Thân ảnh trong màn giật giật, một người ngồi dậy. “Suỵt, nhỏ giọng một chút!” Giúp Thượng Quan Nghệ đắp kín chăn, Triển Đình Hiển nhẹ nhàng xuống giường. Chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo lão thái giám có chuyện đi ra ngoài nói.
“Chuyện gì!” Nhìn một chút người đang ngủ say ở trong màn, Triển Đình Hiển hỏi.
“Hàn đế bệ hạ bọn họ trời vừa sáng đã rời cung rồi.” Lão thái giám nhẹ giọng nói.
“Cái gì!” Sao bọn họ đi vội vã như thế, ngay cả chào một tiếng cũng không có. “Bọn họ nói nguyên nhân sao?”
“Minh đế nói cho dù bọn họ cũng không có gì lo lắng, cũng có chuyện bận rộn, vẫn là đi về trước.” Đem thư trong ngực giao cho Triển Đình Hiển. “Đây là thư Minh đế thỉnh bệ hạ chuyển giao cho Nghệ thân vương.”
“Biết rồi, ngươi đi xuống đi.” Hôm nay không cần thượng triều, hắn vẫn là bồi Bảo Bối ngủ nhiều một chút, dù sao trời cũng mới vừa hơi sáng.
“Cái kia…” Lão thái giám do dự, nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Trấn Quốc hầu cầu kiến.”
Hắn tới làm gì? “Để cho hắn đợi đi!” Tám phần là vì chuyện của Bảo Bối.
“Nhưng tối hôm qua Trấn Quốc hầu đã đợi ở ngự thư phòng.”
Triển Đình Hiển suy nghĩ một chút, nói: “Bảo bọn họ thay y phục cho trẫm.”
“Nô tài tuân chỉ!”
Triển Đình Hiển trở về tẩm cung, ngồi ở bên giường nhẹ nhàng hôn gương mặt Thượng Quan Nghệ một cái. “Bảo Bối, ta có việc phải xử lý, ngươi ngủ tiếp một chút, một hồi ta trở lại bồi ngươi!” Đem chăn đắp kín.
“Ân!” Thượng Quan Nghệ mơ mơ màng màng hừ một tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Tên khả ái! Triển Đình Hiển cười rời tẩm cung, cũng khiến người ta coi giữ, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.
…
“Trấn Quốc hầu có chuyện gì sớm như vậy?” Triển Đình Hiển đi vào ngự thư phòng, trực tiếp đi tới long ỷ ngồi xuống.
“Hoàng thượng, lão thần có chuyện bẩm báo!” Trấn Quốc hầu lập tức quỳ xuống đất.
Liếc mắt nhìn người quỳ, “Trấn Quốc hầu có chuyện cứ nói đi!”
“Hoàng thượng, lão thần lấy được chứng thực, Nghệ thân vương Minh Hạo kia chính là nhi tử Lý Lăng Cao đã mất tích nhiều năm của lão thần.”
Triển Đình Hiển không có lên tiếng, chỉ là lẳng lặng người phía dưới.
“Hoàng thượng, đây đối với chúng ta mà nói là một cơ hội tốt. Nếu như người trong thiên hạ biết Nghệ thân vương của Minh Hạo là người của Lý gia Khánh Nguyên, vậy các nước đều sẽ kiêng kỵ chúng ta! Đến lúc đó chúng ta liền…”
“Trấn Quốc hầu!” Triển Đình Hiển ngắt lời người còn muốn thao thao bất tuyệt. “Ngươi không sợ thân phận hắn bại lộ, sẽ dẫn tới họa sát thân sao? Ngươi cảm thấy Minh Hạo sẽ bỏ qua cho hắn?”
Trấn Quốc hầu ngẩng đầu lên lý trực khí tráng (có lý chẳng sợ) nói: “Hoàng thượng đây đối với ta mà nói không phải là cơ hội sao! Hắn đến bước đường cùng, cũng chỉ có thể đầu nhập vào chúng ta! Có hắn, giang sơn Khánh Nguyên liền…”
“Được rồi!” Triển Đình Hiển khoát tay, “Trung tâm của Trấn Quốc hầu, trẫm đã biết, ngươi đi xuống đi!”
“Hoàng thượng, ý của lão thần là…”
“Trấn Quốc hầu, ngươi kích động như vậy là vì tìm được nhi tử thất lạc hai mươi mấy năm, hay là chỉ vì hắn là Nghệ thân vương của Minh Hạo?” Bảo Bối sao có thể có loại phụ thân này.
Trấn Quốc hầu sửng sốt một chút, không hiểu vì sao hoàng thượng hỏi như vậy. “Lão thần đương nhiên là cao hứng tìm được ái tử, nhưng thân phận của hắn…”
“Trẫm còn có việc, Trấn Quốc hầu lui ra đi!” Không kiên nhẫn nói.
“Thần tuân chỉ, vậy chuyện gặp mặt…”
“Vậy phải xem Nghệ thân vương quyết định, hắn hiện tại dù sao cũng là khách nhân tôn quý của Khánh Nguyên.”
“Vâng!” Trấn Quốc hầu buồn bực rời khỏi ngự thư phòng. Hắn vốn là cho rằng hoàng thượng sau khi biết chuyện này, sẽ lần nữa nhặt lại tín nhiệm đối với Lý gia, cũng không nghĩ tới hoàng thượng lại là loại thái độ không nóng không lạnh này!
Thấy Trấn Quốc hầu lui ra ngoài, Triển Đình Hiển tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: “Ngươi cũng nghe thấy rồi.”
“Trong dự đoán.” Thượng Quan Nghệ từ ngoài cửa đi vào, đi tới ngồi xuống bên cạnh Triển Đình Hiển.
“Bảo Bối, ngươi muốn gặp hắn không?” Triển Đình Hiển ôm Thượng Quan Nghệ. Kỳ thực hắm sớm đã phát giác Bảo Bối không có làm kinh động đến bất kỳ ai, đứng ở ngoài cửa.
“Có mấy lời là nên nói rõ ràng, ta chỉ có một phụ thân, nhưng tuyệt đối không phải là hắn. Trên đời này cũng không có người tên là Lý Lăng Cao, chỉ có Thượng Quan Nghệ!”
***
Một chiếc xe ngựa sang trọng từ hoàn cung chạy ra dừng ở cửa chính Trấn Quốc hầu phủ. Cửa xe mở ra, một người mặc áo choàng hoa lệ, mang nửa bên mặt nạ từ trong xe đi xuống.
“Vương gia, hầu gia ở từ đường đợi ngươi, tiểu nhân dẫn ngươi đi qua.” Quản gia nịnh nọt nói.
“Không cần, ta biết từ đường của Lý gia ở đâu!” Chỗ kia hắn đã quen thuộc không thể quen hơn nữa. Thượng Quan Nghệ hướng về phía từ đường đi tới.
Lý Lăng Tiêu nhìn Trấn Quốc hầu hưng phấn, lo lắng nói: “Thúc phụ, ngươi cứ như vậy có lòng tin Nghệ thân vương là tới nhận sai.” Hắn vừa mới nhận được mật hàm ám vệ từ trong cung đưa tới, Đình Hiển lại bảo hắn nhất định phải cẩn thận coi chừng Trấn Quốc hầu và Lăng Kỳ kích động, để cho bọn họ không nên chọc giận Nghệ thân vương.
“Đó là đương nhiên! Ta sáng nay mới vừa diện thánh xong, buổi chiều hắn đã đích thân tới cửa, đây không phải là tới nhận sai là cái gì!” Trấn Quốc hầu cười nói.
“Nhất định! Ca ngươi nghĩ quá nhiều rồi!” Lý Lăng Kỳ không vui nói: “Hắn lợi hại hơn nữa, cũng là người của Lý gia. Ta cũng không tin hắn dám ở đây ngang ngược!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Lý Lăng Tiêu tức giận ngắt lời Lý Lăng Kỳ. “Ngươi sao cứ kích động như vậy, ngươi đã quên lúc trước nếu không phải là Tường thân vương của Viêm Hoa cản lại, ngươi sớm bị Hàn đế xé nát. Nếu không phải là Minh đế ban dược, ngươi hiện tại vẫn còn bại liệt ở trên giường!”
“Ta khi đó…” Lý Lăng Kỳ không phục muốn phản bác, nhưng bị Lý Lăng Tiêu trừng mắt lại.
“Được rồi, Lăng Tiêu, thật vất vả tìm được Lăng Cao, đây là chuyện tốt!” Chu Sùng Văn kéo kéo Lý Lăng Tiêu. Khi muốn nói cái gì, đại môn từ đường bị đẩy ra, một người khoát áo choàng hoa lệ đi vào.
Không chú ý đến ánh mắt mọi người nhìn mình, Thượng Quan Nghệ tự mình đi tới một cái ghế phía trước ngồi xuống, sau đó hướng Trịnh thái phó đối diện cười cười.
“Uy, ngươi đây là thái độ gì, có giáo dưỡng hay không!” Lý Lăng Kỳ thấy người này kiêu ngạo như thế, tức giận tiến lên. “Ngươi thật coi mình là cái gì thân vương a!”
Thượng Quan Nghệ một ánh mắt nhìn qua, dọa Lý Lăng Kỳ run lên. “So với ngươi con cháu loại thị tộc này, ta đây loại người lớn lên ở phố chợ có thể có bao nhiêu giáo dưỡng.” Cười nói.
“Ngươi…”
“Được rồi!” Trấn Quốc hầu cắt ngang Lý Lăng Kỳ. “Cao nhi qua đây dâng hương nhận lỗi với tổ tông. Nói ra đệ đệ ngươi ở đâu, chúng ta liền thu nhận ngươi!”
Thượng Quan Nghệ nghe Trấn Quốc hầu nói, nở nụ cười. “Ha ha, Trấn Quốc hầu ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không.” Thượng Quan Nghệ nghiền ngẫm nhìn Trấn Quốc hầu. “Bổn vương cũng không có liệt tổ liệt tông, hơn nữa ta để cho các ngươi thu nhận làm cái gì?”
“Cao nhi!” Trấn Quốc hầu sầm mặt. “Nhanh lên quỳ xuống nhận lỗi với tổ tông!”
“Chê cười!” Thượng Quan Nghệ đứng lên. “Bổn vương dựa vào cái gì khấu đầu bài tử gỗ của Lý gia ngươi, thật đúng là cho rằng các ngươi là thứ gì!”
“Chỉ cần ngươi nhận tổ quy tông, vị trí Trấn Quốc hầu này sẽ là của ngươi!” Trấn Quốc hầu thấy người này không chịu cứng rắn, vì vậy dụ dỗ nói.
“Trái ngược với một con chó không có quyền thế, lại không được sủng ái, bổn vương quả là đối với làm người có hứng thú.”
“Ngươi nói cái gì!” Lại nói bọn họ là chó! Lý Lăng Kỳ không để ý Lý Lăng Tiêu ở đó xông tới.
“Thứ chướng mắt!” Thượng Quan Nghệ hất tay một cái, liền đem người ném lên thần đàn thờ phụng bài vị các đời. Kết quả có thể tưởng tượng được, thần đàn sụp đổ, bài vị từng cái rơi xuống. Mà Lý Lăng Kỳ cũng phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
“Nghịch tử!” Quát to một tiếng, Trấn Quốc hầu xông tới, lại bị Thượng Quan Nghệ một cước đạp quỳ dưới đất.
“Nghịch tử?” Thượng Quan Nghệ xốc cổ áo Trấn Quốc hầu lên, liếc mắt nhìn Lý Lăng Tiêu, Chu Sùng Văn và Trịnh thái phó vây tiến lên. “Ngươi có tư cách gì nói ta, từ ngày ta từ trong quan quán bị vứt ra sau ngõ hẻm mà không chết trở đi, trên đời này sẽ không có người tên Lý Lăng Cao này. Lúc ta cần ngươi nhất ngươi ở đâu? Ngươi lại là đối đãi thế nào với mẫu thân ta? Ngươi cho là ta thích để cho bài vị của nàng tiến vào Lý gia các ngươi? Ta chỉ là không phục, cho nên ta đem nhi tử cao quý của ngươi bán vào quan quán ta ở năm đó, ta vẫn đợi thi thể hắn bị ném ra, xong ném ở cổng Lý gia các ngươi. Nhìn xem các ngươi là quang cảnh đại táng hay là tùy tiện chôn!”
Nụ cười quỷ dị trên mặt Thượng Quan Nghệ, khiến cho tất cả mọi người ở đây trong lòng sợ hãi. “Nhưng ta chờ mười năm, chưa từng thấy thi thể của hắn bị vứt ra, ngược lại trở thành đương gia đầu bài, ngươi biết ta có bao nhiêu thất vọng!” Vỗ vỗ mặt Trấn Quốc hầu. “Ta thật là không nghĩ tới nhi tử của ngươi đối với loại chuyện hầu hạ nam nhân này có thiên phú như thế?” Liếc mắt nhìn bài tử dưới đất. “Có muốn ta đếm cho ngươi một chút hay không, Lý gia các ngươi tổng cộng sinh ra mấy ‘thị tẩm tướng quân’!”
Trấn Quốc hầu nghe Thượng Quan Nghệ nói, sắc mặt trở nên tái nhợt. “Ngươi…ngươi thế nào biết…” Chuyện này ngoại trừ đương gia các đời, không có ai biết.
“Ngươi nói người trong thiên hạ nếu như biết liệt tổ liệt tông Lý gia là dựa vào ở trên giường hoàng đế, mới đổi lấy quyền thế, sẽ như thế nào?” Thượng Quan Nghệ cười hỏi.
“Không cần nói nữa!” Trấn Quốc hầu hoảng sợ nhìn Thượng Quan Nghệ. Chuyện này tuyệt đối không thể để cho người trong thiên hạ biết.
“Bọn họ là cái thá gì, cùng bài vị bọn họ đặt chung một chỗ, là vũ nhục mẹ ta!” Thượng Quan Nghệ bỏ ra Trấn Quốc hầu, đối với Lý Lăng Tiêu cũng khiếp sợ nói: “Coi chừng hai thúc chất bọn họ, đừng để bọn họ xuất hiện ở trước mặt ta, nếu không cứ chờ nhặt xác giúp bọn họ!”
“Hiền chất!” Trịnh thái phó gọi lại Thượng Quan Nghệ muốn đi ra ngoài. “Tuy rằng Trấn Quốc hầu hắn làm chuyện không đúng, nhưng hắn dù sao cũng là …”
“Trịnh thái phó, ngươi vẫn là không nên trộn lẫn vào nước đục này tốt hơn. Ngoài ra cũng cám ơn ngươi một năm qua giúp ta chiếu cố tiểu Vũ!” Thượng Quan Nghệ cũng không quay đầu lại đi ra từ đường.
Tiểu Vũ? Theo hắn biết, trên đời này ngoại trừ hoàng thượng, chỉ có một người sẽ gọi thái tử là tiểu Vũ. “Lăng Tiêu, Nghệ thân vương kia rốt cuộc là ai!” Chu Sùng Văn hỏi Lý Lăng Tiêu.
“Nếu như ta đoán không sai, hắn chính là ‘Nghệ Bảo Bối’ kia bị chúng ta đưa đi!”
“Cái gì!” Chu Sùng Văn kinh hãi, vội vàng đuổi theo.
***
Thượng Quan Nghệ tắm rửa xong, hạ thân chỉ quấn một cái khăn, hát khẽ tiểu khúc nằm ở trên giường, mở ra thư Minh Hi để lại cho mình. “Kháo! Đây là cái gì!” Thượng Quan Nghệ tức giận xé nát thư. Hổn đản này vậy mà lại đưa cho hắn một cây tiểu đao, còn cặn kẽ giảng giải cách dùng đao. “Minh Hi ngươi là một tên vương bát đản!” Thượng Quan Nghệ kêu gào. Lại nói cái gì là để cho hắn rạch ra ‘nơi nào đó’sử dụng, có lầm hay không. Quỳ gối trên long sàng, nhìn tiểu đao chửi mắng.
Triển Đình Hiển từ phòng tắm đi ra, đã thấy Thượng Quan Nghệ không có mặc y phục quỳ gối trên giường, nhất thời miệng khô lưỡi khô. Từ sau sự kiện trong phòng tắm ngày đó, hắn vẫn không có dùng bất kỳ hành động nào với Bảo Bối, lời Minh Hi nói với mình, hắn đương nhiên còn nhớ. Thân thể của Bảo Bối không thích hợp ở mặt dưới, hắn cũng không đành nhìn dáng vẻ thống khổ của Bảo Bối. Kỳ thực hắn cũng nghĩ tới mình ở mặt dưới, nhưng…chung quy bọn họ hiện tại tuy rằng mỗi đêm đều ôm nhau ngủ chung, nhưng cũng chỉ là đơn thuần ngủ. Kỳ thật bọn họ cũng đều biết đối phương khó xử, chẳng qua là ai cũng không có đem chuyện lúng túng này vạch trần ra.
“Ta nghe nói ngươi một chưởng đánh gãy xương sườn Sùng Văn.” Thấy Thượng Quan Nghệ ném một vật xuống giường, tức giận nằm ở trên giường, Triển Đình Hiển đi tới.
“Ân, ai bảo hắn động thủ trước!” Thượng Quan Nghệ lăn đến trong lòng ngực Triển Đình Hiển. “Nói cái gì ta tiếp cận ngươi có dụng ý khác. Sau đó ta cũng rất nghiêm túc nói cho hắn biết, ta tiếp cận ngươi thật ra là vì nuốt trọn giang sơn Khánh Nguyên, kết quả hắn liền liều mạng xông lại.” Ngón tay vẽ vòng tròn ở trên ngực Triển Đình Hiển.
“Ngươi a!” Triển Đình Hiển che ở ‘móng vuốt’ chân lửa, hôn một cái. “Ngươi không có việc gì kích động hắn làm chi?”
“Thấy hắn hảo ngoạn a!” Thượng Quan Nghệ cười ha ha.
“Vậy đây là cái gì?” Lắc lư tiểu đao nhặt trên mặt đất.
Thượng Quan Nghệ đem đầu đặt ở lòng ngực Triển Đình Hiển, cọ cọ nói: “Đừng nhắc đến Minh Hi tên vương bát đản kia! Hắn nói đích thực không thể, ngươi sẽ dùng đao này cắt một đao ở phía sau của ta, dù sao hắn cũng là không yên lòng!” Thấy Triển Đình Hiển không có lên tiếng, Thượng Quan Nghệ ngẩng đầu lên. “Cơ thể ta làm cho ngươi rất khó khăn sao?”
“Không thể nào!” Triển Đình Hiển đem cây đao vứt xuống đất, ôm lấy Thượng Quan Nghệ hỏi: “Bảo Bối muốn không?” Nếu như chỉ có một phương pháp này, vậy hắn tình nguyện ở mặt dưới.
“Ta không có vấn đề!” Thượng Quan Nghệ lắc đầu. “Ngươi không cần miễn cưỡng, nếu như ngươi không muốn ở mặt dưới, ta cũng có thể!” Ôm eo Triển Đình Hiển. “Bất quá ngươi không thể làm ta đau, nếu không ta một cước đạp ngươi xuống!” Kéo cái khăn ở hạ thân xuống, kéo Triển Đình Hiển đến trên người mình. “Ta đối với loại chuyện này không chấp nhất!” Hôn miệng Triển Đình Hiển.
Dây dưa hồi lâu, Triển Đình Hiển ngậm liếm lỗ tai Thượng Quan Nghệ nhiều lần, hai tay cũng không ngừng vuốt ve. Thượng Quan Nghệ cũng không có nhàn rỗi, đưa ra hai tay không, xé rách y phục trên người Triển Đình Hiển.
Cổ, ngực, tiểu phúc, thẳng hôn đến sườn trong bắp đùi, một tay đi lại trên phân thân của Thượng Quan Nghệ, một tay hướng phía sau tìm kiếm. Ngón tay ở ngoài động nhẹ nhàng tễ ấn mấy cái, đang thử đưa vào một ngón tay thì ngừng lại. Nhìn người dưới thân âm thầm nắm chặt sàng đan, Triển Đình Hiển cúi đầu xuống, xoay người một cái, để Thượng Quan Nghệ đặt ở trên người mình. “Bảo Bối, hay là ngươi tới đi!” Nâng mặt Thượng Quan Nghệ lên.
“A?” Thượng Quan Nghệ trợn to hai mắt nhìn Triển Đình Hiển, dường như không có nghe thấy lời nói vừa nãy.
“Ngươi tới!”
“Nhưng…ngươi…” Hắn là thế nào cũng không sao cả, nhưng người này…
Triển Đình Hiển hôn lên môi Thượng Quan Nghệ. “Không sao, nếu như là Bảo Bối, ta không ngại! Cho nên ngươi tới!” Bàn tay lướt qua tóc dài của Thượng Quan Nghệ. “Đang nghĩ cái gì?” Vỗ vỗ người đem mặt vùi ở ngực mình bất động.
“Đang nghĩ những nam sủng hầu hạ ta trước đây.” Thượng Quan Nghệ thành thật nói.
“Cái gì!” Triển Đình Hiển nhất thời tức giận xanh mặt, vừa muốn đưa ra giáo huấn Thượng Quan Nghệ, chỉ thấy người này trượt tới giữa hai chân mình, mở miệng đem dục vọng cao vút của mình ngậm xuống. “Bảo Bối!” Triển Đình Hiển kinh hô. Khẩu giao hắn cũng không xa lạ, những thị quân kia cũng thường dùng cái này lấy lòng mình, nhưng hắn không nghĩ tới Bảo Bối sẽ quỳ ở giữa hai chân mình.
Nhớ tới cách thức nam sủng hầu hạ mình trước đây, Thượng Quan Nghệ dùng đầu lưỡi đảo quanh ở lĩnh khẩu của Triển Đình Hiển, tay cũng quanh quẩn ở hai khỏa tiểu cầu.
“Ân…ách…” Triển Đình Hiển nhấc Thượng Quan Nghệ lên, hung hăng hôn, đem dịch thể màu trắng phun vào người Thượng Quan Nghệ.
“Thoải mái chứ? Ta lại là lần đầu tiên làm như vậy!” Nháy nháy mắt. Kéo qua cái gối đệm ở dưới thắt lưng Triển Đình Hiển, Thượng Quan Nghệ lấy ra đặc chế nhuận hoạt cao (thuốc bôi trơn), nhẹ nhàng bôi ở xung quanh tiểu huyệt của Triển Đình Hiển, tăng thêm lực ngón tay, từ từ chen vào.
“Ân…” Triển Đình Hiển hơi ngẩng đầu khi đầu ngón tay Thượng Quan Nghệ tiến vào mình.
Thượng Quan Nghệ thấy người dưới thân đã thích ứng, lại đưa vào thêm một ngón tay, sau đó thêm đến ba ngón. Ba ngón tay của Thượng Quan Nghệ ở địa phương mê người chậm rãi ra vào, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“A…ách…ân ân…” Hô hấp của Triển Đình Hiển càng lúc càng gấp rút, đỉnh phân thân chảy ra giọt nước cũng càng ngày càng nhiều.
“Ngươi chuẩn bị cho tốt, ta tiến vào ngay!” Đem tay Triển Đình Hiển nắm sàng đan kéo đến trên người mình.
“Ân…” Ngón tay ra vào trong cơ thể mình khiến cho ngữ điệu của hắn có chút bất ổn. “Ha…được.” Thanh âm có chút khàn khàn, có chút kiềm chế, còn có chút mị hoặc.
Rút ngón tay ra, nâng cái mông Triển Đình Hiển lên, đối diện với mật huyệt khép mở, cẩn thận đem dục vọng của mình đưa vào trong.
“Ân…Bảo Bối…” Kéo thân thể Thượng Quan Nghệ gần kề, Triển Đình Hiển ôm chặt lấy.
“Ân ân…ân…ngô ngô ngô…” Bởi vì tay của Thượng Quan Nghệ di chuyển, Triển Đình Hiển kêu lên.
Thượng Quan Nghệ ôm sát thắt lưng Triển Đình Hiển, càng thêm dùng sức luật động trước sau. Rút ra một tay chụp vào dục vọng cao chót vót của Triển Đình Hiển chơi đùa.
“Ân…” Kích thích dưới thân khiến cho Triển Đình Hiển sa vào điên cuồng. “Ân…ân…a a…” Thuận theo va chạm của Thượng Quan Nghệ, Triển Đình Hiển cảm thấy hỏa nhiệt bên trong hạ thể càng ngày càng nóng, nóng lòng tìm một lối ra phát tiết ra ngoài.
“Hiển…chúng ta cùng nhau…” Dừng động tác trên tay, Thượng Quan Nghệ nằm ở trên người Triển Đình Hiển, sau đó đột nhiên gia tăng biên độ và sức lực luật động, “Ân…a…” Triển Đình Hiển ôm chặt tay Thượng Quan Nghệ, trong yết hầu phát ra tiếng kêu khẽ. Ở trong nháy mắt mình phải phun trào, Thượng Quan Nghệ nhanh chóng rút ra từ trong thân thể Triển Đình Hiển. Tăng tốc động tác trên tay, làm cho dục vọng của Triển Đình Hiển hoàn toàn phóng thích ra ngoài.
Thượng Quan Nghệ nhân lúc Triển Đình Hiển không chú ý len lén đem chân khí của mình chuyển vào trong cơ thể người dưới thân, giúp hắn giảm bớt mệt mỏi.