Ra khỏi văn phòng, tôi không để ý thấy mặt đất đã đóng băng, trượt chân một cú. May là Luật Sư Phương đang đi ở phía sau kịp thời chụp được tay tôi, tôi mới không ngã chổng vó.
“Mã Trác, chú đưa cháu về.” Luật Sư Phương nói.
Tông chỉ của tôi là cố gắng không làm phiền đến người khác, nhưng hiện giờ xe buýt và tàu điện ngầm đều không có, trời thì lại lạnh thế này, nếu muốn gọi xe taxi chắc cũng phải đợi một hồi lâu. Tôi đang còn do dự, chợt nhìn thấy Tiêu Triết đang đứng ở bên kia đường. Mặc dù cậu ta đã đội chiếc mũ tuyết lót lông che kín hai tai rõ dày, mặt cũng được che hơn phân nửa, nhưng tôi vẫn có thể thoáng liếc mắt đã nhận ra cậu ta. Cậu ta đứng bất động dưới một cây cột điện, tựa như đang thi xem ai đứng thẳng hơn. Dưới chân cậu ta là một chiếc bánh sinh nhật nằm yên ngoan ngoãn.
Chắc cậu ta đã nhìn thấy tôi, nhưng không hề có động tĩnh gì. Chả biết cậu ta đã giữ tạo hình manequin-sống này bao lâu rồi, tôi rất hoài nghi không biết có phải cậu ta đã bị đông cứng đến độ chỉ số thông minh rớt xuống 0 luôn rồi không.
“Cảm ơn chú.” Tôi nói với Luật Sư Phương, “Tự cháu về được rồi ạ.”
“Có người đón thì chú yên tâm rồi, mai gặp lại.” Ánh mắt của Luật Sư Phương ngó về phía bên kia đường, tỏ ý đã hiểu, vỗ vỗ vai tôi, rồi xoay người bước đi.
Tôi chạy lon ton đến trước mặt Tiêu Triết, ngước đầu nhìn cậu ta. Bông tuyết không biết từ lúc nào đã bắt đầu rơi, dưới ánh đèn đường, ánh mắt của Tiêu Triết trông trống rỗng một cách kỳ quái, giống như bị ai đó niệm chú định thân vậy.
“Này!” Tôi đẩy mạnh cậu ta một cái, la lên với cậu ta: “Đứng ngây ra đó làm gì thế!”
Cậu ta vẫn phớt lờ tôi, tôi biết ngay là cậu ta lại lên cơn rồi. Khỏi cần nói, nhất định đang oán tôi bận rộn đến khuya, không ăn mừng sinh nhật cùng với cậu ta.
“Hôm nay có quá nhiều việc, cho nên tớ tăng ca mãi đến giờ.” Tôi vươn một tay cầm chiếc bánh sinh nhật từ dưới đất lên cho cậu ta, tay kia lôi cậu ta, nói: “Chúng ta mau mau ra đường gọi xe thôi, sắp chết cóng tới nơi rồi!”
Cậu ta giằng ra, rầu rầu nói: “Cậu thật sự tăng ca sao?”
“Cậu tưởng là thế nào?” Chẳng lẽ cậu ta nghĩ tôi hát karaoke trong văn phòng?
“Tại sao tăng ca muộn đến vậy?”
“Thì việc chưa hết chứ sao.”
“Bận những gì thế?”
“Luật sư Tiêu Vặn Hỏi,” Tôi bực mình, “Tớ nai lưng cày cả nguyên một ngày trời rồi, cậu có thể nào đừng tiếp tục tra hỏi tớ nữa được không?”
“Cậu đang mắng ai thế,” Cậu ta nói, “Đừng gọi tớ là luật sư, tớ phiền nhất là đám luật sư.”
Tôi trừng cậu ta một mắt.
“Cái lão kia, tớ rất ngứa mắt với hắn.” Cuối cùng cậu ta cũng vào đề, “Hở tí là vỗ vai cậu, mấy người cứ động tay động chân thật là không chút giáo dưỡng. Mà tớ cũng đã từng thấy người khác thực tập rồi, chưa thấy ai thực tập như cậu, cẩn thận không thôi bị người ta lợi dụng cái danh ‘công việc’……”
Tôi không đợi cho cậu ta nói xong, buông chiếc bánh xuống đất bỏ đi. Tôi ghét nhất là lúc cậu ta cứ lải nhải không ngừng, xưa nay Tiêu Triết vốn là một cái đài radio —- giống như một chiếc máy ghi âm lạnh lẽo không ngừng không nghỉ mặc sức phát thanh, rồi cho rằng đó là giao lưu. Càng mấu chốt hơn nữa là, nếu gặp mặt cứ muốn dạy đời người ta, thì cớ gì phải đêm hôm khuya khoắt giữa mùa đông đất trời giá rét chạy ra đây đứng đợi!
“Mã Trác!” Cậu ta gọi tên tôi thật lớn ở phía sau.
Tôi để kệ cậu ta, không cho cậu ta chút thể diện nào, cậu ta luôn luôn không biết nặng nhẹ khi nói chuyện.
“Bạn học Mã Trác!” Cậu ta lại la, nhưng giọng điệu đã mềm mỏng hơn rất nhiều, “Cậu lại bỏ lỡ sinh nhật của tớ nữa rồi, lẽ nào một câu xin lỗi cũng không có sao?”
Tôi quay lại, giơ tay lên ngó đồng hồ, nói với cậu ta: “Cậu nhìn cho kỹ ha, 11 giờ 55 phút, vẫn đang còn là sinh nhật của cậu, nhân vật chính, xin lỗi, chúc mừng sinh nhật, OK?”
“Tớ không kịp ước điều ước nữa rồi.” Cậu ta xoắn xuýt.
Tôi khom người, nhanh chóng mở chiếc bánh của cậu ta ra, tìm nến cắm vào, hỏi cậu ta: “Có mồi lửa không?”
“Có cần phải khác người như vậy không?” Mặt của cậu đầy ngờ vực, vừa hỏi vừa rất phối hợp ngồi xổm xuống móc ra chiếc bật lửa đưa cho tôi.
Tôi đốt những ngọn nến lên, cậu ta không nhìn nến mà cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, khẽ chê bai: “Cậu còn sáng tạo được đến vậy, bội phục.” Xuyên qua cặp mắt kính dày cui của cậu ta, tôi phát hiện đáy mắt cậu ta có một lớp màu xám tro nhàn nhạt, miệng đang trễ xuống, nhìn không khác gì một chú ếch. Tôi ngó đồng hồ trên tay hối cậu ta: “Mau ước đi rỗi, qua 12 giờ là điều ước không linh nữa đâu.”
“Ước gì mới tốt đây?” Cậu ta gỡ chiếc mũ tuyết xuống nhét trong lòng, hai tay chắp lại, mắt nhắm, thở dài, “Hình như lần nào tớ cũng chỉ ước mỗi một điều, nhưng không biết đến ngày nào mới thành sự thật. Có phải là tớ nên đổi điều ước khác thì mới gọi là thông minh không?”
Nhưng không đợi cho cậu ta lải nhải xong câu tự hỏi tự đáp dông dài ấy, một cơn gió đã ào tới dập tắt hết mấy ngọn nến trước khi cậu ta kịp thổi.
May sao cậu ta không để ý, chắc vẫn còn đang chìm đắm trong những ước nguyện tươi đẹp.
Tôi dùng ngón tay móc một miếng kem bánh, trét lên mũi cậu ta. Cậu ta liền chụp lấy ngón tay của tôi, lớn tiếng hỏi: “Chẳng lẽ cậu không quan tâm một chút nào đến ước nguyện của tớ sao?”
Tuyết bắt đầu càng lúc càng lớn, rớt trên kính và chóp mũi của cậu ta, trông cậu ta như một bức tượng, một anh hùng đứng sừng sững trong tuyết.
“Cậu cười gì thế?” Cậu ta tò mò.
“Cười cậu buồn cười.” Tôi nói.
“Vậy thì cứ cười tiếp đi, cười tiếp đi, chỉ cần cậu vui là được. Nào, tớ chia cho cậu một miếng bánh.” Cậu ta nói, “Cậu phải ăn một chút đấy nhé, thì mới giúp cho điều ước của tớ trở thành sự thật.”
“Được.” Đúng lúc tôi đang vừa đói vừa lạnh, không ngại đứng ngay dưới cột điện giờ này ăn một miếng bánh sinh nhật ngọt lợ. Tiêu Triết cúi người, cẩn thận rút hết những cây nến ra, vứt vào trong thùng rác gần đó, rồi lại mau chóng chạy về, trịnh trọng cắt một lát bánh đặt vào trong chiếc đĩa giấy, rồi đặt vào tay tôi. Sau đó, cậu ta cũng cắt cho mình một lát, vừa ăn vừa bảo tôi: “Lớn bằng này rồi, đây mới là lần đầu tiên tớ đứng bên đường giữa gió tuyết mà ước nguyện rồi cắt bánh sinh nhật ăn, hê hê, thật không biết gọi là lãng mạn hay là đáng buồn.”
“Dùng từ không đúng!” tôi phê bình cậu ta, “Buồn ở đâu ra?”
“Nỗi buồn không nhà! Cậu nghĩ xem, giờ phút này, nếu chúng ta đang ở dưới một mái nhà ấm áp, có một gian phòng khách thật rộng, trải thảm thật dày, cửa sổ sát đất nhìn ra đèn đuốc muôn nhà, một ly rượu đỏ, à không, hai ly rượu đỏ, thì còn gì bằng?”
Bốn chữ cuối, cậu ta nói rất diễn cảm, rất cẩn thận (1). Tôi chỉ ráng nhét bánh đầy mồm, giả bộ như đang bị nghẹn, không hó hé một tiếng nào.
(1)Nguyên văn của 4 chữ “còn gì bằng” là 夫复何求 (Phu phục hà cầu), ý nghĩa là “một người còn mong gì hơn,” lấy từ Kinh Thi ra, nhưng phát âm rất giống với “phu phụ hà cầu” >> vợ chồng còn mong gì hơn.
“Cậu có lạnh không?” Cậu ta ngấu nghiến nuốt xong bánh, rút chiếc mũ tuyết từ trong lòng ra đội lên cho tôi. Chiếc mũ được nhiệt độ của cơ thể cậu ta ủ, hai tai đang đông cứng bất chợt ấm áp, tai còn hơi ong ong lên.
“À đúng rồi Mã Trác,” Cậu ta nói, “Cái ngạc nhiên tớ đề cập đến, cậu có muốn nghe không?”
“Nói đi.” Tôi cầm đĩa giấy đựng bánh màu hồng trong tay, ngước mắt nhìn cậu ta. Nét mặt của cậu ta khác hẳn vẻ u sầu bi thương lúc mới rồi, mặt nhìn là thấy rõ đang cất dấu một tin cực vui. Thật ra từ sau khi lên tới đại học, cậu ta không ngừng mang tin vui đến cho tôi. Nào là đoạt giải huy chương vàng cao nhất toàn học viện, rồi đủ loại thi đua đều đoạt giải nhất, nào là mua được cổ phiếu giá hời lần thứ N phát tài to,, tin vui đối với cậu ta thành như cơm bữa, tôi đã sớm đâm quen.
Thật ra tôi khâm phục cậu ta nhất chính là vì tinh thần không bao giờ bỏ cuộc của cậu ta. Bất kể là làm chuyện gì, cậu ta cũng luôn đầy tự tin và nhiệt tình, so với những nam sinh trong trường tôi mãi mãi chỉ lẩn quẩn với những kế hoạch trứng nước, loại người như Tiêu Triết, trong xã hội thời buổi này, chính là động vật hiếm hoi.
Tôi vừa đợi nghe cậu ta tuyên bố tin vui lớn trong ngày, vừa khom người thu dọn chiếc bánh trên mặt đất, chuẩn bị mang về ký túc xá chia cho chị em cùng phòng. Hôm nay muộn thế này rồi mà còn đánh thức bọn họ, thật đáng ngại. Nói thật ra thì công việc ở văn phòng luật sư vần tôi mệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng, nhưng tôi vẫn quật cường không lùi nửa bước.
Mãi cho đến lúc cậu ta tuyên bố ở trên đỉnh đầu tôi bằng một giọng như đang hát: “Được rồi được rồi, không để cậu đoán nữa, để tớ nói luôn cho cậu nghe đi, Chú Nam sắp dọn lên Bắc Kinh rồi!”
“Cậu nói gì?” Phen này tai tôi ong lên thật.
“Ba cậu, Chú Nam, sắp dọn lên Bắc Kinh rồi!” Tiêu Triết hào hứng nói, “Chú ấy đã mua xong nhà ở làng Á Vận (2), hai phòng ngủ một phòng khách, hôm nay báo cho tớ biết là tuần sau sẽ giao nhà! Qua năm mới là cậu sẽ có gia đình ở Bắc Kinh! Thật khiến cho người ta hâm mộ quá đi. Nhưng mà tớ cũng sẽ cố gắng, ráng sao đuổi kịp nhà cậu mới được!”
(2) làng Á Vận là khu được quy hoạch vào năm 1990 đón chào Á Vận Hội được tổ chức ở Bắc Kinh, nằm về phía bắc, khu vực gần ngoại ô.
“Chuyện này từ khi nào?” Tin tức này đối với tôi cứ như là sét đánh giữa trời quang.
“Đã lên kế hoạch cả năm nay rồi, tiền đặt cọc mua nhà còn là do tớ ứng trước cho chú ấy cơ mà. Chú ấy sợ cậu không đồng ý, cho nên mới dấu không nói cho cậu biết. Nhưng mà tớ nghĩ, cậu nên vui mới phải, cậu lại có thể sống chung với ba cậu rồi. Khu nhà của cậu tớ biết, rất gần trạm xe điện, rất tiện.”
“Nhà bao nhiêu tiền?”
“Tớ không rõ lắm,” Tiêu Triết nói, “Hai vạn một mét vuông thì phải, rất mắc. Một căn chắc cũng phải ít nhất là hai trăm vạn mới đủ.”
“Ông ấy lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy, có phải là đi vay không?” Tôi cảm thấy mình sắp khóc tới nơi.
“Cái này thì tớ thực sự không rõ,” Tiêu Triết nói, “Nhưng mà Mã Trác, cậu đừng lo nhiều như vậy, chú Nam không phải là người hay làm chuyện bừa bãi, chú ấy làm gì cũng có chừng mực, cậu chỉ cần tin tưởng chú ấy là được.”
“Cậu thì biết quái gì!” Tôi giận giữ vứt bánh cho cậu ta, cậu ta không kịp chụp lấy, chiếc bánh rớt xuống đất. Chắc lượm lên lại cũng đã thảm không còn thuốc chữa, nhưng so với tâm trạng hỗn loạn của tôi hiện giờ, đấy chẳng nhằm nhò gì.
Tôi vứt chiếc mũ lại cho cậu ta, đút tay vào túi áo, hầmm hầm rảo bước. Trời đã đủ lạnh lắm rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy tôi phải cần lãnh tĩnh thêm.
“Mã Trác!” Cậu ta rượt lên níu tôi lại, tôi hất cậu ta ra tiếp tục bước đi.
Cậu ta bám theo sau tôi léo nhéo: “Chú Nam làm vầy, chỉ là vì hy vọng sau khi cậu tốt nghiệp có thể ở lại Bắc Kinh yên tâm lập nghiệp, không cần phải vì chú ấy mà quay về mảnh đất xa xôi không phát triển ấy, tấm lòng của chú ấy, cậu phải hiểu chứ. Cho nên, Mã Trác, cậu phải nên vui mừng, còn không chú ấy sẽ mất hứng!”
“Đây là chuyện gia đình tớ.” tôi quay lại nói với cậu ta, “Mắc mớ gì đến cậu?”
Rõ ràng là cậu ta không biết phải trả lời tôi như thế nào, miệng há giữa chừng, vẻ mặt bối rối.
Hở chút là “Chú Nam” “Chú Nam,” thiết nghĩ bao năm nay, giữa cậu ta và ông ấy, có chuyện gì chắc đã nói hết với nhau rồi. Nhưng mà, cho dù bọn họ có là bạn tâm giao với nhau đi nữa, cũng không nên làm việc gì dính đến tôi sau lưng tôi, hoặc là ép tôi phải cho ra một quyết định. Bất kể là xuất phát từ mục đích gì, tôi đều sẽ không thích.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, rớt xuống trên mặt tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, những bông tuyết tan ra trên đỉnh đầu tôi, rồi lại chậm rãi rớt xuống đất, mãi cho đến khi bao trùm kín lấy tôi, khiến cho tôi muốn nghẹt thở. Tôi không có cách nào xác định xem Tiêu Triết còn bám theo tôi hay không, dĩ nhiên là cậu ta bám theo tôi, nhưng tôi không muốn ngoái đầu lại nhìn, nếu như cậu ta thật sự coi tôi như một người bạn, thì sẽ có ngày cậu ta hiểu được cơn giận quái lạ này của tôi từ đâu mà tới.
Chỉ là, ông đã sắp 50 tuổi rồi, ông đã vì tôi mà bỏ ra quá nhiều, ông còn muốn tôi phải nợ ông đến khi nào? Rốt cuộc đến bao giờ thì ông mới hiểu, rằng tôi đã lớn, rằng tôi đã không còn là một Mã Trác mồ côi cần ông chăm lo nữa?