Yến vương trong tay có 50 vạn tinh binh, trong đó mười vạn bố trí ở tại biên cảnh Hà Gian, mười lăm vạn đối nghịch Trung Châu, mười lăm vạn bố trí ở tại biên cảnh Nam Vương, còn có mười vạn đóng ở kinh đô. Hôm nay hắn đem năm vạn tinh binh đóng ở kinh đô cùng nhau mang tới đây. Còn là cùng Nam Vương đạt thành hiệp nghị từ biên cảnh phía nam hợp binh?
Nghĩ đến Yến vương nhất định lần này rõ ràng đã nắm được tin Nghệ An vương bệnh đã là thời kỳ chót! Nếu không hắn cũng sẽ không tùy tiện hưng binh. Nếu là ba năm trước đây thế nào hắn cũng bị Dật Phi đánh cho chạy trối chết.
Sau khi Nghệ An vương bệnh nặng, từng triệu tập tất cả văn thần võ tướng thương nghị chuyện tình,chủ tướng Yên Lĩnh ba ngày trước mới từ Vinh Dương trở về, giờ phút này chỉ sợ còn chưa kịp trở lại trận tiền ! Không khỏi làm người lo lắng.
Nguyên Tĩnh Vũ đi vào phòng nghị sự Phi Phượng lâu, nhưng lại thấy Trung Châu chúng thần mỗi một người đều là một kiểu sắc thái, mặt ủ mày chau. Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không có lấy một ý kiến hay.
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng than ở trong lòng. Những năm gần đây Dật Phi đem quyền lực quân chánh Trung Châu vững vàng chộp vào trong tay mình, thủ hạ chúng thần phần lớn đều không phải là hạng hữu dũng vô mưu,cũng rất trung thành.Nhưng dù sao cũng là văn thần, ở phương diện quân vụ thiếu hụt sự sáng suốt,nhạy bén cùng quyết đoán. Dĩ nhiên, đây cũng là Dật Phi cố ý không cho bọn hắn cơ hội rèn luyện.Nếu là hảo hảo bồi dưỡng, cũng là toàn tài như Chu tiên sinh vậy!
Thấy Dụ Dương Vương tiến vào, chúng thần vội vàng làm lễ ra mắt, mặc dù hôm nay Nguyên Tĩnh Vũ không phải là vua của bọn họ, nhưng chủ tử nhà mình cố ý truyền ngôi cho hắn, cũng triệu tập bọn họ thảo luận qua.Vì vậy trong lòng bọn họ đã đem Nguyên Tĩnh Vũ trở thành chủ tử, theo thói quen cũng chuyển dời đến trên người hắn. Chuyện trọng đại như vậy, tự nhiên muốn chờ hắn quyết định rồi.
"Chư vị có kế sách gì hay?" Nguyên Tĩnh Vũ không chút hoang mang hỏi, lòng của mọi người bất tri bất giác cũng đi theo an định lại.
Sầm Chí Viễn nhìn mọi người một chút, đại diện đứng ra nói: "Kính xin Vương gia định đoạt!"
Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt lướt nhìn chúng thần, cả đám đều là một bộ dạng cẩn thận,thở cũng không dám thở mạnh, không khỏi tự tin mà cười nói: "Một Yến vương liền đem mọi người hù dọa thành bộ dáng này? Ba năm trước đây hắn cũng hưng binh đến nhưng kết quả như thế nào? Còn không phải là bị chư vị đánh cho chạy trối chết! Cho nên, lần này cũng không có gì phải sợ hãi! Sầm đại nhân, ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta liền lên đường tiến về phía Yên Lĩnh. Yến vương nếu dám tới khiêu khích lúc này, Bổn vương sẽ để cho hắn chỉ có tới mà không có lui!"
Mọi người đều bị lời nói của Nguyên Tĩnh Vũ làm cho vững tin hơn, mỗi một người đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu Dụ DươngVương muốn thân chinh, vậy không phải đã nói rõ Yến vương cũng không đáng sợ như vậy.Vương gia nhà mình tin tưởng Dụ Dương Vương như thế, Dụ Dương cường phú trong thiên hạ đều quá rõ ràng, bọn họ bây giờ không có cần thiết sầu lo như thế. Vì vậy, nịnh nọt một chút là không sai......
Nguyên Tĩnh Vũ âm thầm cau mày, Dật Phi dùng đều là những người như vậy sao! Nhưng mà thân thể hắn không tốt, cũng chỉ có thể như thế thôi! Nếu là để người quá thông minh ở bên người, chỉ sợ không an toàn.....
Nguyên Tĩnh Vũ tay giơ lên, ngăn mọi người nói tiếp, sau đó bắt đầu giao nhiệm vụ.
Bởi vì hắn không nắm được hết năng lực của chúng thần Trung Châu, hắn chỉ có thể đem chuyện tận lực đơn giản hoá,chia nhỏ rồi phân công đến mỗi người, dùng biện pháp cũ của Dật Phi làm cho mỗi người đều có chuyện để làm, nhưng nhiệm vụ đều không nặng, vô luận có làm sai đều không ảnh hưởng đại cục.
Chúng thần vừa nghe an bài như thế,so với Nghệ An Vương trước đây không sai biệt lắm, nhiệm vụ cũng không nặng, càng thêm yên lòng.Mỗi một người đều vỗ ngực bảo đảm có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyên Tĩnh Vũ hướng bọn họ gật đầu tán thưởng, nói: "Như thế liền khổ cực chư vị đại nhân rồi ! Nhưng xin mọi người yên tâm, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, Trung Châu liền vĩnh viễn ở thế bất bại! Chẳng những Yến vương không đáng sợ, chính là Nam Vương cũng không có gì phải sợ, Trung Châu cùng Dụ Dương liên hiệp đúng là thiên hạ vô địch đấy!"
Thiên hạ vô địch!
Lời nói này kích phát ra nhiệt huyết cùng lòng tin của mọi người, trên mặt từng người cũng lộ ra lý tưởng hào hùng, giống như thiên hạ đang ở trước mắt.
Nguyên Tĩnh Vũ ra lệnh cho chúng thần lui xuống chuẩn bị, hắn cũng vội vàng gửi tin tới Dụ Dương nói rõ tình huống, an bài xong. Hắn đem hai vạn quân Trung Châu biên cảnh đến phòng tuyến Nam Vương, đem quân phòng giữ Dụ Dương điều tới phòng tuyến Hà Tây. Chỉ cần Hà Tây Vương cùng Nam Vương không chen vào một cước, chỉ là một cái Yến vương hắn còn không lo lắng.
Lẽ ra Yến vương hưng binh mạnh như thế nên có liên minh.Hà Gian cùng Hà Tây mặc dù chưa chắc nghe hắn nhưng vì suy tính ích lợi bản thân, cũng là vô cùng có khả năng động binh. Chỉ là con hồ ly Mạnh Kỳ Thụy kia nhất định là muốn nhìn một chút tình thế rồi mới động thủ,cũng không biết suy nghĩ của Hà Gian Vương như thế nào? Về phần Nam Vương, cách Giang Thiên hiểm trở, một chút cũng không đáng lo, coi như động thủ hắn cũng không sợ. Chờ hắn(Nguyên Tĩnh Vũ) thu thập Yến vương trở về nữa đối phó hắn(Nam Vương)cũng không muộn. Huống chi Khinh Nhan rời đi, nghĩ đến cũng sẽ không khiến Nam Vương thuận lợi xuất binh mới đúng.
Nguyên Tĩnh Vũ gọi Chu Tử Ngọc, đem tin chính mình viết ở trên lụa trắng làm thành lạp hoàn giao cho nàng, để cho nàng dùng tốc độ nhanh nhất truyền cho vương phi.
Chu Tử Ngọc lưu lại vốn là để tiện cho hai người liên lạc với nhau, rất nhanh liền đem tin truyền ra ngoài.
Sau khi tất cả đều an bài thỏa đáng, Nguyên Tĩnh Vũ lần nữa đi thămTiêu Dật Phi đang ngủ mê man,sau đó tâm tình nặng nề đi ra.
Hắn và Dật Phi không chỉ là biểu huynh đệ, còn là bằng hữu tốt nhất,đồng minh lệ thuộc lẫn nhau, thông tuệ cùng tướng mạo Dật Phi đều là thế gian độc nhất vô nhị,cặp ánh mắt cơ trí kia của hắn vô luận nhìn cái gì cũng nhìn thấu đáo, nhưng hắn tại sao nghĩ không ra đây? Thật sự là nhânvô thập toàn sao? Hay là bởi vì hắn ngày thường thật tốt quá khiến ông trời cũng đố kỵ, cho nên để cho hắn một thân ốm đau, sớm một chút sẽ phải rời đi nhân thế......
Nguyên Tĩnh Vũ chợt nghĩ đến Khinh Nhan.
Nàng rõ ràng cũng là lão thiên sủng ái.Tuyệt thế võ công, dung mạo xuất trần khí chất phi phàm,tài hoa cùng thông minh, nàng có thể hay không một chút cũng quá hoàn mỹ rồi? Ông trời sẽ không đố kỵ nàng chứ? Hắn chợt có chút sợ, Khinh Nhan rời đi lâu như vậy, đến tột cùng đi nơi nào? Có thể bị nguy hiểm hay không?
Đi ra phòng ngủ Tiêu Dật Phi, chỉ thấy Vương phi Nguyên Tĩnh Trinh ngồi ở trên ghế phòng ngoài trầm tư, không nhúc nhích. Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, một người hầu cũng không có, Đinh Thanh Sơn cũng lui đi ra ngoài. Nàng có lời muốn cùng hắn nói sao?
Nhìn trên khuôn mặt nàng mệt mỏi tiều tụy, Nguyên Tĩnh Vũ khuyên nhủ: "Hay là trở về nghỉ ngơi thật tốt một chút đi! Nơi này để cho Đinh tiên sinh chiếu cố, sẽ không có vấn đề. Nếu không khiến Phùng phu nhân tới đây chăm sóc một hai ngày cũng được......"
"Không!" Nguyên Tĩnh Trinh đứng dậy, dị thường kiên định nói, "Huynh ấy là trượng phu của muội, theo lý muội nên tự mình chăm sóc!"
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn bộ dáng nàng quật cường, nhưng chỉ là ngồi yên bên ngoài mà không phải bên giường Dật Phi liền mơ hồ có chút hiểu."Mẫu phi cùng Vương tẩu vẫn tốt đó chứ? Tường Hảo hài tử đó......"
Nguyên Tĩnh Trinh chợt ngẩng đầu nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, ánh mắt âm hàn kia hẳn là chưa bao giờ có."Nhị ca, cho tới hôm nay muội mới hiểu được...... Huynh ấy vì huynh làm nhiều như vậy! Huynh ấy thế nhưng vì huynh làm nhiều như vậy......"
Nguyên Tĩnh Vũ không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng. Hắn biết, giờ phút này nàng cần một người chia sẻ thống khổ trong lòng, mà người đó chỉ có thể là hắn. Nàng đều biết sao? Cũng phải, tình huống của hôm nay, chỉ cần là người có đầu óc, sao còn không nhìn ra. Nhưng là Dật Phi cũng như vậy, hắn còn có thể không theo hắn sao?
"Trước kia huynh ấy luôn nói là tất cả đều là vì lợi ích Trung Châu, chỉ có Dụ Dương ổn định mới có thể giữ được Trung Châu yên ổn. Muội cũng vẫn ngây ngốc tin tưởng huynh ấy, bất kể mẫu thân nói thế nào, muội đều thủy chung kiên trì đứng ở cạnh huynh ấy, vô luận huynh ấy nghĩ làm cái gì muội đều nghĩ hết tất cả biện pháp để giúp huynh ấy làm được. Vì thế,muội không tiếc phản bội mẫu thân và tẩu tẩu...... Muội vẫn cho là huynh ấy là yêu muội, thất đại phiên vương Trắc phi cùng Thị thiếp của huynh ấy là ít nhất.Muội vẫn cho rằng huynh ấy đối đãi với muội là bất đồng. Huynh có sáu hài tử, có bốn đều là do muội sanh, chỉ có ở lúc thân thể muội không có tiện huynh ấy mới chiêu hạnh nữ nhân khác...... Cho nên mặc dù là biết rõ huynh ấy có vài nam sủng, muội cũng làm bộ như không biết. Muội cho là huynh ấy cũng là vì muội, huynh ấy không muốn nữ nhân khác sinh hạ hài tử cho huynh ấy...... Ha ha......" Nguyên Tĩnh Trinh chợt cười lên, nhưng là nụ cười kia saolại khổ sở như thế, nước mắt không ngừng rơi xuống đất.
Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra thì muội nên may mắn, vô luận như thế nào, Dật Phi luôn đối đãi với muội rất tốt. Muội có thể hỏi Cô cô một chút, lịch đại Nghệ An vương phi, có ai đã từng có được một tình yêu hoàn hảo? Họ luôn là trăm phương ngàn kế tính toán làm sao cho những nữ nhân khác không thể sanh hài tử, mà muội lại không cần lo lắng những thứ này.Dật Phi là tôn trọng muội,yêu mến muội......"
"Ha ha...... Muội không cần tính toán đó là bởi vì huynh ấy không có hài tử khác, đó là bởi vì có mẫu thân ở bên cạnh muội, cái gì cũng không cần ta ra tay...... Nhị ca cho là Kỳ Nhi là chết thế nào ?" Nguyên Tĩnh Trinh giễu cợt nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.
"Không phải bị đậu sao......" Nguyên Tĩnh Vũ đáy lòng chợt lạnh. Kỳ Nhi, là nhi tử do Dật Phi thị thiếp sanh, nghe nói rất là thông minh lanh lợi......
"Đúng a!Bị đậu! Nếu không phải ngoài ý muốn như vậy, huynh ấy sẽ tin tưởng sao? Huynh ấy sẽ còn tin tưởng muội sao? Còn có thể rất tốt với muội sao?" Nguyên Tĩnh Trinh lại khóc một hồi nữa, "Nhưng là, huynh ấy tin tưởng muội thì như thế nào? Người trong lòng huynh ấy thích nhất vĩnh viễn đều không phải là muội......"
Sau đó hai người cũng trầm mặc, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng nức nở ríu rít của Nguyên Tĩnh Trinh.
"Muội đang mệt mỏi, cũng không biết mình nói những thứ gì." Nguyên Tĩnh Vũ nhè nhẹ vỗ lưng của nàng, "Trở về đi thôi! Hảo hảo ngủ một giấc. Dật Phi không còn nhiều ngày lắm, chẳng lẽ muội muốn cho những ngày cuối cùng của hắn tràn đầy oán hận sao?"
Nguyên Tĩnh Trinh có không cam lòng, nhưng nàng nhìn chiếc rèm nặng nề dày cộm cách biệt với nội thất, cuối cùng cũng chỉ có thể đem tất cả uất ức cùng không cam lòng này đều nuốt vào trong bụng. Nàng rõ ràng biết, tương lai của mình chỉ có thể dựa vào vị nhị ca từ nhỏ cũng không mấy thân cận này. Cũng may nhị ca mặc dù không thích mẫu thân nhưng nể mặt Đại ca cùng Dật Phi, đối với nàng cũng không tệ lắm. Thù hận tất nhiên gặm nuốt lòng người, nhưng sống mới là quan trọng. Nàng còn có ba hài tử ngu dại cần chăm sóc...... Nhưng là rốt cuộc nàng đã làm chuyện thương thiên hại lý gì? Tại sao phải trừng phạt nàng như vậy ? Tại sao không thể cho nàng một hài tử khỏe mạnh? Là Dật Phi tạo nghiệt hay là mẫu thân? Thật chẳng lẽ chính là bị nguyền rủa theo như đồn đãi kia?
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng dần dần bình phục lại, nắm thật chặt quyền hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi trở về Phi Vũ Các.
Tình cảm của Dật Phi hắn đã sớm biết, nhưng là hắn chỉ có thể trốn tránh.Trừ phi Dật Phi bệnh nặng, trong ngày thường hắn cũng không tới Trung Châu. Bởi vì thẹn với Dật Phi, hắn luôn là không đành lòng gây áp lực cho hắn, cho nên con của mình mới có thể từng đứa một bị nữ nhân kia hại chết...... Những gì Dật Phi làm cho hắn,hắn làm sao lại không biết? Tường Hảo mười lăm tuổi thì có hài tử đầu tiên, cho tới bây giờ mười chín tuổi rồi, lại chỉ có ba hài tử sinh trước mười tám tuổi, vả lại không có một người nào có thể sống qua sáu tháng...... Nghe nói còn có rất nhiều đứa bị sẩy ngay từ trong bụng mẹ vì nhiều lý do.
Tựa như Nghệ An vương phủ hoàn toàn bị Dụ Dương Nguyên thị nắm giữ trong tay đồng dạng Dụ Dương vương phủ cũng vẫn nắm giữ Trung Châu Tiêu thị ở trong tay. Dật Phi muốn động thủ đối với Cô cô cùng Tỷ tỷ đang ở tại trong vương phủ, lại phải thông qua Vương phi mới có thể làm được. Lão Vương phi mặc dù không phải là Dật Phi thân mẫu nhưng cũng là thân Cô cô của Vương phi Nguyên Tĩnh Trinh.Sau khi Dật Phi kế vị liền đem toàn bộ thế lực Nghệ An vương phủ giao cho Nguyên Tĩnh Trinh. Chỉ là,ai cũng không nghĩ tới Nghệ An Vương phi từ trước tới nay trung thành với Nguyên thị gia tộc đến Tiêu Dật Phi nơi này lại có bất đồng.Vị Nghệ An vương yếu ớt nhiều bệnh này thế nhưng hoàn toàn bắt được lòng của Vương phi.Từ đó lấy tình cảm của mình khống chế nàng giúp đỡ hắn đem tất cả hài tử của Nguyên Tường Hảo đều sát hại.Cuối cùng thậm chí cho hắn ăn thuốc mất đi khả năng sinh đẻ......
Mà Nguyên Tĩnh Vũ bởi vì cự tuyệt lấy Tiêu thị nữ nhi vi phi, thế lực Dụ Dương Vương phủ vẫn do Tiêu Vương phi nắm giữ, cũng chính là trong tay Cô cô cùng Tỷ tỷ của Tiêu Dật Phi. Mặc dù sau khi Nguyên Tĩnh Vũ kế vị họ mang theo Nguyên Tường Hảo ngu dại trở về Trung Châu, nhưng vẫn chú ý Dụ Dương Vương phủ, luôn nghĩ có một ngày có thể đoạt lại Dụ Dương Vương vị.Cho nên Nguyên Tĩnh Vũ hài tử luôn xảy ra chuyện"ngoài ý muốn".
Vì thế Nguyên Tĩnh Vũ mấy lần bỏ cũ thay mới vương phủ thị nữ cùng thị vệ, lại lần nữa "sửa chữa lại" vương phủ chủ trạch nhưng vẫn chưa có hoàn toàn biết rõ vương phủ mật đạo, thị nữ cùng thị vệ cũng vẫn như cũ có người của Tiêu thị. Hôm nay hai nhà sắp kết hợp một nhà, chỉ sợ lão Vương phi càng thêm không chịu dừng tay đi! Chỉ là Tường Hảo đã mất đi khả năng sinh đẻ, đối với hắn trên căn bản đã không tạo thành uy hiếp,nhìn ở Dật Phi mặt mũi,dĩ vãng hắn có thể không hề so đo cùng các nàng.Nhưng nếu là họ không thức thời,còn ở bên trong giả thần giả quỷ, hắn tuyệt đối cũng sẽ không nương tay!
Hài tử của Tường Hảo năm lần bảy lượt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mẫu phi cùng tẩu tẩu nhất định cho là hắn làm sao? Cho nên cũng trăm phương ngàn kế sát hại hài tử của hắn, mà Dật Phi rõ ràng có thể ngăn cản lại sống chết mặc bây...... Hắn làm sao không hiểu ý tứ của Dật Phi? Dật Phi là muốn hắn cúi đầu trước sao? Nhưng là tại sao hắn có thể cúi đầu? Cái khác hắn có thể nhẫn nhịn, dù sao tất cả của hắn hôm nay cũng là Dật Phi cho, nhưng là tình cảm cùng tôn nghiêm tại sao có thể bởi vì uy hiếp mà thỏa hiệp? Hắn có thể vì quyền thế lừa gạt lợi dụng người khác, lại vĩnh viễn không thể lấy tình cảm giả dối lừa gạt Dật Phi!
Ân oán hai nhà Nguyên thị cùng Tiêu thị nào còn phân được rõ ràng? Đúng theo như lời Dật Phi, thật ra thì hai nhà bọn họ huyết mạch tương liên đã sớm hòa hợp một nhà rồi.
Tối hôm đó Nguyên Tĩnh Vũ sau khi rửa mặt đang định nghỉ ngơi, chỉ thấy Chu Tử Ngọc đi vào bẩm báo nói Quận chúa tới chơi.
Úc Hinh? Nàng tới làm cái gì?
Nguyên Tĩnh Vũ mặc xong áo khoác đi ra ngoài, thấy Úc Hinh đang ở trong phòng thong thả đi tới đi lui.
"Úc Hinh?" Hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó đi thẳng tới trước ghế ngồi xuống, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Biểu ca!" Úc Hinh bước nhanh đi tới trước mặt hắn, một đôi mắt to ngập nước uất ức nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Nguyên Tĩnh Vũ phất tay một cái khiến Chu Tử Ngọc dẫn người đi ra ngoài, sau đó thở dài, nói: "Chuyện gì? Nói đi!"
Có thể nói là hắn nhìn Úc Hinh lớn lên, so với Nguyên Tĩnh Trinh càng giống như muội muội của hắn hơn.Nhưng chỉ là muội muội mà thôi. Trung Châu chúng thần đã sớm có ý đem Úc Hinh đến Dụ Dương, nhưng hắn vẫn không đồng ý, Dật Phi trong lòng tự nhiên cũng là không muốn nên chuyện này cứ như vậy kéo dài. Hôm nay, Úc Hinh cũng 19 rồi mà vẫn chưa lấy chồng, cũng có thể nói là hắn không thoát khỏi liên lụy.
"Biểu ca hôm nay tại sao không đồng ý......" Nàng mơ hồ nói xong, nhưng hai người cũng biết là chỉ cái gì.
"Muội là muội muội mà Dật Phi yêu mến nhất,cũng là muội muội ta.Những năm qua ta cũng có thể nói là nhìn muội lớn lên.Nói thật lòng, muội so với Tĩnh Trinh càng giống như muội muội ta. Bản thân muội cũng lớn lên ở vương phủ, nữ nhân vương phủ trôi qua là cái dạng ngày gì muội nên rõ ràng. Ta thật sự không muốn phá hủy hạnh phúc cả đời của muội." Nguyên Tĩnh Vũ lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt có mấy phần thương tiếc.
"Nhưng là tình thế bất đồng hôm nay, biểu ca nếu muốn danh chánh ngôn thuận, cưới muội không phải tốt hơn sao......" Úc Hinh dù sao chưa lấy chồng, lời còn chưa dứt liền đỏ mặt cúi đầu.
"Nói thẳng đi!" Nguyên Tĩnh Vũ đưa tay khuỷu tay xanh tại trên lan can, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của mình.
"Ừ?" Úc Hinh không hiểu ngẩng đầu lên.
"Muội nghĩ như thế nào?" Nguyên Tĩnh Vũ nói thẳng thắn, "Ta hiểu biết rõ muội cũng không muốn gả cho ta."
"Nhưng là......" Úc Hinh cắn cắn đôi môi, cuối cùng vẫn là quyết định nói thật, "Nhưng là Cô cô cùng Tỷ tỷ nói muội phải gả cho biểu ca, tương lai...... Tiêu thị nhất tộc chúng ta......"
"Cô cô cùng Tỷ tỷ của muội hạnh phúc sao?" Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn nàng, lại hỏi, "Mà nếu nói Tiêu thị nhất tộc còn có người nào?"
"À?" Úc Hinh sửng sốt một chút, rốt cuộc tỉnh ngộ lại, trên mặt cũng lộ vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng đã có chút hiểu, vì vậy tiếp tục nói: "Lời nói thật không dễ nghe,nếu như muội chỉ là muội muội của ta, ta nhất định đối xử tử tế với phu quân cùng hài tử của muội.Nếu như muội làm thê thiếp ta,trừ một danh phận ta cái gì cũng sẽ không cho muội được.Úc Hinh, cuộc sống chỉ là mấy chục năm ngắn ngủn, bắt được thứ mình muốn, nắm chặt hạnh phúc của mình mới là quan trọng nhất. Mà hài tử của ca ca muội cũng là chất nhi của ta, không cần muội làm cái gì, ta đều sẽ đem hết khả năng che chở bọn họ cả đời! Muội yên tâm!"
"Vậy Cô cô cùng Tỷ tỷ nơi đó......" Úc Hinh nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, trong đôi mắt chớp động một đám ánh sang hi vọng.
"Ca ca muội còn chưa có chết !" Nguyên Tĩnh Vũ ngắt lời nàng, hướng dẫn từng bước nói, "Coi như ca ca muội không có ở đây, cũng không tới phiên họ làm chủ! Có câu nói nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, họ cũng đã sửa họ Nguyên, không còn là họ Tiêu rồi. Hôm nay người có thể làm chủ Tiêu thị chỉ có ca ca muội cùng muội, ca ca muội đã xác minh rõ ý nguyện của hắn rồi. Úc Hinh, hôm nay muội chỉ cần đứng ra tỏ rõ lập trường của mình là được rồi."
Úc Hinh nhìn khóe miệng Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt cười, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ. Biểu ca bây giờ cùng người ôn tồn nho nhã khiêm tốn trong trí nhớ tựa hồ có chút bất đồng. Mặc dù nụ cười của hắn vẫn ôn hòa như cũ vậy, thế nhưng ánh sáng trong đôi mắt kia cũng là sắc bén xa lạ như vậy......
"Úc Hinh biết mình nên làm như thế nào rồi. Biểu ca sớm an giấc đi, Úc Hinh cáo lui." Úc Hinh ưu nhã hành lễ cáo lui rời đi, giống như lập tức lớn thêm vài tuổi.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn bức rèm che đung đưa sau khi Úc Hinh rời đi, thầm nói: Úc Hinh cũng nên trưởng thành đi......