Đạo diễn bỗng nhẹ nhàng phất phất tay, tuyên bố cả ngày bận rộn rốt cục tạm kết thúc.
Nữ diễn viên rất nhanh tẩy trang lớp trang điểm, thay xong quần áo, mệt bở hơi tai bò vào bên trong xe người quản lý, lấy điện thoại di động liếc mắt nhìn.
Hôm nay là ngày 15 tháng 6, là ngày bọn họ ở chung với nhau ngày thứ ba mươi. Mà bây giờ đã gần tới mười một giờ đêm, người yêu ôn nhu săn sóc của cô ngay cả một tin nhắn ngắn cũng không gửi tới.
Cô gái nhíu mày, có chút bất mãn. Tuy rằng hai người vừa mới bắt đầu giao du không lâu, thế nhưng người kia thành thục thận trọng, đối xử với cô rất tỉ mỉ chu đáo, từng bước xâm chiếm khiến nội tâm đóng băng rất lâu của cô hoà tan từng chút một, cô dĩ nhiên cảm thấy có chút không thể rời bỏ anh ấy.
Cô gái suy nghĩ một chút, nghĩ người yêu trong ngày thường công tác bận rộn, suy đoán có lẽ đối phương chỉ là bận quá nhất thời quên mất, liền quyết định gọi điện qua hỏi một tiếng.
Điện thoại kết nối, âm thanh tút tút vang lên rất lâu đều không có người nghe. Cô gái dần dần nhíu lông mày lại, ngay tại lúc cô chuẩn bị bỏ xuống, điện thoại liền được nhận.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp dễ nghe của người yêu, mang theo một nụ cười: "Làm sao vậy, bảo bối?"
Cô gái không tự chủ nở nụ cười: "Ngày hôm nay cả ngày anh đều không gọi điện thoại cho em! Có phải anh quên em rồi không?!"
"Nào có." Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ, lúc cười lên tiếng nói phi thường mê người, khiến cho cô gái run sợ một trận: "Ngày hôm nay công ty bận rộn, thực sự không rảnh, vào lúc này vừa mới hết bận, đang muốn gọi điện thoại cho em, không nghĩ tới em đã gọi điện trước."
Khóe miệng cô gái câu lên nở nụ cười ngọt ngào, trong miệng lại không nhịn được muốn oán giận hai câu, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên, cô nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng kinh ngạc thốt lên ngắn ngủi của một người phụ nữ.
Lúc trước điện thoại mới vừa được nhận, cô nghe thấy đầu bên kia phi thường an tĩnh, nghe tới giống như là đang ở bên trong căn phòng trống trải. Cô gái vốn cho là người yêu một thân một mình, không nghĩ tới lúc này cư nhiên còn có người khác ở đây, đồng thời lại còn là một người phụ nữ?!
Hiện tại cũng đã mười một giờ, vì sao người yêu cô lại ở cùng một người phụ nữ, trai đơn gái chiếc ở chung một căn phòng.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô không khỏi bộc phát sự nghi ngờ, mà xuất phát từ tín nhiệm đối với người yêu, cô quyết định làm bộ không nghe thấy, vẫn cứ nửa thật nửa giả cùng đối phương nói chuyện.
Hai người chán ngán ngọt ngào nói một hồi lâu, lúc này cô mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cô gái nhìn bên ngoài cửa xe, xe của người quản lý vừa vặn đi qua một cây cầu, đi xuống một đoạn chính là công ty sở tại của cô. Cô và người yêu cùng chung một công ty, hai người yêu nhau nhưng không công khai ở công ty, cơ hồ không có bất kỳ người nào biết quan hệ lén lút của bọn họ. Trong ngày thường vì tránh hiềm nghi, hai người trong trường hợp công khai đều sẽ tận lực tách đối phương ra, lúc này đã gần tới hừng đông, vào lúc này, trong công ty chắc cũng không có bao nhiêu người?
Nhớ tới giọng nữ trong điện thoại lúc trước, cô vẫn cảm thấy tâm lý có chút không thoải mái, vừa vặn đến gần đây, đơn giản đi vào trong công ty nhìn xem.
Nói với lái xe dặn dò một tiếng, bảo muốn về công ty lấy đồ vật, đồng thời không cần tài xế chờ cô, lúc đến công ty cô liền một mình xuống xe.
Cô mới vừa đi vào công ty, liền cảm thấy có chút không đúng.
Trong ngày thường đại sảnh đèn đuốc sáng rực lúc này chỉ có vài ánh đèn sáng, toàn bộ đại sảnh phi thường trống trải, vài chiếc đèn hoàn toàn không đủ để chiếu sáng cả không gian, bởi vậy chỗ không được ánh đèn chiếu tới, đều là một mảnh bóng tối ảm đạm, đầu tiên nhìn qua, khiến người ta cảm thấy vô cùng bất an.
Bên trong công ty mỗi ngày đều có chừng mười bảo an qua lại dò xét, cho dù là ban đêm cũng là như thế. Trong ngày thường nghe những người khác trong công ty nói tới, đến ban đêm cũng có thể tình cờ gặp mấy người bảo vệ đứng ở đại sảnh tán gẫu, nhưng mà từ khi cô đi tới đây, mãi đến tận khi vào cửa thang máy, cũng không đụng tới một người.
Cả toà nhà phi thường yên tĩnh, giày cao gót của cô giẫm trên đất phát ra thanh âm vang dội, ở trong không gian trống trải lại càng thêm vang vọng doạ người.
Cô có chút sợ sệt, che kín y phục trên người, nhanh chóng tiến vào thang máy.
Toà nhà này tổng cộng có bốn mươi bảy tầng, phòng làm việc của người yêu cô ở tầng hai mươi, từ tầng dưới cùng đi lên mất khoảng mấy phút, trong thang máy không có tín hiệu, cô nhàm chán nhìn xung quanh một lần.
Vừa nhìn, cô liền phát hiện trên đỉnh đầu của mình bình thường đèn camera đều sáng đỏ, lúc này dĩ nhiên đang ở trong trạng thái đóng.
Lẽ nào máy camera này hỏng? Cô nghĩ như thế, vừa vặn thang máy đến tầng chỉ định, cô liền đi ra ngoài.
Hàng hiên rất dài, hai bên có rất nhiều phòng làm việc. Ở giữa lối đi có một thảm trải sàn dày, lần này giày cao gót của cô cuối cùng không có phát ra âm thanh, ngược lại là không rõ làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhớ tới vừa nãy ở trong thang máy thấy camera, theo bản năng ngẩng đầu nhìn camera trên hành lang. Vừa nhìn cô mới phát hiện, thậm chí hai camera cũng không có sáng lên.
Lẽ nào ngày hôm nay hệ thống theo dõi của công ty gặp trục trặc? Nghĩ như thế, cô lập tức liền cảm thấy có chút tiêu tan, chẳng trách lúc trước một người bảo vệ cũng không có nhìn thấy, phỏng chừng cũng là bởi vì nguyên nhân này, đang ở trong phòng khắc phục sự cố.
Cô ngược lại là không cân nhắc đến ý nghĩ này của mình có vấn đề gì, chỉ đem chuyện này quăng ở sau gáy, bắt đầu dựa vào ký ức tìm kiếm phòng làm việc người yêu.
Phòng làm việc của người yêu cô chỉ ghé qua hai lần, bởi vì công tác hai người cũng không gặp nhau quá nhiều, cho nên ở công ty tiếp xúc cũng không nhiều.
Trí nhớ của cô không sai, rất nhanh tìm được phòng làm việc của người yêu. Cô từ từ đi qua, phát hiện lúc này cửa đang đóng, ánh đèn màu vàng xuyên thấu qua khe cửa bắn ra ngoài.
Cô không có đẩy cửa đi vào, mà là trốn ở sau cửa, nghĩ phải làm sao cho người yêu một niềm vui bất ngờ.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên liền nghe đến trong cửa truyền đến một trận rên rỉ mập mờ.
Thanh âm kia là một người phụ nữ phát ra, hơi có chút khàn khàn, lại vô cùng gợi cảm trêu ghẹo người. Người phụ nữ kia kêu một tiếng, lại cười ha hả nói: "Anh thật là hư, nhẹ chút đi."
Theo sau chính là một giọng nam, cười nhẹ, lúc nói cô cực kỳ quen thuộc: "Được, nghe lời em."
Nghe đến thanh âm của người đàn ông này, cô chỉ cảm thấy trong đầu "Vù" một tiếng, lập tức cứng đơ tại chỗ, không thể động đậy.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, cô và người yêu đang ở thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, không nghĩ tới người yêu cô lại giấu làm ra chuyện như vậy.
Bên tai tiếng rên rỉ càng ngày càng làm người ta đỏ mặt vẫn còn tiếp tục, cô dần dần từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lập tức cảm thấy một trận phẫn nộ ngập trời khó mà kiểm soát được!
Cô đột nhiên lập tức đem cửa đẩy ra! Nhìn thấy đôi nam nữ quần áo xốc xếch đang dây dưa ở trên ghế sa lon, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy lý trí của mình đã triệt để hỏng mất!
Cô đang định chạy tới, vừa định chửi ầm lên hai con chó này, cô chợt phát hiện, ở một bên ghế sa lon hai người nằm, trên một bàn trà nhỏ, lúc này đang để hai ống kim tiêm, cùng với một túi bột phấn màu trắng.
Thấy cảnh này, nhìn lại đôi nam nữ kia, nguyên bản đại não đang hỗn loạn, lúc này lại luống cuống chưa từng có.
Mà lúc này, hai người kia cũng rất nhanh phản ứng lại.
Người đàn ông nhanh chóng từ trên ghế sa lông xuống dưới, sửa lại quần áo một chút, liền theo tầm mắt của cô gái liếc mắt nhìn bàn trà, khóe miệng vung lên một nụ cười gằn, từ từ đi về phía cô gái.