• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Winterwind0207

Đêm đó, Lâm Hành đem Nam Úc Thành mang về nhà.

Lâm Hành vẫn ở trong nhà Nam Úc Thành, mặc dù công ty cậu đang làm khoảng cách so với nhà Nam Úc Thành rất dài, mà Lâm Hành tình nguyện sáng sớm dậy sớm hơn bốn mươi phút, cũng vẫn là không muốn từ nơi này dời ra ngoài.

Nam Úc Thành sau khi trở lại vô cùng trầm mặc, lúc trước ỏ trong hẻm nhỏ bởi vì nguyên nhân tia sáng Lâm Hành không thấy rõ dáng dấp của đối phương, đợi đến sau khi về nhà ánh đèn sáng lên, nhìn thấy Nam Úc Thành trong nháy mắt, Lâm Hành liền cảm thấy tâm lý tàn nhẫn mà đau xót.

Nam Úc Thành nhìn qua thực sự rất chật vật.

Cả người anh gầy đi rất nhiều, hai bên má sâu sắc lõm lún xuống, dưới viền mắt hai vòng màu đen, nhìn ra được đã có thời gian lâu không nghỉ ngơi thật tốt. Đôi môi anh khô nứt, bên mép còn giữ một vệt máu ứ đọng, như là mới vừa cùng người nào đó tranh đấu một hồi.

Ánh mắt anh không hề chớp mắt mà nhìn Lâm Hành, trong ánh mắt có một loại ánh sáng thiêu đốt đến nóng bỏng.

Anh không nói lời nào, Lâm Hành cũng không biết nói cái gì. Chợt gặp lại khiến Lâm Hành khởi đầu vốn chuẩn bị một bụng lời nói đều cắm ở trong cổ họng —— cậu cũng muốn hỏi Nam Úc Thành hai năm qua đi nơi nào? Gặp chuyện gì? Song khi cậu nhìn thấy Nam Úc Thành chật vật như vậy, Lâm Hành đột nhiên lại không muốn hỏi ra.

Bởi vì cậu biết, vô luận Nam Úc Thành gặp cái gì, sở dĩ không có lập tức trở về, tất nhiên là có một số lý do bất đắc dĩ.

Mà hiện tại, nếu một lần nữa anh về bên cạnh cậu, như vậy chuyện quá khứ này, liền tạm thời trước tiên thả xuống đi.

"Em... Em đi giúp anh xả nước." Lâm Hành hoang mang hoảng loạn đi vào trong phòng tắm: "Anh tắm trước, buông lỏng một chút."

Cậu nhìn ra được Nam Úc Thành biến mất khoảng thời gian này trải qua rất tồi tệ, nhận thức lâu như vậy tới nay, Lâm Hành chưa từng gặp Nam Úc Thành chật vật giống như bây giờ. Lâm Hành liền cảm thấy trước mắt tình cảnh này vô cùng chói mắt. Cậu một bên đi về phía buồng tắm, một bên xoa xoa viền mắt đỏ lên —— dù như thế nào, người cuối cùng là đã trở lại, sau này hết thảy đều sẽ khá hơn.

Xả nước xong, Nam Úc Thành đi tắm, Lâm Hành thì lại ngồi ở trong phòng khách ngẩn người.

Chuyện đêm xảy ra quá nhanh, Lâm Hành cho tới bây giờ đều còn có chút không lấy lại tinh thần. Cậu thấy trong phòng tắm ánh đèn sáng lên, nghe đến bên trong tiếng nước ào ào, không ngừng có sương mù từ bên trong khe cửa chui ra. Độ tồn tại của Nam Úc Thành chính xác đến như vậy, chính xác đến mức cậu thậm chí không có cách nào hoài nghi đến tột cùng có phải là mơ hay không.

Cậu hít sâu một hơi, mở ti vi, nỗ lực dời đi sự chú ý của mình, để cho bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng mà sau khi đổi toàn bộ kênh, cậu vẫn không có biện pháp tập trung. Toàn bộ đại não bị dáng dấp của Nam Úc Thành chiếm giữ, cậu chán nản tắt TV, đứng dậy đi phòng ngủ cầm khăn mặt, lại đi tới cửa phòng tắm.

Cậu gõ cửa một cái, nghe đến bên trong tiếng nước ngừng lại.

"Khăn mặt... Hình như quên lấy cho anh." Lâm Hành cẩn thận từng ly từng tí đem cửa đẩy ra một cái khe nhỏ, tay từ trong khe cửa chui vào, đem khăn mặt đưa cho Nam Úc Thành.

Trong phòng tắm nháy mắt yên tĩnh lại.

Nam Úc Thành tiếp nhận khăn mặt, sau đó tay chuyển động xuống phía dưới bắt lấy cổ tay Lâm Hành.

Anh đem Lâm Hành lôi vào buồng tắm, trong buồng tắm toả ra sương khói, Lâm Hành trong ánh mắt mang theo một điểm kinh hoàng đột nhiên không kịp chuẩn bị. Cậu nhìn thấy tóc Nam Úc Thành còn dính nước, giọt nước theo sống mũi cao của đối phương một đường trượt xuống, rơi xuống ngực. Ánh mắt Lâm Hành theo bản năng mà cùng dời xuống, sau đó... Cậu phản xạ có điều kiện mà nuốt ngụm nước bọt.

Nhìn thấy phản ứng của cậu, Nam Úc Thành trầm thấp mà nở nụ cười. Thanh âm của anh rất nặng, tiếng nói có chút khàn khàn, ở vào tình thế như vậy lại lộ ra một loại bức người gợi cảm.

Lâm Hành hốt hoảng nhìn xung quanh một chút, lúc ánh mắt chuyển trở lại đối mặt với ánh mắt cúi đầu nhìn xuống của Nam Úc Thành—— ánh mắt ấy, mang theo một loại tình cảm ẩn nhẫn mà kịch liệt, như là trong sông băng hạ xuống một mồi lửa, khiến Lâm Hành trong lòng run lên.

Trong phút chốc, Lâm Hành đột nhiên cảm giác thấy bản thân không có gì cần xấu hổ. Người trước mắt này là người yêu cậu chờ đợi suốt hai năm, là người vì cậu không tiếc hi sinh chính mình, là người tận mắt thấy cậu ở bên trong thời gian vô hạn luân hồi. Bất kỳ che giấu, e lệ ở trước mặt người này đều trở thành một loại trở ngại —— đối với Lâm Hành mà nói, vào giờ phút này, trên đời này sẽ không có gì quan trọng hơn tình yêu của cậu dành cho Nam Úc Thành.

Nghĩ thông suốt chuyện đó, Lâm Hành cũng không cảm thấy khẩn trương. Cậu thản nhiên cười cười, ngẩng đầu lên đón nhận ánh mặt Nam Úc Thành, đưa tay ra vòng lấy cổ đối phương, đem Nam Úc Thành kéo về phía mình.

Nam Úc Thành cười nhẹ phối hợp mà cúi thấp đầu. Lâm Hành ở trán của anh hôn một cái, cảm giác được thân thể của Nam Úc Thành theo bản năng mà run lên, cậu trêu chọc mà nở nụ cười, sau đó theo sống mũi của đối phương một đường hôn xuống.

Cậu cảm giác được tay Nam Úc Thành vòng qua ở trên người mình đang dần dần nắm chặt, nhiệt độ đối phương đang từ từ lên cao, hô hấp cũng dồn dập. Nhưng mà Lâm Hành lại không để ý chút nào, cậu từ từ, như là đang cử hành một loại nghi thức thần thánh nào đó, cẩn thận từng ly từng tí hôn người này.

Đây là người cậu chờ vô số ngày đêm, là người cậu không tiếc bất kỳ giá nào, là người ngàn năm trước cậu đã bỏ lỡ một đoạn tình cảm, trải qua tháng năm dài đẵng đẵng như vậy rốt cuộc cũng tìm được.

Lâm Hành hôn rất nhẹ, lại mười phần triền miên mà thân mật. Nam Úc Thành bị cậu hôn có chút nắm giữ không được, rốt cục không nhịn được ở trên môi Lâm Hành cắn một cái: "Em là cố ý?" Trán của anh chặn lại Lâm Hành, hơi có chút tức giận: "Nói cái gì không lấy khăn mặt, kỳ thực chính là muốn vào đây có đúng hay không?"

Lâm Hành cười cười, không hề nói gì, tay ôm Nam Úc Thành càng thêm chăt.

"Hai năm không gặp, ngược lại là học một bụng ý xấu." Ngoài miệng thì nói như vậy, ý cười dưới đáy mắt của Nam Úc Thành lại càng thêm sâu sắc.

"Không phải ý xấu." Lâm Hành cười híp mắt đem mặt chôn ở cổ Nam Úc Thành: "Chính là quá nhớ anh."

Nam Úc Thành vỗ vỗ sau lưng cậu, cúi đầu ở trên tóc của Lâm Hành hôn một cái, nhẹ giọng nói: "Anh cũng giống vậy."

Hai người an tĩnh thân mật một hồi, quần áo Lâm Hành bị bọt nước bắn lên ướt nhẹp, Nam Úc Thành sợ cậu cảm mạo, đơn giản cũng cởi quần áo Lâm Hành ra thay cậu tắm sạch sẽ. Đợi đến hai người ở trong buồng tắm dằn vặt xong, lúc Lâm Hành trùm khăn tắm mềm nhũn từ bên trong đi ra, đã qua hai giờ.

Đêm đã rất sâu, hai người lại hoàn toàn không buồn ngủ. Tóc Nam Úc Thành ướt nhẹp ngồi ở bên giường, Lâm Hành cầm khăn mặt một bên lau tóc cho anh một bên câu được câu không tán gẫu. Bọn họ ăn ý không có nói ra chuyện lúc trước, cũng không có đề cặp chuyện hai năm qua, giống như là một đôi tình nhân bình thường, thuận miệng nói việc vặt trong cuộc sống.

"A Triệt trong vòng nửa năm mập hơn mười cân." Lâm Hành thay Nam Úc Thành lau khô tóc, thuận thế nằm úp sấp ở trên lưng anh, cằm đặt ở vai Nam Úc Thành, chậm rãi nói: "Kỳ Viễn nói nếu như A Triệt tiếp tục ăn như thế, liền đem cậu ta từ trong nhà đuổi ra ngoài. Vì câu nói này, A Triệt cùng Kỳ Viễn náo loạn một tuần, thậm chí A Triệt còn viết một phần tuyên ngôn độc lập đặt ở trong phòng —— ngày thứ hai liền bị Kỳ Viễn xé ra."

"Bọn họ cùng nhau rất thích hợp." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói.

"Anh cũng nhìn ra rồi?" Lâm Hành cười cười: "Lúc trước em hoàn toàn không có suy nghĩ đến phương diện này, hiện tại lại cảm thấy bọn họ cùng nhau xác thực rất tốt." Cậu dừng một chút, lại có chút nhìn có chút hả hê nói: "Thế nhưng em nhìn hai người này vẫn ngốc lắm, đến bây giờ còn chưa ý thức được tâm ý của nhau."

Nam Úc Thành quay đầu lại ở trên gáy của cậu gõ gõ: "Thích xen vào chuyện của người khác."

"Không có mà, chuyện của hai người họ giải quyết em cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều." Lâm Hành cúi đầu ở trên cổ Nam Úc Thành cắn nhẹ một cái, đứng lên đem khăn mặt thả lại buồng tắm, thuận tiện đi đánh răng. Trong chốc lát lại ngậm bàn chải đánh răng trong miệng hào hứng chạy về, nảy sinh ý nghĩ bất chợt nói: "Ai, nếu không chúng ta đi du lịch đi?"

Nam Úc Thành nhìn Lâm Hành hiếm thấy có tính trẻ con, trêu ghẹo nói: "Công tác không làm?"

"Xin nghỉ xin nghỉ!" Lâm Hành vung tay lên, vô cùng hào hiệp.

Nam Úc Thành lại lắc đầu: "Không đi."

Lâm Hành chạy đi buồng tắm đem bọt biển trong miệng "Phi" nhổ ra, lại chạy về: "Tại sao?"

"Mệt mỏi. Anh muốn nghỉ ngơi một chút." Nam Úc Thành trong mắt có chút mệt mỏi, anh cười cười: "Chờ nghỉ ngơi một quãng thời gian chúng ta lại đi nữa du lịch, có được hay không?"

Nam Úc Thành hiếm thấy hội dùng lời nói thương lượng như vậy, một lời của anh thốt ra, Lâm Hành lập tức mềm nhũn xuống, gật đầu liên tục: "Vậy thì không đi, chờ sau này đi, chúng ta có nhiều thời gian." Nói tới chỗ này, Lâm Hành không rõ mắt có chút cay, vội vã quay đầu chạy về phòng tắm.

Nam Úc Thành nhìn bóng lưng Lâm Hành, ý cười không có cách nào áp chế ở trong mắt.

Đời này của anh nguyện cầu không nhiều, mà chỉ vì một cái nguyện vọng này, anh đã chờ quá lâu, cũng bỏ ra quá nhiều. Anh giống như một vị khách du lịch lặn lộn đường xa, dùng hết khí lực rốt cục đi đến điểm kết thúc, chỉ hy vọng có thể từ đây an an ổn ổn, thật yên lặng mà qua hết cả đời này.

Chuyện khác, tựa hồ cũng không trọng yếu.

Sau mấy ngày, Lâm Hành xin nghỉ ở nhà bên cạnh Nam Úc Thành.

Lần này sau khi trở lại, Lâm Hành rõ ràng phát hiện Nam Úc Thành thay đổi rất nhiều.

Trước kia Nam Úc Thành vĩnh viễn là nghiêm túc, cho dù là lúc đối mặt với Lâm Hành, thỉnh thoảng cũng sẽ không nhịn được cau mày. Anh tựa hồ vĩnh viễn đang mang một áp lực cực lớn sau lưng, loại áp lực bức bách kia làm cho anh thở không nổi. Tinh thần của anh thời khắc đều là căng thẳng, cho dù là ở trong buổi tối lúc ngủ say, lông mày cũng chưa từng triệt để giãn ra.

Song mà lần này sau khi Nam Úc Thành trở lại, Lâm Hành lại phát hiện loại áp lực nặng nề bao phủ anh lúc trước đã biến mất không còn dấu vết. Anh trở nên rộng rãi mà hào hiệp, tính tình càng ngày càng giống Nam Úc Thành đã từng xuất hiện trong mộng ngàn năm trước của Lâm Hành —— chuyển biến như vậy, khiến Lâm Hành vừa là vui mừng vừa là đau lòng.

Cậu biết đến Nam Úc Thành bản tính kỳ thực cũng không phải giống như trước đây. Tích cách của anh hào hiệp, chán ghét trói buộc, rồi lại cam tâm tình nguyện bị trói trói buộc thời gian hơn một nghìn năm. Đến bây giờ tất cả mọi chuyện triệt để kết thúc, anh mới rốt cục có thể tự do mà trải qua cuộc sống chân chính của mình.

Bởi vậy Nam Úc Thành sau khi trở lại, Lâm Hành từ đầu đến cuối không có hỏi anh chuyện lúc trước, tuy rằng rất nhiều thứ Lâm Hành đã từ trong nhật ký của Nam Úc Thành chiếm được giải đáp, thế nhưng chuyện liên quan tới Nam Úc Thành, trong hai năm anh biến mất, cùng với kế hoạch sau cùng, Lâm Hành vẫn là không biết gì cả.

Nam Úc Thành không nói, Lâm Hành sẽ không hỏi. Lần này, Lâm Hành tuy rằng vẫn có thật nhiều nghi vấn, thế nhưng cậu không còn khúc mắc. Loại tư vị cửu biệt trùng phùng* này khiến cả người câu chìm trong đại dương hạnh phúc, liên tiếp mấy ngày đều phảng phất giống như đi ở trên đám mây, cảm giác hạnh phúc to lớn làm cho cậu cơ hồ muốn bay lên. Thẳng đến về sau gặp được A Triệt, Lâm Hành mới biết biến không chỉ là Nam Úc Thành, đồng thời còn có bản thân cậu.

(*Cửu biệt trùng phùng: xa cách lâu ngày được gặp lại nhau)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK