• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Winterwind0207

Tuy rằng lời nói là nói như vậy, mà sau mấy ngày Lâm Hành vẫn cứ không tự chủ có chút lo lắng.

Lúc không có hi vọng, cậu như là sống ở trong một vùng đất tử vong không có cách nào di động, không khí âm u chết chọc vô cùng vô tận bao bọc lấy cậu, không nhìn thấy phần cuối, cũng không cảm giác được sự sống.

Song khi Cố Kỳ Viễn mang đến tin tức kia, Lâm Hành cảm giác mình ở bên trong vùng đất tử vong này phảng phất đột nhiên sống lại, bắt đầu điên cuồng xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, đem cậu cuốn vào, không ngừng mà xoay chuyển, vô số tâm tình ở trong lòng xông xáo, làm cho cậu đứng ngồi không yên.

Cậu nhiều lần muốn gọi điện thoại cho Cố Kỳ Viễn hỏi một chút tình huống, thế nhưng trong nháy mắt bấm dãy số lại tự tay cắt đứt điện thoại.

Tâm tình vừa muốn biết vừa sợ biết đến khiến Lâm Hành càng ngày càng nôn nóng, trong lúc cậu gần như sắp không thể nhẫn nại, người của Cố Kỳ Viễn rốt cục gửi đến một cái tin nhắn  —— cái người kia không phải Nam Úc Thành.

Có người nói người kia mới từ hải ngoại về nước, bởi vì gò má giống y hệt Nam Úc Thành cho nên mới bị nhận lầm. Sau khi xác nhận, trong lòng Lâm Hành lại một lần nữa chìm vào đáy vực.

Một ngày kia khi nhận được tin tức, Lâm Hành khó có được ngày không lưu lại ở công ty tăng ca, mà là một thân một mình lái xe đi một quán rượu gần trung tâm thành phố.

Lâm Hành không thích uống rượu, có lẽ là nguyên nhân tính cách thiên về hướng nội, đối với loại địa phương náo nhiệt như quán bar cậu luôn tránh xa. Nhưng mà ngày đó Lâm Hành lại cảm giác mình đã không thể chịu đựng tỉnh táo mang đến thống khổ —— cậu nhất định phải gây mê chính mình, cậu cần thiết một cái hoàn cảnh có thể triệt để thả lỏng bản thân.

Cậu đi đến một quán bar khá nổi danh trong thành phố, tên gọi "Khe hở Thiên Đường." Mặc dù là thứ hai, nhưng vẫn có rất nhiều người. Lúc Lâm Hành đi vào không cẩn thận đụng phải một người đàn ông, người đàn ông kia cười cười, đưa tay ra đỡ lấy Lâm Hành, tay trái thuận tiện ở trên mông cậu sờ soạng một cái. Thấy Lâm Hành trên mặt lạnh như băng, không có phản ứng nào, liền ngượng ngùng buông lỏng tay.

Lâm Hành thở dài, nới lỏng cổ áo, đi đến quầy bar gọi một chén rượu.

"Khe hở thiên đường" là một gay bar. Lâm Hành từ rất lâu đã nghe nói qua đại danh của nó. Có người nói ông chủ nơi này bối cảnh hùng hậu, rất ít người dám ở chỗ này gây sự, trị an coi như không tệ. Trương Thần trước đây xuất phát từ hiếu kỳ đã từng lôi kéo Lâm Hành tới qua một lần, Lâm Hành đối với nơi này ấn tượng rất tốt, bởi vậy lần này cơ hồ không chút suy nghĩ liền lái xe tới đây.

Uống gần tới một canh giờ, Lâm Hành đã bắt đầu mê man. Tửu lượng của cậu cũng không tốt, bình thường cùng Trương Thần gặp mặt cũng chỉ uống được hai chai, lần này cậu uống rượu mãnh liệt, hơn nữa một người tâm tình kém uống rượu, say cũng dễ dàng hơn.

Cậu loạng choà loạng choạng mà từ một bên quầy bar đứng lên, nhìn cảnh tượng ăn chơi trác táng trước mặt, lắc lắc đầu, đi phòng vệ sinh rửa mặt chuẩn bị về nhà.

Xe đã không thể lái. Lâm Hành híp mắt loạng choạng đi về phía cửa, trong đầu một mảnh tê dại, đi tới cạnh cửa bị gió lạnh thổi tới, lúc này mới nhận ra được đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cậu đi ra ngoài đường đón xe, lúc này đã qua 12 giờ, nhưng bởi vì là phố xá sầm uất xe cộ lui tới vẫn rất nhiều, nhưng Lâm Hành đứng ở ven đường đợi hai mươi phút cũng chưa thấy một chiếc taxi nào có chỗ trống. Cơn say rượu lại một lần nữa tập kích đầu óc của cậu khiến cậu mê man, cảm giác mình không thể tiếp tục chờ đợi như vậy nữa.

Cậu nhìn xung quanh một chút, sau lưng quán bar có một cái hẻm nhỏ, hẻm nhỏ dẫn tới một khu phố lớn khác, Lâm Hành suy nghĩ đến sang khu phố bên kia có thể dễ dàng đón xe hơn.

Nghĩ thôi, cậu liền lảo đảo mà đi về cái hẻm nhỏ kia.

Trong đêm khuya, đầu hẻm chỉ có một chiếc đèn mờ nhạt sáng. Nơi sâu xa đường tắt đen sì sì một mảnh, nhìn qua có chút doạ người.

Lâm Hành uống say mê man, cũng không cảm thấy sợ sệt, buồn bực hung hăng đi về phía trước, đi tới nửa đường mới hậu tri hậu giác cảm giác được tựa hồ có gì đó không đúng —— ánh đèn là từ sau lưng của cậu chiếu lại đây, cậu có thể thấy rõ ràng cái bóng của mình in rõ ở trên con đường trước mặt, thế nhưng... Tại sao sau lưng cậu, lại có cái bóng lớn hơn?!

Cảnh tượng này khiến Lâm Hành đột nhiên run lập cập, trong nháy mắt cũng tỉnh rượu. Nhớ đến mấy chuyện quỷ dị lúc trước, tim Lâm Hành cũng lập tức treo lên.

Cậu không dám quay đầu lại, bước chân lại không tự chủ tăng nhanh, đến lúc sau thậm chí bắt đầu chạy. Nhưng mà không quản tốc độ của cậu nhanh bao nhiêu, cái bóng kia trước sau vẫn ở phía sau cậu, một bước không rơi!

Mắt thấy khoảng cách phía trước còn cách đường lớn một đoạn, Lâm Hành dốc hết sức lao nhanh, bước chân vừa mới bước ra, phía sau bỗng nhiên duỗi ra một cái tay, đem Lâm Hành lôi trở lại!

Người kéo Lâm Hành sức lực rất lớn, Lâm Hành bị người đó lôi kéo đột nhiên xoay người một cái, Lâm Hành bởi vì say rượu mà thân thể mềm mại đột nhiên đổ về phía trước! Trong lúc này, chủ nhân cái tay kia nắm eo Lâm Hành, đem Lâm Hành đẩy về vách tường bên cạnh, cả người cũng nhào tới.

Trong bóng tối, Lâm Hành không thấy rõ bộ dạng người kia, chỉ có thể ngửi thấy được trong khoang miệng người kia truyền đến một luồng mùi rượu nồng nặc. Bản thân Lâm Hành cũng đã say rượu, nhưng trên thân thể người này mùi vị dĩ nhiên so với Lâm Hành còn nồng nặc hơn. Người kia liều mạng hướng về cái cổ Lâm Hành, không ngừng ở trên người cậu hít thở, một cái tay không có ý tốt theo vị trí eo của Lâm Hành bắt đầu sờ xuống.

Lâm Hành lần này mới hiểu được, thì ra mình đang gặp phải dâm tặc.

Nghĩ tới đây, cậu trái lại thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước bởi vì từng làm việc ở đồn cảnh sát, khiến Lâm Hành cũng học rất nhiều thuật phòng thân, thêm vào hai năm qua Lâm Hành cũng có rèn luyện, đối phó với linh hồn khả năng cậu không có biện pháp, thế nhưng đối phó một người bình thường dù sao cũng biện pháp.

Người trước mắt này thể trạng so với Lâm Hành cường tráng rất nhiều, cứng đối cứng tự nhiên không được. Cậu nghĩ tới lúc trước Nam Úc Thành từng dạy cậu một biện phát, thừa dịp người đàn ông kia lực chú ý phân tán, Lâm Hành nhấc lên đầu gối đột nhiên đá vào bụng người kia, người đàn ông bị đau khom lưng xuống, Lâm Hành lập tức co rụt lại thân thể, từ dưới cánh tay người kia chui đến sau lưng, hai tay nắm lấy cổ tay người đàn ông bẻ ngoặt ra sau lương, đồng thời một cước đá vào trên bắp chân của người đàn ông. Người đàn ông đột nhiên không kịp chuẩn bị, lập tức quỳ xuống dưới đất, mặt ở trên vách tường trước mặt tàn nhẫn mà dập đầu một chút, phát ra "Ngao" một tiếng gào lên đau đớn.

Lâm Hành thở một hơi, đem người kia đè ép xuống đất, thấy đối phương liên tục gào lên đau đớn, vẫn cảm thấy có chút chưa hết giận, lại ở trên thân thể người kia đạp mấy cái. Người kia biết mình gặp gỡ kẻ khó ăn, lại làm ra vẻ đáng thương xin lỗi, nói hồi lâu mới thả Lâm Hành ra, vừa mới thả người, người kia liền nhanh chóng chạy đi.

Lâm Hành đứng tại chỗ, bóng tối dần dần đem cậu bao vây lại. Cậu thấy bóng lưng người đàn ông kia chạy đi, cười một cái tự giễu —— không nghĩ tới, mấy năm sau cậu dĩ nhiên cũng có thể dùng vũ lực khiến người khác kinh sợ. Nhớ tới cậu thiếu gia trước kia không rành thế sự, Lâm Hành cũng không biết chuyển biến như vậy rốt cuộc là may mắn hay là không may mắn.

Cậu ngây ngẩn một hồi, cứ tiếp tục đi về phía đầu hẻm. Đi tới một nửa, Lâm Hành nghe đến phía sau mình dĩ nhiên lại truyền tới tiếng bước chân.

Cái người kia lại trở lại? Lâm Hành kinh ngạc quay đầu lại.

Nói thật ra, cậu đã có chút giận, nếu như người này lại không thức thời, Lâm Hành liền chuẩn bị trực tiếp báo cảnh sát xử lý.

Nhưng mà không nghĩ tới chính là, lần này sau khi Lâm Hành quay đầu lại, lại không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào.

Tiếng bước chân vừa nãy xuất hiện cũng ngừng lại. Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Lâm Hành, mang theo một ít gấp gáp sau khi vận động dữ dội.

Cậu tỉ mỉ mà nghe, xác thực không có bất kỳ thanh âm gì, thế nhưng cậu có thể cảm giác được, ở đây trong bóng tối này, có một đôi mắt đang bất động thanh sắc nhìn chăm chú mình.

Một loại cảm giác như là con mồi trong bóng tối rình rập khiến Lâm Hành không tự chủ khẩn trương lên —— cậu ý thức được, lúc này người xuất hiện xung quanh cậu, không phải người vừa nãy.

"Ai?" Trong bóng tối vô biên, sợ hãi lan tràn ra, Lâm Hành không nhịn được quát một tiếng.

Nhưng mà, cái người kia vẫn không có đáp lại.

Lâm Hành bắt đầu từ từ lui về phía sau, từng bước từng bước tới gần bức tường bên cạnh. Cậu không biết người này ở vị trí nào, thế nhưng ít nhất cậu cần phải bảo đảm mình có một góc an toàn. Mãi đến tận khi phía sau lưng dán lên vách tường lạnh như băng, cậu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cậu bắt đầu cân nhắc cần phải chạy nhanh ra ngoài.

Tuy rằng cậu không thấy rõ người đến, thậm chí không có cách nào nhận biết đối phương đến tột cùng đang ở chỗ nào, thế nhưng vô hình trung đối phương lại truyền tới một cảm giác ngột ngạt, lại làm cho Lâm Hành cảm nhận được nguy cơ trước đó chưa từng có.

Cái cảm giác này so với vừa nãy lúc gặp phải người đàn ông kia cảm giác hoàn toàn khác nhau, đây là một loại bản năng bảo vệ bản thân mình, theo bản năng mà sẽ ở trước mặt cường giả biểu hiện ra thần phục.

Lâm Hành lại hỏi một lần, vẫn không có người nào trả lời.

Cậu quyết định rời đi.

Cậu không thể vẫn luôn hao tổn như vậy, cậu nhất định phải thông qua hành động quan sát phản ứng người kia.

Cậu thăm dò hướng về phương hướng lối ra đi được hai bước, cái người kia không có bất kỳ động tác gì, trong lúc Lâm Hành thoáng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, người kia lại đột nhiên chạy về phía Lâm Hành!

Trong bóng tối, chỉ cảm thấy một trận tiếng gió bén nhọn, người kia không biết từ nơi nào trực tiếp dời đến trước mặt Lâm Hành!

Hai tay của người kia đem Lâm Hành cầm cố ở giữa vách tường, Lâm Hành có thể cảm giác được hô hấp của người kia phun ở chóp mũi của cậu!

Cái người kia tay thật lạnh, lòng bàn tay có vết chai rất dày, bàn tay kia nắm chặt tay Lâm Hành, Lâm Hành tâm lý không tự chủ run lên.

Loại cảm giác quen thuộc làm cho cậu cơ hồ muốn khóc rống lên, trong nháy mắt truyền khắp đại não Lâm Hành, cậu chỉ cảm thấy trong đầu "Vù" một tiếng, cả người không tự chủ run rẩy một chút, run giọng nói: "... Úc Thành?"

"Ừm."

Trong bóng tối, Nam Úc Thành không có nhiều lời. Mà chỉ cần một tiếng này, cũng đã đủ khiến Lâm Hành đỏ cả vành mắt.

Cậu run rẩy đưa tay ra sờ vào gương mặt Nam Úc Thành, loại cảm giác quen thuộc kia khiến Lâm Hành cơ hồ không cách nào khống chế tâm tình của mình.

Nam Úc Thành đến gần, nhẹ nhàng đem Lâm Hành kéo vào trong lồng ngực.

Một câu anh cũng không nói, xa cách hai năm, anh thật giống như bỗng nhiên tắt tiếng, chỉ là ôm thật chặt Lâm Hành, trên cánh tay sức mạnh cứng rắn cơ hồ phải đem Lâm Hành toàn bộ lún sâu vào trong thân thể của mình.

Lâm Hành cảm giác được thân thể Nam Úc Thành đang phát run, tim điên cuồng nhúc nhích, hô hấp của anh dồn dập, như là đang cực kỳ gắng sức kiềm chế cái gì.

Lâm Hành đem đầu nhẹ nhàng dựa vào trên vai Nam Úc Thành, nước mắt nóng bỏng rốt cục không nhịn được từ trong hốc mắt trào ra —— cậu đã nhịn quá lâu. Cho đến giờ phút này, mãi đến tận khi Nam Úc Thành một lần nữa trở lại bên cạnh mình, cậu mới phát giác được, thì ra cậu đã sớm không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK