Triển Đình Hiển uống hết rượu trong chén, lại rót cho mình một chén. “Hắn trở về Viêm Hoa rồi.”
“Ngươi sao không đi cùng hắn?” Lý Lăng Tiêu cười hỏi. “Các ngươi không phải là như hình với bóng sao?”
Triển Đình Hiển nhìn Lý Lăng Tiêu cười đau khổ nói: “Ngươi đây không phải là biết rõ còn hỏi sao. Chúng ta cãi nhau, hay là mọi người vừa vặn có thể thừa dịp yên tĩnh một đoạn thời gian, khi đó chúng ta đều quá kích động!”
Cãi nhau? Hắn còn tưởng rằng hai người này vĩnh viễn sẽ không có tranh cãi chứ! “Vì cái gì?” Tò mò hỏi.
“Không có đại sự gì!” Triển Đình Hiển cười cười. “Hắn cho ta cảm giác tựa như gió, vĩnh viễn cũng không bắt được, ta lúc nào cũng lo lắng có một ngày sẽ không thấy hắn, ly khai ta!”
“Ngươi có đem những lời này nói cho hắn biết không?”
Triển Đình Hiển lắc đầu, “Ta làm sao nói với hắn, ta không muốn hắn lại phiền lòng vì một chút chuyện nhỏ như vậy.” Nếu như có thể, hắn thậm chí muốn đem mình và Bảo Bối cột chung một chỗ.
“Đình Hiển!” Lý Lăng Tiêu nhìn về phía Triển Đình Hiển. “Ngươi không cảm thấy có đôi khi các ngươi ở chung với nhau quá cẩn thận sao? Vô luận là ngươi đối với Nghệ thân vương, hay là Nghệ thân vương đối với ngươi. Bình thường hai người tốt vô cùng, nhưng vừa gặp phải chuyện, hai ngươi song phương liền trở nên cẩn thận. Kỳ thực lần này các ngươi cãi nhau cũng không sai, việc ấy không có khách khí như vậy!” Vỗ vỗ Triển Đình Hiển.
Nghe lý Lăng Tiêu nói, Triển Đình Hiển nở nụ cười. “Ngươi một người cô đơn, học ở đâu những thứ này!”
“Có một số chuyện ta đây một người ngoài cuộc nhìn rõ ràng hơn!”
“Đúng rồi, bọn họ đi thăm thúc phụ ngươi chưa?” Triển Đình Hiển nhớ tới Bạch Yên và Tiêu Ti Ninh tiến cung.
Lý Lăng Tiêu gật đầu. “Đi rồi, thúc phụ bảo Bạch Yên trở về Lý gia, đổi lại tên lúc đầu, thế nhưng bị cự tuyệt. Vì vậy thúc phụ đã nói vài câu nặng lời, không nghĩ tới Tiêu cung chủ kia bên cạnh hắn lập tức nổi giận.” Lý Lăng Tiêu cười to. “Nhìn ra được hắn rất thương yêu Bạch Yên.”
“Vậy ngươi đây ‘Trấn Quốc hầu’ tân nhậm định xử lý thế nào?” Triển Đình Hiển cười hỏi.
“Này chưa cần xử lý, vô luận hắn gọi là gì, cũng là người của Lý gia, cũng là đường đệ của ta. Ta nói cho hắn biết, nếu như ở đó trôi qua không tốt, thì quay về.” Lý Lăng Tiêu bỏ chén trong tay xuống. “Bất quá, thật đúng là có một chuyện phải có ngươi tới làm chủ!”
“Nói một chút xem!”
“Bọn họ muốn đón trưởng công chúa đi, để cho công chúa ở cùng bọn họ! Cái này ta không thể làm chủ được, cho nên ta bảo bọn họ chờ tin tức, đây không phải là ta tiến cung tới tìm ngươi!”
Triển Đình Hiển suy nghĩ một chút, hỏi: “Bọn họ khi nào thì đi?”
“Ba ngày sau!”
“Vậy được, ta cho bọn họn chuẩn bị một chút, ba ngày sau ta bảo thị vệ tiễn cô cô xuất cung!”
“Vậy ta trở về nói cho bọn họ biết!”
…
Thượng Quan Nghệ chọc chọc đầu, Thượng Quan Nghệ nhìn Uyển Tường miệng sắp toét đến mang tai, thở dài một hơi. Cười đến nỗi thành bộ dáng ngu ngốc sao? Không phải là vinh dự làm cha, nhìn hắn vui mừng a. Thở dài một hơi, nằm ở trên bàn. Kỳ thực bây giờ ngẫm lại, bọn họ cãi nhau vậy có lẽ thật đúng là không có ý nghĩa. Không phải là một quan danh ‘hoàng hậu’ sao, có cái gì a!
“Làm gì một người ngồi ở đây?” Uyển Tường đem nữ nhi giao cho cung nữ, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Nghệ. “Bạn đời kia của nhà ngươi sao không cùng tới? Thế nào không làm tiểu điểu cùng nhau bay!”
“Đi qua một bên!” Thượng Quan Nghệ đẩy ra Uyển Tường. “Cái gì tiểu điểu cùng nhau bay, phải gọi là ‘bỉ dực song phi’ có được hay không! Nhìn điểm học vấn này của ngươi, đi ra ngoài cũng đừng nói có quen biết ta!” Vẻ mặt khinh bỉ. “Đã làm cha người ta rồi, còn không có một hành vi đứng đắn! Nhạc Nhạc thế nào? Không sao chứ, vết thương khép lại rồi sao.”
Tốt, làm sao không tốt, hiện tại trừ ăn chính là ngủ, một chút cũng không nhìn ra có chuyện! Nói nữ nhân này thật không phải là thứ không có tim không có phổi, choáng váng là ưỡn cái bụng chín tháng, đứng ở đó ‘ý dâm’ hai tiểu hài tử. “Tốt lắm, chỗ mổ trên bụng cũng khép miệng rất tốt.”
“Nói lão bà của ngươi rốt cuộc là vì sao sinh non?” Thượng Quan Nghệ nhíu mày. Hoàng hảo đại tỷ tới Viêm Hoa trước một tháng, bằng không thế nào cũng phải gặp chuyện không hay!
Uyển Tường vẻ mặt không được tự nhiên nhìn về phía Thượng Quan Nghệ, “Nàng ngày đó đi qua của phòng, vừa lúc nhìn thấy Đan Ni Nhĩ ôm nhi tử của ngươi đang ngủ, bệnh cũ tái phát, liền chạy tới bên giường chảy nước miếng ảo tưởng ‘tình cảnh’ hai tiểu quỷ sau khi lớn lên.” Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘tình cảnh’. “Kết quả bị tê chân, liền bị ngã!”
Thượng Quan Nghệ nghe Uyển Tường nói xong, tràn đầy đồng cảm nhìn Uyển Tường. “Ngươi thật là…thật là đáng thương…”
“Ngươi hiểu là tốt rồi!” Uyển Tường nắm tay Thượng Quan Nghệ lên. “Đúng rồi, ngươi và người kia của ngươi ở chung với nhau thế nào?” Thấy Thượng Quan Nghệ lại nằm trở lại trên bàn, Uyển Tường cười nói: “Cãi nhau?”
“Ân!” Thượng Quan Nghệ hừ một tiếng.
“Chẳng lẽ ngươi làm cho người ta thật không có cảm giác an toàn sao?” Uyển Tường cười nói.
Thượng Quan Nghệ sửng sốt một chút, “Có ý gì?”
“Nghệ, hai người ở chung một chỗ tâm nguyện là ở thổ lộ tình cảm, có nhiều lúc có mấy lời hay nhất để nói ra, không nên để ở trong lòng, để cho đối phương đoán mò.” Đem tay khoác lên trên cổ Thượng Quan Nghệ, nói tiếp: “Ngươi biết khuyết điểm lớn nhất của ngươi là cái gì? Chính là có chuyện không bao giờ nói, điều này sẽ làm cho người bên cạnh ngươi cho rằng ngươi giống như không tín nhiệm hắn!”
“Phải không?” Thượng Quan Nghệ nghi hoặc gãi gãi đầu.
“Ngươi người này tựa như gió, khiến cho người ta nắm bắt không chắc. Ta cũng có chút bội phục hắn, cũng sẽ bao dung ngươi như thế, hắn cũng không sợ suốt ngày lo lắng đề phòng làm cho mình mệt mỏi bất kể thế nào!”
“Vậy hắn làm gì không nói cho ta biết!” Thượng Quan Nghệ đứng lên.
“Đoán chừng giống như lý do ngươi không nói, sợ cho ngươi áp lực chăng?”
Cái gì chứ, lo lắng thì cứ nói thẳng đi! Thượng Quan Nghệ dẩu môi đi ra ngoài.
“Ngươi đi làm gì?”
“Về Khánh Nguyên!” Thượng Quan Nghệ lao ra phòng.
***
Thử vài lần cũng không đè nén được phiền não trong lòng, Triển Đình Hiển vứt bỏ quyển sách trong tay. Thậm chí từ ngày đó Bảo Bối ly khai mình đi Viêm Hoa đã hơn nửa tháng, trong đoạn thời gian này tin tức gì cũng không có truyền tới, Bảo Bối hiện tại làm cái gì? Hắn có phải là vẫn còn tức giận hay không? Triển Đình Hiển bây giờ vô cùng hối hận tại sao ngày đó mình phát cáu, vì sao không cùng Thượng Quan Nghệ đi Viêm Hoa.
Triển Đình Hiển tâm phiền ý loạn đang định ở trong viện tử hống một chút gió mát, để cho mình thanh tĩnh một chút, lại ngửi thấy được một mùi hương lạ bay vào tẩm cung. Đón lấy một cái chân đẹp dường như đã từng quen thuộc duỗi vào. “Này, thân ái! Đêm nay rãnh sao?” Cùng với một giọng nói gợi cảm vang lên, một đôi tay ngọc cũng duỗi vào, đồng thời từ từ vén lên quần dài màu đỏ mỏng dính trong suốt lên đùi, chân đẹp như ẩn như hiện, đón lấy bờ vai nửa lộ ra bên ngoài cũng từ ngoài cửa di chuyển đi vào.
“Bảo Bối!” Triển Đình Hiển giật mình nhìn Thượng Quan Nghệ xỏa tóc dài, mặc y phục mê người, làm động tác liêu nhân, đầu óc nhất thời ngừng hoạt động. “Ngươi…ngươi…trở về…khi nào…”
Thượng Quan Nghệ lộ ra mỉm cười mê người, nhảy lên bàn, bày ra một tư thế khiến người khác ‘nhiệt huyết sôi trào’, đưa tay sờ lên mặt Triển Đình Hiển. “Ta vừa mới trở về, ăn cơm, tắm rửa, lại thuận tiện chọn bộ y phục, đây không phải là tới thăm ngươi sao!” Hôn lên môi Triển Đình Hiển. “Có nhớ ta hay không?” Vẽ vòng tròn ở trước ngực Triển Đình Hiển.
“Có!” Nắm lấy tay ở trước ngực, đem người kéo đến trong lòng. “Bảo Bối, thật xin lỗi, ta ngày đó không nên…”
“Suỵt! Chúng ta hôm nay không nói chuyện này!” Lại lần nữa hôn lên miệng Triển Đình Hiển, cũng đem hai chân quấn ở trên thắt lưng người trước mặt. “Ở đây? Hay là trên giường?” Mị hoặc hỏi.
“Ngươi tên yêu tinh!” Triển Đình Hiển hung hăng cắn miệng Thượng Quan Nghệ, đem cả người ôm ném tới trên giường, lập tức nhào tới. “Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?” Nhìn người dưới thân không ngừng khiêu khích mình, xé rách y phục hỏi.
“Ngươi nói đi!” Đưa tay thăm dò phân thân Triển Đình Hiển đã sớm cứng lên. “Như thế ngươi có thể sẽ có cảm giác an toàn hay không, không sợ ta sẽ biến mất bất cứ lúc nào?” Cười kéo tay Triển Đình Hiển, hướng phía sau mình tìm tòi.
Triển Đình Hiển cả kinh, vội vàng thu hồi tay của mình. “Không được, ngươi sẽ bị thương!” Mặc dù thân thể là không kịp chờ đợi nghĩ muốn Bảo Bối, nhưng lý trí lại luôn luôn nhắc nhở mình.
Thượng Quan Nghệ đưa tay ôm lấy cổ Triển Đình Hiển, cười nói: “Không sao, ta hướng cha đòi thuốc.” Đem một cái hộp nhỏ đưa cho Triển Đình Hiển. “Hắn nói chỉ cần ngươi làm tốt công tác chuẩn bị và cẩn thận một chút là tốt rồi. Bất quá ta cũng nói trước, nếu như ngươi làm ta đau, ta liền đạp ngươi xuống giường!” Ngậm tai Triển Đình Hiển.
Vậy còn chờ gì! Triển Đình Hiển hai ba cái cởi sạch y phục của mình, kéo xuống sa mỏng trên người Thượng Quan Nghệ, gặm cắn.
“Ân…nhẹ một chút…” Thượng Quan Nghệ vỗ vỗ người ở trên người mình lưu lại chuỗi chuỗi hôn ngân.
Triển Đình Hiển hiện tại đâu có nghe thấy Thượng Quan Nghệ nói, nhấm nháp ngực xong, lại đem Thượng Quan Nghệ lật lại, đem tóc dài vén qua một bên, cúi đầu vừa tỉ mĩ thưởng thức, ngón tay lại liên tục ở trên đầu phân thân của Thượng Quan Nghệ tỉ mĩ từ từ cọ sát vẽ vòng. “Thoải mái không?” Kề sát tai Thượng Quan Nghệ hỏi.
“Ân…hả…” Thượng Quan Nghệ ngẩng đầu lên, bản năng cong người, rên rỉ nói.
Triển Đình Hiển thấy dáng vẻ Thượng Quan Nghệ động tình, đem người lật trở lại, cúi đầu ngậm lên phân thân Thượng Quan Nghệ.
“A ~~~” Dục vọng đột nhiên bị ngậm vào, Thượng Quan Nghệ hét to một tiếng, sau đó hơi thở tăng nhanh khi Triển Đình Hiển tỉ mĩ liếm trở nên dồn dập, tiếng kêu cũng dần dần vang dội.
“Nghĩ muốn ta sao?” Triển Đình Hiển cười nói.
“Ân…muốn…”
Nghe được trả lời, Triển Đình Hiển lấy ra dược cao bôi lên ngón tay, hướng phía sau thượng Quan Nghệ tìm kiếm.
“Đợi một chút!” Thượng Quan Nghệ kéo tay Triển Đình Hiển lại. “Ta hiện tại cần dũng khí, để ta hít thở sâu!” Đem đầu quay qua một bên, bắt đầu tự mình thôi miên. “Được rồi, tiếp tục!” Nhìn về phía Triển Đình Hiển.
Nhưng khi Triển Đình Hiển lại lần nữa chuẩn bị đem tay thả vào, Thượng Quan Nghệ lần nữa hô ngừng. “Đợi đã, dũng khí của ta chưa có!” Bắt đầu tự thôi miên mình. “Được rồi!”
Triển Đình Hiển chịu đựng hạ thân đau buốt, mồ hôi trên đầu nhỏ giọt xuống. “Ngươi rốt cuộc có được hay không!” Hỏi người dưới thân phản phản phục phục (tráo trở, hay thay đổi) hơn mấy lần.
Thượng Quan Nghệ đáng thương hề hề nhìn Triển Đình Hiển, cẩn thận hỏi: “Hôm khác thử lại có được hay không!”
Triển Đình Hiển tức khắc gân xanh bạo lồi, mình nhẫn thành cái bộ dáng này, đổi lấy chính là một câu ‘hôm khác thử lại’! “Thượng Quan Nghệ, ngươi một chút cũng không đáng được đồng tình.” Một cái nhấc hai chân Thượng Quan Nghệ lên trực tiếp đem ngón tay bôi dược cao cắm vào!
“A…” Tiến nhập không hề báo trước, Thượng Quan Nghệ đau đến mặt không còn chút máu. “Triển Đình Hiển, ngươi tên cầm thú!” Quơ lấy cái gối ném qua.
“Ta là cầm thú! Thượng Quan Nghệ ngươi có lương tâm hay không!” Biết hắn hiện tại có bao nhiêu thống khổ sao! Chuyển tay một cái, để Thượng Quan Nghệ quỳ sấp trên giường. “Vậy hôm nay ta sẽ để cho ngươi biết một chút cái gì là cầm thú!” Lại thấy khi ngón tay thứ hai cắm vào, một chân Thượng Quan Nghệ đạp qua, thừa lúc Triển Đình Hiển ngăn lại, lập tức xoay người nhào qua, kết quả hai người đánh nhau ngay ở trên giường.
“Triển Đình Hiển nếu như ngươi dám đem thứ kia tiến vào, ta liền thiến ngươi!”
“Thượng Quan Nghệ ngươi hôm nay không phải là chờ được ta thượng sao!”
“Phi, ta là thấy ngươi đáng thương!”
“Còn không biết ai đáng thương đâu!”
“Ngươi…ngươi thả ta ra…đem ngón tay lấy ra đi…”
“Thành thật một chút, ngươi dám đạp ta…ta cho ngươi ngày mai không xuống giường được…”
“Còn không biết ai không xuống giường được đâu!”
“Vậy ngươi thử xem!”
“Thử thì thử!”
Câu Thượng Quan Nghệ hay nói, đêm ~ còn dài mà!
***Chính văn hoàn***