A Nam nói, đấy là mang ý nghĩa “mãi mãi bền lâu.” Ông còn nói thêm một tràng về những kế hoạch, ví dụ như qua Tết sẽ bắt đầu buôn bán ở Bắc Kinh, đợi khi nào có tiền sẽ mua một căn hộ, đón bà lên đây sống luôn, bán căn nhà cũ dưới quê, rồi mua xe mới ở Bắc Kinh, hè năm nay sẽ đưa tôi và Hạ Hoa đi đảo Bali nghỉ mát v.v. và v.v.
“Anh cứ yên tâm đầu tư món tiền ấy đi!” Hạ Hoa nói, “Em tin tưởng năng lực của anh!”
“Coi chừng áo mới của em, đừng để nước nho làm lem.” A Nam cười cười nhắc nhở chị.
Tôi và Hạ Hoa đều mặc đồ mới, là đồ chúng tôi cùng nhau đi ngoài phố mua về chiều hôm qua. Người trả tiền dĩ nhiên là A Nam, ông cũng vô cùng kiên nhẫn lượn quanh khu thương trường cùng với hai người phụ nữ, dẫu cho chúng tôi chỉ mua một đôi vớ, ông ấy cũng đứng phía sau cười hì hì móc tiền ra, cô bé bán quần áo cứ luôn miệng gọi ông là “Anh Hai,” còn rất tò mò đoán quan hệ của 3 người chúng tôi. Hạ hoa chỉ vào tôi nói: “Không nhìn ra sao, chị là vợ cả, nó là vợ bé! Cho nên cái áo mắc tiền này là của chị!”
Cô bé trợn mắt há hốc miệng ra, tôi dúi hết quần áo vào tay của Hạ Hoa nói: “Má, má tự chọn luôn đi, chọn được cái nào ưng ý thì con mua cho má là được!”
A Nam cười vô cùng vui vẻ, rõ ràng chỉ cần đưa người ta sáu trăm, lại đưa người ta tới bảy trăm đồng. Hạ Hoa giật tờ một trăm đồng dư kia lại, tự mình nói: “Tuy nhà chúng ta rất có tiền, nhưng một trăm đối với chúng ta cũng rất quan trọng!”
Nhìn bộ dạng yêu tiền như sinh mạng của chị ấy, đúng là giống hệt như Lâm Quả Quả! Vừa nghĩ đến đó, tôi không khỏi cảm thấy lo lắng cho A Nam!
A Nam tự mở cho mình một chai rượu: “Cái thằng nhỏ Tiêu Triết này cũng thiệt tình, nói sẽ uống rượu chung với ba, lại chạy về nhà mất tiêu. Mã Trác, nói thật ra thì có phải tụi con gây nhau không hả?”
“Tiêu Triết chơi không vào,” Hạ Hoa nói, “Không phải gu của Mã Trác nhà mình.”
“Chắc là duyên phận chưa tới.” A Nam cười chất phác.
Từ sau đêm nọ, tôi chưa gặp lại Tiêu Triết, chỉ liên tục nhận được tin nhắn từ cậu ta:
“Đã về tới nhà.”
“Về ngang qua Thiên Trung nhìn qua mội cái.”
“Ở đây 0 độ, ấm hơn Bắc Kinh.”
Tin nhắn của cậu ta luôn luôn như một cái máy, không buồn không vui. Đương nhiên tôi cảm thấy áy náy đối với cậu ta, nhưng tôi chưa bao giờ đả động đến. Không biết vì sao, tôi sẽ cảm thấy sợ khi phải nhìn thấy bầu trời đêm, sợ nhớ đến lý luận vĩ đại về “canh giữ một vì sao” của cậu ta. Trước mặt Tiêu Triết, tôi luôn là kẻ kém cỏi, không sao thủ vai tự tin thẳng lưng ưỡn ngực được. Cho nên dù nhìn vào thì thường thấy tôi ở thế thượng phong, nhưng vốn chưa từng là kẻ thắng cuộc.
Nguyên một bữa cơm tối toàn do một tay A Nam làm, ông không cho tôi và Hạ Hoa nhúng tay vào. Bày lên một bàn đầy thức ăn, nhìn vào toàn sắc hương vẹn toàn. Tay nghề làm bếp của ông càng ngày càng cao là cái chắc, nhưng rõ ràng ông cũng đã bỏ tâm sức ra chuẩn bị rất kỹ. Có đôi lúc tôi thật tình khó tin được trên thế giới còn có được một người như A Nam. Dường như cả một cuộc đời, ông tồn tại là vì người khác, mang một trái tim tựa như của thiên sứ. Càng điên hơn nữa là, ông lấy đó làm niềm vui, bản thân ông không biết được mình vĩ đại đến cỡ nào. Trước khi nhấc đũa, Hạ Hoa vùi đầu nhắn tin không ngừng, tôi cũng bận nhắn tin. A Nam nhìn chúng tôi thở dài nói: “Em với Mã Trác ngồi trước mặt anh mất rồi, anh không còn ai để gửi tin nhắn nữa.”
“Em đang gửi tin cho cái thằng em chết giẫm của em.” Hạ Hoa nói, “Tết nhất mà gọi điện thoại tới nó chả buồn bắt máy, suốt ngày chả biết bận cái quỷ gì nữa. Nói tới mới thấy, cả đời em hình như đa số những bữa cơm giao thừa là ăn cùng với nó. Hai chị em đã sống nương tựa vào nhau 10 năm trời, bây giờ kẻ nam người bắc, chắc em mà chết đi thì cũng phải vài năm sau nó mới hay biết.”
“Tết nhất đừng nói bậy bạ! Muốn thì đợi qua tết em bảo nó lên đây thăm em đi.” A Nam nói xong rồi nhanh chóng bổ sung, “Nếu em sợ thì cha con anh có thể tránh đi.”
“Em sợ gì chứ!” Hạ Hoa nhanh chóng giơ cao ly rượu nói, “Thôi thôi, không nói chuyện này nữa, nào, lão gia, em gái, chúng ta cùng cạn ly, chúc hai người mỗi năm một tốt đẹp hơn!”
A Nam cụng ly với tôi xong nói: “Chúc em khoẻ mạnh, càng ngày càng xinh đẹp!”
A Nam vừa nói xong, chuông cửa vang lên.
Hạ Hoa và A Nam nhìn nhau, nhất định rất lấy làm lạ không biết là ai. Tôi đứng lên trước tiên chạy đi mở cửa, nhìn thấy hắn đứng ngay trước cửa nhà, một tay xách một bao đầy quà cáp, tay kia cầm một chai Ngũ Lương Dịch (1), mỉm cười nói với tôi: “Mừng năm mới, Ms. Mã”
(1) Ngũ Lương Dịch [五粮液]: một loại rượu trắng mạnh không mùi không vị tựa như Mao Đài, được sản xuất tại thành phố Nghi Tân phía nam tỉnh Tứ Xuyên.
Tôi cúi đầu, để cho hắn bước vào nhà, hai người trong nhà đều kinh ngạc đứng hết lên.
“Bà mẹ tui ơi!” Hạ Hoa hét lên vứt đôi đũa trong tay, nhảy phốc ra ôm chầm lấy hắn. Hai tay hắn đều đang cầm đồ, không sao ôm được, chỉ có thể dùng má cọ cọ vào chị ấy, nói: “Ngạc nhiên không, hạnh phúc không?”
“Ngạc nhiên cái đít, hạnh phúc cái đít!” Hạ Hoa buông hắn ra, đập vào lồng ngực tôi một cái nói, “Quá trời quá đất, chuyện lớn như vầy mà dám dấu chị!”
“Là chủ ý của tôi.” Thuốc Độc nói xong, đưa bao quà lớn cho tôi, xách chai rượu đến bên bàn ăn, nói với một A Nam như đang còn trong mơ: “Chú, cháu đến uống rượu chung với chú, được không ạ?”
Hắn gọi ông là chú, không biết ông đã cân nhắc danh xưng này trong lòng bao lâu rồi. Nhưng bất kể thế nào, trông hắn rất lễ phép, lời nói hành động đều không chê chỗ nào được. Không thể không công nhận, so với tên nhóc cà giựt của dạo trước, hắn đã như thoát thai đổi lốt thành một con người mới. Giờ phút này, nếu như tôi là A Nam, tôi nghĩ chắc tôi cũng chẳng tìm ra được chỗ nào để bắt bẻ hắn.
“Ba à, xin lỗi đã không nói trước với ba về chuyện Hạ Trạch sẽ tới, đó là vì con cứ không biết phải mở miệng ra sao.” Tôi bước tới giải thích với A Nam, trong lòng căng thẳng đến cực điểm.
“Đúng, đúng là hơi đột xuất.” Sự căng thẳng của tôi lây sang A Nam, ông lắp bắp nói, “Hoan, hoan nghênh. Mã Trác, mau đi lấy thêm bát đũa.”
“Nếu trách thì cứ trách cháu đi ạ.” Thuốc Độc nói, “Cháu sợ Hạ Hoa mà biết được sẽ không để cho cháu bước qua cửa.”
“Coi chừng bây giờ cũng có thể bị đuổi á nha.” Hạ Hoa lấy đũa gõ xuống bàn doạ hắn.
“Tôi không sợ, Mã Trác sẽ bảo vệ tôi.”
Hắn còn dám trắng trợn nói những lời tình cảm sến súa kiểu đó với tôi trước mặt A Nam. Mặt tôi có đỏ hay không, không còn là vấn đề, vì đã xanh mét mất rồi. Thế là tôi vội vàng chạy vào bếp lấy bát đũa và ly rượu cho hắn. Hạ Hoa đi theo vào, khẽ thì thào hỏi tôi: “Chuyện gì mà đột ngột thế này!”
Tôi nhún vai, ra ý là không có gì để nói.
Chị ghé vào tai tôi nói: “Lão gia ngốc luôn rồi, sao giờ?”
“Ngốc còn đỡ hơn điên.” Tôi lầm bầm.
Hạ Hoa cốc mạnh vào đầu tôi một cái, cười hì hì chạy đi. Tôi cầm bát đũa quay ra phòng khách, phát hiện Thuốc Độc đã bày ra bộ tách trà hắn đem theo người cũng với lá trà trước mặt A Nam.
“Loại Đại Hồng Bào này quán của cháu có tổng cộng nửa cân, ăn cơm xong cháu sẽ pha mời chú một ấm, rất thú vị. Bộ tách trà này cháu đặc biệt chọn biếu chú, là từ Đức Trấn, một chiếc ấm và bốn chén trà, được vẽ tay, coi như hàng độc nhất vô nhị.”
A Nam cầm một chén trà lên, giơ về phía đèn quan sát một hồi lâu rồi nói: “Đúng là tốt thật, nhưng mà đồ quý như thế này, chú làm sao nhận được.”
“Chú khách sáo rồi.” Thuốc Độc nói, “Ngựa tốt xứng với yên đẹp, trà tốt xứng với người hay, chú cứ việc yên tâm nhận đi ạ.”
“Có vẻ như là mày thật sự lên chức ông chủ rồi à?” Hạ Hoa nói chen vào, “Quán trà mà mày nói không phải là mày ăn gian đánh lận cướp về đấy chứ?”
“Bà chị à,” Hắn hoà nhã nói, “Đang Tết nhất, có cách nào giữ lại chút thể diện cho tôi không hả?”
Haizz, để hắn tới địa bộ này, cho dù là đang giả bộ cũng đã làm khó cho hắn rồi. Để giải vây cho hắn, tôi vội nói với mọi người: “Nào, nếu không động đũa thức ăn sẽ nguội mất.”
Thế là mọi người mới chịu quay về bàn, Thuốc Độc mở chai rượu hắn mang tới ra, đổi ly rượu trước mặt của A Nam, rót cho ông ấy một ly đầy, rồi đứng lên hai tay nâng ly, nói với A Nam: “Thưa chú, đầu tiên xin cảm ơn chú đã tiếp nhận một người khách không mời mà đến như cháu để ăn tết ở nhà chú, sau đó xin cảm ơn chú đã chăm sóc cho chị cháu trong những năm vừa qua. Ân đức bao la của chú, hai chị em cháu sẽ ghi nhớ cả đời. Quan trọng nhất là, phải đặc biệt cảm ơn chú đã cực khổ nuôi lớn Mã Trác, để cháu có thể được sánh đôi với một cô gái tốt đẹp như thế này. Sau này, xin chú yên tâm giao em ấy cho cháu, cháu xin thề sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt, không để cho em ấy phải chịu bất cứ thiệt thòi nào, chuyện gì cũng sẽ nghe theo em ấy, chỉ cầm em ấy vui, sao cũng được! Cháu chỉ là một kẻ thô lỗ, không biết ăn nói, sau này xin chú nhìn cháu biểu hiện, nếu có chỗ nào không vừa ý, xin chú cứ nhắc nhở, cháu nhất định sẽ sửa chữa! Không nói nhiều nữa, cháu xin cạn ly trước để kính chú!”
Nói đoạn, hắn ngửa cổ trút cạn ly vào bụng.
Tôi không diễn tả được vẻ mặt của A Nam, càng không sao đoán được tâm trạng của ông ấy lúc này. Trông thấy ông ấy hào phóng uống cạn ly rượu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Hoa vẫn là người biết điều tiết bầu không khí nhất, rót đầy hai ly rượu cho bọn họ thêm lần nữa, nói: “Trả bài khá à nha, luyện bao lâu rồi vậy?”
“Một đêm mà thôi.” Hắn nói, “Thằng em trai của bà không ngu dốt như bà nghĩ đâu.”
“Tao còn tưởng mày chết dưới Thâm Quyến rồi cơ.” Hạ Hoa nói, “Hôm đám cưới tao mà mày còn chạy mất đất được, nếu mà có mày ở đó, tao cũng đâu phải chạy trốn chật vật đến vậy.”
“Bà còn dám nói!” Thuốc Độc kêu: “Lúc bà gây hoạ bà có nói cho tôi biết không?”
“Thì đã sao!” Hạ Hoa nốc cạn ly nước nho, cầm chai rượu lên đổ vào ly mình, nói: “Coi như là tao sai, nào nào nào, cạn một ly tạ tội ha!”
“Không được!” Người đầu tiên ngăn chị lại là A Nam.
“Cho em uống một chút thôi, một chút xíu thôi mà!” Hạ Hoa nhõng nhẽo với A Nam.
“Khi nào khỏi bịnh thì khi đó được uống.” Thuốc độc giành lấy chai rượu trong tay chị ấy, lại rót cho chị đầy một ly nước nho.
Nghe câu nói này của Thuốc Độc, tay của Hoa Hoa run lên một cách rõ rệt, quay đầu qua nhìn tôi, tôi chột dạ ngó ra ngoài cửa sổ.
“Bà đừng có nhìn em ấy.” Thuốc Độc nói, “Tính của bà tôi còn không biết sao, nếu không xảy ra chuyện lớn gì thì đã mỗi ngày không gọi 10 lần thì cũng gọi 8 lần trên điện thoại! Tôi đã nói từ lâu rồi, thằng em của bà đây không ngu dốt như bà nghĩ. Mắc bịnh thì lo đi bệnh viện chữa cho đàng hoàng, chạy đi gạt tiền rồi đòi nhảy xuống vực cái nỗi gì, tuổi còn nhỏ mắc sai lầm một chút thì thôi không nói gì, đây già đầu tới nơi rồi còn làm mấy trò đó, thật là mất mặt!”
“Không nói chuyện với mày nữa.” Hạ Hoa tránh khéo.
“Không sao mà.” A Nam tìm cách giảng hoà, “Bác sĩ đều nói là không sao rồi.”
“Uống đi chứ!” Thuốc Độc nâng ly lên với Hạ Hoa.
A Nam nói chen vào: “Đồ lạnh, bớt uống chút đi.”
Hạ Hoa cười hì hì, cầm ly lên. Thuốc Độc cụng ly với chị ấy, nói: “Đừng tưởng là loại người như Lão Vu Hói chỉ biết ăn không ngồi rồi. Coi như là bà thức thời, còn biết mang trả số tiền không nên lấy đó, nếu không, đêm giao thừa này e rằng bà đã chẳng được ngồi đây cụng ly với tôi, mà là đang vừa khóc vừa đốt tiền mã cho tôi!”
Hạ Hoa nghe xong câu này, nhìn qua A Nam, rồi lại nhìn tôi, chiếc ly trong tay “xoảng” một tiếng rớt xuống bàn, người bật lên, chạy vù vào trong phòng ngủ.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của A Nam, tôi liền biết ngay, tiêu rồi.