Hôm đó sau khi tan học, tôi tới thư viện mượn vài cuốn sách, lúc về đến ký túc xá, cửa hơi khép hờ. Đẩy cửa, tôi liền nhìn thấy cô ấy, kiểu tóc mỹ nhân cổ điển của cô ấy lại không thấy đâu nữa rồi, chỉ cột một đuôi ngựa tuỳ tiện, mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, đang còn đóng đồ vào trong chiếc va li to tướng của cô ấy.
“Hi.” Tôi chào cô ấy.
Tôi rất chú ý, không tỏ ra đặc biệt ngạc nhiên. Bởi vì tôi cảm thấy, cái cô ấy cần lúc này, là một cảm giác giống như bình thường. Tuy những chuyện kia đã xảy ra một cách không sao cứu vãn được nữa, tuy là những chuyện xấu, nhưng vẫn làm bộ như chưa có gì từng phát sinh có vẻ tốt hơn.
“Hi, Mã Trác.” Cô ấy nói, “Hôm nay cuối tuần, sao cậu không về nhà?”
“Sẽ về.” Tôi nói, “Cậu ăn cơm chưa?”
“À, tớ nên mời cậu ăn một bữa cơm nhỉ. Tớ còn thiếu cậu một bữa cơm đấy.” Cô ấy vừa thu xếp đồ vào va li vừa nói với tôi, “Nhưng mà cậu xem, cái đống đồ này của tớ, còn phải dọn thêm một hồi nữa mới được!”
“Vậy thì cứ nợ đi, cùng lắm thì tính thêm lãi.” Tôi đùa.
“À, đúng rồi.” Cô ấy cầm cặp lên, móc ví tiền trong đó ra, lấy một xấp tiền đưa tôi nói, “Đây là tiền lần trước nợ cậu, tớ còn đang nói nếu không gặp được cậu, thì phải đi bỏ luôn vào trong thẻ cho cậu.”
“Tớ không phải là có ý đó!” Tôi rối rít nhét đống tiền đó về lại.
“Nợ tiền dù sao cũng phải trả mà.” Cô ấy không chọn giằng co, chỉ đặt xấp tiền lên bàn học của tôi nói, “Đây là không tính thêm tiền lời cho cậu đấy. Còn nữa, trong ngăn bàn ở lớp của tớ vẫn còn một mớ đồ, cậu về đó có gì xem giùm cho tớ, nếu mà dùng không được, thì vứt hết giùm tớ nhé.”
“Cậu sao thế?” Tôi hơi khó hiểu.
Cô ấy không trả lời tôi, chỉ lo vùi đầu vứt bừa hết đồ vào trong va ly rồi nhồi nhét. Tôi bước đến gần giúp cô ấy, cô ấy bỗng rút ra từ trong va li một chiếc hộp đồng hồ rất tinh xảo, mở ra cho tôi nhìn, nói: “Xem này, đây là một cặp đồng hồ tớ yêu thích nhất, Movado đấy, đồng hồ tình nhân, đẹp không? Mạc Văn Uý còn làm phát ngôn viên cho nó nữa!”
Tựa như là nếu thảo luận về bất cứ món đồ gì, chỉ cần qua lời giới thiệu của Nhan Dự Dự, đều trở nên đặc biệt nổi trội. Điều này, tôi thật lòng bội phục cô ấy.
“Đẹp!” Tôi nói rất tích cực.
“Có người ra giá đến một ngàn tám, tớ cũng không nỡ bán.” Cô ấy đóng hộp đồng hồ lại, bất chợt dùng hai tay đưa nó đến trước mặt tôi nói, “Tặng cậu, Mã Trác.”
Hả!
“Chiếc của nữ tặng cậu, còn chiếc của nam kia, cậu đưa nó cho cái tên họ Tiêu kia giùm.” Nhan Dự Dự vứt chiếc hộp vào trong lòng tôi, rồi lại bắt đầu vùi đầu đóng va li mớ đồ của cô ấy.
“Cậu làm cái gì vậy!” tôi quẳng hộp đồng hồi lại cho cô ấy, nghiêm túc bảo: “Đồ mắc tiền như vậy đừng có tặng bừa, giữ lại cho bản thân cậu và bạn trai đi.”
“Cũng đâu phải là cho không đâu!” Cô ấy cầm chiếc hộp đồng hồ lên, đứng dậy, nhón chân nhét nó vào dưới chiếc gối của tôi. Sau đó dùng ngón giữa gõ gõ lên chiếc bàn con đa công năng mà Tiêu Triết tặng cho tôi, nói: “Tớ muốn đổi nó lấy cái này cơ.”
“Cậu thích thì tặng cậu.” Tôi nói, “Không cần đổi.”
“Cái tên ngốc đó, làm thứ này tốn hết cả bao nhiêu buổi cuối tuần, có mấy ý kiến thiết kế cũng là do tớ đề nghị nữa đấy.” Nhan Dự Dự sụt sịt mũi, nói, “Bảo hắn làm thêm một cái nữa cũng nhất định không chịu, nói cái gì mà số lượng hạn chế, thật là nhỏ nhen.”
“Cậu đừng giận cậu ta nữa.” Tôi nói, “Vì cậu, cậu ta đã đánh lộn với người khác.”
“Ngốc chết được.” Nhan Dự Dự lập tức phê bình, lại giống như đang lẩm bẩm một mình, “Hắn thì đánh được ai chứ!”
“Cậu ta rất hối hận.” Tôi nói.
“Hối hận cái gì?” Nhan Dự Dự nói, “Đừng có nhắc đến cái từ đó với tớ nữa được không, tớ hiện giờ mà nghe tới từ đó là đau đầu. Đây thật là một cái từ đáng để người ta ghét nhất trên thế giới.”
Coi bộ tâm trạng của cô ấy thực sự rất tệ.
Tôi cũng không biết phải nói sao cho vừa nữa.
Thế là tôi ngồi xuống bên mép giường đọc sách, muốn ngồi cùng với cô ấy thêm một chút nữa, đợi cô ấy đóng hành lý xong rồi về nhà cũng chưa muộn. Cô ấy lặng lẽ bận bịu một chặp, rồi chậm chạp kéo quai xách của va li dài ra, ngoái đầu hỏi tôi: “Mã Trác, sao cậu không về nhà?”
“Ngồi với cậu nè.” Tôi nói.
“Nhưng mà tớ phải đi rồi.” Cô ấy đứng dậy, kéo chiếc va li lớn của cô ấy nói với tôi, “Xe vẫn còn đang đợi tớ ở trước cổng trường, tớ nghĩ mẹ tớ nhất định đã sốt ruột lắm rồi.”
“Vậy chúng ta cùng nhau đi nhé.” Tôi nói.
“Hay là thôi đi.” Nhan Dự Dự nói, “Để mọi người thấy cậu đi với tớ, không tốt lắm.”
“Nói cái khỉ gió gì vậy hả!” Tôi đứng lên, khích động vứt xoạch cuốn sách trong tay xuống đất, nắm lấy cánh tay của cô ấy, nói, “Tớ chính là muốn tất cả mọi người nhìn thấy, thế thì sao nào!”
“Được.” Nhan Dự Dự ngoan ngoãn nói, “Được mà.”
Bộ dạng ngoan hiền nghe lời của cô ấy làm cho nỗi đau trong tim tôi bỗng như tăng lên gấp bội. Tôi buông cô ấy ra, cúi đầu lượm sách từ dưới sàn lên, ngay lúc đang tính nhận lỗi vì thái độ mất kiềm chế của mình, Nhan Dự Dự nói ở phía trên đỉnh đầu tôi: “Mã Trác, chăn giường này nọ của tớ đều tặng hết cho dì giữ ký túc xá rồi, đợi chốc nữa dì ấy sẽ tới lấy đi, cậu giúp tớ thu gom một chút. Tớ đi đây, sau này, không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp mặt nhau lần nữa.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ấy, cuốn sách trong tay lại rớt xuống sàn.
“Tớ đi tới nhà cô tớ ở Bắc Kinh để học.” Nhan Dự Dự nói, “Đúng rồi, tớ còn đổi tên nữa, gọi là Nhan Tiểu Mễ, sau này nếu cậu muốn viết thư từ gì đó cho tớ, thì phải viết gửi Nhan Tiểu Mễ rồi, ha ha.”
“Tại sao?” Tôi bị khá chấn động, “Nhất định phải như vầy sao?”
Nhan Dự Dự gật đầu thật mạnh, sau đó mỉm cười, dùng hai tay áp vào mặt tôi, nắn bóp một hồi nói: “Mã Trác, cậu nhất định phải chúc phúc cho tớ nhé!” Nói xong, cô ấy vẫy vẫy tay với tôi, sau đó lui ra sau vài bước, dùng một tay ôm cái “vạn năng Mã trác” của Tiêu Triết, một tay lôi va li to kềnh của cô ấy đi ra đến bên cửa.
Cánh cửa mở ra, cô ấy chợt ngoái đầu nhìn tôi. Chóp mũi của cô ấy đỏ ửng, hai tai cũng đỏ ửng, giống như một chú thỏ đang canh gác.
Tôi cũng nhìn cô ấy. Dường như tôi chợt hiểu, cô ấy sắp đi ngay rồi, người bạn duy nhất ở Thiên Trung của tôi. Tôi biết tôi vẫn thiếu cô ấy một lời chúc phúc, nhưng tôi không biết phải làm thế nào mới nói nó ra khỏi miệng. Ngay lúc tâm trí của tôi đang còn rối rắm trăm điều, cô ấy chợt buông hết tất cả mọi thứ trong tay xuống, chạy tới bên tôi, ôm tôi thật chặt.
“Tớ thật không muốn khóc tí nào.” Cô ấy ôm tôi chặt như vậy, kiềm nén giọng đã nghẹn ngào mà nói bên tai tôi, “Tớ không muốn khóc lóc mà tạm biệt cậu, Mã Trác, tớ sẽ không quên cậu.”
Tôi đã không còn nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa có ai ôm tôi chặt như vậy. Tôi nói không ra nỗi đau thương trong lòng mình, như một thân tre ướt đẫm gặp gió, khắp người trên dưới đều lạnh lẽo. Tôi nhớ đến rất lâu rất lâu trước đây, lúc bà ấy đã xé rách quần áo của tôi, kêu tôi mãi mãi đừng có quay về nữa, chỉ có bà ấy mới ôm tôi chặt như vậy, nhưng sau chót bà ấy vẫn rời tôi mà đi. Tôi xin thề với trời, tôi căm ghét ly biệt —- Lâm Quả Quả, Nhan Dự Dự, hay là Nhan Tiểu Mễ. Tôi không giữ lại được bất cứ một ai và bất cứ một khoảnh khắc tốt đẹp nào, giữ không được.
Tôi sẽ mãi mãi là một Mã Trác côi cút.
Ở tận đáy lòng tôi có một câu, mãi đến khi tiếng bước chân của Nhan Dự Dự đã biến mất cuối hành lang, tôi vẫn không dám nói nên lời. Đó chính là: “Đừng rời bỏ tớ, được không?”
Tôi nghĩ tôi không có tư cách đưa ra một yêu cầu như vậy, bởi vì cô ấy vốn không thuộc về tôi, tôi không có quyền lợi chi phối bất cứ một người nào. Tôi cuộn mình trong giường ở ký túc xá, ôm lấy cặp đồng hồ cô ấy để lại cho tôi, nghe kim chỉ giây tíc tắc vụn vỡ, cuối cùng khe khẽ bật khóc.
Sau khi khóc mệt rồi, tôi ngồi dậy trên giường. Tuần này Ngô Đan không về nhà, cô ta bưng bình thuỷ bước vào phòng, mở đèn lên, hỏi tôi: “Cô ta đi rồi?”
Tôi gật đầu.
Cô ta vừa lầm bầm “Cuối cùng cũng được yên.” Vừa cầm khăn tay bước ra khỏi ký túc xá. Không lâu sau, tôi nghe tiếng nước chảy ào ào và tiếng cười nói từ buồng vệ sinh vẳng lại.
Trái đất thiếu ai cũng vẫn quay, nhân tình thế thái vẫn luôn lạnh bạc như vậy.
Không có ai quan tâm đến những biệt ly của tôi và ý nghĩa của sự biệt ly đối với tôi.
Tôi mò mò lấy ra di động từ dưới gối đầu, gửi cho hắn một tin nhắn tôi muốn gặp hắn. Hắn báo cho tôi biết hắn có việc, vừa mới đang tính ra khỏi nhà, nhưng mà nếu như tôi đến, hắn có thể đợi tôi ở nhà.
Tôi bước ra khỏi ký túc xá mới phát hiện, trời đã đổ mưa, đây là một cơn mưa rất kỳ lạ, nói đến là đến. Cơn mưa buổi đêm của tháng Tứ như cố tình nặn ra nỗi ưu thương. Lúc thì lác đác, lúc thì rào rào, đổ một cách không chút vần điệu. Tôi không mang dù, cũng lười quay về lấy, mưa rất nhanh đã làm sũng quần áo của tôi, khiến cho tôi trong ngoài ướt như chuột lột.
Vầy vừa vặn rất tốt.
Tôi trông thấy Tiêu Triết trước cổng trường, cậu ta cũng không che dù, ngốc nghếch ngồi chồm hổm ngay đó. Tôi miễn làm phiền cậu ta, cậu ta cũng chẳng gọi tôi, chả biết có phải là không nhìn thấy tôi hay không.
Một khắc lúc nhảy lên trên chuyến xe buýt 108, hết thảy như mang một ảo giác đã xuyên qua một thế giới cách biệt. Không biết có phải là do mưa, mà người trên xe vô cùng đông đúc, dồn nén xô đẩy nhau, những thứ che mưa trong tay chảy nước dơ tỏng tỏng, mùi keo xịt tóc và cao su quyện lại với nhau, khiến cho người ta hít thở không thông.
Tôi bị chèn vào bên cánh cửa chính giữa xe, ôm chặt lấy một song sắt lạnh như băng, vừa vặn có thể dán mặt vào kính cửa số nhìn ra ngoài, giao thông ùn tắc, lúc nhanh lúc chậm, đầu óc tôi trống hoác, lúc sắp đến trạm, xe dừng lại trước một ngã tư đường, tôi từ trong cửa kính của xe nhìn ra trông thấy hắn, tay đang cầm một cây dù, hình như đang nhìn ngóng về phía tôi.
Ánh đèn đường được bật lên ngoài kia, lẽ ra vốn phải là màu vàng ấm áp, bị nước mưa làm nhạt nhoà đi, trở thành một màu vàng xám xịt ảm đạm. Sau khi có vẻ như nhận ra được hắn, cái lạnh tựa như bị tan ra, nước mắt tôi nhanh chóng chảy nhoè hai mắt, mãi đến lúc đó tôi mới phát hiện mình đã nhớ hắn đến vậy, nhớ đến gần như không thể chịu nổi.
Đèn đỏ chậm rì rì qua đi, xe nhích thêm một hồi, cuối cùng cửa mới mở ra, tôi bắn ra khỏi xe, giữa đường phố người xe giăng giăng ấy, hắn ôm tôi vào lòng. Mọi người xung quanh hoặc có lẽ đang đưa mắt nhìn tôi, nhưng tôi đã không hơi đâu đi lo nhiều thứ được nữa, có lẽ chỉ có chút buông thả mới khiến cho tôi cảm thấy nguôi ngoai đôi chút. Chiếc dù đen bung ra trên đầu tôi, tôi ngước mặt lên nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu nhìn tôi, nhưng chiếc dù đã chắn đi ánh sáng, tôi nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, ngoại trừ đường viền của chiếc cằm rất riêng của hắn. Tôi cố gắng cười một cái với chiếc cằm kiên nghị kia, nhưng chắc bộ dạng trông còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn thế nhưng không trêu tôi, mà lại càng ôm tôi chặt hơn, cùng với tôi sải bước đến con hẻm nhỏ chật hẹp như một khúc ruột quanh co.
Tôi để mặc cho hắn ôm, nghe từng hạt mưa rớt xuống trên vải bạt, tựa như nghe từng tiếng trống từ một thế giới khác, không biết đã đi trong bao lâu mới đến trước cổng nhà hắn.
Cổng vẫn cứ không khoá, hắn dùng mũi chân đẩy cổng mở ra, kéo tôi vào trong nhà. Đã lâu rồi tôi không ghé đây, giàn nho trong sân lại đã nhú ra những chiếc lá xanh non nớt, run rẩy trong cơn mưa. Con chó husky đen tuyền kia ngồi bất động bên cổng, ánh mắt đang nhìn tôi cũng tựa như mang một chút sợ hãi nào đó. Dưới mái hiên của hắn, dường như hết thảy mọi sinh vật đều có vẻ như không dám tỏ ra lớn gan một cách trắng trợn, thế nhưng đêm nay, tôi quyết định làm một việc ngoại lệ.
Hắn xếp dù dựng trong góc tường, đi vào nhà trong, một tay ôm thau nước một tay cầm bình thủy bước ra. Bóng đèn trong phòng khách đã cũ, hơn nữa bóng đêm đã bao trùm, tầm nhìn trong phòng trở nên rất mờ. Tôi trông thấy hắn sắn tay áo lên, đổ nước nóng vào thau, lại thả một chiếc khăn mặt mới vào, rồi xoay người lấy một chai nước suối, đổ đầy nửa thau. Thử độ ấm, sau đó ra sức vò khăn mặt. Tôi ngồi trên chiếc ghế bên bàn, nhìn hắn làm hết thảy những việc này. Thật ra tôi đã rất nhiều lần muốn mở miệng, muốn nói chuyện với hắn, tôi muốn nói cho hắn nghe, tôi rất lạnh, rất cô đơn, tôi rất nhớ hắn. Nhưng tôi không nói gì cả, tôi càng muốn tin rằng, cho dù tôi không nói một lời nào, hắn cũng sẽ hiểu tôi như cũ.
Chúng tôi sẽ bên nhau, tôi sẽ không chịu thua ai cả.
Mưa càng nặng hạt, gió thổi những ngọn cây ngoài cửa sổ xào xạc xào xạc.
Hắn đến bên tôi, khom người, dùng chiếc khăn mặt mới tinh ấy nhẹ nhàng lau, thì thầm: “Nhất định đã khóc một trận rồi, coi cái mặt lem luốc này này.”
Da thịt vừa tiếp xúc với độ ấm, nước mắt vừa cạn lại tự dưng giống như không nhịn được, trong ruột gan cũng tựa như cuồn cuộn sóng, muốn tuôn trào. Hắn lau mặt tôi xong, lại lau tóc cho tôi, chiếc khăn ướt, đem đầu tóc vốn đã ẩm sẵn của tôi làm cho càng thêm ướt nhẹp. Bởi vì hôm qua đã gội đầu rồi, mùi hương thoang thoảng còn sót lại tựa như đang thôi thúc tôi làm ra một việc bốc đồng nào đó. Tôi đặt một bàn tay của mình áp lên mu bàn tay lớn của hắn, bàn tay kia thuận thế vươn lên choàng qua cổ hắn.
Hắn tựa như không có chuẩn bị cho hành động này của tôi, khựng lại một chút, sau đó tay trái dùng sức khoanh thắt lưng của tôi, bế bổng tôi lên.
Tôi như một con bạch tuộc quấn lấy người hắn, hai tay bám chặt quanh cổ hắn, mặt cũng dán sát. Tiếng mưa rơi bên tai bỗng chợt biến thành những tiếng nỉ non, càng giống như là tiếng nhạc bùa mê, từng âm từng âm thôi thúc tôi, giục máu trong huyết mạch tôi lưu chuyển. Ngay chính lúc tôi sắp sửa mê đắm hoàn toàn, hắn chợt buông tay, đặt tôi ngồi bệt xuống mặt bàn.
Hắn quan sát tôi từ trên xuống dưới, tựa như bỗng chợt ngộ ra một điều gì đó, bộ dạng lại giống như triệt để mờ mịt không hiểu gì.
Ngay sau đó, hắn cũng nhảy lên bàn, ngồi xuống cạnh tôi, móc ra một điếu thuốc lá, nói với tôi: “Có chuyện gì không vui, nói ra cho anh vui chút.”
Tôi vươn tay ra nói, “Cho em điếu.”
“Không cho.” Hắn nói, “Con gái con rứa, hút cái gì mà hút.”
Tôi bất mãn: “Lôi thôi nhiều chuyện.”
“Cha mẹ em cũng tiêu rồi anh không lo thì ai lo cho em giờ?”
“Vậy anh có lo cho cô ta không?” Tôi hỏi.
“Ai?”
“Cái người mà không mặc đồ múa cho anh coi.”
Nhất định là hắn đã bị lời của tôi làm cho giật mình, trợn trừng mắt nhìn tôi. Vẻ mặt của hắn không diễn tả được, không phải là chấn kinh, cũng không phải là châm biếm, cũng không thể gọi là nghi ngờ thắc mắc. Chính là, hắn dùng cái vẻ mặt lạ lùng tôi không sao diễn tả nổi ấy mà nhìn tôi cả mấy giây đồng hồ, sau đó hắn thuận tay nhét bao thuốc lá lại vào trong túi, giống như là sợ bị tôi cướp mất vậy.
Tôi không nghe lời, đi móc túi hắn. Hắn chợt tóm lấy tay của tôi, dùng sức vặn một cái, tôi nén đau, lại dùng bàn tay kia, liền bị hắn chiếm thượng phong, hắn đẩy vai tôi một cái, cả người tôi đổ rầm xuống mặt bàn, cái thau nước kia rớt “xoảng” đổ ụp xuống dưới đất.
Hắn làm như không hay biết, lật người đè lên tôi, dùng sức hôn tôi.
Nụ hôn này không giống trước đây.
Tôi giống như một con trai đang ngậm viên ngọc, hắn là loài người tham lam, ra sức muốn lấy đi, nhưng tôi hết lòng không muốn hắn có được một cách dễ dàng, hắn vừa ra tay tôi liền khép chặt vỏ trai, hắn càng muốn xâm nhập, không buông tha. Tựa như một cuộc chiến không phân thắng bại, hết thảy mọi hơi sức đều dùng để chống chọi, lại đem đến một nguồn khoái cảm khó nói bằng lời. Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu, sau khi nước mắt của tôi đã bị chiếc bóng đèn chói lắc lư trên đỉnh đầu ép ngược lại vào trong, hắn bế bổng tôi lên, vắt tôi trên vai, đi vào trong phòng ngủ, vứt tôi lên giường.
Nếu như sự im lặng là phản kháng số mệnh, vậy thì sự cố chấp cũng thế. Tôi chủ động giải phẫu cho mình, không cần hắn giúp. Tôi chán ghét phải tuân giữ những tình tiết quy củ, nếu như chủ định đã là diệt vong, hãy để cho tôi được oanh oanh liệt liệt.
Tôi thở phập phồng, giãy giụa ngồi dậy trên giường.
Khoé miệng của hắn đang nhếch lên, tựa như đã sớm chờ sẵn ở đó.
Một khắc ấy, nổi lên trong đầu tôi lại là câu nói kia của Vu An Đoá: “Hắn giúp cậu, chỉ là muốn lừa cậu lên giường mà thôi. Cho dù một người chịu đánh một người chịu lãnh, tớ vẫn rất lấy làm tiếc mà báo cho cậu biết, cậu sẽ không thắng được, bởi vì chỉ có tớ, mới là người cùng chung một thế giới với hắn.”
Ánh mắt đầy nghi vấn và thăm dò của tôi nhất định đã khiến cho hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên, hắn ngồi xuống bên mép giường, ôm lấy bả vai tôi, nói: “Hay là em nên có thêm chút kiên nhẫn đối với bản thân mình, em nói xem, có đúng không?”
Chính lúc này, điện thoại của hắn có cuộc gọi, nhưng hắn không bắt, trực tiếp bấm nút từ chối.
Tôi nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, là chín giờ tối.
Hắn hỏi tôi: “Mấy giờ rồi?”
Tôi nói: “Chín giờ mười lăm.”
Hắn lắc đầu: “Ở bên em, thời gian trôi qua thật mau.” Nói xong, hắn vươn tay ôm lấy tôi, đặt một nụ hôn không nặng không nhẹ lên trán tôi.
Sau đó tay của hắn đặt tay trên cổ áo tôi.
Không biết vì sao, tôi hơi bất giác rụt ra sau, tay liền không cẩn thận quơ trúng một vật gì đó đặt ở đầu giường. Tôi đưa khoé mắt liếc nhìn, là một cái bao, tôi đã từng quen thuộc với nó, là một cái bao đựng CD màu bạc.
Hơi thở của hắn dồn dập, cầm lấy nó, vứt qua đầu giường bên kia.
Trong đầu tôi loé sáng. Đẩy mạnh hắn ra, giãy giụa vươn tay quơ lấy cái bao kia. Hắn với tay muốn giựt lại, tôi không cho. Lúc mở nó ra, vài sợ dây chuyền tuyệt đẹp, bắt mắt đến như thế hiện ra trước mắt tôi.
Mà tôi thì như vừa tỉnh mộng.
“Đây là gì?” Tôi giơ một sợi dây chuyền lên hỏi hắn.
Hắn lạnh lùng nói: “Không phải đồ của em thì đừng đụng bậy bạ.”
“Không được đụng, vậy có thể cướp lấy à?” Tôi dùng sức vất mạnh sợi dây chuyền ấy vào má hắn, “Anh có biết là anh đã hại chết cô ấy, anh có biết không!”
“Em biết cái mẹ gì!” Mặt của hắn bị tôi quất trúng, đỏ lên một mảng, thẹn quá hoá giận mà rống lên với tôi.
“Khốn kiếp!” Tôi chửi hắn.
Hắn thò tay, giống như lại muốn ôm tôi thêm một lần nữa. Tôi liền tát một cái, rơi trúng phóc lên mặt của hắn. Hắn đánh trả lại tôi, tôi lách nhanh như chớp. Tôi kéo chặt cổ áo lên, nhảy xuống giường, dứt khoát xông ra ngoài. Con chó husky nãy giờ vẫn im lặng lại như hiểu được ý người, ngay lúc tôi chạy ra khỏi cửa, chợt bừng tỉnh cất tiếng sủa không ngừng.
Cơn mưa hôm ấy kéo đến hung mãnh, đổ tựa như bão mùa hè, những hạt mưa dưới hiên trông như một bức rèm châu.
Hắn xông theo tôi ra ngoài, tóm được một cánh tay của tôi, tôi thuận thế dùng ngón tay bám chặt lấy cửa, liều mạng muốn lách ra ngoài. Hắn cười lạnh sau lưng tôi, nói: “Đồ ngu, em tưởng là em có thể chạy thoát à?” Không biết vì sao, câu nói ấy khơi lên vô hạn ý hận trong tim tôi, hắn lại dám nói tôi như vậy. Hoặc có lẽ, trong mắt hắn trong lòng hắn, tôi luôn là một người như vậy? Hắn đối với tôi, chưa từng thật lòng. Hơn nữa, một người như thế này, sao có thể hiểu cái gì gọi là thật lòng?
Tôi xoay người chăm chú nhìn hắn một cái, ánh mắt của hắn nói với tôi, hắn đang rất phẫn nộ. Thế là tôi nhỏ nhẹ nói: “Em theo anh vào, bây giờ anh buông em ra.” Hắn do dự một giây, chính trong một giây hắn do dự ấy, tôi tức tốc rút chiếc kẹp tăm kiểu xưa ra, dùng đầu nhọn hung hăng rạch xuống cánh tay nơi tay áo bị sắn lên của hắn, sau cùng, chiếc kẹp tăm ấy cong hết lại. Tôi nhất định đã quên mất hắn là Thuốc Độc, hắn vốn sẽ không kêu rên hoặc rụt lùi, hắn sinh ra đã là loại động vật dã man thích bị khiêu chiến. Quả nhiên, hắn lập tức dùng cánh tay máu me kẹp chặt lấy tôi, xách lê tôi vào trong phòng trong, vứt thẳng tôi lên giường. Tôi lại tìm cách vùng dậy, hắn chỉ đẩy nhẹ, đầu của tôi liền đập thật mạnh vào tấm phản gỗ đầu giường. Tôi tiếp tục bò dậy, hắn đã ép sát đến gần tôi, đè tôi xuống lại một lần nữa đẩy tôi ngã. Đàng sau gáy của tôi vô cùng đau nhức, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy hắn đang khẽ cười một tiếng, sau đó vươn tay, không buồn cởi nút áo của tôi, mà từ dưới vạt áo của tôi tiến vào, đặt ở phần dưới rốn của tôi, mơn trớn.
Tay của hắn lạnh lẽo thô ráp, bụng dưới của tôi không nhịn được run lên. Con chó kia ngoài cửa sổ bất chợt lồng lộn sủa lên như điên, hình như tôi thấy trên trời có một chiếc đĩa hát rất lớn, đang còn xoay mòng mòng, phát ra tiếng động cót két cót két.
“Muốn chơi tôi,” Hắn nghiến răng nói, “Em còn non lắm.”
Xong rồi, hết thảy xong rồi.
Tôi không biết bản thân mình có chảy nước mắt hay không, cũng không biết mình còn đang la hét gì, trừ tiếng mưa ỉ ôi bên ngoài, tiếng từng hạt từng hạt rất chính xác rơi xuống trên mái ngói của nóc nhà, thì tôi gần như hoàn toàn điếc. Từ những năm ấy, tôi đã gần như chưa từng nghe qua tiếng mưa to như thế, giống như bà ấy đang từ trên trời thò tay xuống, không ngừng ấn vào huyệt thái dương của tôi, không ngừng không nghỉ mà gõ, nguyền rủa tôi: “Chết cũng không sạch tội, chết cũng không sạch tội.”
Nếu như nói lúc ấy tôi còn có một chút ý thức thanh tỉnh, thì điều tôi biết chính là, đưa tôi đến cảnh này không phải là ai khác, mà chính là tôi.
Là mình tôi tự coi thường bản thân, lấy kẻ cướp làm đồng đội.
Kẻ nên xin lỗi Nhan Dự Dự, là tôi là tôi là tôi!!!!
“Tao biết mày đợi đã rất lâu rồi. Mẹ kiếp, đàn bà đều hèn hạ như nhau!” Hắn khẽ thở gấp, cho tôi một cảnh cáo cuối cùng. Tôi dùng tận sức lực rú lên một tiếng, lần này, cuối cùng tôi cũng nghe thấy mình, là một tiếng hô hoán, tuyệt vọng, bi ai, hèn mọn.
Bất chợt ngay lúc ấy, tôi nghe được một tiếng “bang” rất rõ ràng, kẻ đang cỡi ngang người tôi đổ gục qua một bên. Tôi vùng vẫy ngồi dậy, trông thấy Tiêu Triết đang cầm cái thau rửa mặt, và A Nam.
A Nam bước nhanh đến, kéo một cái dùng chiếc mền bọc kín tôi lại.
Nước mưa hắt vào nhà, tôi ngửi thấy mùi tanh của máu. Tôi nghĩ có thể tôi đã thật sự điếc rồi, từng cảnh từng cảnh trước mặt tôi như trong mộng, lại càng giống như một màn kịch đã được giàn dựng sẵn, chỉ còn cần đưa ra lời giải đáp cho những bí ẩn. Tôi không có nước mắt, chỉ run lên một cách mất kiểm soát, giống y như là bị giật điện, cứ run rồi run rồi run rồi run. Tôi trông thấy hắn tuy ngã trên mặt đất, nhưng ngóc đầu dậy mỉm cười với tôi, mặt đất sau gáy của hắn, có máu, nhất định là ảo giác của tôi, nó thế mà lại có hình dáng của một đoá hoa hồng, càng loang lổ, càng nở rộ. Tôi nhìn đến ngây ngốc, mãi đến khi A Nam cách một lớp chăn dày bế bổng tôi lên, dịu dàng kiên quyết nói bên tai tôi: “Không sao rồi, ba đưa con về nhà.”
Đến lúc đó, cuối cùng, trong vỏ bọc của chiếc mền ẩm ướt ấm áp ấy, tôi mới vùi mặt khóc nức.
———- Hết phần 1 quyển 2 ———-
mình nghĩ đích thực là ảo giác của MT mới có máu sau gáy của TĐ, giải thích hợp lý nhất là sàn nhà bằng xi măng, nước trong thau đổ dưới chỗ TĐ ngã, loang ra, nhưng tay TĐ là máu me đầm đìa, nên MT nhìn hoa mắt. Bởi vì cái thau rửa mặt mà đập “bang” thì là loại vật liệu nhẹ, nhôm nhiếc gì gì đó, chứ đập ngay sau gáy mà vỡ đầu chảy máu thì lộn phim rồi, chỉ có Kim Soo Hyun mới độc quyền màn này mà không chết.
à, cho nói vài lời lương tâm, vì có mấy em nhỏ đọc trong đây: này chỉ là truyện thôi nha bà con, hư cấu thì nó giở trò khỉ gì cũng đọc giải trí giết thời gian, nhưng ngoài đời mà mấy màn này nó gọi là attempted rape, có ý đồ cưỡng bức, ngoài ra còn bạo lực vầy nữa, cho dù vì bất cứ lý do chính đáng hoặc không chính đáng gì, em nào gặp cây thuốc phiện kiểu này, mình lạy em nên tránh nhân vật đó xa xa ra, nó đánh 1 lần nó sẽ đánh lần 2, nó đánh lần 2 xong đẻ ra con nó sẽ đánh con v.v, nó hiếp lần 1 nó sẽ hiếp lần 2, hoặc là nó đã hiếp mấy nạn nhân trước đó rồi. Nói chung là hy vọng các bạn trẻ phân biệt thực hư, trong truyện thì lãng mạn, ngoài đời có khi một đi không trở lại hoặc là dở dở ương ương hỏng hết một đời. Quan hệ phải đặt trên nền tảng có sự đồng ý của cả hai, đừng bao giờ để bị ép buộc.