• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Winterwind0207

Lâm Hành cơ hồ trong nháy mắt hiểu được ám chỉ của Nam Úc Thành, đồng thời cậu cũng cảm thấy vô cùng xoắn xuýt.

Lẽ nào chú đúng là hung thủ? Nếu như chú là hung thủ, vậy vu y rốt cuộc là ai? Là ông chú nội sao?! Bọn họ phải chăng là đồng mưu!

Giả thiết ông chú nội và chú Tào đúng là đồng mưu, vậy tại sao ông lại muốn hại chết con mình? Mục đích của ông là cái gì?

Liên tiếp vấn đề khiến Lâm Hành đầu óc đau đến choáng váng, cậu lại nghĩ đến lúc trước Nam Úc Thành căn dặn. Vừa nghĩ tới chú Tào có thể sẽ ra tay với cha của mình, Lâm Hành cũng không nói được trong lòng mình đến tột cùng là cảm giác gì.

Cậu suy tính một hồi, quyết định hay là ngủ trước, chờ lúc buổi tối tỉnh dậy hẵng nói.

Cầu vừa nằm trên giường, khoảng thời gian này suy nghĩ quá nhiều, cũng không nghỉ ngơi quá tốt, đầu vừa dính vào gối, rất nhanh liền ngủ.

Lâm Hành ngủ một giấc đến khi trời đất đen kịt, đợi đến khi Nam Úc Thành lay cậu tình lại, đã là một giờ sáng.

Lúc tỉnh lại trong phòng là đen sì một mảnh, ban đêm ở nông thôn rất đen, nếu như không phải ngoài cửa sổ còn có chút ánh sáng chiếu vào, cơ hồ cái gì cũng không nhìn thấy.

Nam Úc Thành ngồi ở bên cạnh Lâm Hành, sau khi anh gọi Lâm Hạnh dậy, liền dùng tốc độ cực nhanh nhẹ giọng nói: "Bây giờ cậu không cần nói chuyện, bình tĩnh nghe tôi nói. Hai phút sau, tôi sẽ rời khỏi gian phòng này, đến phòng của cha cậu. Cậu ở nơi này không nên cử động, không được ra ngoài, đóng kỹ cửa sổ, cửa sổ có thể nhìn thấy tình huống đối diện, cậu phụ trách giám thị động tĩnh hành lang bên kia, nếu như phát hiện bất cứ dị thường nào, lập tức gọi điện thoại cho tôi."

Lâm Hành mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút mơ màng. Nghe Nam Úc Thành nói như vậy, liền ngây ngốc gật đầu, trong đầu đang chậm rãi tự hỏi nội dung anh nói.

Nam Úc Thành thấy cậu thuận theo như thế, cũng khá là thoả mãn, nói xong ở trên đầu cậu xoa nhẹ hai cái, liền đứng dậy đi đến bên tủ treo quần áo cầm thứ gì đó mang ở trên người, sau đó anh đẩy ra cửa sổ hướng về phía đường phố bên kia, một tay giữ bệ cửa sổ, tung người một cái liền không thấy bóng dáng.

Lâm Hành nguyên bản vẫn chưa tỉnh ngủ nhìn thấy tình cảnh này đột nhiên giật mình. Cậu lập tức từ trên giường nhảy lên, lẻn đến bên cửa sổ nhìn xuống, tối nay chẳng biết vì sao, đèn ngoài cửa không sáng lên, nhưng mà cũng may ánh trăng lại rất sáng, có thể nhìn thấy một mảnh trống không dưới lầu, nửa bóng người cũng không có.

Nghĩ đến bản lĩnh của Nam Úc Thành, Lâm Hành cũng không quá lo lắng, hậu tri hậu giác nhớ lại lời nói của Nam Úc Thành, vội vàng đóng kỹ cửa sổ, khoá vào, lại chạy đến một đầu khác trong phòng, đứng gần cửa sổ hướng vào bên trong nhà, thận trọng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ nhùn về phía bên ngoài.

Phòng Lâm Hành hiện tại đang ở, đối diện với phòng cha Lâm cách một cái hành lang, mặt đối mặt nhìn nhau.

Tối nay ánh trăng trong sáng, ngoài phòng tầm nhìn coi như trống trải, vị trí hiện tại của Lâm Hành, có thể thấy rõ ràng tình hình thực tế trên hành lang phái đối diện, cùng với tầng cao nhất của toà nhà.

Hiện tại thời gian đã là đêm khuya, người trong viện đã ngủ từ lâu. Lâm Hành nhìn hai phút, liền cảm thấy một trận cơn buồn ngủ kéo tới, không nhịn được ngáp một cái.

Trong lúc cậu đang ngáp, cậu đột nhiên thoáng nhìn trên nóc nhà đối diện, chợt loé lên một vệt bóng đen.

Bóng đen này tốc độ cực nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt từ nóc nhà chạy đến phía trên phòng của cha Lâm. Lâm Hành trong lòng kinh ngạc, đang nghĩ ngợi có cần lấy điện thoại cho Nam Úc Thành hay không, liền thấy động tác của bóng đen kia chậm lại, hướng về phía Lâm Hành nhấc tay lên.

Lâm Hành ngẩn ra, nhìn kỹ lại. Mới phát hiện, thì ra người ở trên nóc nhà kia chính là người mấy phút trước biến mất từ trên bệ cửa sổ

Nam Úc Thành!

Người này đến cùng là thân phận gì! Lâm Hành không khỏi líu lưỡi, dùng thân thủ của người bình thường, cho dù nhanh nhẹn không thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy từ bên trong phòng của mình chạy tới nóc nhà đối diện được. Nghĩ đến chuyện liên quan tới Nam Úc Thành, Lâm Hành cắn môi, quyết định chờ sau khi sự kiện lần này kết thúc, vấn đề liên quan tới vụ án mạng của Bạch Cầm, sẽ gộp lại đồng thời hỏi anh ta.

Nghĩ như thế, liền thấy Nam Úc Thành không biết lúc nào lại từ nóc nhà biến mất. Lâm Hành đoán chừng vào lúc này khả năng anh ta đã vào phòng gỉ cha, tâm tình vẫn luôn lo sợ bất an tâm liền miễn cưỡng thả lỏng một chút.

Cậu vực dậy tinh thần, nhìn kỹ động tĩnh trên hành lang đối diện.

Không biết có phải bởi vì nguyên nhân tâm lý hay không, Lâm Hành luôn cảm thấy trong nhà yên tĩnh đến có chút quỷ dị. Ánh trăng sáng chiếu về phía hành lang trống trải đối diện, hiện ra phá lệ âm u khủng bố.

Lâm Hành nhìn một chút, dần dần trên lưng liền nổi lên một tầng mồ hôi. Nhưng mà cậu cũng không dám dời đi tầm mắt, chỉ có thể càng ngày càng chuyên tâm nhìn chằm chằm hành lang kia.

Bỗng nhiên, cậu phát hiện hành lang đối diện trong phòng chú hai, có một đạo ánh sáng yếu ớt loé lên.

Ánh sáng kia phi thường bé nhỏ, nếu như không phải Lâm Hành vẫn luôn duy trì lực chú ý cao độ, e sợ dễ dàng sẽ quên đi. Loại ánh sáng kia, không giống như là bật lửa, hoặc là ánh sáng lúc mở ra đèn đóm, ngược lại giống như là đá đánh lửa ma sát trong nháy mắt sinh ra ánh lửa.

Là ai sẽ vào phòng của chú hai, dùng đá đánh lửa châm lửa?

Lâm Hành nghĩ, đang lo lắng có nên gọi điện thoại cho Nam Úc Thành hay không, vào lúc này, chóp mũi của cậu chậm rãi bay tới một trận mùi thơm nhẹ nhàng.

Mùi thơm kia có chút giống là đàn hương, nhưng cũng không giống hoàn toàn, ngửi vào dĩ nhiên có thể khiến ta cảm thấy khổ sở, Lâm Hành ngửi mấy lần, cũng không dám dời tầm mắt, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm hành lang, một mặt suy nghĩ có cần gọi điện thoại cho Nam Úc Thành hay không, một mặt tự hỏi đây tột cùng là mùi vị gì.

Dưới lầu tựa hồ không có đồ vật gì đặc biệt? Vừa nãy cũng không nghe bất kỳ thanh âm gì, vậy mùi hương này phát ra từ đâu.

Nghĩ tới đây, tâm tư Lâm Hành bỗng nhiên dừng lại.

Cậu đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Vừa nãy sau khi Nam Úc Thành, Lâm Hành liền khoá kín tất cả các cửa trong phòng. Nói cách khác phòng này hiện tại tương đương với một không gian bịt kín, ngay cả không khí cũng không dễ lưu thông.

Như vậy, mùi vị này, từ đâu truyền tới và truyền vào bằng kiểu gì.

Nghĩ đến chỗ này, cậu cũng không đoái hoài giám thị tình huống trên hành lang đối diện, cậu không dám quay người, sợ kinh động cái gì, chỉ có thể ngừng thở, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Lần này, ngược lại là làm cho cậu nghe được một tiếng động rất rất nhỏ.

Âm thanh là từ phía sau cậu cách đó không xa truyền tới, căn cứ vị trí âm thanh truyền tới, Lâm Hành suy đoán vị trí từ bên phía cửa sổ Nam Úc Thành vừa nhảy xuống.

Thanh âm kia từ đầu tới cuối duy trì một loại tần suất không nhanh không chậm, bởi vì quá nhẹ nhàng, Lâm Hành thậm chí không có cách nào phân biệt đến tột cùng là thanh âm gì tạo thành tình huống đó.

Cậu ngưng thần nghe một hồi, vẫn là không cách nào phán đoán. Bởi vì ngạt thở ngạt đến quá mức lợi hại, cậu không khỏi hít thở sâu mấy lần.

Nghe một hồi, Lâm Hành liền cảm thấy được âm thanh dần dần yếu xuống.

Cậu vốn cho là âm thanh đã biến mất, nhưng mà từ từ, cậu lại phát hiện trước mắt mình đồ vật nhìn thấy cũng từ từ bắt đầu mơ hồ.

Cậu dùng lực trợn to hai mắt, nhìn về phía hành lang ngoài cửa sổ. Cậu rất vững tin, một phút trước cậu có thể rõ ràng trên lầu cao đối diện có tổng cộng ba cái dây anten, mà bây giờ cậu không thể nhìn thấy rõ trên lầu có thứ gì.

Chuyện gì xảy ra?! Chẳng lẽ là mùi thơm vừa nãy có vấn đề?!

Nghĩ tới đây, Lâm Hành rốt cuộc không kiềm chế nổi, cậu đột nhiên quay người ——

Chẳng có cái gì cả.

Trong phòng vẫn là bộ dạng lúc trước. Chăn trên giường xốc xếch tán lạc, cửa sổ lúc trước Nam Úc Thành rời đi đóng lại rất chặt, rèm cửa sổ kéo vào, không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Lâm Hành đỡ lấy vách tường, lúc này cậu đã cảm nhận thấy có chút choáng váng đầu.

Cậu theo bản năng nhận ra trong này có chút không thích hợp, nhưng mà tri giác từ từ suy yếu, làm cho cậu không có cách nào tiếp tục suy nghĩ.

Cậu dựa vào vách tường, thân thể chậm rãi dịch xuống, mãi đến tận khi cuối cùng ngồi trên mặt đất.

Cậu đã hoàn toàn không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.

Trong thân thể khí lực đang nhanh chóng trôi đi, thần trí của cậu từ từ trở nên mơ hồ, rất nhanh, cậu liền ngã xuống mặt đất, mất đi tri giác.

Lúc tỉnh lại lần thứ hai, trước mắt Lâm Hành vẫn là một mảnh đen mờ mịt.

Cũng không phải là bởi vì không có tia sáng mà không nhìn thấy bóng tối kia, mà là thuần túy, đen toàn bộ.

Lâm Hành biết đến, điều này là bởi vì thị giác vẫn không có khôi phục. Thế nhưng may mắn là cậu có thể nghe đến thanh âm bên ngoài.

Cậu nghe đến tiếng nước chảy nhẹ nhàng, cùng với tiếng gió. Trong không khí tràn ngập một mùi vị ẩm mốc, xen lẫn mùi thơm cỏ xanh, phi thường mới mẻ, đồng thời hít thở rất dễ dàng, Lâm Hành bước đầu phán đoán lúc này cậu hẳn là ở bên ngoài.

Cậu ngưng thần nghe một hồi, không nghe thấy xung quanh có động tĩnh của những người khác, e rằng người đem cậu mang tới đây không ở gần nơi này, cậu suy nghĩ một chút, quyết định xem xét xem bản thân đến cùng ở trong hoàn cảnh gì.

Nhưng mà cậu mới vừa đưa tay ra, thử thăm dò phía trước, trong lòng bàn tay cậu chính là một cảm giác mát lạnh —— cậu sở vào một mảnh dây sắt ở ngay phía trước mặt cậu.

Cậu vội vàng phía sờ soạng bốn phía, nhưng mà vô luận cậu sờ soạng làm sao, thay đổi phương hướng thế nào, chạm tới đều là dây sắt vĩnh viễn lạnh lẽo.

Lâm Hành gian nan ý thức được, lúc này cậu đang bị người ta nhốt trong lồng sắt.

Cậu lấy lại bình tĩnh, lục lọi quanh chỗ ngồi xuống, ở trong lòng nhiều lần nhắc nhở mình không nên hoảng hốt. Cậu hít thở sâu mấy lần, từ từ bình ổn suy nghĩ của mình, bắt đầu phân tích tình huống bị tập kích cho tới bây giờ.

Nam Úc Thành rời đi, anh dặn dò cậu rất ngắn, không có cho cậu bất kỳ không gian nào để nói. Nhưng mà kết hợp với lời Nam Úc Thành nói vào ban ngày, không khó suy đoán, lúc đó anh lựa chọn đi phòng của cha, có hai mục đích: Số một, là vì bảo đảm an toàn của cha; thứ hai, rất có thể là muốn bắt hung thủ tại hiện trường đầu tiên.

Từ vụ án của chú hai phát sinh đến bây giờ, tuy rằng Nam Úc Thành cùng Lâm Hành thông qua một ít con đường suy tính ra khả năng thân thân phận của hung thủ, cùng với thủ đoạn hung thủ sử dụng, nhưng là từ góc độ cảnh sát bắt quả tang kẻ tình nghi này mà xem, suy luận bọn họ thật ra là không có cách nào cung cấp chứng cứ thiết thực. Dù sao vu y loại thân phận này tại trong xã hội hiện đại cũng không tồn tại, bàng môn tà đạo tự nhiên không thể làm bằng chứng, bởi vậy nếu như muốn bắt được hung thủ, như vậy thì chỉ có thể chờ đợi hung thủ lần thứ hai phạm án, tại hiện trường bắt được hung thủ, mới là chứng cứ trực quan nhất.

Mà Nam Úc Thành lúc đó sở dĩ nói Lâm Hành trông ở trong phòng, rất có thể là vì phòng ngừa đồng mưu của hung thủ đứng ra hiệp trợ. Để tránh khỏi hai bên đều là địch, bị hung thủ tập kích bất kỳ. Nhưng mà Nam Úc Thành không ngờ tới là, đồng mưu của hung thủ lại không tập kích cha Lâm, ngược lại là tập kích là Lâm Hành.

Như vậy nơi này liền tồn tại mấy vấn đề.

Đầu tiên, hung thủ nếu như chính là Tào Tư Vân, như vậy căn cứ lúc trước suy đoán, vu y thì rất có thể là Lâm lão gia tử.

Nhưng Lâm lão gia tử già như vậy, nửa người cũng đã bước vào trong quan tài, ông ấy làm thế nào trong nửa đêm lẻn vào phòng Lâm Hành, đồng thởi bỏ thuốc mê với Lâm Hành sau đó mang cậu đi?!

Thế nhưng Lâm lão gia không phải vu y, như vậy còn có ai thỏa mãn điều kiện vu y?

Đồng thời, người đó mang mình tới đây, có mục đích gì?

Lâm Hành khổ sở suy nghĩ, cậu luôn cảm giác dòng suy nghĩ tại nơi này tựa hồ lâm vào điểm mù, làm cho cậu thấy không rõ mấu chốt nhất của sự kiện.

Đang nghĩ ngợi, cậu nghe đến cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Tiếng bước chân kia rất nhẹ, từ âm thanh có thể phán đoán, người đến cân nặng khá gầy, bước chân linh hoạt, hiển nhiên không phải tiếng bước chân của Lâm lão gia tạo thành.

Người đến đi tới phía trước Lâm Hành đại khái khoảng 1 mét dừng bước, mùi của người nọ bay về phía Lâm Hành, mang theo một luồng nồng đậm vị thảo dược.

Lâm Hành trong lòng rùng mình, người này quả nhiên là vu y. Nhưng là tựa hồ không giống như là Lâm lão gia, như vậy... Đến tột cùng là người nào vậy?

Lúc này, người kia chợt nói chuyện.

"Anh bây giờ chắc rất tò mò, vì sao lại bị giam ở đây đi?"

Tiếng nói là một giọng nữ, rất trẻ trung, dáng vẻ chừng hai mươi, âm sắc rất sáng, nói chuyện ngữ khí lại có vẻ thâm trầm, có chút doạ người.

Lâm Hành nghe đến âm thanh này, đầu tiên là ngẩn ra, cậu cảm giác mình đã nghe thấy âm thanh này ở nơi nào đó, mà là bởi vì tâm tư hỗn loạn, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không nhớ ra được.

Người kia thấy cậu không mở miệng, cười lạnh một tiếng, lại nói tiếp: "Tên bạn cảnh sát của anh thật sự có tài, nếu không phải tôi lanh lợi chạy ra, e sợ vào lúc này đã cùng với chú anh vào trong tay anh ta."

"Chú" hai chữ này mang theo một loại làn điệu quen thuộc, lại như một vệt ánh sáng đột nhiên chiếu vào đầu óc Lâm Hành, lập tức tỉnh lại ký ức của cậu.

Cậu không tự chủ rùng mình một cái.

Cậu rốt cuộc biết người này là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK