Người này, cần phải xem bản thân hắn trước đi, vừa rồi nguy hiểm như vậy. “Lời này là ta phải hỏi…cẩn thận!” Triển Đình Hiển kinh hô một tiếng, đẩy Thượng Quan Nghệ ra, bắt được ám tiễn từ xa bắn tới, nhưng lại vì xung lực kéo ra khỏi vách núi.
“Hoàng thượng!”
“Hàn Triệt, đón lấy!” Đem Triển Minh Vũ ném cho Hàn Triệt, Thượng Quan Nghệ nhào ra, nắm chặt tay Triển Đình Hiển, hai người cùng nhau rơi xuống. Trong nháy mắt rơi xuống tự do, Thượng Quan Nghệ mắt lộ ra hàn quang nhìn chằm chằm hướng ám tiễn bắn tới.
“Bệ…bệ hạ…” Làm cho người núp ở xa run lên. “Hắn hình như…”
“Sợ cái gì!” Đem cung tên trong tay giao ra. “Vách đá vạn trượng té xuống bọn họ còn có thể sống!” Hàn đế ta xem ngươi làm sao trở về giao phó. “Đi!” Mang theo thuộc hạ rời khỏi.
…
“Nắm chặt ta, đừng buông tay!” Thượng Quan Nghệ móc ra chủy thủ trong ngực, gắng sức cắm vào nham thạch. Trọng lượng của hai người cùng với xung lực rơi xuống làm cho chủy thủ cắm vào đó và nham thạch ma sát ra tia lửa mạnh mẽ, cho đến khi trượt xuống mười mấy thước, mới ngừng lại được. “Hô!” Thượng Quan Nghệ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi thế nào?” Triển Đình Hiển lo lắng hỏi. Mới vừa rồi gánh vác có bao lớn, hắn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. “Tay của ngươi không sao chứ? Có nghiêm trọng không!”
Thượng Quan Nghệ nhìn máu dọc theo tay phải nắm chủy thủ chảy xuống, bất đắc dĩ cười cười. “Loại thời điểm này ta cũng không cần phải lừa ngươi, tay phải của ta không có cảm giác nữa, không biết còn có thể treo bao lâu!” Hiện tại còn có thể nắm được hoàn toàn là bởi vì kích thích bản năng sinh tồn.
“Ngươi buông tay đi!” Triển Đình Hiển bình tĩnh nói. “Tin là với khinh công của ngươi nhất định có thể đi lên, làm như thế trong chúng ta còn có thể sống một người, nếu không đều phải chết.” Chính mình hoàn toàn không nghĩ tới người này sẽ cùng hắn nhảy xuống, kéo tay mình thật chặt không buông.
Thượng Quan Nghệ không phản ứng với Triển Đình Hiển không ngừng khuyên mình buông tay. Chỉ là cười nói: “Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, nếu mà ngươi một mực phải hô là ‘đừng buông tay!’, ta nhất định đạp ngươi đi xuống, tự mình đi lên! Nhưng hiện tại ngươi một mực bảo ta buông tay, ta sao không biết thẹn! Hơn nữa…” Cúi đầu nhìn Triển Đình Hiển, “Tay trái ta kéo ngươi cũng sớm không cảm giác rồi, cho dù ta nới lỏng tay, cũng không thể đi lên, xem ra chúng ta thật là phải chết cùng chỗ này.”
“Ngươi vì sao nhảy xuống cùng với ta!” Triển Đình hiển hỏi Thượng Quan Nghệ.
Nhưng Thượng Quan Nghệ hỏi ngược lại. “Vậy thì tại sao ngươi giúp ta tiếp nhận ám tiễn kia?”
“Muốn nhận thì nhận thôi!”
“Vậy ta chính là muốn nhảy liền nhảy!”
“Ha ha ha ~~~~” Hai người đồng thời cười rộ lên.
“Ngươi nói chúng ta là phải rơi xuống, hay là treo ở đây chết đói?” Thượng Quan Nghệ có nhiều húng thú hỏi.
“Ngươi muốn chết như thế nào?” Triển Đình Hiển cười nói.
“Đương nhiên là chết đẹp một chút rồi, bất quá hiện tại không quá khả năng!”
Trong lòng hai người kỳ thực đều biết, lúc này bọn họ thật là không có hy vọng gì, vì vậy đều an tĩnh lại không nói lời nào. Không biết qua bao lâu, Thượng Quan Nghệ không cam lòng đạp nham thạch một cước, mắng: “Nếu như lão tử cứ như vậy chết đi không phải là để cho bọn họ chế nhạo cả đời, ta…” Đột nhiên im miệng nhìn tảng đá rơi xuống, hắn vừa vặn nghe thấy…
“Uy, ta đếm một hai ba, ngươi liền ném tảng đá đi xuống!”
“Làm gì?” Triển Đình Hiển nghi hoặc.
“Nhìn xem có phải là ông trời cho chúng ta một cơ hội!” Hy vọng là vừa rồi hắn không nghe lầm.
“Được, ngươi đếm đi!”
Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại, tập trung tinh thần đếm: “Một, hai, ba!” Khi Triển Đình Hiển ném tảng đá rơi xuống Thượng Quan Nghệ nghe thấy phát ra tiếng động.
“Ném lại một lần nữa!” Nhắm mắt lắng nghe, sau đó cao hứng mở mắt ra. “Thật tốt quá, xem ra chúng ta thật sự mệnh chưa tận! Phía dưới có nước, cho dù không phải sông cũng là hồ, thế nào cược một ván chứ! Sống chết giao cho ông trời quyết định!”
Triển Đình Hiển ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Nghệ một hồi, cười khiến cho Thượng Quan Nghệ tim đập nhanh.
Nhìn tay mình không có cảm giác, Thượng Quan Nghệ nói: “Đến lúc đó ngươi cứ buông tay đi, bộ dáng ta như vậy cũng chỉ có thể kéo theo ngươi chìm xuống…”
“Ngươi bây giờ lại nói lời ngốc nghếch!” Triển Đình Hiển gắng sức cầm tay không còn cảm giác của Thượng Quan Nghệ. “Ngươi không có buông tay ta ra, ta cũng sẽ buông tay ngươi ra!”
Thượng Quan Nghệ nhìn Triển Đình Hiển, nhắm mắt lại, buông ra tay phải cầm chủy thủ. “Phó thác cho ông trời đi!” Cùng rơi xuống với Triển Đình Hiển.
…
“Rào!” Một tiếng, Triển Đình Hiển từ dưới đáy hồ ngoi lên, hít sâu một hơi không khí thật lâu, gắng sức kẹp lấy Thượng Quan Nghệ, bơi vào bờ. Không nghĩ tới dưới này thật sự có một cái đầm nước, xem ra bọn họ mệnh chưa tận. Bơi tới bờ gắng sức đưa Thượng Quan Nghệ lên, sau đó tự mình cố sức bò lên bờ, Triển Đình Hiển kiệt sức ngã ở bên bờ.
Triển Đình Hiển đang hôn mê bị từng tiếng kêu rên đánh thức. Mở mắt ra theo âm thanh nhìn lại, lại phát hiện người cùng mình rơi xuống đang thống khổ lăn trên mặt đất. Triển Đình Hiển lảo đảo lắc lư đứng lên, cố sức đi tới bên người Thượng Quan Nghệ. “Ngươi làm sao vậy, nói cho ta biết!” Kinh hoảng nhìn người đau đến sắc mặt tái nhợt.
Lúc này Thượng Quan Nghệ đã hoàn toàn nói không ra lời. Ban đầu hắn là muốn khôi phục lại chiều cao vốn có, phải bỏ chiếc vòng nối trên cánh tay, để tìm một chỗ qua đêm. Nhưng mà ai nghĩ được chẳng những chiều cao không khôi phục được, khớp xương toàn thân lại truyền tới hàng loạt đau nhức, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
“Đau…” Thượng Quan Nghệ co lại thành một đoàn. Không chỉ đau, hắn còn cảm giác được rõ ràng trong mối nối xương có hàn khí tuôn ra. Run lên!
Triển Đình Hiển ôm lấy Thượng Quan Nghệ đi nhanh đến một sơn động nhỏ ấm bên bờ đầm. Nhanh chóng cởi y phục ướt của hai người xuống, đem người ôm chặt chẽ vào trong lòng ngực, đem chân khí chuyển qua. “Không sao, không sao! Một hồi sẽ không đau!” Không ngừng dỗ, mãi cho đến người trong lòng an tĩnh lại,vùi ở trong ngực mình, Triển Đình Hiển mới yên tâm khép mắt lại, ôm chặt người trong lòng té xỉu trên đất.
Sáng sớm một tia nắng chiếu vào, chiếu lên gương mặt Thượng Quan Nghệ. Ngọa ngoạy ngồi dậy, mơ màng nhìn người hôn mê ôm chặt thắt lưng mình, phản ứng kịp Thượng Quan Nghệ vội vàng cầm cổ tay Triển Đình Hiển lên bắt mạch, phát hiện là mệt mỏi quá độ mới yên lòng. Nhìn vẻ mặt ngủ của Triển Đình Hiển, Thượng Quan Nghệ bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua lúc mình bị lạnh khủng khiếp, có một dòng ấm áp chảy vào trong cơ thể mình, vì hắn trấn áp hàn khí trong cơ thể. “Thật là một đứa ngốc, chúng ta không quen thân, vậy mà vì ta hao tổn nội lực.”
Cầm lên kiếm trên mặt đất, đi tới bên tường, dùng sức ma sát ra một tia lửa, nhóm lửa. Dùng chỉ có một ta có thể động đem Triển Đình Hiển kéo đến bên đống lửa, Thượng Quan Nghệ mới bắt đầu vận công trị thương.
Đến khi Triển Đình Hiển tỉnh lại đã là chạng vạng tối, thấy y phục trên người đã hong khô.Trên đống lửa còn có cá nướng, Triển Đình Hiển cười ngồi dậy.
“Ngươi đã tỉnh!” Thượng Quan Nghệ dùng lá cây dựng nước sạch đi vào, đưa cho Triển Đình Hiển. “Khát nước không, uống đi!” Sau đó ngồi xuống một bên, cầm lấy cá trên đống lửa.
“Cám ơn!” Triển Đình Hiển tiếp nhận cá nướng Thượng Quan Nghệ đưa tới. “Chúng ta ở đây bao lâu rồi?” Phía trên một mảnh đại loạn đi.
“Ba ngày!” Ngồi bên cạnh Triển Đình Hiển.
“Không biết bên ngoài thế nào…” Triển Đình Hiển ăn cá nói.
Thượng Quan Nghệ đấm đấm chân nhức mỏi nói: “Nếu như Hàn Triệt không có giết hết người trong hoàng cung, thì nhất định sẽ có người đến cứu chúng ta!” Toàn thân thật là mệt mỏi a! Thương Quan Nghệ lê thắt lưng.
“Cái gì?” Triển Đình Hiển trợn to hai mắt.
Kinh ngạc, Thượng Quan Nghệ liếc Triển Đình Hiển một cái. “Ta nói là ‘nếu như’. Lần này chúng ta rơi xuống sườn núi, Khánh Nguyên nhất định sẽ có người hướng mũi nhọn chỉa về phía Hàn Triệt không bị thương chút nào. Mà Hàn Triệt nhà chúng ta lại hận nhất người khác mạnh bạo với hắn, cho nên…ngươi biết đấy!” Thượng Quan Nghệ khoanh tay. “Hy vọng ngươi còn có khả năng gây chấn động, đừng để cho những ‘tên tiểu nhân nhảy nhót’ thêm phiền phức. Hàn Triệt nếu như điên lên, cũng không thể dừng lại.”
“Sẽ nghiêm trọng như thế? Hàn Triệt lợi hại hơn nữa cũng là một người, trong hoàng cung…”
“Ngươi đừng quên hắn là làm sao đăng cơ làm hoàng đế. Hoàng thân quốc thích và nô tài thị vệ của hoàng cung biệt viện Thiên Vũ tổng cộng vạn người, còn không phải là ba ngày đã bị hắn giết sạch, một người cũng không thoát khỏi, đó là hắn mới mười ba tuổi!” Mặc dù lúc đó hắn còn có người trợ giúp. “Hắn hiện tại hơn xa khi đó!”
Triển Đình Hiển cảm thấy hiện tại hắn lại khẩn trương cũng vô dụng, chỉ có thể cầu khấn mọi thứ bên ngoài bình yên.
Hai người dựa chung một chỗ, cứ như vậy nhìn đống lửa trước mắt, Thượng Quan Nghệ dụi dụi mắt ngáp một cái, nói: “Ngày mai nội lực của ngươi khôi phục rồi, chúng ta tìm đường đi ra đi!”
“Được!” Thấy người này buồn ngủ thành bộ dáng như vậy, Triển Đình Hiển đem áo khoác khoác lên trên người Thượng Quan Nghệ, đem người nằm ngang trên chân mình. “Ngươi ngủ đi, ta gác đêm.”
“Ân!” Thượng Quan Nghệ trở mình hướng về phía Triển Đình Hiển.
“Đúng rồi, mấy ngày nay ta gọi ngươi thế nào, cũng không thể vẫn gọi ngươi ‘vương gia’ hoặc ‘uy’ đi?” Lấy tay chải tóc dài của Thượng Quan Nghệ.
“…Nga…” Thượng Quan Nghệ mơ mơ màng màng thuận miệng đáp: “Ngươi…có thể…gọi ta…Nghệ…Bảo Bối…” Cọ cọ ở trên đùi Triển Đình Hiển, thoải mái ngủ thiếp đi.
Mà tay Triển Đình Hiển sờ tóc dài lại cứng đờ, hắn vừa mới nói cái gì. Cẩn thận hỏi: “Bảo Bối…là ngươi…” Thật là ngươi sao?
“Ân…” Nghe được có người gọi mình, theo bản năng hừ hừ.
“Thật sự là ngươi…” một ‘giọt nước’ rơi ở trên mặt nạ màu bạc của Thương Quan Nghệ, tản ra.
***
“Ngươi làm sao vậy?” Thượng Quan Nghệ trố mắt nhìn Triển Đình Hiển ánh mắt phủ đầy tơ máu. “Ngươi làm sao khóc!” Không tự chủ sờ lên mặt Triển Đình Hiển, chẳng lẽ…
“Ta không sao…ngươi ngủ có ngon không?” Giọng Triển Đình Hiển khàn khàn hỏi.
Thượng Quan Nghệ xoạt ngồi xuống, nhìn Triển Đình Hiển nói: “Không phải là ta ngủ lâu quá đem chân ngươi làm gối đã tê rần, ngươi mới khóc chứ?” Nói xong tự mình cũng cảm thấy không quá khả thi, vẻ mặt cười khúc khích giúp Triển Đình Hiển đấm chân. “Ta giúp ngươi xoa xoa nhé, tối hôm qua thật là vất vả ngươi rồi. Ngươi nói nếu là ngươi không thoải mái thì lên tiếng a, làm gì gắng gượng. Nếu không như vậy đi, buổi tối ta cho ngươi nằm trở lại! Ngươi xem…thế nào…” Thượng Quan Nghệ trợn to hai mắt nhìn người hôn miệng mình.
Cho đến khi hôn đủ rồi, Triển Đình Hiển mới thở hổn hển buông ra Thượng Quan Nghệ đã hóa đá, đem người ôm vào trong ngực. “Bảo Bối…Bảo Bối…đừng rời xa ta nữa có được hay không! Đều là lỗi của ta!” Triển Đình Hiển kích động ôm Thượng Quan Nghệ. Lão thiên gia cám ơn ngươi, thật sự rất cảm ơn ngươi, đem Bảo Bối trả lại cho ta. “Ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, bảo hộ ngươi, không để cho ngươi lại tiếp tục chịu ủy khuất!”
“Ngươi…” Thượng Quan Nghệ há to mồm, rút tay ra sờ sờ trán Triển Đình Hiển. “Không có phát sốt a, ngươi hồ đồ?” Lo lắng nhìn Triển Đình Hiển hỏi.
Một tay cầm hai tay Thượng Quan Nghệ, một tay sờ lên mặt Thượng Quan Nghệ, lấy mặt nạ xuống. Nghiêm túc sờ gương mặt trước mặt, dường như muốn đem khuôn mặt này khắc thật sâu ở trong lòng. “Nguyên lai hình dạng Bảo Bối của ta là đẹp như vậy…Tại sao ta lại ngốc như vậy, rõ ràng là ánh mắt tràn đầy hào quang giống nhau, tại sao ta lại không nhận ra!”
‘Bảo Bối của ta’, Thượng Quan Nghệ run lên, “Cái kia…ngươi không sao chứ…” Người này bỗng nhiên làm sao vậy.
Đúng vậy, hắn đã quên rồi, đã quên tất cả về bọn họ. Triển Đình hiển vốn đang cao hứng vì mất đi mà được lại buồn bã. “Đúng a, ta thế nào quên Bảo Bối đã không còn nhớ ta, cũng không nhớ chúng ta qua lại…”
“Ngươi…” Thấy hào quang trong mắt người này bỗng nhiên mất đi, trong lòng Thượng Quan Nghệ đau xót. Nâng lên khuôn mặt buồn bã của Triển Đình Hiển, nhẹ giọng nói: “Ta là không nhớ ngươi là ai, cũng không nhớ chuyện qua lại ngươi nói. Nhưng ta lại nhớ đêm đó là ai nhẹ nhàng giúp ta lau mặt, là ai cõng ta ở trên lưng. Ngươi biết không, khi đó ở trong lòng ta ta thật sự ấm áp, nhưng lại rất bất an, vì thế cãi nhau với Hàn Triệt. Hắn nói chúng ta không thích hợp, ta biết hắn nói là sự thật, cũng là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta vẫn là nhịn không được đánh hắn. Bởi vì ta ghen tỵ, ta ghen tỵ ngươi nhìn hắn không chớp mắt, ghen tỵ ngươi luôn nhắc đến hắn. Ta càng ghen tỵ người nọ ở trong lòng ngươi, khiến ngươi nhớ mãi không quên.”
Lau sạch nước mắt ở khóe mắt chẳng biết từ khi nào rơi xuống. “Ta không nhớ trong một năm kia ta rốt cuộc đã quên cái gì, nhưng ta biết rõ đó là một chuyện rất quan trọng đối với ta, mỗi lần thử nhớ lại, ở đây liền đau nhức.” Thương Quan Nghệ sờ ngực mình.
“Không, ngươi nghe ta nói hết!” Thượng Quan Nghệ cắt đứt Triển Đình Hiển muốn mở miệng nói. “Nhưng ngươi có trách nhiệm của ngươi, ta có lập trường của ta. Thân phận chúng ta chắn ngang ở giữa. Ta không bỏ được trách nhiệm của ta, cũng không thể ích kỷ để cho ngươi bỏ xuống trách nhiệm thuộc về ngươi. Mặc kệ lúc đó ta là bởi vì nguyên nhân gì tiến cung và ly khai, ta cũng cho rằng đó là…”
“Ngươi nghe cho ta!” Triển Đình Hiển ấn trụ Thượng Quan Nghệ. “Vì sao ngươi luôn là như vậy, chuyện gì ngươi cũng muốn làm chủ! Ban đầu là ngươi kiên quyết xông vào cuộc sống của ta, lấy đi tâm của ta, ngươi có từng hỏi qua ta có nguyện ý hay không! Khi ngươi dùng thương tổn bản thân để trả giá, giúp ta giải quyết khó khăn, ngươi có hỏi qua ta có cần hay không! Ta rõ ràng biết ngươi ở Thượng Quan gia, lại chịu đựng không đi tìm ngươi, nhưng ngươi lại một lần nữa gắng gượng đi vào, ngươi có hỏi qua ta!”
“Thượng Quan Nghệ, ngươi biết tối hôm qua khi ta biết ngươi là ai, vui vẻ biết bao không? Nhưng ngươi hiện tại lại lấy lý do ‘đã quên tất cả’ thối nát này, khi ta cho rằng lại có hy vọng, nhưng ngươi lại một lần nữa bứt ra. Lần này vô luận như thế nào ta cũng sẽ không lại buông tay!” Triển Đình Hiển nắm chặt tay Thượng Quan Nghệ, kiên định nói: “Ngươi đã quên không có vấn đề gì, chúng ta cứ coi như khởi đầu hoàn toàn mới. Đủ loại vấn đề và phiền não trước đây cũng có một mình ngươi gánh chịu, lần này hãy để cho hai chúng ta cùng nhau đối mặt, cho hai bên chúng ta một lần cơ hội nữa, chúng ta ngay cả sinh tử cũng đã cùng nhau trải qua, thì còn sợ gì! Trước kia đều không quan trọng, bởi vì chúng ta có vô số ngày mai!”
“Lần này để cho ta quyết định có được hay không, Bảo Bối! Bất luận ngươi thay đổi thân phận gì, đổi hình dạng gì, ta vẫn là Hiển ca ca của một mình ngươi! Để cho Bảo Bối lại lần nữa yêu ta!”
Thượng Quan Nghệ nhìn Triển Đình Hiển thật lâu không nói ra lời, từ từ rút ra hai tay mình bị nắm chặt, ôm Triển Đình Hiển. “Hảo…chúng ta cùng nhau quên đi tất cả, cùng nhau đối mặt trắc trở, làm lại khởi đầu mới! Không đơn giản buông ra tay của đối phương nữa!”
“Được!” Triển Đình ôm vòng lấy Thượng Quan Nghệ. “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!”
“Ân!”