Thượng Quan Nghệ nghiêm túc giúp người trong ngực chải tóc, dùng một sợi dây tơ tằm buộc chặt. “Phụ hoàng ngươi một lát sẽ qua đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối.” Đợi một lát vẫn là tự mình đi làm mấy món ăn đi, nói thế nào thì mình cũng đoạt nhi tử của người ta, mặc dù là trước đó hắn không cần. “Cái này ngươi cất kỹ, đừng làm mất!” Đem ‘chuyển nhượng thư’ giao cho Triển Minh Vũ.
Triển Minh Vũ nhìn một chút, hắn biết không nhiều chữ lắm, nhưng hắn nhận ra phía trên có tên của mình. “Đây là cái gì?” Kéo kéo ống tay áo Thượng Quan Nghệ.
“Chỉ cần tờ giấy này còn, ngươi danh chính ngôn thuận là nhi tử của ta, cho nên nếu như ngươi làm mất thì…ha hả!” Thượng Quan Nghệ cười xấu xa mấy tiếng, “Ngươi cũng chỉ có thể chọn một trong những nữ nhân ở đây làm mẹ!”
Vừa nghe quan hệ đến vấn đề mình có thể không ở chỗ này, Triển Minh Vũ lập tức đem đồ vật cất kỹ. “Ta sẽ không làm mất nó!” Giống như cam đoan với Thượng Quan Nghệ.
“Vậy ngươi cần phải cất kỹ, thứ trọng yếu nhất phải tự mình cất giữ!” Cầm lên một quyển sách trên bàn ném cho Triển Minh Vũ, “Lấy sách này xem qua một lần, buổi tối nói cho ta biết ngươi có thể biết bao nhiêu chữ. Từ giờ trở đi ngươi phải đem thiếu sót bù lại.”
“Đã biết!” Triển Minh Vũ gật đầu, ngoan ngoãn chạy đến trước bàn đọc sách.
Thượng Quan Nghệ lặng lẽ đi ra khỏi phòng, “Nghiên nhi ngươi đi chuẩn vị chút thuốc bổ, đem thân thể hắn điều trị tốt. Bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ có nhiều thứ phải học.”
“Thiếu gia, ngươi thật chuẩn bị đem hắn qua đây làm nhi tử?” Hoàng đế kia sao có thể sẽ giao cho.
“Đúng vậy!” Thượng Quan Nghệ hướng trù phòng đi tới, nhìn xem có cái gì có thể làm…
“Nhưng…”
“Được rồi Nghiên nhi.” Thượng Quan Nghệ cắt ngang. “Chỉ cần ta một ngày còn ở trong hoàng cung này, hắn một ngày phải gọi ta là cha, hắn chính là nhi tử của ta. Buổi tối chúng ta còn có hoạt động đấy, đừng quên dự tính ban đầu chúng ta tiến cung!”
“Được, đồ vật ta cũng chuẩn bị đủ rồi.”
“Vậy thì tốt!” Hôm nay chính là một ngày quan trọng, bọn họ đúng là đã nhiều năm không gặp rồi. Đêm nay cần phải thật tốt “ôn chuyện xưa’.
***
“Ăn đi chứ! Sao các ngươi không ăn, thủ nghệ của ta chính là nhất lưu!” Động thủ đem thức ăn trong mâm gắp cho hai phụ tử không được tự nhiên. “Các ngươi làm gì vậy, mọi người cũng không phải là người ngoài!” Vỗ vỗ Triển Minh Vũ ôm chặt không buông, nhìn vẻ mặt lúng túng của Triển Đình Hiển.
“Con mẹ nó! Các ngươi đủ rồi chứ!” Thượng Quan Nghệ ném đũa xuống, “Ta kêu các ngươi tới là để ăn cơm, không phải mắt to trừng mắt nhỏ cho ta xem!” Chỉ vào hai người mắng.
“Bảo Bối!”
“Tiểu cha!”
Hai người nhìn người bỗng nhiên phát hỏa, vội vàng kêu lên.
Triển Đình Hiển kéo Thượng Quan Nghệ ngồi xuống, dụ dỗ nói: “Tới, ăn cơm! Ăn cơm!” Vội vàng gắp một cái đùi gà cho Thượng Quan Nghệ, nhìn một chút, sau đó gắp một cái đùi gà khác cho vào chén của Triển Minh Vũ.
“Cám…ơn…phụ hoàng!”
“Không có gì!” Triển Đình Hiển hơi hổ thẹn nhìn ngũ hoàng tử bị mình sao lãng 8 năm. “Tiểu Vũ năm nay 8 tuổi rồi, ngày mai phụ hoàng sẽ hạ chỉ cho ngươi đi thư viện đọc sách.”
“Không cần!” Thượng Quan Nghệ vứt xương gà trong tay. “Ta tự mình dạy hắn!” Ngộ nhỡ những lão ngoan cố đó đem nhi tử bảo bối của hắn dạy thành tiểu cổ hủ thì làm sao bây giờ.
“Bảo Bối chuyện này không thể hồ nháo, khi hoàng tử 5 tuổi nhất định phải đến hoàng tử viện đọc sách, tuyển chọn thị độc của họ.” Triển Đình Hiển kiên nhẫn giải thích.
“Ngươi cũng nói là 5 tuổi, hắn bây giờ cũng 8 tuổi rồi. Dù sao cũng như vậy rồi, cũng không khác biệt lắm, để ta dạy hắn.” Đoạt lấy đùi gà của Triển Minh Vũ chưa động tới cắn một miếng, “Hơn nữa, bây giờ chữ hắn biết còn ít hơn tiểu hoàng đệ hắn, hiện tại đi thư viện cũng chỉ để cho người khác coi thường.”
Triển Đình Hiển thở dài, hắn biết tài hoa của Bảo Bối, để hắn dạy Minh Vũ cũng không có quan trọng lắm, chỉ là…” Thị độc của hắn thì làm sao bây giờ. Thị độc hiện tại sau này sẽ là mưu thần của hoàng tử.
Thượng Quan Nghệ nhếch mép cười to nói: “Nghe nói một tháng nữa là kỳ thi sát hạch của hoàng tử, Tiểu Vũ của chúng ta sẽ đứng đầu sau cuộc tuyển chọn. Ngươi cũng biết không có người nào nguyện ý để cho hài tử của mình đi theo một hoàng tử không quyền không thế.”
“Ngươi có lòng tin như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên! Đến lúc đó ta muốn khen thưởng!”
“Vậy thì quyết định vậy đi!” Triển Đình Hiển cùng Thượng Quan Nghệ vỗ tay thề. Ra một quyết định làm mình hối hận suốt đời.
Một bữa ăn đến trăng lên đầu cành, cuối cùng Thượng Quan Nghệ lấy lý do Triển Minh Vũ phải nghiêm túc đọc sách vì danh vọng, cố chấp đuổi Triển Đình Hiển rời đi. Hai người đi tới bên ngoài viện, vẫy lui toàn bộ nô tài, kề vai cùng đi trên đường nhỏ.
“Cám ơn!” Thượng Quan Nghệ dừng bước, nói với Triển Đình Hiển.
“Cám ơn cái gì?” Triển Đình Hiển nghi ngờ.
“Ta rất thích quà sinh nhật hôm nay!”
“Hôm nay là sinh nhật của ngươi sao? Ngươi sao không nói sớm, ta có thể cho ngươi…” Triển Đình Hiển lời còn chưa dứt, trực tiếp bị Thượng Quan Nghệ hôn chặn lại.
“Đây là đáp lễ!” Cười ngọt ngào với Triển Đình Hiển đang ngẩn ngơ. Vừa chạy trở về vừa hô: “Nhanh đi tìm các nương nương của ngươi đi, nghẹn lâu đối với thân thể không tốt!”
“Nghệ Bảo Bối!” Triển Đình Hiển tức giận lần nữa kêu to, tên tiểu yêu tinh chết tiệt này, một tay sờ lên đôi môi vẫn còn cảm giác.
“Thiếu gia, đã chuẩn bị xong rồi!” Tử Nghiên đem y phục giúp Thượng Quan Nghệ mặc vào.
Xé xuống lớp dịch dung trên mặt, Thượng Quan Nghệ để lộ ra một khuôn mặt tinh xảo khiến người ta hít thở không thông. “Đi thôi, đi xem trưởng công chúa chúng ta mười mấy năm không gặp!” Khuôn mặt mê hoặc chúng sinh hiện ra chế giễu làm người khác phát lạnh.
***
Huệ Hiền công chúa chính là Khánh Nguyên trưởng công chúa, cô cô của Triển Đình Hiển. Hai mươi năm trước gả cho Trấn Quốc hầu, Khánh Nguyên binh mã đại nguyên soái Lý Nguyên Nho làm thê tử. Bốn năm sau khi thê tử nguyên phối của Trấn Quốc hầu qua đời, ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu, cũng sinh hạ một nhi tử. Bởi vì lúc đầu tiểu hầu gia chỉ có 6 tuổi mất tích, cho nên nhi tử của nàng thuận lý thành chương (hợp lẽ) kế thừa vị trí tiểu hầu gia. Nhưng khi tất cả mọi người đang hâm mộ và chúc phúc đôi phu thê nâng đỡ lẫn nhau, khi Huệ Hiền công chúa ở một lần lên núi thắp hương bị người bắt đi, cùng bị bắt đi còn có nhi tử 7 tuổi của công chúa.
Vào ngày thứ ba Trấn Quốc hầu phủ và triều đình toàn lực lục soát, công chúa bị người ta phát hiện toàn thân trần trụi treo ở trên cổng thành, trên người xâm đầy tội chứng của nàng. Lúc này mọi người mới biết được chân tướng của sự thật. Nguyên lai công chúa cao quý của bọn họ lại là hung thủ thật sự năm đó sát hại Trấn Quốc hầu phu nhân.
Nàng lệnh cho thị vệ ngụy trang thành cường đạo, đem thê tử nguyên phối của hầu gia lăng nhục đến chết, lại đem tiểu hầu gia chỉ có 6 tuổi bán vào nam xướng quán lớn nhất của nước khác. Giấu kín chân tướng sự thật, nhiều năm sau mới được hậu thế phơi bày ra ngoài ánh sáng, toàn dân phẫn nộ, tất cả dân chúng đều vọt ra cổng thành, đem vật cầm trong tay hướng trưởng công chúa treo ở đó ném tới.
Văn Đế nghe đến chuyện này, lập tức đem thân muội muội của mình đón về trong cung. Từ nay về sau mọi người không còn nhìn thấy vị công chúa làm hoàng thất hổ thẹn này nữa. Sau khi Trấn Quốc hầu đưa lên thư hưu thê (thư thôi vợ), liền treo ấn soái, từ đó đóng cửa không tiếp khách, cố gắng hết sức phái người đi tìm kiếm hai nhi tử bị mất tích. Nhưng biển người bao la, nhoáng cái 10 năm trôi qua, vẫn không có bất kỳ manh mối nào, tất cả mọi người đều tin tưởng hai vị tiểu hầu gia đều đã chết rồi!
Mà Huệ Hiền công chúa kia vốn bị Văn Đế nhốt ở trong cung điện, để cho nàng giữ giới lễ phật, rửa sạch tội lỗi của mình.
Thượng Quan Nghệ làm hôn mê cung nữ và thái giám trong cung điện của công chúa, đi vào lúc đêm khuya còn truyền ra tiếng gõ mõ và tụng kinh của từ đường, đứng ở sau lưng nữ nhân đang chăm chú niệm kinh, “Ngươi cho rằng như thế là có thể rửa sạch tội nghiệt của ngươi, mẫu thân ta có thể sống lại sao?” Thượng Quan Nghệ nhìn tượng phật trước mặt.
“Ngươi…là ngươi…” Huệ Hiền nhìn về phía người tới, hoảng sợ làm rơi phật châu trong tay. Gương mặt này suốt đời nàng cũng không quên được. Là hắn đem tội trạng xăm lên người mình, tự tay treo mình ở trên cổng thành, để cho nàng bị thế nhân phỉ nhổ, để cho nàng chỉ có thể ở nơi này niệm tụng kinh văn.
“Ngươi có nhớ ta hay không, ‘nhị nương’!” Thượng Quan Nghệ cười với nữ nhân sợ đến nỗi bò đến bên cạnh phật án. “Hay là ta năm đó cần phải đem ngươi cùng với nhi tử bảo bối của ngươi cùng bán vào kỹ viện, ngươi nhất định bán được giá cao!”
Vừa nghe Thượng Quan Nghệ nhắc đến nhi tử của mình, Huệ Hiền công chúa lập tức bò lên phía trước, túm vạt áo Thượng Quan Nghệ, liều mạng dập đầu. “Van cầu ngươi, nói cho ta biết hắn ở đâu! Nhi tử của ta ở nơi nào?”
Một cước đá văng nữ nhân ôm chặt mình không tha, Thượng Quan Nghệ chán ghét nhìn thoáng qua. “Mẹ ta là chết như thế nào, ngươi còn nhớ chứ? Nhưng ta vĩnh viễn không quên được, ngày hôm nay của hai mươi mốt năm trước, là ngươi đích thân hạ lệnh để cho bọn họ ngay trước mặt ta, đem mẹ ta lăng nhục đến chết, ngươi có nhớ không?” Tiến lên lại là một cước. “Ngươi nợ mẫu tử ta vĩnh viễn cũng không trả hết!”
“Không…không!” Huệ Hiền công chúa liều mạng dập đầu. “Để cho ta trả hết, van cầu ngươi để cho ta trả đi! Buông tha cho hắn, hắn là vô tội, hắn là đệ đệ của ngươi mà!”
Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại rồi mở ra, cười nói: “Cũng bởi vì hắn là đệ đệ của ‘ta’, ta mới bán hắn đến kỹ quán lớn nhất thiên hạ.”
“Không!” Công chúa tê thanh liệt phế kêu thảm thiết, nhi tử của nàng lại bị bán tới loại địa phương đó.
“Cái này có gì không tốt!” Thượng Quan Nghệ tìm được một cái ghế ngồi xuống, nhấc một chân lên. “Ngươi có biết hắn làm rất tốt không? Hắn chính là đầu bài, ân khách khắp thiên hạ, từ đại quan quý nhân, cho đến tiểu thương đầy tớ, cũng đều thượng qua giường của hắn. Ngươi nói có phải hắn rất có thiên phú hay không!” Sau đó vẻ mặt tiếc hận nói: “Đây có phải gọi là đồng nghiệp không đồng mệnh hay không, ta thì bị người đánh đến chết khiếp trong ngày đại tuyết bị đem ra ngõ hẽm để cho tự sinh tự diệt, hắn chỉ cần giang rộng hai chân ra bồi người ta ngoạn một đêm thì có cẩm y ngọc thực, ngươi nói đây có phải là rất không công bằng hay không!”
Lúc này Huệ Hiền công chúa không nghe được gì nữa rồi, nhi tử của nàng vốn phải là thiên chi kiêu tử mọi người ngưỡng mộ, Trấn Quốc hầu tiểu hầu gia, bây giờ lại là một kỹ nữ thấp hèn trong nam xướng quán.
“Ngày mai tới phủ Trấn Quốc hầu đi, nói cho ‘trượng phu’ của ngươi biết, biết đâu hắn còn có thể tìm được nhi tử của các ngươi, miễn là các ngươi không ghét bỏ hắn! Hy vọng ngươi cân nhắc nghĩ cách để tiền phu (chồng trước) của ngươi bằng lòng gặp mặt!” Thượng Quan Nghệ đi ra ngoài cửa.
“Ma quỷ…ngươi là ma quỷ…” Huệ Hiền công chúa hướng về phía bóng lưng Thượng Quan Nghệ la hét, nam nhân này là cơn ác mộng của nàng, là gông xiềng cả đời.
“Từ hai mươi mốt năm trước ngươi không có giết ta, mà lúc bị bán tới kỹ quán, ta đã quyết định phải trở thành ma quỷ!” Không quay đầu nhìn lại nữ nhân, chỉ là thì thầm nói: “Là ngươi làm cho ngày giỗ của mẹ ta và sinh nhật của ta biến thành cùng một ngày. Nó cũng thành ác mộng cả đời ta!” Mỗi khi đến ngày này hắn cũng không dám nhắm mắt lại, bởi vì trong đầu hắn tràn đầy hình ảnh chết thảm của mẫu thân hắn.
Đèn trong ngự thư phòng vẫn sáng như cũ, Thượng Quan Nghệ ngồi ở trên cây, nhìn về phía Triển Đình Hiển vẫn còn đang phê duyệt tấu chương. Kỳ thật mình cũng không có tư cách lên án hành vi của nhị hoàng tử, bởi vì hắn cũng không phải ca ca tốt, một người đem đệ đệ bán cho quan quán thì có tư cách gì đi chỉ trích người khác. Tối nay hắn cần người đến bồi, nhưng lại không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược của mình, hay là cứ ngồi như vậy cũng không tệ.
Triển Đình Hiển bên trong phòng luôn cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, đi tới ngoài điện nhìn một vòng cũng không phát hiện gì. “Xem ra là ta quá nhạy cảm rồi!” Kéo cái thắt lưng mệt mỏi, lại ngồi vào bàn.
Hai người cứ như vậy một trong một ngoài ngồi đến hừng đông, cho đến khi Triển Đình Hiển thượng triều, Thượng Quan Nghệ mới trở lại viện của mình, biến trở lại ‘Nghệ Bảo Bối’ vô ưu vô lự.
***
“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi!” Nhị hoàng tử quỳ gối trước đại điện, miệng nói biết sai nhưng trên mặt lại là không cam. Hắn vẫn không thể tin phụ hoàng yêu thương hắn lại vì một tên tiểu tạp chủng mà nghiêm phạt mình.”
“Hoàng thượng, hạ thần cũng biết sai rồi!” Những phụ huynh của các thị độc bị bắt giam cũng quỳ gối giữa điện.
Triển Đình Hiển nhìn về phía mọi người quỳ gối trên đại điện. “Minh Hoằng, ngươi biết ngươi sai ở đâu không?” Thương tâm hướng nhị hoàng tử hỏi, hắn không có nghĩ tới nhi tử mình sủng ái nhất lại trở thành như vậy. “Ngươi vẫn chưa nhận ra mình sai ở chỗ nào, sủng ái của trẫm lại làm cho ngươi biến thành như vậy.” Đứng lên, “Lý Phúc, đọc chỉ đi!” Đi ra đại điện.
Lão thái giám tay nâng thánh chỉ đi tới trước đài, mở ra, đọc to: “Người có ý đồ vũ nhục hoàng tử ngày đó toàn thể đày đi biên cương làm nô. Phụ huynh của thị độc phạm thượng, người ở trong triều giáng 3 cấp, phạt bổng lộc 1 năm. Nhị hoàng tử Triển Minh Hoằng không có phẩm đức của hoàng tử, tước bỏ tư cách kế thừa đại thống, sau thọ yến của thái hậu mang ra hoàng cung. Ngũ hoàng tử Triển Minh Vũ do trẫm tự mình chăm sóc. Khâm thử!”
“Không! Không! Ta không phục! Ta không phục! Ta muốn gặp phụ hoàng, phụ hoàng đã đáp ứng với mẫu hậu sẽ chiếu cố ta thật tốt!” Nhị hoàng tử hét lớn. Phụ hoàng vậy mà lại tước đoạt quyền kế thừa hoàng vị của hắn.
“Bãi triều!” Lão thái giám nhìn thoáng qua nhị hoàng tử đang gào thét, lắc đầu rời đi. Kỳ thật hắn nhìn ra được hoàng thượng rất thương tâm.
Triển Đình Hiển đi vào vườn hoa nhỏ của Thượng Quan Nghệ, thấy người hắn muốn tìm đang ngồi xổm ở đó cầm cái xẻng nhỏ xới đất. “Bảo Bối!” Triển Đình Hiển từ phía sau ôm lấy Thượng Quan Nghệ, “Ta là một người cha thất trách đúng không?”
“Ngươi làm sao vậy?” Thượng Quan Nghệ đưa lưng về phía Triển Đình Hiển không nhúc nhích, chỉ là cầm tay ôm mình.
“Đại hoàng tử vừa sinh ra thì chết yểu, cho nên Minh Hoằng là hài tử đầu tiên cho ta cảm giác làm cha. Lúc hoàng hậu qua đời để cho ta chiếu cố tốt hắn, ta đem tất cả tình thương của người cha cho hắn, thậm chí bởi vì như thế ta không để mắt đến những hài tử khác. Nhưng cũng không nghĩ đến hắn bây giờ lại trở thành…” Triển Đình Hiển ôm sát Thượng Quan Nghệ.
“Đây không phải là sai lầm, là hắn không biết cảm ơn, không biết quý trọng mọi thứ ngươi cho hắn.” Vỗ vỗ tay Triển Đình Hiển. “Làm một phụ thân là phải đối xử công bằng với mỗi hài tử, như vậy bọn họ mới cảm giác được công bằng, mới không có cảm giác ưu việt hoặc cảm giác tự ti.”
“Ta hiện tại sửa đổi còn kịp không?”
“Miễn là ngươi biết sai rồi, thì vẫn kịp!”
“Phụ thân ngươi chính là như vậy nói cho ngươi biết?”
“…” Thượng Quan Nghệ cầm xẻng nhỏ tiếp tục xới đất, “Ta không có phụ thân!” Hắn không cần phụ thân, nhiều năm qua mấy tỷ đệ bọn họ cùng mẹ không phải là trải qua thật tốt sao.
“Vậy mẫu thân ngươi nhất định là một người rất giỏi.”
“Đó là đương nhiên!”
“Ta…”
“Hoàng thượng!” Thị vệ đi tới, “Khởi bẩm hoàng thượng, Trấn Quốc hầu Lý đại nhân ở ngự thư phòng đợi ngài, nói là có chuyện quan trọng cần thảo luận.”
“Trẫm lập tức đi ngay!” Hôn Thượng Quan Nghệ một cái, “Ta đêm nay ghé qua bồi ngươi ăn cơm!” Đi ra viện tử.
“Lục!”
“Thiếu gia!”
“Đi nghe xem bọn họ nói cái gì!”
“Vâng.”