Lúc nhận được tin tức thì Nguyên Tĩnh Vũ cùng với Dịch Khinh Nhan đang ở Phi Phượng Lâu xử lý chính vụ, Nguyên Tĩnh Vũ từ tốn nói “Biết”, sau đó cho Tần Cánh lui ra ngoài.
“Chúng ta có nên đi nghênh đón hay không? Khinh Nhan nhỏ giọng hỏi.
“Nơi này còn có một đống chuyện phải làm!” Nguyên Tĩnh Vũ liếc mắt nhìn đến đống tấu chương trên kỷ án, trong lòng không thể ko tức giận. Thân thể Dật Phi vốn không tốt, mỗi ngày còn phải xem nhiều tấu chương như vậy, không có bệnh cũng sẽ bị làm cho phát bệnh. Xem ra phải nhanh chóng cải cánh thể chế chính vụ của Trung Châu mới được.
Nếu Nguyên Tĩnh Vũ cũng nói như vậy, Khinh Nhan cũng không nhiều lời, tập trung hết sức xử lý chính vụ trước mắt.
Ngày hôm trước Nguyên Tĩnh Trinh đã hỏi qua Nguyên Tĩnh Vũ, đám người Giản Vương phi sẽ nghỉ ngơi ở đâu, Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ, cuối cùng cùng để bọn họ nghỉ tại Phi Vũ Các. Hắn và Khinh Nhan ở một gian chủ điện, không phải ở chủ điện còn có hai gian sao? Đoán là bọn họ đi xa như vậy, cũng sẽ không mang quá nhiều người. Đứa nhỏ thì tự nhiên là sẽ ở cùng với mẫu thân chúng, còn Dịch Cẩm Hồng, cho hắn ở cùng Lâm Khinh Vân là được rồi. Nếu để cho Giản vương phi bọn họ ở chỗ khác,mà hắn lại không tới hỏi thăm, rất có khả năng sẽ trở thành đề tài bàn tán. Nếu như một nhà cùng ở tại Phi Vũ Các, mỗi ngày ít nhất có thể cùng nhau dùng cơm tối, như vậy cũng có thể dễ dàng gặp được con, quan hệ của hắn cùng với hai vị vương phi cung không thể truyền ra ngoài. ở bất kỳ đâu, việc hắn chuyên sủng đối với Khinh Nhan như vậy, đều có thể khiến thiên hạ chỉ trích.
Nguyên Tĩnh Vũ có hơi thất thần, đột nhiên nghe tiếng Khinh Nhan ném mạnh tấu chương đang cầm trêm tay lên kỷ án, mắng một câu đầy căm hận: “Ngu xuẩn!”
Nguyên Tĩnh Vũ kinh ngạc cầm lấy tấu chương kia xem qua, cũng không thể kìm chế mà nhăn mày thấp giọng thở dài.
“Gọi người đến cẩn thận nói chuyện một chút đi!” Nguyên Tĩnh Vũ cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Những vị thần tử Trung Châu này sao có thể lại cổ hủ như thế chứ? Nói cái gì mà nếu như tân binh Cẩm Châu chịu sự quản lý của Trung Châu, điều động quân phí nên căn cứ theo tiêu chuẩn Trung Châu, chịu sự quản lý của Trung Châu; nếu như quyết định tân binh thuộc quản lí của Dụ Dương, nên theo dựa theo tiêu chuẩn điều động chi trả cho chi phí quân sự mới đúng. Nói ngắn gọn, hiện giờ Dụ Dương và Trung Châu chưa xác nhập, bọn họ không đầu nhập dưới trướng của Dụ Dương vương sắp kế vị này!
Thật sự không thể nói bọn họ bất mãn với Dụ Dương vương, chỉ là tuân theo trình tự làm việc vốn có thôi. Thế nhưng, những người này không hiểu làm việc phải biết tùy cơ ứng biến sao? Trên thực tế việc Dụ Dương vương làm chủ Trung Châu đã thành sự thật rồi, bọn họ ở đó đang kiên trì cái gì?
Khinh Nhan híp mắt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên thẳng người lại, trầm giọng nói: “Dù sao sớm hay muộn những người này cũng phải thay đổi, không bằng lựa chọn từ trong nhóm thân vệ vài người thông minh cho họ làm phụ tá đi!” Về phần thủ vệ vương phủ, có thể điều động một ít từ trong tay Tiêu Nguyên, còn thân vệ của chàng, có thể để cho phụ thân ta tuyển vài người đến.
Nguyên Tĩnh Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu, rồi lại cười hỏi: “Cũng không biết là nàng nói đến vị phụ thân nào?”
Khinh Nhan ngẩn ra, liếc hắn một cái, nhưng không có nói chuyện.
Nguyên Tĩnh Vũ cũng tự nhận thấy mình lỡ lời, nhìn thần sắc không bình thường của nàng, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi. . ., khiến nàng khổ sở.” Nói xong, hắn bỏ tấu chương và bút mực đỏ trong tay xuống, hơi xoay người ôm nàng vào lòng, đầu tựa vào vai nàng, mũi chìm vào mùi hương thơm ngát từ mái tóc của nàng, hòa nhã nói: “Đừng khổ sở, nàng còn có tầm. Khinh Nhan, chúng ta là phu thê, ta vĩnh viễn đều ở bên cạnh nàng. . . .”
Thật ra Khinh Nhan không phải là dạng người đa sầu đa cảm, tâm tình dao động cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi, không ngờ Nguyên Tĩnh Vũ nhạy cảm như vậy, còn ôn nhu an ủi mình như vậy, không thể nói là trong lòng không có chút cảm động nào.
Lẳng lặng vùi sâu hơn vào trong lòng hắn chút nữa, nàng bất thình lình ngẩng đầu khẽ hôn lướt trên mặt hắn, sau đó nhanh chóng ngồi lại, bắt đầu nghiêm trang làm chính sự.
Nguyên Tĩnh Vũ thấy buồn cười, đây là học từ hắn sao? Nói lại thì, Khinh Nhan của hắn quả nhiên là không giống những nữ tử bình thường, chờ đến đêm nay trở về, hắn phải đòi chút tiền học phí từ nàng mới được!
Trước khi trời tối Nguyên Tĩnh Vũ cùng Khinh Nhan ôn hòa trở lại Phi Vũ Các, vừa mới lau mặt xong, uống một chút trà, thị nữ liền thông báo Giản vương phi cùng Liễu Phu nhân mang theo hai vị tiểu quận chúa đến thỉnh an.
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu, cho phép dẫn người vào, chính mình lại ngồi trên ghế không động đậy. Trong lòng hắn không biết làm sao lại có chút cảm thấy mệt mỏi.
Khinh Nhan nhìn hắn, chậm rãi đứng dậy, đi ra cửa nghênh đón, ra lệnh cho Chu Tử Ngọc chuẩn bị điểm tâm.
Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ nghĩ, vẫn là đứng lên ra ngoài, vẻ mặt mang theo vào phần kích động vui sướng, vẻ mỏi mệt lúc trước dường như tiêu tan không còn dấu vết.
Thị nữ vén rèm châu, Giản vương phi cùng Liễu phu nhân bước vào, đang muốn thi lễ yết kiến, Nguyên Tĩnh Vũ đã nhanh chân bước đến nâng hai người dậy, trách cứ: “Đi đường xa như vậy có còn mệt không? Nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Ở Phi Vũ các đều là người một nhà, cần gì nhiều lễ nghi như vậy?” Sau đó, hắn cúi đầu nhìn nữ nhi, mỗi tay dắt một đứa đi ăn điểm tâm.
Trong lòng Giản vương phi xúc động, gần như không thể tin nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.
Lúc này, Khinh Nhan đi tới, khẽ cười nói: “Tỷ tỷ lặn lội đường xa nhất định là rất mệt mỏi, nên ngồi xuống uống chén trà trước đi, bữa tối sẽ có nhanh thôi.
Ánh mắt Liễu phu nhân gần như là dính chặt ở trên người Nguyên Tĩnh Vũ, đáng tiếc là hắn chỉ thoáng nhìn nàng một lần với một nụ cười dịu dàng rồi lại nhanh chóng chuyển ánh mắt đi. Bây giờ nghe thấy tiếng Dịch Khinh Nhan, vì vậy mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng hành lễ.
Dịch Khinh Nhan hiển nhiên là còn chưa có quen với việc thê thiếp của Nguyên Tĩnh Vũ hành lễ với mình, không chờ nàng kịp ngồi xuống đã giữ nàng lại, liền nói: “Không dám nhận lễ của tỷ tỷ!”
Giản vương phi mỉm cười gật đầu: “Mấy ngày này ít nhiều cũng nhờ muội muội quan tâm chăm sóc Vương gia, chúng ta vẫn lo lắng một mình Vương gia đi chiến trường An Lĩnh không biết có bao nhiêu khổ cực, không ngờ dáng vẻ của Vương gia nhưng lại giống như trẻ lại vài tuổi.” tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Giản vương phi lại không vui chút nào. Vương gia càng tỏ ra tuổi trẻ khôi ngô, thế nhưng nàng lại càng ngày càng già đi, khó trách được sao Vương gia lại không thích. . . Dịch Khinh Nhan chăm sóc Vương gia rất tốt, khiến cho nàng muốn tìm chút lý do để bắt tội cũng không có.
Chạng vạng tối các nàng đến Nghệ An vương phủ, Nghệ An Vương phi dẫn theo sườn phi cùng phu nhân các thần tử đến ngoài cửa nghênh đón, khí thế bề ngoài rất to lớn, làm cho lòng người không nhịn được sinh ra kiêu ngạo vui vẻ. Chỉ tiếc người nàng muốn gặp nhất cuối cùng cũng không đến, nghe nói là đang xử lý chính sự, cùng với Dịch Khinh Nhan. Ngay lúc ấy, trong lòng chua xót khó chịu, trong nháy mắt gần như không chịu nổi muốn quay về Dụ Dương. Đến cùng vẫn cố nhịn xuống, lúc này hắn lại vui mừng thân thiết dịu dàng như vậy. . . . .
Sau đó Lâm Khinh Vân cũng dẫn Dịch Cẩm Hồng lại, lúc này Khinh Nhan mới thật sự vui vẻ đứng lên, kéo tay Dịch Cẩm Hồng quan sát hắn. Nhiều nhất chỉ có mấy tháng không gặp, đứa trẻ này dường như lại cao thêm không ít.
Dịch Cẩm Hồng bỗng nhiên đỏ mặt, cúi đầu nói: “Cảm ơn cô cô yêu mến, Cẩm Hồng rất tốt. . . . .”
Lúc này, Nguyên Tĩnh Vũ bỗng nhiên quay sang, nói: “Cẩm Hồng hình như cao thêm rồi . . . . .” Nói xong, hắn thuận tay kéo Dịch Khinh Nhan ra sau mình, vỗ vỗ bả vai Dịch Cẩm Hồng, “Ra dáng nam tử hán rồi!”
Lâm Khinh Vân nhìn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Dịch Khinh Nhan, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng ánh mắt vẫn là an ủi .
Bề ngoài thân phận của Lâm Khinh Vận là huynh đệ kết nghĩa của Nguyên Tĩnh Vũ, lại là nghĩa phụ của Dịch Cẩm Hồng, cho nên Nguyên Tĩnh Vũ để hai người bọn hắn cũng ở lại dùng cơm chiều. Bọn người Lâm Khinh Vân và Giản vương phi có thể nhìn thấy được là không hợp nhau, nhưng không thể không nể mặt Nguyên Tĩnh Vũ, chỉ từ chối một chút rồi cũng ngượng ngùng mà ở lại.
Sau bữa cơm chiều, Lâm Khinh Vân cùng Dịch Cẩm Hồng cáo từ rời đi, còn lại Giản Vương phi cùng Liễu phu nhân ngồi chờ ở phòng khách uống trà, Nguyên Tĩnh Vũ nói: “Đều là người một nhà, cho nên có một số việc cũng không muốn gạt các người. Dù sao hiện tại chúng ta ở trong vương phủ cũng có chút danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên không thể sắp xếp cho các ngươi ở nơi khác, cũng may Phi Vũ các tuy răng không lớn lắm, sắp xếp một chút vẫn là ở được. Nếu ở cùng một chỗ, sau này mỗi ngày đều đến đây cùng nhau dùng cơm tối đi, không cần bận tâm tới những lễ nghi rắc rối kia, để bọn trẻ thoải mái hoạt động một chút cũng tốt.”
Giản vương phi cùng Liễu phu nhân gật đầu đồng ý, Nguyên Tĩnh Vũ âm thầm nhíu mày, lại nói: “Trung Châu không thể so sánh với Dụ Dương, thân thể Nghệ An vương không tốt, cách quản lí người hầu cũng không giống người thường, nghiêm cấm phụ nhân đàm luận chính sự, nếu các ngươi đã ở vương phủ, cũng nên ghi nhớ.
Trên mặt Giản vương phi cùng Liễu phu nhân đều có chút kinh sợ, trong lòng muốn như thế nào cũng không biết được. Chung quy các nàng đều biết Dịch Khinh Nhan cùng Nguyên Tĩnh Vũ tham gia chính sự, chẳng lẽ Dịch Khinh Nhan không phải nữ nhân?
“Nghi thức kế vị sắp diễn ra, ngày mai Tĩnh Trinh sẽ dẫn người tới đây giảng giải kỹ càng trình tự lễ nghi ngày hôm đó, các ngươi thì ta thật sự là không có điều gì phải lo lắng, nhưng hai đứa con trai còn nhỏ, các ngươi phải chuyên tâm hướng dẫn chúng.” Nên giao phó cũng giao phó xong rồi, Nguyên Tĩnh Vũ cũng bắt đầu lộ ra một chút mệt mỏi.
Giản vương phi đưa mắt ra hiệu cho Liễu phu nhân, hai người dắt tay hai đứa nhỏ đứng dậy, xin Nguyên Tĩnh Vũ muốn rời khỏi.
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu noi: “Các ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi! Hiện nay mọi việc trong Phi Vũ Các là do Chu Tử Ngọc cô nương thị tỳ của Dịch vương phi quản lý, các ngươi có cần cái gì tìm nàng là được.
Dịch Khinh Nhan vừa tiễn Giản vương phi trở về, đã thấy vẻ mệt mỏi vốn có trên mặt Nguyên Tinh Vũ biến mất không thấy tung tích, thần thái sáng láng nhìn nàng.
“Không phải mệt mỏi sao?” Nàng cười khẽ, trừng mắt một cái, biết chắc là hắn giả bộ.
“Đúng vây, cho nên chờ Vương phi cùng đi ngủ. . .” Nói xong liền kéo nàng đến phòng tắm.
. . . . .
Ở trong phòng tắm càn quấy một hồi, Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan mời chịu lên giường nằm, chợt nghe Chu Tử Ngọc ở bên ngoài thấp giọng truyền lời: “Vương gia, Vương phi, vừa rồi Giản vương phi phái người qua, nói “thân thể Tuệ quận chúa không khỏe. . . .”
Lúc đầu Nguyên Tĩnh Vũ là khiếp sợ, sau đó là luống cuống, nhưng ngày sau khi nghĩ kỹ, trong lòng lập tức khó chịu. Lúc ăn cơm tối còn khỏe đây mà, bây giờ có thể xảy ra chuyện gì? Huống chi nếu bệnh tình hài tử thật sự nghiêm trọng, Liễu thị nên lập tức phái người đến thông báo cho hắn, nếu là Giản vương phi phái người tới, vậy thì không có chuyện gì lớn.
“Vương gia?” Chu Tử Ngọc không đoán được Nguyên Tĩnh Vũ đang nghĩ gì, nhưng Giản Vương phi vẫn còn đang chờ hồi âm đấy.
“Đi xem một chút đi!” Khinh Nhan nói. Dù sao cũng là máu mủ của hắn, hơn nữa, đứa bé kia quả thật rất đáng yêu. Đừng nói Nguyên Tĩnh Vũ, ngay cả nàng cũng vậy, trong lòng cũng có một chút lo lắng.
“Bổn vương cũng không phải đại phu, đi thì làm được gì? Ta còn không biết nàng đang có ý định gì sao?” Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh, lại nói với Chu Tử Ngọc, “Ngươi đi theo qua bên đó xem thế nào đi!”
Chu Tử Ngọc lĩnh mệnh đi, Khinh Nhan lại ngủ không được, khuyên hắn đi qua nhìn xem, cũng làm lỡ mất bao nhiêu thời gian. Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đứng đậy mặc quần áo. Không phải là hắn trời sinh tính tình lạnh bạc, nhớ ngày đó biết tin Thục Ninh mang thai, nhìn thấy con ra đời, hắn cũng giống như vô số người cha khác mừng như điên, nhưng là, hy vọng cùng chờ đợi nhiều như vậy cuối cùng đều trở thành nổi đau bị mất đi, một lần lại một lần. . . . .
Hắn tự nhận bản thân đã rất kiên cường rồi, còn lại chỉ là nhịn không được sợ hãi, không nên lại một lần nữa trả giá cho tình yêu sâu sắc. Hắn yêu Khinh Nhan, không phải bời vì hiểu được nàng đủ mạnh mẽ, không thể vào lúc nào đó dễ dàng mất đi sao? Thế nhưng hài tử, mặc dù hắn có bỏ mặc hay cẩn thận bảo hộ như thế nào, đến cuối cùng vẫn không thể giữ lại được. . . . .
Khinh Nhan chưa từng nghĩ sâu xa đến tình cảm của hắn đối với hài tử, chỉ là cảm thấy người làm phụ thân như hắn có hành động như vậy là không đủ tư cách, nàng cho rằng hắn chính là lo nghĩ đến cảm thụ của nàng, cho nên mới khuyên hắn như vậy. Nàng muốn nói cho hắn, tuy rằng nàng hay ăn dấm chua, nhưng cũng không đến mức nhỏ mọn như vậy. Đứa bé là cốt nhục của hắn, hắn yêu chúng là việc đương nhiên.
Thời điểm Nguyên Tĩnh Vũ trở về đã là canh ba rồi, Khinh Nhan đang ngủ mơ màng, híp mắt hỏi: “Đứa nhỏ không có việc gì chứ? Hiện tại khá hơn chút nào không?”
Nguyên Tĩnh Vũ cởi áo khoác ngoài lên giường, nữa ngày mới buồn bực nói: “Không có gì đáng ngại. . . .”
“Không có việc gì là tốt rồi. . . .” Khinh Nhan nhẹ nhàng nỉ non, trở mình gối lên lên ngực hắn, một tay ôm thắt lưng của hắn, trong lúc vô ý đụng phải bàn tay có chút lạnh của hắn liền nhẹ nhàng cầm lấy, muốn mang đến cho hắn ấm áp.
“Ngủ đi. . .” Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng, cúi đầu hôn đỉnh đầu của nàng, một tay cầm lấy tay của nàng, tay con lại nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, tâm tư dường như cũng chậm chậm bình tĩnh lại.
Sáng sớm ngày hôm sau lúc Khinh Nhan tỉnh lại Nguyên Tĩnh Vũ đang ngủ say, nàng suy tư một chút, quyết định vẫn nên cùng hắn ngủ nhiều thêm một chút nữa. Nếu nàng thức dậy, khẳng định là hắn sẽ bị đánh thức.
Nhưng ngày hôm nay cũng đã có an bài từ trước. Đầu tiên thân thể Dật Phi cần phải sớm chuẩn bị, bảo đảm mười ngày sau hắn phải tỉnh lại, thứ hai nghi thức kế vị ngày mười sáu còn có khâu chuẩn bị cuối cùng.
Chu Tử Ngọc ở bên ngoài buồng ngủ nhẹ giọng nói: “Vương phi, phong tổ có tin cấp báo đưa tới. . . . . .”
Mặc dù Tử Ngọc nói nhỏ, Nguyên Tĩnh Vũ vẫn thức dậy. Hắn day day trán mở to mắt, bắt gặp ánh mắt ôn nhu mỉm cười của Khinh Nhan.
“Sao không gọi ta dậy?” Nói xong, hắn ngồi dậy đưa tay cẩn thận vuốt ve gương mặt nàng, sau đó nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.
Tuy rằng hắn cười rất ấm áp, nhưng Khinh Nhan vẫn mẫn cảm nhận thấy tâm tình hắn dường như không được tốt. Bỗng nhiên nhớ đến đêm qua hắn trở về rất muộn, chẳng lẽ . . . . .
Tin tức mới nhất được Phong Tổ truyền đến: Giang Việt thế tử do bị đả kích về mặt tình cảm vốn đã lên đường trở về Giang Việt đột nhiên trở lại, cũng muốn đi tham gia nghi thức nhường ngôi Nghệ An vương.
Nguyên Tĩnh Vũ nặng nề nhìn Khinh Nhan, chẳng lẽ thân phận của nàng vẫn không thể giấu được sao?
Khinh Nhan trầm tư một lúc, chợt ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu không thiếp không tham gia. . . . .”
“Không! Ta muốn cho mọi người đều biết, nàng là vợ của ta, là nữ nhân ta yêu nhất. Ta muốn nàng đứng ở bên cạnh ta, chia sẻ tất cả vinh dự. . . . . .” Nguyên Tĩnh Vũ ngắt lời nàng, rốt cuộc quyết định.
Thân thế của nàng bị bại lộ thì cho nó bại lộ đi! Cùng lắm thì từ nay về sau ngũ đại phiên vương sẽ càng đề phòng hơn thôi, dù sao chỉ cần Trung Châu và Dụ Dương xác nhập, hắn cũng đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, trên mặt hắn rốt cuộc cũng lộ ra được nụ cười như trút được gánh nặng.
Khinh Nhan nhìn thấy nét kiên định và đắc ý trong mắt hắn, nhịn không được cười khúc khích, cuối cùng nghiêm mặt nhìn vào mắt hắn: “Thiếp muốn cùng chàng đứng chung một chỗ, cùng chàng đối diện với tất cả mọi việc trong tương lai, mặc kệ là cầu vồng đầy trời hay là mưa gió sấm chớp, bất kể là là bụi gai nhấp nhô hay là tiền đồ tươi sáng!” Không phải là đứng ở sau lưng, yên lặng trả giá không cần báo đáp, ta cũng không muốn chàng bảo vệ, ta muốn đứng ngang hàng với chàng, đó là niềm kiêu hãnh của ta!
Nguyên Tĩnh Vũ thấy được kiên quyết và kiêu ngạo trong mắt nàng, không khỏi cảm thán nói: “Đây mới là Khinh Nhan mà ta yêu nhất a!”
Khinh Nhan đột nhiên cười giảo hoạt nói: “Chàng yên tâm, ngày đó thiếp nhất định sẽ cho chàng một ngạc nhiên! Vị Giang Việt thế tử kia nhất định cũng sẽ không nhận ra thiếp!”
Thấy nàng tự tin, hắn mỉm cười gật đầu. “Bất kể như thế nào, ta đều ở bên cạnh nàng.”
Đêm đó, Nguyên Tĩnh Trinh chuẩn bị một buổi gia yến, xem như là vì Dụ Dương phi đã vượt đường sá xa xôi mà đến đây đón gió tẩy trần.
Đã là gia yến, tất nhiên không có người ngoài, chủ yếu chính là nữ quyến và hài tử của tộc Tiêu Thị và Nguyên Thị. Hai tộc này cũng không có được mấy người nam tử trưởng thành, ngoại trừ Nguyên Tĩnh Vũ ra thì chỉ còn có Tiêu Dật Phi vẫn còn chút hơi tàn, cũng chỉ còn lại mấy đứa nhỏ. Lại nói đến để cho nam nữ cùng bàn như vậy có chút không hợp lễ nghĩa, nhưng nữ quyến Tiêu thị đa số đều xuất thân từ Nguyên thị, Nguyên Tĩnh Vũ cũng không cần phải quá kiêng kỵ đối với chính cô cô thân tỷ muội của chính mình.
Đương nhiên, Nguyên Tĩnh Trinh sắp xếp như thế này có ý định gì hay không cũng không biết được.
Đêm nay Giản vương phi trang nghiêm hoa lệ, có phong vận của nữ nhân thành thục, Dịch vương phi lại vẫn như trước một màu trắng thuần khiết trong trẻo mà lạnh lùng, trắc phi Liễu Thị lại hiển lộ vẻ dịu dàng, ba người khí chất khác xa nhau.
Đại bộ phận nữ quyến nơi đây Nguyên Tĩnh Vũ đều biết, nhưng hai vị Dụ Dương vương phi đều là lần đầu tiên đến ra mắt, cho nên Nguyên Tĩnh Trinh vẫn phải làm hết phận sự của mình giới thiệu hai vị chị dâu làm quen. Giản vương phi đã quen ứng phó với những nữ nhân này, Dịch Khinh Nhan lại không như vậy, cũng may có Nguyên tĩnh Vũ ngay bên cạnh, lúc nào cũng sẵn sàng nói vài câu giả vây giúp nàng.
Giản vương phi luôn tranh thủ liếc Dịch Khinh Nhan, trong lòng không khỏi có mấy phần giễu cợt, Dịch Khinh Nhan cũng chỉ thích hợp làm một vị sủng phi đi! Một tiểu gia nữ không lên được mặt bàn! “Muội muôi nếu mệt mỏi có thể trở về trước nghỉ ngơi đi! Nếu tất cả mọi người đều đã gặp qua rồi, về sau thân cận nhiều hơn là được.” Nàng thân thiết nói.
Khinh Nhan không khỏi có chút bội phục Giản Vương phi, nhìn bộ dáng nàng như cá gặp nước, sợ là chính mình vinhc viễn cũng không bằng được. Nàng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ ánh mắt trưng cầu ý kiến, trong tình huống này, tốt nhất là nghe lời phu quân.
Nguyên Tĩnh Vũ liếc mắt nhìn xuống, mỉm cười nhìn Khinh Nhan nói: “Cũng tốt, mấy ngày nay quả thật là mệt mỏi, nên đi nghỉ ngơi.” Sau đó hắn quay đầu nhìn Giản vương phi cùng Nguyên Tĩnh Trinh nói, “Chúng ta về nghỉ ngơi trước đây, ở đây thì xin nhờ Tĩnh Trinh cùng vương phi vậy.”
Rồi sau đó, hắn kéo Khinh Nhan đứng dậy cáo biệt với các vị trưởng bối, không nhìn Giản vương phi lấy một lần bước thẳng ra ngoài.
Giản vương phi nhìn bóng dáng Nguyên Tĩnh Vũ đi xa, trong lòng chua xót. Tối hôm qua mới gặp rõ ràng vẫn hoàn hảo, làm sao lại . . . . Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua hắn vẫn còn để trong lòng? Nàng và Liễu phu nhân cũng là thê thiếp của hắn, hài tử bị ốm, nàng muốn giữ hắn lại một đêm có gì sai? Nàng làm sai cái gì?
Rời khỏi đại điện đèn đuốc rực rỡ tràn ngập rượu ngon cao lương mỹ vị cùng tiếng nói cười, Khinh Nhan hít vào một hơi thật dài, tâm tình dường như tốt hơn rất nhiều. Nhớ tới vẻ khẩn trương bối rối vừa rồi, nàng thấp giọng: “Thiếp thật sự không phải là một kẻ ngu dốt? Như thế nào học không được cái gì. . . . .”
“Nàng không cần học những thứ đó, ta cũng không hy vọng nàng học mất thứ này. . . . .” Hắn siết chặt tay nàng, “ Đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
Nhớ lại lúc hắn vừa mới kế vị Thục Ninh cũng không như thế này, còn thường xuyên làm ra một chút chuyện cười, nhưng mà nàng rất mạnh mẽ, thỉnh giáo rất nhiều mama nhiều tuổi, cuối cùng học xong tất cả những bản lĩnh khéo đưa đẩy lõi đời, càng ngày càng giống một vị vương phi cao quý, đối nhân xử thế không thể chê trách. Nhưng là, vị biểu tỷ đơn thuần lương thiện cũng đã biến mất, trong dáng vẻ tươi cười ôn hòa, dần dần bắt đầu có giả dối và tính toán. Hắn không cần Khinh Nhan cũng biến thành như vậy, Khinh Nhan là thiên chi kiêu tử, nàng nên tự tin thẳng thắn bộc trực mà kiêu ngạo, ánh mắt của nàng phải là nhìn ra thiên hạ. . . .
Hắn muốn, là một Khinh Nhan chân thật, dù cho nàng không hoàn mỹ. . . .