• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Kỳ Uyên cũng không để ý hắn lớn tiếng hỏi như vậy, vẫn tươi cười khéo léo như cũ, tuy nhiên mặt lại đang hướng về phía Hách Liên vương: "Nếu Bổn vương đã tự mình đến đây, vậy thì đương nhiên sẽ không có ác ý, chỉ là có một yêu cầu có chút quá đáng mà thôi, vì thế vẫn phải thỉnh Hách Liên vương không lấy làm phiền lòng."

Đột nhiên thấy hắn chuyển hướng chắp tay hữu lễ với mình, Hách Liên vương cũng đành phải mở miệng nói: "Dự Vương có việc gì cứ nói thẳng ra, dù sao trước mắt Hách Liên ta cũng chỉ là một nước phụ thuộc của Mặc Kỳ quốc mà thôi, làm gì có chuyện thỉnh cầu như vừa mới nói!"

Vân Chỉ từ từ đi đến mặt bên bậc thang, vững vàng rót trà xuống, nghe thấy Hách Liên vương nói vậy nàng lại cảm giác được những lời nói này rõ ràng là cực kỳ không tình nguyện. Cũng phải thôi, ai lại muốn quốc gia của mình lại phụ thuộc vào quốc gia người khác chứ!

"Nếu Vương thượng đã nói vậy thì Bổn vương sẽ nói thẳng, mấy ngày sắp tới Mặc Kỳ ta và Khâu Lệ sẽ khai chiến, nhưng lợi thế địa hình chiến trường cũng rất quan trọng, vốn dĩ cho rằng có thể dễ dàng chiến thắng, vì vậy Bổn vương muốn mượn một nơi thần thánh của quý quốc để sử dụng, hoàn toàn không có ác ý gì!" Đám người đối diện Mặc Kỳ Uyên theo lời nói của hắn sắc mặt càng ngày càng đen, nhưng nhìn hắn bình tĩnh nói xong hết mà vẫn không có lấy một tia xấu hổ nào.

Sắc mặt Hách Liên vương cũng không còn đẹp như vừa nãy nữa, tuy rằng sông Bàn Niết cùng gần coi như là đã bị phá hủy, nhưng trong lòng vạn dân Hách Liên thì sông Bàn Niết vẫn có địa vị thần thánh, giờ lại bị hắn mở miệng thỉnh cầu mượn làm chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, điều này làm sao hắn có thể đồng ý được chứ.

"Dự Vương, ngươi cũng biết chuyện về sông Bàn Niết, là địa giới thần thánh của Hách Liên quốc thì há có thể dễ dàng làm chiến trường sát sinh?" Trái ngược với sự trầm mặc của Hách Liên vương, Hách Liên Diệp trịnh trọng phản bác.

Quả nhiên hắn chính là người ngày đó xông vào sông Bàn Niết, vậy mà vẫn còn muốn tiếp tục để ý đến sông Bàn Niết sao, rốt cuộc hắn đang muốn làm cái gì! Hiện tại hắn lấy thân phận là Dự Vương Mặc Kỳ mà tiến đến, cho dù có là bên ngoài cũng không thể đưa cho hắn huống hồ hắn sẽ nhất định còn muốn làm điều gì đó tầm bậy tầm bạ, hắn cũng không tin người này có thể lợi hại như thế!

Mà một lần nữa Mặc Kỳ Uyên hoàn toàn coi như không có Hách Liên Diệp, thậm chí khóe mắt cũng không thèm nhìn về phía hắn, mặt tiếp tục hướng về phía Hách Liên vương giải thích: "Bổn vương nghe nói ngày mai Hách Liên sẽ có Phượng đế Hoàng hậu, vậy thì truyền thuyết về sông Bàn Niết coi như chấm dứt, Vương thượng chỉ cần giải thích thật tốt với dân chúng Hách Liên quốc là được rồi. Hơn nữa, nếu lần này chiến tranh thắng lợi, vậy chính là sông Bàn Niết khai triển linh lực, tạo nên thiên hạ có thể coi như toàn bộ công lao là của Hách Liên. Nếu nhờ thế mà Mặc Kỳ ta chiến thắng thì chắc chắn Bổn vương sẽ bàn bạc với Hoàng huynh về việc hủy bỏ khế ước phụ thuộc, khôi phục độc lập chủ quyền cho Hách Liên quốc, Vương thượng, người xem như thế nào?"

Quả nhiên, Hách Liên vương bị phân tích có tình có lý của hắn làm cho dao động, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, sau đó thì bắt đầu trầm tư suy nghĩ, nếu tính kỹ thì lần này quả thật không hề thiệt thòi chút nào. Nếu như hắn cự tuyệt cho mượn thì cũng chỉ có thể tính là hắn đơn phương cự tuyệt mà thôi, trong khế ước phụ thuộc của Hách Liên và Mặc Kỳ có quy định rõ ràng, nước phụ thuộc phải nhất nhất hỗ trợ khi Mặc Kỳ quốc mở miệng yêu cầu tương trợ, hiện tại hắn hoàn toàn lễ phép mà đến đây hỏi thì đã cấp cho mặt mũi rất lớn rồi.

Mà mọi người có thể nhìn vào điều ở xa kia, mượn sông Bàn Niết đổi lấy việc trở thành một nước độc lập chủ quyền sau mười năm, không còn là quốc gia phụ thuộc nữa, đây chính là chuyện cầu còn không được!

Vân Chỉ còn đang chăm chỉ châm trà khi nghe xong Mặc Kỳ Uyên nói, không khỏi nghi ngờ bĩu môi, chẳng lẽ hắn đến là để bàn bạc chính sự chứ không phải là vì đến tìm nàng sao! Hừ, biết rõ nàng đang ở trong Hoàng cung Hách Liên mà còn không chịu đến tìm nàng!

Thật ra nàng cũng không biết là mình đang tức giận cái gì, rõ ràng lúc trước còn sợ muốn chết, hy vọng Uyên không phát hiện kế sách này của nàng, hiện tại lại bắt đầu bối rối, chính nàng cũng bắt đầu có chút khinh bỉ chính mình!

Hách Liên Diệp vẫn bị hoa lệ coi như không có đang cố gắng kìm nén lửa giận, người đàn ông này vậy mà không thèm để hắn vào mắt, ngày mai phụ vương đã định truyền vương vị cho hắn, hắn mở miệng nói chuyện cũng coi như là có trọng lượng vậy mà dưới con mắt của quan viên lại bị coi như là không có! Tính cách phụ vương mềm yếu, nhân hậu, không hề muốn để nam nhân chiếm được lợi thế nên hắn nhất định không để hắnnhư ý nguyện!

"Trên chiến trường, thắng thua còn chưa rõ ràng, nhỡ đâu Mặc Kỳ thua trận trên sông Bàn Niết vậy chẳng lẽ muốn đem tội danh này vu oan cho thần thánh trên sông sao? Hơn nữa nếu đại quân Khâu Lệ thừa thắng truy kích, ngươi làm sao có thể bảo đảm được an toàn của bách tính Hách Liên ta!" Hách Liên Diệp liên tiếp chất vấn, hiển nhiên là muốn đánh đòn phủ đầu Mặc Kỳ Uyên rồi!

Khuôn mặt tuấn tú vốn đang tươi cười sáng lạn bỗng chốc trở nên tối sầm, tuy rằng vẫn còn đang cười nhưng lại cho người ta cảm giác khủng bố giống như có gió lạnh thổi vào xương cốt.

Cuối cùng, bây giờ Mặc Kỳ Uyên không còn tiếp tục coi Thái tử Hách Liên là không khí, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía Hách Liên Diệp nói: "Thái tử Hách Liên đây là đang nghi ngờ năng lực của Mặc Kỳ ta sao! Vốn dĩ Mặc Kỳ và Hách Liên là răng liền môi, một nước mất thì đều mất, một nước tổn thất thì đều tổn thất, chẳng lẽ Hách Liên còn muốn ngồi đây đợi kết quả sao? Chiến tranh còn chưa bắt đầu, Thái tử đã liên mồm tiên đoán đại quân Mặc Kỳ sẽ thất bại, hừ! Một chút dụng tâm này không khỏi khiến Bổn vương suy nghĩ theo một hướng khác!"

Không ngờ là Mặc Kỳ Uyên không biện giải cho mình, nhưng theo như cách nói trở mặt chất vấn của hắn, khí thế cường hãn như thế nhất thời khiến hắn không còn lời nào để nói, mọi thanh âm đều bị mắc kẹt ở cổ họng, giống như có một tảng đá đang chặn ở đó!

Cảm thấy việc phải kìm nén như thế này quả là vô cùng khó chịu, đột nhiên trong đầu lại hiện ra dung mạo của nử tử lỗ mãng kia, nghĩ đến hai người này có biện pháp phản bác những cái dĩ nhiên là đúng, khí thế này đều có bản lĩnh bức chết người khác!

Vân Chỉ cúi đầu khóe miệng khẽ giương lên, không khó có thể nhìn ra hôm nay Uyên chính là nhằm vào Hách Liên Diệp, hoặc có thể nói là hoàn toàn coi như không có hắn, không để cho hắn chút mặt mũi nào, rất nhanh có thể khiến hắn không thể tiếp tục bình tĩnh như trước. Chỉ cần một câu nói mà có thể khiến hắn tức chết, quả là một đả kích tàn nhẫn của hắn đối với một Thái tử thiên tài, trong lòng cười vui vẻ, xem ra Uyên đã biết, vẫn còn chờ đến phiên nàng xử lý!

Nhìn tình huống hai bên giương cung bạt kiếm như vậy, bỗng nhiên Hách Liên vương có cảm giác không ổn, vội vàng mở miệng cười nói: "Dự Vương nói vô cùng chí lý, có thể trợ giúp Mặc Kỳ đại quốc bình định chiến loạn chính là vinh dự của Hách Liên ta, việc này cứ quyết định như vậy đi, chỉ hy vọng Dự Vương sớm ngày đại thắng để dân chúng Hách Liên ta khỏi phải sống trong lo lắng, sợ hãi."

"Ha ha, đây là điều đương nhiên! Bổn vương cũng nhất định sẽ thực hiện lời hứa, sau này Mặc Kỳ sẽ không gây khó dễ với Hách Liên nữa!" Mặc Kỳ Uyên thu hồi sát khí trong người vừa đúng lúc, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, rồi sau đó quay đầu thì đã khôi phục lại nụ cười hoàn mỹ, dáng vẻ hoàn mỹ như thần linh, nếu ở đây có nữ tử thì nhất định đã bị hắn mê đảo rồi!

"Tốt lắm! Quả nhân tin tưởng Dự vương!" Nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên cũng không tiếp tục theo đuổi đề tài đó, Hách Liên vương cười to nói: "Hiện tại sắc trời đã tối, Dự Vương và các tướng lĩnh nghỉ lại trong cung một đêm nay đi, vốn dĩ cũng đang định ăn mừng đại hôn ngày mai của hoàng nhi, chuẩn bị tiệc tối đã xong, nếu Dự Vương không để ý vậy thì để cho quả nhân mượn cơ hội này mà làm chủ hảo hảo chiêu đãi ngươi!"

Sau khi nói xong, cũng không để ý sắc mặt Mặc Kỳ Uyên, nghiêng đầu phân phó với thái giám tổng quản bên người: "Ngươi đi thông báo một tiếng, nói với Vân cô nương yến hội đêm nay nhất định phải tham gia!"

"Vâng, nô tài đi ngay!"

Một tay Mặc Kỳ Uyên ở bên sườn nắm chặt thành quả đấm, Vân cô nương, Vân Chỉ, quả nhiên đích thị là Chỉ nhi! Chết tiệt, vậy mà còn muốn bảo nàng xuất đầu lộ diện! Nương tử của hắn từ khi nào mà đến lượt người khác nhòm ngó vậy! Nắm đấm giật giật, thật là không nhịn được rất muốn đứng dậy quát dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK