ, nếu như ngày đó ta ngại vì Vương gia mặt mũi không có cầu xin đến của ngươi tha thứ, nếu như ta vào thời điểm kia liền mất đi ngươi, ta thật sự không biết mình là hay không còn có thể sống đến bây giờ, thiên hạ của ta lại không biết là cái dạng gì?"
Nguyên Tĩnh Vũ đem lấy nàng nói xong quan trọng như thế, Khinh Nhan ngược lại có chút ngượng ngùng. Đem nàng mặt chôn ở bộ ngực hắn, đôi tay ôm sát hông của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta nào có quan trọng như vậy? Ta chỉ là của ngươi thê tử mà thôi. . . . . . Thật ra thì ta cũng vậy rất may mắn, may mắn ngày đó mềm lòng, may mắn mình cho ngươi một cái cơ hội, cũng cho tự ta một đạt được hạnh phúc cơ hội. . . . . . Cảnh hãn, ngươi đối với ta tốt như vậy, ta nguyện ý vì ngươi bỏ ra tất cả. . . . . ."
"Khinh Nhan. . . . . ." Nguyên Tĩnh Vũ động tình ôm nàng càng chặt hơn. Hắn mặc dù cũng bỏ ra rất nhiều, nhưng hắn cảm giác mình lấy được nhiều hơn. Khinh Nhan nhưng thật ra là cỡ nào dễ dàng thỏa mãn nha đầu ngốc a