• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Winterwind0207

Thanh âm của nó tuy rằng hàm hồ, vẫn có thể nghe ra là giọng người phụ nữ trẻ tuổi. Âm điệu tương tự Quế Kỳ, mà so với Quế Kỳ càng quyến rũ một ít, mang một chút phong thái người phụ nữ thành thục. Mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản, cũng có thể tưởng tượng ra cô ta là một người phụ nữ tràn ngập mị lực.

Đương nhiên, có thể nói là một ma nữ có ma lực.

Sau khi cô ta nói ra câu đó, sợ hãi cực độ khiến Lâm Hành giống như pháo hoa nổ tung, trong nháy mắt không kiểm soát được phát tán đến từng ngõ ngách trong thang máy, đến cuối cùng dĩ nhiên cho ra một cái kết luận giống như cách Nam Úc Thành từng nói ("Cậu quả thật rất nhát gan), ngược lại khiến Lâm Hành dở khóc dở cười đồng thời, cảm giác không bị căng thẳng giống như lúc trước.

Ở trong bóng tối, cậu không nhìn thấy dáng dấp của đối phương, vô hình trung cho cậu giảm bớt một ít áp lực. Nếu biết rõ đối phương rất đều có thể là quỷ, như vậy không quản khi còn sống làm sao, chết rồi chắc chắn không phải là bộ dạng dễ nhìn. Không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô ta, khiến Lâm Hành vừa căng thẳng liền thở phào nhẹ nhõm. Kết hợp với vừa câu nói kia của cô ta, Lâm Hành có thể phán đoán đối phươngkhông có ý đồ trực tiếp sát hại mình... Đương nhiên mình cũng tuyệt đối không thể để cho cô ta mượn xác, thế nhưng, đến tột cùng phải làm gì để uyển chuyển từ chối lời nói của đối phương.

Lâm Hành vắt hết óc, nghĩ phải trả lời cô ta như thế nào. Cũng không thể trực tiếp từ chối, cũng không thể trực tiếp đáp ứng, đồng thời còn phải kéo dài thời gian tận lực cùng đối phương tán gẫu

Nghĩ tới đây, Lâm Hành linh quang lóe lên, nhân tiện nói: "Cô... Cô muốn mượn cũng được, thế nhưng cô phả nói cho tôi biết, cô mượn thân thể tôi, muốn dùng làm gì?"

Trong bóng tối thân ảnh kia nhúc nhích một chút, thâm trầm phun ra hai chữ: "Báo —— thù hận —— "

"Báo thù, báo mối thù gì?" Lâm Hành lắp ba lắp bắp hỏi hỏi.

"Gạt tôi... Giết tôi..." Nữ quỷ kia nghiến răng nghiến lợi, lên giọng quở trách: "Đôi gian phu dâm phụ kia... Còn có hai người đàn ông kia... Từng người một, toàn bộ đều phải giết chết!"

Lâm Hành há to miệng, cậu thật sự không nghĩ tới mục đích của ma nữ là vì báo thù. Đồng thời nhìn dáng dấp tựa hồ khi còn sống bị người ta hại rất thảm, cuối cùng vẫn là bị người ta hại chết.

Nghĩ tới đây, Lâm Hành bỗng dưng nhớ tới lúc trước nghe được cuộc nói chuyện, tựa hồ đề cập trước đây không lâu, ngôi sao Thích Tình Tình khó mà giải thích được nhảy lầu tự sát.

Lâm Hành đang muốn mở miệng hỏi một chút, bỗng nhiên, điện thoại di động của cậu màn hình dĩ nhiên sáng lên!

Là Nam Úc Thành gọi điện. Lâm Hành nhìn thấy điện thoại trong nháy mắt, đầu tiên là vui vẻ, lập tức vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn về phia bóng đèn

Có tia sáng điện thoại di động, bên trong thang máy không còn tối tăm đưa tay không thấy được năm ngón. Xung quanh được điện thoại di động chiếu sáng ở mức độ lớn nhất, tuy rằng vẫn rất mờ, thế nhưng cũng có thể thấy rõ ràng thân ảnh người đang đứng bên trong góc thang máy

Kia là một cô gái trẻ tuổi, mặc bộ váy tinh xảo cùng đôi giày cao gót. Tóc được buộc cao lên, hiện ra tương đối tùy ý lười biếng. Nếu chỉ nhìn bóng lưng của cô, không thể nghi ngờ đây là một mỹ nhân làm người khác ngạc nhiên. Nhưng mà... Lâm Hành ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy lại là mặt của cô ta.

Đó là một gương mặt... Máu thịt be bét.

Toàn bộ đầu của cô ta đã bị biến dạng nghiêm trọng, một bên huyệt thái dương có thể nhìn thấy xương sọ, bên trong xương cốt màu trắng chảy ra chất dịch, bên cạnh mơ hồ dính một ít vật màu xám trắng sền sệt.

Con mắt của cô đen sì một mảnh, con ngươi chi còn một nửa, thẳng tắp nhìn Lâm Hành, dưới khóe mắt có vết máu khô, theo hai bên múi trượt xuống dưới mép. Mũi của cô đã hoàn toàn sụp, nhìn qua chỉ còn là một khối bằng phương, đôi môi bởi vì xương sọ biến hình mà nhếch sang một bên, vết máu ở khóe miệng vẫn luôn theo cổ chảy xuống vạt áo... Lâm Hành chỉ liếc mắt nhìn, không dám nhìn nữa.

"Sợ rồi?" Cô ta lại không cảm thấy có cái gì, tự giễu cười, chậm rãi hướng về Lâm Hành tới gần: "Tôi chính là bị bọn họ hại thành như vậy..." Cô nói, động tác chậm chạp vuốt ve tóc mai ở phần xương sọ nhô ra, thở dài: "Đầu rớt bể, khó coi."

Lâm Hành bị ngữ khí của cô ta sợ đến hít vào một ngụm khí lạnh, cả người hận không thể chui vào trong vách tường thang máy. Đối phương lại vẫn cứ đang chầm chậm tới gần cậu.

Cô ta đi tới trước mặt Lâm Hành, tay từ từ hướng về Lâm Hành duỗi tới, từng điểm từng điểm tới gần. Nhịp tim Lâm Hành không khác nào trống nổi, trong đầu của cậu lóe lên vô số ý nghĩ, đang nghĩ ngợi bằng không liền cùng ta liều mạng! Bỗng nhiên! Cửa thang máy đột nhiên bị một người mở ra một cái khe! Khe hở kia cũng không rộng, lại đủ để ánh mặt trời chiếu vào.

Trong nháy mắt thang máy mở ra, ma nữ hét lên một tiếng, nhanh chóng biến mất, Lâm Hành thấy vậy lập tức thở ra một hơi, mệt lả co quắp ngã xuống mặt đất, liên tiếp biến cố cùng sợ hãi trong nháy mặt khi cậu được giải cứu làm cho cậu đánh mất toàn bộ khí lực, cậu thậm chí không nhấc lên được khí lực nhìn người bên ngoài khe hở.

Mãi đến tận khi Nam Úc Thành đem cửa triệt để mở ra, đi tới đem Lâm Hành bế lên, đại não Lâm Hành lúc này mới chậm rãi hoạt động lại.

Cậu được Nam Úc Thành ôm một đường đi ra ngoài công ty. Phía ngoài ánh tà dương sáng loáng, bên người đi ngang qua rất nhiều người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, Nam Úc Thành vẫn thủy chung bình thản ung dung. Lâm Hành ở trong lồng ngực của anh dần dần phản ứng lại, ý thức được tình huống trước mắt, liền kịch liệt giẫy giụa muốn xuống dưới. Nhưng mà Nam Úc Thành lại không buông cậu ra, thật chặt đem người ôm vào trong ngực, rất nhanh liền đi tới bãi đậu xe.

Anh ôm Lâm Hành ngồi vào ghế sau xe.

Sắc mặt Lâm Hành vẫn rất trắng bệch, cả người cậu còn đắm chìm bên trong tình cảnh vừa nãy không có cách nào tự kiềm chế, cho dù nội tâm mình biết hiện tại đã an toàn, thân thể lại vẫn cứ không nhịn được phát run.

Nam Úc Thành đem cậu ôm vào trong ngực, nhận ra được cậu đang run rẩy, không nhịn được liền vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, ôn nhu nói: "Đừng sợ, không sao rồi."

"Người phụ nữ kia..." Lâm Hành gian nan mở miệng: "Anh thấy được không?"

"Thấy được. Là linh hồn mới chết cách đây không lâu, oán khí quá nặng, bồi hồi không chịu rời đi, cho nên đi ra hại người." Nam Úc Thành một mặt vỗ lưng Lâm Hành một mặt nhẹ giọng nói: "Trương Vĩ có chuyện ngày đó cậu để cho tôi tới nhìn tôi liền biết, không phải chuyện quan trọng gì, cho nên không nói cho cậu. Ngày đó vội vàng mang cậu về nhà, hơn nữa linh hồn lần đầu phạm án, trong thời gian ngắn sẽ không động thủ nữa, cho nên tạm thời tha cho cô ta một lần, không nghĩ tới cư nhiên cô ta lại làm hại cậu..." Nói, cậu dừng một chút, trong mắt loé ra một vệt sáng: "Một hồi đem cậu dàn xếp xong xuôi, tôi liền trở về xử lý cô ta. Chuyện này cậu không cần lo lắng, không có gì ghê gớm."

Nghe cậu từ từ giải thích, Lâm Hành cũng dần dần bình tĩnh rất nhiều. Cậu dựa vào trên người Nam Úc Thành, mặc dù biết như vậy không quá thích hợp, suy nghĩ vừa nãy hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào lúc cậu bị ôm đi, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, liền yên tâm thoải mái dựa vào đối phương, nghĩ từng cảnh tượng lúc nãy, không nhịn được lại hỏi: "Anh biết cô ta là ai? Có phải là ngôi sao Thích Tình Tình mới nhảy lầu cách đây không lâu?"

Lâm Hành tuy rằng nghe nói tên thích Tình Tình, nhưng bởi vì bình thường không quá để ý vòng giải trí, bởi vậy cũng chưa từng thấy dáng dấp thích Tình Tình, cũng không biết bóng ma hôm nay nhìn có phải cùng một người hay không

Nam Úc Thành lắc đầu một cái: "Không rõ ràng. Mà có rất lớn khả năng chính là cô ta. Tôi điều tra tình huống công ty các cậu nửa năm qua, chỉ có cô ta thỏa mãn cái điều kiện này."

"Điều kiện gì?"

"Cô ta là từ mái nhà công ty các cậu rơi xuống ngã chết, thời gian tử vong khoảng cách hiện tại cũng là mấy tháng. Ban đầu chết linh hồn bởi vì sức mạnh rất yếu, chỉ có thể bồi hồi ở lại nơi mình đã chết, không thể đi quá xa, bởi vậy cô ta rất phù hợp cái điều kiện này." Nam Úc Thành nói xong, không chờ Lâm Hành hỏi tiếp, liền cấp hỏi sang chuyện khác hỏi: "Vừa nãy cô ta có đụng tới cậu không?"

Lâm Hành ngẩn ra, lập tức thành thật lắc đầu: "Không có. Vừa muốn đụng tới, anh đã tới rồi."

"Vậy thì tốt." Nam Úc Thành khó được thở phào nhẹ nhõm, biểu tình cũng buông lỏng rất nhiều, không còn nghiêm nghị như lúc trước: "Nếu như bị cô ta đụng tới rất phiền toái." Anh không có giải thích cụ thể, Lâm Hành cũng lười hỏi lại.

Lại nghe Nam Úc Thành nói: "Công ty bên này cậu không cần phải để ý đến, tôi trước tiên mang cậu về nhà. Buổi chiều tôi đi tìm Cố Kỳ Viễn đàm luận. Chuyện này không thể kéo dài được nữa." Nói xong, liền từ ghế sau đi ra ngoài, ngồi vào ghế lái, mang theo Lâm Hành trở về nhà.

Về đến nhà, Lâm Hành đi tắm rửa sạch sẽ thả lỏng thân thể.

Lúc tắm, Lâm Hành không nhịn được nghĩ rất nhiều chuyện. Bao quát từ khi vừa mới bắt đầu nhận thức Nam Úc Thành đến bây giờ, tuy rằng thời gian không lâu, nhưng Nam Úc Thành kỳ thực đã đã cứu mình rất nhiều lần. Nói cho cùng, bản thân cậu đã thiếu nợ đối phương bằng cả sinh mệnh.

Nghĩ, Lâm Hành liền thở dài, đóng lại vòi nước lau khô thân thể, cầm quần áo thay xong đi ra ngoài.

Từ buồng tắm đi ra, Nam Úc Thành đang dựa vào bên cửa sổ gọi điện thoại. Nhìn thấy Lâm Hành, liền đối với cậu vẫy vẫy tay.

Lâm Hành thuận theo đi tới.

Nam Úc Thành đưa điện thoại di động thả vào trong túi, thấy Lâm Hành lại đây, liền duỗi ra một cái tay ở trên trán của cậu nhẹ nhàng lau chùi một chút.

Trán Lâm Hành dính vài giọt nước châu không có lau khô, sau khi được Nam Úc Thành lau

Lâm Hành theo bản năng cũng cùng lau một lần. Nam Úc Thành cúi đầu lẳng lặng nhìn cậu, nhìn một chút liền không nhịn cười được.

Nam Úc Thành ôn hoà như vậy kỳ thực Lâm Hành rất hiếm khi thấy. Rất nhiều lúc, Nam Úc Thành vẫn là có vẻ hơi lạnh lẽo cứng rắn, tuy rằng anh cũng không tính quá sắc bén, nhưng dù sao khiến Lâm Hành có một loại cảm giác không biết nên làm sao tới gần.

Nhưng mà thời khắc này, anh lại vô cùng ôn hòa, ôn hòa đến... Khiến Lâm Hành không nhịn được muốn tăng thêm mức độ một chút.

Cậu thấy Nam Úc Thành, đối phương cũng đang nhìn chăm chú nhìn cậu, suy nghĩ một chút, cậu hỏi một vấn đề giấu ở trong lòng rất lâu: "Tại sao anh đối với tôi tốt như vậy?"

Nam Úc Thành ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Hành lại đột nhiên hỏi cái này, anh cau mày lại, không có trả lời ngay.

Lâm Hành lấy dũng khí tiếp tục nói: "Từ mới khi mới bắt đầu nhận thức chính là như vậy, luôn luôn bảo vệ tôi. Không quản tình cảnh phức tạp cỡ nào, thậm chí có chuyện căn bản không liên quan đến anh, cũng không thuộc phạm vi chức trách của anh.... thế nhưng anh vẫn là..."Lâm Hành chần chờ, có chút lúng túng tiếp tục nói: "Anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi bảo vệ tôi." Cậu nói xong, dừng lại chốc lát, hít sâu một hơi ngẩng đầu lên, nhìn Nam Úc Thành, chậm rãi nói: "Anh... Tại sao phải làm như vậy?"

Nam Úc Thành nhíu lông mày từ từ giãn ra. Anh nhìn chăm chú Lâm Hành, ánh mắt sâu sắc mà ôn nhu. Đó là một loại thần sắc Lâm Hành chưa từng thấy qua, song khi nó xuất hiện ở trên mặt Nam Úc Thành, lại làm cho Lâm Hành cả người đều cảm thấy ấm áp mềm mại.

"Em nói xem?" Nam Úc Thành không có chính diện trả lời vấn đề của cậu, mà là câu lên khóe miệng, bỗng hỏi lại một câu.

Nụ cười này của anh giống với lần đầu gặp gỡ mang theo một vẻ phong lưu bất cần, anh cười hết sức vui vẻ. Anh nhẹ nhành xoa tóc Lâm Hành, nhìn thấy biểu tình mù tịt không hiểu gì của đối phương, tâm lý lại phảng phất vui vẻ.

Lâm Hành sững sờ nhìn cậu, trong đầu lóe lên hình ảnh ở chung giữa hai người. Thời khắc này, chẳng biết vì sao, cậu đột nhiên cảm giác trong lòng mình tình cảm kéo dài tới tận bây giờ, cũng không còn cách nào tiếp tục giấu được nữa, cậu không nhịn được bật thốt lên: "Em, em yêu anh."

Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, cậu lập tức liền đỏ mặt, nhanh chóng dời ánh mắt, tản mạn nhìn xung quanh, như là muốn tìm một chỗ trốn đi.

Nam Úc Thành "A" một tiếng, tựa hồ không thế nào kinh ngạc. Trên mặt ý cười lại sâu hơn.

Lâm Hành liếc mắt một cái, liền cảm thấy trên mặt đỏ đến lợi hại, thấy đối phương nửa điểm cũng không có ý tứ trả lời, không nhịn được lại có chút ảo não, liền chuẩn bị bỏ chạy.

Ai biết mới vừa bước ra một bước, lập tức bị Nam Úc Thành kéo trở lại.

Sức mạnh của anh rất lớn, Lâm Hành lập tức liền té ngã trong lồng ngực của anh, được Nam Úc Thành ôm chặt.

Khí tức chỉ có trên người Nam Úc Thành trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thế giới của Lâm Hành, cậu bị giam cầm không thể động đậy, cả người như tôm luộc, mặt đỏ đến cơ hồ sắp sôi trào lên. Cậu nhẹ nhàng giãy giụa hai lần, phát hiện là phí công, liền có chút tự giận mình chôn đầu không muốn tiếp tục nhìn người này.

Sau khi Nam Úc Thành ôm cậu, cũng không có làm cái gì. Chỉ là an tĩnh ôm lấy cậu. Dựa lưng vào bệ cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.

Qua rất lâu, Lâm Hành mới nghe anh chậm rãi nói: "Anh sẽ không nói lời dễ nghe."

"Anh cũng không biết thề thốt."

Nam Úc Thành từ từ, châm chước mà thận trọng nói, anh nói phi thường thành khẩn, điều này làm cho Lâm Hành cũng dần dần từ trạng thái khẩn trương đi ra ngoài, nghiêm túc lắng nghe anh đang nói cái gì.

"Tuy rằng rất nhiều chuyện, khả năng anh đều không thể làm được vì em. Cũng không có cách nào thẳng thắn nói hết ra cho em nghe." Nam Úc Thành dừng một chút, "Thế nhưng ——" anh cúi đầu, đón nhận ánh mắt Lâm Hành, từng chữ nói: "Anh có thể cho em tất cả những gì anh có."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK