“Đi ra ngoài!” Thượng Quan nghệ đem hai cái chân quấn ở trên người Triển Đình Hiển.
“Ngươi dám lén đi!” Triển Đình Hiển nguy hiểm híp mắt lại. “Nghệ Bảo Bối ta xem ngươi là muốn cái mông nở hoa!” Lại không nói một tiếng, cứ như vậy đi ra, nếu như bị người ta bắt trở về thì làm sao.
“Ai nói ta lén đi ra ngoài!” Thượng Quan Nghệ bĩu môi khinh thường, “Tiểu Vũ nói cho phụ hoàng ngươi biết chúng ta đi ra như thế nào!” Lén đi? Nếu ta lén đi đã sớm không thấy bóng dáng rồi!
“Giúp hoàng tổ mẫu mua đồ!” Triển Minh Vũ ngoan ngoãn đứng ở một bên móc bài tử trong ngực đưa cho Triển Đình Hiển.
Liếc mắt nhìn lệnh bài trong tay, Triển Đình Hiển nói với nhi tử ở trước mặt: “Minh Vũ, ta nhớ ngươi hiện tại hẳn là ở Từ Ninh cung bế môn tư quá, ngươi ở đây làm cái gì?”
Triển Minh Vũ từ trong ngực móc ra một cái bánh nướng, “Phụ hoàng, cái này là mua cho ngươi, còn một cái là cho hoàng tổ mẫu!” Nháy nháy đôi mắt to, “Tiểu Vũ ăn rồi, ngon lắm!”
Nhìn Triển Minh Vũ đưa bánh nướng tới, Triển Đình Hiển có chút cảm động, cũng nguôi giận một chút. “Đừng tưởng là có thái hậu nâng đỡ thì có thể muốn làm gì thì làm, xem ta trở về giáo huấn hai người các ngươi thế nào!” Bây giờ hắn bắt đầu hối hận đã đem nhi tử nhu thuận để cho Bảo Bối dạy dỗ. Nhìn xem, mới có mấy tháng, Minh Vũ đã trở nên xảo quyệt như thế.
“Yo! Ta tưởng là ai chứ, nguyên lai là Nghệ công tử của chúng ta!” Chu Sùng Văn thoải mái đi tới, dùng nhãn thần ‘ám muội’ nhìn tư thế ‘ám muội’ của hai người.
“Ta tưởng là ai chứ, nguyên lai là hồ ly ca ca.” Thân mật ôm cổ Triển Đình Hiển, giọng nói lại vô cùng yêu mị nói: “Quấy rối người khác thân mật sẽ bị xe ngựa đụng chết! Hay là hồ ly ca ca muốn nhân cơ hội này nhìn trộm thân thể mê người của Bảo Bối!” Đem mặt vùi ở cổ Triển Đình Hiển, “Thế nhưng người ta chỉ để cho một mình Hiển ca ca nhìn thôi!”
Lời nói của Thượng Quan Nghệ khiến cho Chu Sùng Văn khó chịu cực kỳ, “Ân, Nghệ công tử quả nhiên có dũng khí, bất quá vẫn là muốn nhìn một chút!” Dẫn theo hai người phía sau đi vào, “Không ngại chúng ta cùng nhau chứ!”
“Ngại!” Thượng Quan Nghệ ôm Triển Đình Hiển dẩu môi, “Bất quá nếu như ngươi mời ta sẽ tạm thời không ngại!” Muốn chiếm tiện nghi của Thượng Quan Nghệ hắn, tiểu tử còn chút non nớt.
“Đó là đương nhiên!” Chu Sùng Văn cười phong độ.
“Vậy được!” Thượng Quan Nghệ hắng giọng hướng ngoài cửa hét lớn: “Tiểu nhị, đem rượu và thức ăn đắt nhất trong tửu lâu này bưng lên cho gia! Lục, đem thức ăn trên bàn này thưởng cho ăn xin phía dưới, nói cho lão bản một thỏi bạc.”
“Vâng.” Lục tiến lên gom lại bốn góc khăn trải bàn xách ra ngoài cửa.
Triển Đình Hiển ôm Thượng Quan Nghệ, kéo Triển Minh Vũ đi tới trước bàn, “Bảo Bối đừng náo loạn, ngồi xuống!” Kéo Thượng Quan Nghệ xuống.
“Không muốn!” Thượng Quan Nghệ nghiêng đầu qua chỗ khác, “Ngươi đi chơi cũng không mang ta theo, không cùng ngươi hòa hợp!” Nhìn về phía người nhìn mình chằm chằm. Vừa nãy luôn có một ánh mắt mãnh liệt nhìn mình chằm chằm, nguyên lai là người này. Bất quá người này làm gì một bộ biểu tình hận không thể làm thịt mình, mà ánh mắt hắn nhìn ‘Hiển ca ca’ lại là nhu tình như nước như thế.
Bất đắc dĩ Triển Đình Hiển đành phải ôm Thượng Quan Nghệ ngồi xuống, “Minh Vũ, đây là Lý tướng quân, sau này ngươi hãy theo hắn học võ, kêu thái phó.” Triển Đình Hiển nói với Triển Minh Vũ.
Triển Minh Vũ thấy Thượng Quan Nghệ không nói gì, nhìn Lục và Thiệu Lam phía dưới phát thức ăn cho ăn xin, mở miệng nói: “Tiểu Vũ có Lục dạy rồi, không cần phiền toái Lý tướng quân, tướng quân dẫn binh nhất định rất vất vả, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt thì tốt hơn! Tạ ơn phụ hoàng!” Sau đó chân thành nhìn Lý Lăng Tiêu.
“Tạ ơn ngũ hoàng tử hậu ái, nhưng vì hoàng tử cống hiến là vinh hạnh của thần!” Lý Lăng Tiêu nhìn về phía Triển Minh Vũ, “Thần không sợ vất vả!”
Thượng Quan Nghệ vỗ lên tay Triển Đình Hiển ôm mình, “Tiểu Vũ còn nhỏ, học lĩnh binh tác chiến còn hơi sớm, chờ mấy ngày nữa sau cuộc thi sát hạch rồi hãy nói!” Nâng chén trà lên uống một ngụm, “Hiển ca ca có cơ hội thì cho Lý tướng quân dẫn Tiểu Vũ tới quân doanh đi dạo xung quanh, xem hắn có hứng thú hay không, cũng chưa muộn!”
“Cũng tốt, là ta hơi nóng vội!” Giúp Thượng Quan Nghệ lột một con tôm, “Lăng Tiêu khi đi săn ngươi mang Tiểu Vũ đi xem quân doanh một chút. Nếu như hắn đối với hành quân đánh trận không có hứng thú thì thôi.” Gắp thức ăn cho Lý Lăng Tiêu.
“Vâng!”
Không lâu sau Triển Đình Hiển, Chu Sùng Văn và hai huynh đệ Lý gia bắt đầu nói chuyện phiếm, Thượng Quan Nghệ thì an tĩnh ngồi ở trong lòng Triển Đình Hiển thỉnh thoảng ăn thức ăn tự mình gắp, hưởng thụ ánh mắt ‘cực nóng’. Sau khi ăn cơm xong, nhìn bốn người nói chuyện khí thế ngất trời, Thượng Quan Nghệ nhảy xuống chân Triển Đình Hiển, “Bảo Bối ăn no rồi!”
“Không ăn nữa?” Triển Đình Hiển giúp Thượng Quan Nghệ lau miệng. “Dù sao cũng ra ngoài, một lát ăn xong chúng ta đi dạo một chút rồi hồi cung!” Sửa sang lại y phục cho Thượng Quan Nghệ.
“Được, chúng ta từ từ ăn!” Kéo Triển Minh Vũ tay cầm khúc xương chạy đến lan can tiếp tục ngắm mỹ nhân. Lý Lăng Tiêu, có ý tứ, lại dám đánh chủ ý lên nam nhân của Thượng Quan Nghệ hắn… vậy ta sẽ cùng ngươi vui đùa một chút. Giơ lên khúc xương trong tay bắt đầu tìm kiếm mỹ nhân, nhưng lúc nhìn về phía một người thì bỗng nhiên cứng đờ người, trợn to mắt.
Hắn…sao lại là hắn! Người này không nên xuất hiện ở đây, còn hướng về phía mình vẫy tay!
“Tiểu cha ngươi làm sao vậy!” Triển Minh Vũ lôi kéo Thượng Quan Nghệ.
Xong…xong rồi! Chẳng lẽ cuộc sống tốt đẹp của hắn cứ như vậy kết thúc! “Hiển…”
“Thiếu gia…” Lục kéo Thiệu Lam xông vào, hoàn toàn không có nhìn bốn người trước bàn, chạy thẳng tới Thượng Quan Nghệ, “Thiếu gia…ta…ta thấy…”
“Ta cũng thấy…” Tay run rẩy chỉ về một hướng, sau đó té xuống đất.
“Thiếu gia!” Lục vội vàng tiến lên đón được, mấy người Triển Đình Hiển cũng vây lại.
“Ta không nhìn thấy hắn, hắn không nhìn thấy ta, ta không nhìn thấy hắn, hắn không nhìn thấy ta…” Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại bắt đầu tự thôi miên mình, ai không được, lại là hắn…lại là hắn…
Tại sao là hắn tới, tại sao lại là hắn, tại sao nhiều người như vậy cứ phải là hắn, ah ~~ tại sao mình phải xuất cung hôm nay chứ!
Thậm chí từ năm mười tuổi đụng phải hắn, mình chưa từng thắng nổi hắn! Mọi người cho là hắn vô cùng thiện lương, chỉ có mình biết rõ nhất tính tình của tên kia, hắn là một con hồ ly, một con hồ ly giảo hoạt, một con hồ ly giảo hoạt lại âm hiểm. Mỗi lần khi hắn vui vẻ hài lòng, người này sẽ xuất hiện, sau đó mộng đẹp sẽ biến thành ác mộng.
“Phiền nha!” Thượng Quan Nghệ nhô đầu ra từ trong chăn, dùng sức nắm tóc của mình, giống như một con cá sắp chết giãy dụa ‘nhảy nhót’ ở trên giường,
Triển Đình Hiển tắm xong đi ra ngoài, vừa vào tẩm cung chỉ thấy bộ dạng khôi hài của Thượng Quan Nghệ, cho cung nữ và thái giám lui xuống, lặng lẽ leo lên giường. “Nắm nữa thành đầu hói bây giờ!” Kéo chăn xuống, vỗ lên cái mông vểnh của Thượng Quan Nghệ.
“Ta thành đầu hói ngươi sẽ không cần Bảo Bối nữa sao?” Thượng Quan Nghệ xoay đầu qua hỏi.
“Sẽ không!” Triển Đình Hiển nằm xuống ôm Thượng Quan Nghệ vào lòng. “Vô luận Bảo Bối biến thành bộ dạng gì đi nữa ta đều thích!” Hôn nhẹ cái trán. “Hôm nay rốt cuộc gặp ai mà làm cho Bảo Bối sợ như vậy?”
“Ân ~~” Thượng Quan Nghệ ủy khuất dựa vào trong lòng Triển Đình Hiển. “Hắn là ác mộng của ta, từ nhỏ đã khi dễ ta!” Chu cái miệng nhỏ nhắn. “Mỗi lần hắn xuất hiện, ta đều phải xui xẻo. Lúc này lại bị hắn tìm được trước, Bảo Bối nhất định sẽ bị uy hiếp!”
“Không sao, Bảo Bối ở lại trong cung hắn sẽ tìm không được!”
Hy vọng thế! “Ngày mai là thọ yến của thái hậu, sẽ có sứ thần các nước đến không?”
“Đại sứ các nước đã đưa lễ vật tới, bọn họ hẳn là trở lại tham gia yến hội.” Vỗ lưng Thượng Quan Nghệ theo tiết tấu, “Ngày mai ta có thể bận tới khuya, Bảo Bối một mình phải ngoan ngoãn. Sáng mai chúng ta cùng nhau đi thỉnh an thái hậu.”
“Được!” Ta cũng không tin hắn sẽ lấy thân phận Minh đế tiến cung, “Hiển ca ca, vì sao hai huynh đệ Lý gia kia không thích Bảo Bối?” Thượng Quan Nghệ biết rõ còn hỏi, xem ra hắn là trời sinh ra xung khắc với Lý gia.
Triển Đình Hiển cười, “Đó là bởi vì ngươi trêu cợt hắn, Lăng Kỳ mới phải trốn tránh ngươi! Về phần Lăng Tiêu, có lẽ là do không quen. Bảo Bối chúng ta đáng yêu như vậy ai mà không thích.”
“Uy!” Chọc chọc Triển Đình Hiển, “Kỳ thực ngươi sớm đã biết Lý Lăng Tiêu kia thích ngươi có đúng không? Nga, tên vô lại, người ta vì ngươi đi xa tha hương, ngươi lại làm bộ không biết, xảo quyệt!” Tiếng lên hôn một cái, “Bất quá ta thích!”
Sờ lên mặt được Thượng Quan Nghệ hôn, Triển Đình Hiển nói: “Kỳ thực ta cũng là sau khi hắn trở về lần này mới phát hiện, cứ như vậy mọi người không nói ra. Ta tin tưởng có một ngày Lăng Tiêu sẽ buông tha! Nếu như nói toặc ra sẽ lúng túng!”
“Tốt nhất là buông tay, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!” Lộ ra hai cái răng khểnh, “Dám đánh chủ ý với nam nhân của ta, ta cắn chết hắn! Ngao ~~” Hét to một tiếng.
“Bảo Bối ngươi…” Triển Đình Hiền giật mình nhìn Thượng Quan Nghệ, “Bảo Bối lặp lại lần nữa!” Nam nhân của hắn, “Ngoan, lặp lại lần nữa!” Dụ dỗ Thượng Quan Nghệ.
“Không cần!” Xoay người, “Ai bảo thính lực của ngươi thoái hóa!Đáng đời!”
“Lặp lại lần nữa!”
“Không muốn!”
“Bảo Bối!”
“Cái gì?” Xoay người nhìn Triển Đình Hiển.
“Ta thích ngươi!” Ôm thật chặt.
Thượng Quan Nghệ quay lại ôm Triển Đình Hiển, “Nếu như có một ngày ngươi không cần ta nữa, nhất định phải chính miệng nói cho ta biết, đừng để cho ta nghe được từ miệng người khác!” Đến hôm nay nhìn thấy Minh Hi, hắn bắt đầu bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì phải xảy ra, hy vọng là mình đa tâm rồi!
“Sẽ không có một ngày như thế!” Triển Đình Hiển cam đoan.
***
Thiêu hủy mật hàm đọc xong, Triển Đình Hiển xiết chặt nắm tay nhìn ám vệ quỳ dưới đất. Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy hắn vẫn không nhịn được muốn động thủ. Nếu hắn đã muốn vương vị này như vậy, mình muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì. “Triển Đình Vũ…” Nhấc bút viết vài chữ ném cho thị vệ. “Mật thiết chú ý động tĩnh của mười vạn đại quân của Vũ vương.”
“Tuân chỉ!” Ám vệ sau khi nhận được mệnh lệnh nhanh chóng lui ra.
Thổi tắt nến, Triển Đình Hiển lặng lẽ trở lại trên giường, nằm xuống đáp kín chăn, ôm lấy Thượng Quan Nghệ. Bởi vì ý chỉ năm đó của phụ hoàng, hắn mới tạm thời bỏ qua tên vô cùng dã tâm kia, lần này cũng đừng trách hắn không nghĩ tình huynh đệ.
Triển Đình Hiển trên người tràn ra sát khí làm cho Thượng Quan Nghệ giật mình tỉnh giấc. “Ngươi làm sao vậy?” Xoa xoa mắt ngáp một cái, Thượng Quan Nghệ ôm eo Triển Đình Hiển. “Làm gì không ngủ!” Phóng sát khí dọa người.
“Làm Bảo Bối tỉnh ngủ sao?” Triển Đình Hiển ôn nhu hỏi.
“Ân!” Gật đầu. “Chuyện gì làm cho ngươi phiền lòng?” Đưa tay vuốt lên đôi mày nhíu lại của Triển Đình Hiển. “Nói cho Bảo Bối, biết đâu ta có thể giúp đỡ!”
“Thật sự không có gì!” Tiểu tử nhạy cảm. “Bảo Bối, nếu như có một ngày huynh đệ của ngươi muốn đoạt gia sản của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?” Chơi đùa tóc của Thượng Quan Nghệ.
Loại chuyện này mới sẽ không phát sinh ở Thượng Quan gia, vậy chỉ có nghĩ cách đem gia sản của mình giao ra, xong rồi đi làm người tiêu dao khoái hoạt. “Nếu như hắn là muốn chứng minh năng lực của mình, thì cho hắn cơ hội này. Nhưng nếu như là hắn muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, mà phá hoại lợi ích của gia tộc, vậy sẽ phải ‘diệt trừ’ hoàn toàn!” Nhếch miệng cười, “Ngươi sẽ làm như thế nào!”
“Ta biết phải làm sao!”
“Vậy thì ngủ đi!” Xem ra Vũ vương Triển Đình Vũ nhịn không được muốn động thủ, tốt nhất không nên ảnh hưởng tới cuộc sống khoái lạc của hắn. Nếu không thì…ha hả ~~
***
Yến hội.
Mặc dù đã vào thu, nhưng khí nóng vẫn không có giảm xuống, Triển Đình Hiển lệnh cho người bố trí thọ yến của thái hậu ở bên ngoài sân. Mỗi quan viên, sứ thần, phi tử hậu cung, hoàng tử đã lần lượt tiến vào địa điểm yến hội. Mọi người ở đây đều biết, hôm nay không chỉ là thọ yến của thái hậu, cũng là khánh công yến của Lý tướng quân. Mọi người cũng hiểu rõ trong lòng, Lý gia mấy đời làm trọng thần triều đình, càng là tận trung, nếu như hắn làm thái phó của hoàng tử nào, vậy đã nói lên hoàng thượng có ý định lập hoàng tử đó làm thái tử.
Trọng thần trong triều cùng với các phi tần trong hậu cung biết rõ đạo lý này, hôm nay đều đem ngoại tôn hoặc nhi tử của mình ăn mặc phi thường nổi bật, sợ rằng con của mình không được hoàng thượng chú ý tới.
Ngay lúc tâm tư mỗi người chuyển động, thái giám thông báo hô: “Hoàng thượng, thái hậu giá lâm ~~~~” Mọi người lập tức đứng vững, sau đó đối với hai người đi tới hành lễ hô: “Chúng thần /nhi thần/ thần thiếp bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Miễn lễ, bình thân!” Triển Đình Hiển đứng qua một bên để cho thái hậu ngồi vào trước, sau đó mới ngồi xuống.
Sau khi mọi người hành lễ, kinh ngạc nhìn tiểu hài tử ngồi chung một chỗ với thái hậu. Trong cung đồn đãi thái hậu yêu thích ngũ hoàng tử, thậm chí muốn đích thân nuôi dưỡng, cũng không nghĩ đến lại ở nơi như vậy cũng mang theo bên người. Mỗi tần phi có hoàng tử thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Triển Minh Vũ ngồi bên cạnh thái hậu bầm thây vạn đoạn, tần phi không có hoàng tử thì lại nghĩ thế nào mới có thể đem hài tử được sủng ái này đến trong tay mình.
Triển Đình Hiển nhìn mọi người phía dưới theo đuổi tâm tư của mình và một chỗ ngồi trống ở cấp cao nhất, quay đầu lạnh lùng nói: “Bắt đầu!” Sau đó Lý Phúc bên cạnh thấy thế lập tức hô: “Yến hội bắt đầu ~ ~ ~”
“Vũ vương điện hạ cùng Thích Lặc vương tử tới ~ ~ ~” Yến hội vừa mới bắt đầu không bao lâu, đã thấy tiếng thông truyền tới, tất cả mọi người đưa ánh mắt chuyển hướng ra cửa, trong lòng cảm thán Vũ vương này cam đảm. Thọ yến của thái hậu còn đến trễ hơn hoàng thượng, vậy nói rõ là…
“Hắc hắc ~, hoàng thượng thứ tội, thần đệ đã tới trễ!” Một nam nhân khí thế đàng hoàng sãi bước đi vào hội trường, không có quỳ lại hành lễ, chỉ là hơi khom lưng. “Đình Vũ tới trễ, mong rằng thái hậu không nên tức giận mới tốt.”
“Nói gì vậy, Vũ vương có thể đến ai gia cũng rất cao hứng! Đúng không hoàng thượng?”
“Mẫu hậu nói phải!” Triển Đình Hiển gật đầu, “Thần đệ đi đường vất vả rồi, mau ngồi vào đi!”
“Tạ hoàng huynh!” Vũ vương lui một bước, mời người phía sau ra, nói: “Hoàng huynh đây là hảo hữu của ta nhị vương tử Thích Lặc, nghe nói mừng thọ thái hậu nói nhất định muốn tới bái hậu.” (bái: lạy, hành lễ – hậu: thăm hỏi)
“Tại hạ kiến quá bệ hạ và thái hậu Khánh Nguyên, chúc hai vị vạn an!” Hai tay khoanh ở trước ngực, cúi người xuống, hành lễ chính là lễ nghi cao nhất của Thích Lặc. Ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười, khiến cho toàn trường kinh ngạc.
Vừa nãy mọi người nhìn Vũ vương, không ai chú ý tới người phía sau hắn, hiện tại nhìn kỹ, lại phát hiện người này mày như thúy liễu, da thịt tuyết trắng, eo thon, răng trắng như ngọc, nụ cười xinh đẹp, không khỏi khuynh thành, đây là cái gọi là nam sinh nữ tướng sao!
“Vương tử mời ngồi!” Triển Đình Hiển ra hiệu cho nội thị chuẩn bị chỗ ngồi, lại bị Triển Đình Vũ cắt ngang.
“Hoàng huynh không cần, vương tử cùng ta ngồi chung một chỗ là được rồi.” Nói xong cũng kéo Thích Lặc vương tử trở lại chỗ ngồi của mình.
“Vậy thì tiếp tục đi!” Dưới mệnh lệnh của Triển Đình Hiển yến hội lại lần nữa tiếp tục.
Sau khi Vũ vương trở về chỗ ngồi không bao lâu, yến hội lại tiến vào cao trào, sứ giả các nước, hoàng tử cùng với các phi tần đều bắt đầu nhộn nhịp hướng về phía thái hậu dâng tặng lễ vật, trong lúc nhất thời bầu không khí hội trường náo nhiệt lên. Mà lúc này vẫn ngồi im không nói Lý Lăng Tiêu đứng dậy, nói với Triển Đình Hiển: “Hoàng thượng, vì sao không thấy thân ảnh của Nghệ công tử, thần hôm qua cùng hắn nhất kiến như cố, hôm nay lại nghe nói hắn tài hoa hơn người, sao không mượn cơ hội này để cho mọi người thưởng thức một chút!” (nhất kiến như cố: mới gặp đã thân)
Nghe lời nói của Lý Lăng Tiêu, Triển Đình Hiển diện vô biểu tình, bỏ chén rượu trong tay xuống.