• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi vừa xuống lầu thì gặp ngay Tiêu Triết đang cắm cúi xăm xăm đi ngang qua.

Cậu ta mặc một chiếc áo phao màu xám, bị lạnh cóng đến độ hai má tím tái. Đụng phải tôi, cậu ta nhếch miệng cười: “Khéo vậy sao?”

“Sao cậu tới đây?” Tôi hỏi cậu ta.

“Thuận đường ấy mà.” Lại nữa rồi, nói láo trắng trợn.

Tôi dắt cậu ta tới tiệm McDonald cách đó không xa, mua hai ly sữa nóng (1) đứng đối diện cùng uống chung với cậu ta. Cũng không biết cậu ta có ăn cơm ở trường hay không mà sao càng ngày càng gầy đi, trông như cây sậy.

(1)Món này nó như kiểu hot chocolate, mà thay vì chocolate thì lấy sữa tươi hâm nóng đánh (khuấy) lên với các vị khác nhau, có cái thì bỏ chuối, có cái bỏ vanila, v.v., có chỗ gọi nó là “hot milkshake.”

Tôi uống tống uống tháo cái ly sữa nóng đó, nói với cậu ta: “Tớ phải đi rồi, bận công chuyện, ở văn phòng có việc, tối nay bảo đảm phải tăng ca.”

“Tớ có thể đợi cậu.” Cậu ta nói, “Gần đây có một tiệm sách.”

“Không có tiệm sách nào mở cửa tới nửa đêm đâu,” Tôi nói, “Cậu mà không có gì làm thì tới giúp Nhan Dự Dự gửi hàng đi kìa.”

“Tớ không làm.” Cậu ta nói, “Lần trước giúp cậu ấy điền đơn chuyển phát nhanh, điền từ đêm khuya tới sáng hôm sau, tay tê dại luôn, mà cậu ấy chả mời tớ uống lấy một ngụm nước, thật là nhỏ mọn. Hơn nữa hôm nay tớ tới, là vì muốn mời cậu đi ăn.”

“Vì sao muốn mời tớ đi ăn?” Tôi ngạc nhiên.

“Sinh nhật tớ mà.” Cậu ta giận dỗi, “Tớ phát hiện từ sau khi cậu quên sinh nhật của tớ năm đầu, liền cứ thế mà chưa từng lần nào nhớ cả, có phải là quá đáng lắm rồi không.”

Thiệt cái tình.

Tôi chỉ đành nói: “Chẳng phải là cậu đã vứt quà sinh nhật tớ tặng sao? Rốt cuộc ai mới là người quá đáng đây.”

Cậu ta cười hì hì, cười xong phun ra một câu sến súa: “Chúng ta già hết rồi.”

“Là cậu già thôi ha, đừng có lôi tớ vào.”

“Đương nhiên đương nhiên.” Cậu ta nói, “Cậu là Thiên Sơn Đồng Lão (2)”

(2) nhân vật trẻ mãi không già trong “Thiên Long Bát Bộ” của Kim Dung.

“Vầy đi, cậu cứ qua bên chỗ Nhan Dự Dự chờ tớ.” Tôi nói, “Tớ tan việc sẽ qua đó tìm các cậu. Sau đó chúng ta đi Happy, được không?”

“Được.” Cậu ta vui vẻ nói, “Muộn cách mấy bọn tớ cũng sẽ chờ cậu!”

“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!” Tôi cụng chiếc ly trống không của mình vào ly sữa của cậu ta, cậu ta nhìn tôi, nghiêm mặt dụ dỗ tôi, “Nhất định phải tới đấy, có tin vui bất ngờ đấy.”

Tôi áy náy nói: “Thôi cậu đừng bất ngờ tớ gì nữa, đến quà sinh nhật của cậu tớ còn chưa tặng mà, cậu xem, ngay cả thời gian ra phố tớ còn không có nữa.”

“Không cần đâu.” Cậu ta nói, “Bất ngờ của cậu cũng chính là của tớ!”

Tôi đang còn thắc mắc về những lời nói ngớ ngẩn của cậu ta thì cậu ta lại nói: “Sao cậu làm gì mà cứ phải tăng ca thế, cậu với cái lão luật sư kia rốt cuộc là như thế nào, có phải đứng đắn không đấy?”

Thật không biết đầu óc của cậu ta suốt ngày nghĩ gì.

“Mặc đồ nhiều hơn một chút.” Tôi nhắc cậu ta, “Trời lạnh lắm.”

Cậu ta cười hì hì: “Không sao mà, tớ gặp cậu là máu huyết dâng trào.”

Cậu ta vừa đùa một câu này, bầu không khí lại có vẻ hơi kỳ quặc, tôi chỉ có thể ngậm miệng.

Sau khi chào tạm biệt Tiêu Triết, tôi xách bao thức ăn McDonald nóng hôi hổi về lại văn phòng của Luật Sư Phương trên lầu 12, gặp cảnh hoàn toàn làm tôi bất ngờ.

Chỉ thấy Lạc Tiêu Tiêu đang cỡi trên bệ cửa sổ, đang khom người, hai tay nắm chặt lấy song cửa sổ. Hàm răng đang nghiến chặt, nét mặt dữ tợn. Có vẻ như màn kịch “nhảy lầu tự sát” đang được trình diễn.

Ngô My My và Luật Sư Phương đứng cách cô nhỏ quãng 3m, Ngô My My đang hết nước hết cái năn nỉ cô ta: “Tiêu Tiêu, con xuống đi mà, con xuống xong cái gì mẹ cũng đồng ý với con.”

Tôi để ý thấy ánh mắt của Lạc Tiêu Tiêu loé lên một tia giảo hoạt, nhưng cô ta vẫn đang đọc lời thoại bằng giọng điệu thống thiết, la lối: “Mẹ kệ con đi, con chết rồi mẹ khỏi phải phiền lòng nữa!”

Tôi không hề nghi ngờ chút nào, cô ta đang diễn kịch, bởi vì lúc tôi bước vào phòng, ánh mắt của cô nhỏ phóng ngay đến tay tôi lưu luyến trên chiếc bao thức ăn cả đến 5 giây. Thử nghĩ xem, một người định nhảy lầu không thiết sống nữa, thì làm sao có thể nhớ đến nhu cầu của cái bao tử của mình? Hơn nữa, không phải là tôi chưa từng gặp người thật sự muốn tự sát, năm xưa khi Vu An Đoá dùng lưỡi lam rạch rừng nhát từng nhát một xuống cổ tay mình, biểu cảm trên mặt cô ta không phong phú như vậy.

Khi một người thực sự không thiết tha gì nữa, biểu cảm duy nhất chỉ có thể là bình tĩnh.

“Coi chừng rớt xuống đấy.” Tôi đặt McDonald lên bàn trà, nhắc nhở cô ta, “Ăn trước đi đã, ăn xong nhảy cũng không muộn.”

Cô nhỏ ngước đầu hung hăng trừng tôi một mắt, rõ ràng là vô cùng bất mãn với cái màn chen ngang của tôi.

“Đừng nói lung tung.” Luật Sư Phương khẽ răn đe tôi, ngỏ ý muốn tôi đứng ra sau ông ta.

Cùng một lúc ấy, Lạc Tiêu Tiêu vì muốn ra oai với tôi, đã chầm chậm ngả người ra ngoài cửa sổ, Ngô My My hét lên, với một tay tới, lại sợ làm con gái mình giật mình, vội vã rụt về lại, một hồi lâu mới vất vả phun ra một chữ: “Đừng……”

“Xuống đi cháu.” Luật Sư Phương dỗ dành cô ta, “Có bác Phương ở đây, có chuyện gì mà chẳng giải quyết được chứ.”

“Tôi hận các người!” Lạc Tiêu Tiêu gân cổ lên gào rống. Âm thanh vang xa văng vẳng.

Cảnh trước mắt quả thực hơi hỗn loạn.

Nhưng điều kỳ lạ là, tôi hoàn toàn không cảm thấy hoảng sợ, bởi vì tôi nắm khá chắc việc Lạc Tiêu Tiêu sẽ không nhảy xuống. Chỉ từ một chút trao đổi ngắn ngủi lúc nãy với cô nhỏ tôi đã biết, gan cô ta không đủ lớn. Đều cô ta muốn, chỉ là một kết quả bướng bỉnh, cô nhỏ cho rằng chỉ cần mẹ mình chịu bỏ tiền chịu nhượng bộ, cô và cậu bạn trai kia đều sẽ không xây xước gì, tối nay đã có thể tiếp tục đi chơi ở tiệm internet thâu đêm hoặc đi nhảy đầm, hoặc bay thẳng đi coi một buổi trình diễn ca nhạc nữa cũng không phải chuyện không thể.

Rất rõ ràng, cô nhỏ này là một đứa bé đã bị nuông chiều đến hư hỏng, nhưng hết thảy những điều này đều không phải là lỗi của cô ta.

Tôi nói với Luật Sư Phương: “Vừa rồi cháu đã gọi được cho Diệp Tiện Tiện, cậu ta nói……” phần sau tôi cố tình nói thật nhỏ, nếu cô ta mà không tò mò thì coi như cô ta có bản lĩnh.

“Anh ấy nói gì?” Lạc Tiêu Tiêu quả nhiên cỡi bên cửa sổ gào lên với tôi.

Tôi và Luật Sư Phương trao đổi một ánh mắt ăn ý với nhau.

“Tôi hỏi chị anh ấy nói gì!” Lạc Tiêu Tiêu lại gào lên, nhảy phắt xuống khỏi bậu cửa sổ, “Tôi cảnh cáo chị, chị mà dám dấu tôi, tôi cho chị biết tay, chọc đến tôi mà có muốn chạy thoát cũng không dễ đâu.”

Coi như cô ta thông minh, quẳng cho bậc thang còn biết bước xuống.

Ngô My My đứng trước mặt tôi vỗ vỗ ngực, khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, tiến lên nắm chặt lấy tay cô con gái không buông. Luật Sư Phương cũng sải bước nhanh chóng chạy tới đóng chặt cửa sổ lại, còn thử đẩy mạnh coi có chặt chưa.

“Anh ấy nói gì!” Lạc Tiêu Tiêu hất tay hai người kia còn chưa kịp hoàn hồn, xông đến trước mặt tôi ngước đầu chất vấn.

“Chả có gì,” Tôi mỉm cười, “Chị quên rồi.”

“Đ.m.!” Cô nhỏ bị tôi chơi cho một vố, không chịu tha cho tôi, túm lấy cổ áo của tôi định tiếp tục dây dưa xô xát. Nhỏ này mà nổi điên lên thì sức cũng không vừa, tôi không cẩn thận đã bị cô ta đè xuống đất, hai chúng tôi lăn lộn dưới sàn, khí nóng trong miệng cô ta phun vào mặt tôi, hai bàn tay quặp quanh cổ tôi như móng gà. Thật ra thì tôi cũng không bị đau, tôi cũng biết là cô ta không đả thương được tôi. Tôi nhường cô ta một chút chỉ vì muốn để cho cô ta trút giận, trút xong rồi tự nhiên sẽ bình tĩnh lại.

Điều tôi lo lắng nhất chỉ là sợ bị cô ta nhổ nước bọt vào mặt, ngoài ra thì những cái khác đều không sao.

Luật Sư Phương và Ngô My My hè nhau lôi được cô nhỏ từ trên người tôi ra, cô ta bị mỗi người giữ lấy một cánh tay, hai bàn tay vẫn nắm thành quyền gào lên với tôi: “Có ngon thì một chọi một, tao mà đánh không chết cái quân chó chết # % *% ¥ • @ * & # %……”

Bao nhiêu từ ngữ thô tục phong phú tuôn ra ào ào không ngừng.

“Được rồi được rồi.” Ngô My My khuyên cô ta, “Tiêu Tiêu, chúng ta về nhà trước đã, có gì về nhà rồi nói.”

Lạc Tiêu Tiêu nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng mới ngừng chửi, trở mặt cười một cách quỷ dị. Sau khi cô ta cười xong lại còn dùng giọng điệu ôn hòa nói với Ngô My My và Luật Sư Phương: “Con không muốn về nhà, con muốn trò chuyện một chút với chị gái này. Thứ chị ta muốn con viết con còn chưa viết mà.”

Luật Sư Phương nhìn tôi thăm dò, tôi gật đầu với cô nhỏ, tỏ ý là được.

“Yên tâm đi.” Lạc Tiêu Tiêu gật gù, “Chị gái thần tiên này có võ, con đánh không qua nổi chị ta đâu.”

Một giây mà cả trăm vẻ mặt, nếu như trước đó tôi chưa từng hiểu gì về con người của cô ta, chắc tôi sẽ thật sự hoài nghi là thần kinh của cô ta có vấn đề. Tiễn Luật Sư Phương và Ngô My My ra cửa xong, Lạc Tiêu Tiêu lập tức chạy đến bên tôi nói: “Cảm ơn nha, nữ phụ tuyệt nhất quả đất, nếu không có chị kịp thời xuất hiện, em sợ mình thực sự ngã lộn cổ xuống thật, mẹ kiếp không ngờ cao như vậy! Tầng 12 lận á, cứ tưởng là đang ở trên lầu sáu thôi chứ!”

“Ơn cứu mạng em tính báo đáp sao đây?”

“Ê, chị nói thật cho em nghe đi, rốt cuộc thì em có thể cứu Diệp Tiện Tiện yêu dấu của em không?”

“Không cứu nổi nữa.” tôi nói, “Em nghĩ cho kỹ đi, nếu mà em nhất định muốn tự đổ bô lên đầu mình, mẹ em dù sao đi nữa cũng sẽ tìm cách rửa sạch cho em bằng mọi cách. Điều mấu chốt là, vì để rửa sạch cho em, sẽ tốn một đống tiền, rồi Diệp Tiện Tiện vẫn bị nhốt nhiêu đó năm, không thay đổi. Em tính xem có đáng hay không!”

“Vậy, nếu như mẹ em và lão Phương chịu giúp, Tiện Tiện liệu có được giảm hình phạt?”

“Trong mức độ pháp luật cho phép, đương nhiên có thể.”

“Mẹ kiếp, em không muốn nghe những lời lập lờ nước đôi như thế!” Cô nhỏ lại không khỏi nổi nóng, bắt đầu gào lên. Tôi đưa tay suỵt cô ta, sau đó chỉ chỉ túi đồ ăn McDonald ở trên bàn trà. Cô nhỏ ngồi xuống, mở ra ăn ngấu nghiến. Sau khi nuốt xong miếng cánh gà thứ 3, cô ta mở miệng đầy dầu mỡ nói với tôi: “Được rồi em tin chị, nghe theo chị! Nhưng chị mà dám gạt em, em sẽ tìm người uýnh chị đấy.”

Tôi nói: “Em mà tìm người uýnh chị thiệt, chị sẽ tìm người tóm cổ em.”

Cô ta cắn miếng cánh gà thứ tư, mồm nhồm nhoàm dạy đời tôi: “Chị đừng có đấu võ mồm với em được không hả, đừng quên, em là khách hàng của chị đấy.”

“Được rồi, quý khách hàng, phiền em làm xong bài tập của mình trước đi đã.”

“Nhàm chán.” Cô ta vứt xương gà vào thùng rác gần đấy, nhắm không chính xác, rớt xuống đất. Tôi bước đến dọn dẹp chiến trường giùm cô ta.

Cô ta hỏi đàng sau lưng tôi: “Tên họ quý cô?”

“Mã Trác.” Tôi đáp.

“Làm trợ lý một tháng được nhiêu tiền nhỉ?”

“Rất ít.” Tôi nói.

“Chị có bạn trai không?” Cô nhỏ này thật nhiều chuyện.

“Không liên quan gì đến em.”

“Em rất muốn biết, rốt cuộc loại con trai nào mới có thể trấn áp được loại nữ cường như chị. Em đã nhìn ra được là ông bác Phương kia không làm được rồi.”

Tôi cảnh cáo cô ta: “Em mà còn nói lung tung nữa chị kiện em tội bôi nhọ.”

“Em là vị thành niên!” Cô ta lại nữa.

Tôi làm bộ muốn quất cô ta, cô nhỏ biết điều, xuống nước: “Được rồi được rồi, bà thím trợ lý độc thân kiêm bồ nhí Mã Trác, em sợ chị rồi, được chưa hả?”

Tôi đẩy tờ giấy trắng tới trước mặt cô ta: “Không được chỉ nói không, phải dùng hành động chứng minh.”

Cô nhỏ lại đẩy tờ giấy trở về lại, đắc ý lắc lư người trước mặt tôi nói: “Nhưng mà chị cũng đừng vội đắc ý ha, em cá với chị, trong vòng 24 tiếng đồng hồ, chị nhất định sẽ có việc phải tìm đến em, chị có tin không? Cho nên, tốt nhất là chị nên ghi nhớ số điện thoại của em đi, không thôi tới lúc đó tìm không ra em, em sợ chị sẽ cuống quýt đến độ thất khiếu chảy máu rồi bỏ mình đấy.”

Nói đoạn, cô ta lấy lại tờ giấy kia, viết xuống một dãy số rất khó coi, vứt bút qua một bên, nói với tôi một cách quyết tâm: “Em đã quyết định rồi, vì chính nghĩa không thiên vị người thân, cho Diệp Tiện Tiện chết bà nó đi!”

Mình thấy cái tên Diệp Tiện Tiện mình phải tra thử nó trong tự điển, tưởng là mình đọc sai – mà không sai, tiện trong “ti tiện”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK