Không thể tiếp tục nhịn đau thêm nữa, Mặc Kỳ Uyên thét lên một tiếng rồi ngã xuống, móng tay cắm trước ngực vẫn không di chuyển một chút nào, như một loại vũ khí sắc nhọn tàn phá da thịt hắn, hơn nữa khoảng cách lại cực kì chính xác, còn lệch một chút so với trái tim, nàng còn muốn từ từ hành hạ nên sẽ để hắn không chết nhanh như vậy được.
"Uyên!" Vân Chỉ nhìn từ đầu đến cuối một màn này, trái tim như rơi vào hầm băng, toàn thân trở nên đông cứng vô cùng đau đớn, ngay sau đó mới phản ứng kịp, muốn đứng lên, nàng muốn giết lão yêu bà này! Nàng muốn nàng phải nhận sự đau đớn gấp vạn lần Uyên!
Không để ý thân thể bị thương nặng, ngay cả chân cũng không thể đứng vững, Vân Chỉ lảo đảo ngã xuống mặt đất, cách Mặc Kỳ Uyên chỉ một đoạn ngắn.
"Lão yêu bà! Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phải chết trong tay ta!" Vân Chỉ dùng tay chống đỡ thân thể trên mặt đất, dùng toàn bộ sức lực toàn thân mới có thể xuất ra toàn bộ hận ý!
Thật vừa lòng nhìn thần sắc thống khổ của hai người như vậy, Khâu Lệ Đại Cơ kiêu ngạo cười to thành tiếng: "Ha ha ha! Phải không? Ngươi cho là Bản cung sẽ cho các ngươi cơ hội đó sao? Hả?"
Một chữ cuối cùng vừa xuất ra, năm ngón tay Khâu Lệ Đại Cơ lại cắm xuống lồng ngực Mặc Kỳ Uyên, Mặc Kỳ Uyên đau đến mức ngất đi rồi lại tỉnh lại, nhưng vẫn cắn chặt răng không hé ra một tiếng kêu nào, dùng ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, trong ánh mắt chứa đầy sự kiên cường đáp lại. Cho dù có phải chịu đau đớn đến đâu thì sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, môi mỏng nhếch lên, không để lộ ra một chút chật vật nào trước mặt kẻ thù. Hàm răng cắn chặt, cũng không dám mở miệng nói một chữ nào, hắn sợ khi mở miệng máu sẽ không bị ngăn lại cuồn cuộn chảy ra sẽ dọa đến Vân Chỉ.
Nhưng máu trên ngực thì không thể ngăn cản, cứ chảy ra ồ ồ như nước suối, màu đen của áo bào cũng không thể tiếp tục che khuất màu đỏ khiến người ta phải sợ hãi, dòng máu đỏ tươi cháy xuôi trên mặt đất, lúc này hai mắt Vân Chỉ cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi, hai tay trên mặt đất đã cắm thật sâu vào trong đất đá, đất đá cắt qua ngón tay cũng không hề có cảm giác gì.
"Thế nào? Không đau sao?" Khâu Lệ Đại Cơ nhìn dáng vẻ cố gắng chống chọi của Mặc Kỳ Uyên liền cảm thấy vô cùng tức giận, ác ý trêu ghẹo: "À! Nếu Bản cung tra tấn cô gái này thì hẳn ngươi sẽ đau thôi! Ha ha ha ha!"
Nói xong liền dùng tay xách Vân Chỉ lên, còn Vân Chỉ thì không thể nào phản kháng, cho dù nàng ta có muốn rút gân lột da thì nàng cũng không có biện pháp chống trả, chỉ có thể nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn dùng lửa giận trong mắt mình đốt cháy hủy diệt linh hồn nàng vậy, cùng lúc đó, một luồng sức mạnh đang từ từ tập trung lại trong người nàng, chờ đợi thời cơ tiêu diệt nàng ta!
Mắt thấy một tay Khâu Lệ Đại Cơ đang cầm lấy Vân Chỉ, một tay khác đang chuẩn bị đánh đến, lúc này cho dù Mặc Kỳ Uyên có đau đớn đến đâu thì vẫn cố gắng đứng dậy nói: "Khâu Lệ Đại Cơ! Không phải ngươi nói Bổn vương là kẻ thù của ngươi hay sao? Cho dù Bổn vương có làm hại đến người nào của ngươi thì cũng là trừng phạt đúng tội đối với ngươi! Ha ha, giống như ngươi một nữ nhân hung ác tàn nhẫn thì đương nhiên sẽ gặp báo ứng! Ha ha ha, khụ khụ.........."
Hắn đang muốn chọc giận nữ nhân này! Muốn dẫn sự chú ý của nàng về lại bản thân! Vân Chỉ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ý đồ của Mặc Kỳ Uyên, trái tim lại nhảy lên một cái, Uyên đã biến thành như thế này mà còn bị tra tấn thì sẽ thành như thế nào! Hắn sao có thể như vậy, chẳng lẽ hắn không biết bản thân nàng ở bên cạnh có biết bao nhiêu đau lòng sao!
Quả nhiên, mặc dù Khâu Lệ Đại Cơ biết đây là phép khích tướng của Mặc Kỳ Uyên nhưng vẫn không kìm nén được tức giận trong lòng, một tay bỏ Vân Chỉ ra rồi đá một cước hướng về phía Mặc Kỳ Uyên, thân mình dưới chân tạo thành một đường thẳng bay đến cạnh góc doanh trướng, khiến vách tường vốn dĩ chắc chắn của doanh trướng cũng bị chấn động mạnh.
Nội thương, ngoại thương đầy người khiến sức sống của Mặc Kỳ Uyên trở nên kiệt quệ, nay lại tiếp nhận một cước đầy phẫn nộ của Khâu Lệ Đại Cơ nên nguy hiểm càng cận kề. Cho dù trong lòng hiểu rõ, không ngừng cảnh báo bản thân là không được ngã xuống, không thể bỏ lại Vân Chỉ một mình đối mặt nhưng mà ánh mắt không còn chút sức lực nào để mở ra.
Thời gian như đình trệ lại, đột nhiên hai mắt Vân Chỉtrợn to, nhìn chằm chằm Mặc Kỳ Uyên đang nằm ở một góc tường, thật lâu vẫn chưa có động tĩnh gì.
Một giây, hai giây, ba giây..... Tại sao Uyên không nhúc nhích, tại sao hắn còn chưa cử động? Vân Chỉ chưa từng có cảm giác thời gian lại trôi đi một cách thong thả như vậy, cứ nhìn Uyên như không còn sinh mệnh ngã ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy nếp nhăn giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Uyên.
Nhưng mà, hắn bất động lâu như vậy! Uyên, ngươi không nên làm ta sợ, không nên............
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, máu huyết toàn thân Vân Chỉ đều ngưng tụ lại, trái tim cũng dần dần rơi vào vực sâu, rơi vào địa ngục ngàn tầng. Nàng sợ, nàng sợ phải nhìn thấy bộ dạng này của Uyên, nàng càng sợ hơn nếu Uyên cứ tiếp tục như vậy.............
Không! Sẽ không! Uyên sao có thể bỏ lại nàng? Tuyệt đối sẽ không!
Nàng không thể cứ tiếp tục như vậy! Nàng phải mạnh mẽ hơn! Nàng muốn đứng lên, nàng không muốn nhìn Uyên như thế nào, nàng nhất định phải giết chết lão yêu bà này!
Mang theo tất cả lửa giận cùng với sự kiên cường, dường như nội thương bên trong đang phải chịu một loại đau đớn như khi bị lửa thiêu cháy! Thân thể nàng thong thả mà kiên quyết đứng lên, dường như trong cơ thể có một luồng năng lượng đang di chuyển, lực mạnh mẽ đến mức khiến thân thể vẫn chưa thể thừa nhận.
Nhưng mà, chính lúc này Vân Chỉ hoàn toàn nhận ra, giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm - giết chết lão yêu bà này!
Khâu Lệ Đại Cơ khinh thường nhìn Mặc Kỳ Uyên rơi xuống góc tường, hiện tại hắn dựa vào cái gì mà muốn đối kháng với bản thân! Tuy nhiên, phàm là thân thể người phàm thật sự thì không thể chịu nổi vài kích này, hừ, cho dù chết thì phải làm thế nào, bản thân cũng sẽ nắm chặt hồn phách của hắn trong lòng bàn tay, sau rồi đó từ từ tra tấn đến hồn bay phách tán!
Quay đầu lại phát hiện Vân Chỉ có những hành động dị thường, Khâu Lệ Đại Cơ giống như một con quái vật khát máu, ung dung đứng nhìn Vân Chỉ từ từ đứng lên, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng, nhìn vào sự kiên cường, thù hận của nàng!
"Hừ!" Khâu Lệ Đại Cơ mỉa mai cười lạnh nói: "Bản cung niệm tình kiếp trước của ngươi nên mới chưa cho ngươi đi gặp Diêm Vương, ngươi không cần nghĩ phải đi cùng Mặc Kỳ Uyên xuống địa ngục bởi vì Bản cung sẽ không cho hắn cơ hội luân hồi chuyển thế!"
Vân Chỉ nhếch miệng không nói chuyện, trên mặt mang theo hàn băng, hai mắt sáng như đuốc, giống như mang theo hàng vạn mũi tên hướng về phía Khâu Lệ Đại Cơ!
Cuối cùng năng lượng toàn thân không tiếp tục bị ngăn cản, Vân Chỉ dùng tốc độ của một tia chớp đánh đến lão yêu bà, mỗi một chiêu đều mang theo sát khí ngút trời, vốn dĩ Khâu Lệ Đại Cơ có thể tự nhiên tiếp chiêu nhưng giờ lại thấy có điều không ổn.
Làm sao nàng có thể trong tình huống bị trọng thương như vậy mà còn có thể đột phá cực hạn của bản thân? Khâu Lệ Đại Cơ kinh hãi, tận lực thừa nhận bất kì hậu quả nào từ những chiêu thức đầy áp bức của nàng, trong lúc đánh nhau còn thấy quanh người Vân Chỉ có áng sáng màu vàng ẩn hiện. Đúng rồi! Nàng lại quên mất hiện tại Thiên Đại Vân Chỉ là chủ nhân của chim Hoàng, đây chính loại năng lượng mà người thường khó có thể khống chế, không ngờ nàng lại có thể đột phá!
Chim Hoàng là Thần Thú, thần lực vô cùng lớn, hơn nữa thần lực này lại tương khắc với ma lực của bản thân, cho dù hiện tại nàng còn chưa hoàn toàn sử dụng hết thần lực của chim Hoàng nhưng cũng không thể khinh thường!
Không thể tiếp tục đấu tiếp, trong lòng Khâu Lệ Đại Cơ âm thầm tính toán, nghĩ muốn bớt chút thời gian để thoát thân, nếu không cứ tiếp tục đánh tiếp thì chỉ sợ ma lực của nàng sẽ bị linh lực của chim Hoàng đánh bại!
Đột nhiên, nàng rút ra từ bên hông một cây tiêu ngọc dài, chính là cây tiêu để khống chế đám tử thi ở chiến trường ngày hôm nay. Trong khi Vân Chỉ từng bước ép sát, nàng chỉ kịp thổi ra một tiếng tiêu ngắn ngủi. Tiếng tiêu ngắn ngủi như tiếng triệu hồi vội vàng, lúc này nàng đang cần Vạn Ức Liên đến giúp nàng ngăn cản trận này, để cho nàng có cơ hội thoát thân.
Tuy nhiên chỉ trong một lát, quả nhiên Vạn Ức Liên với một thân màu đỏ phi đến, không nói lời nào đến chắn trước mặt Vân Chỉ, không chút ý thức bắt đầu đối chiến.
Vân Chỉ vừa bực mình vừa hận nữ nhân đê tiện này! Khép chặt hai mắt cố gắng đánh về phía Vạn Ức Liên, nhịn đau nhanh chóng chế trụ nàng, xoay người chuẩn bị đi truy kích người nào đó, nhưng lại tiếp tục bị Vạn Ức Liên xông lên ngăn cản, giống như không đánh đến chết thì không dừng lại vậy.
Khâu Lệ Đại Cơ cười đắc ý, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc nàng xoay người, hai mắt nàng trợn to, không dám tin nhìn vào một nơi nào đó.
Ở cửa doanh trướng, Mặc Kỳ Uyên chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào đang đứng chờ ở đó, bộ mặt nghiêm nghị, một tay nắm chặt Long Đằng kiếm không hề nhân nhượng đâm xuyên qua thân thể nàng, quanh thân bảo kiếm có ánh sáng màu vàng sáng rọi, dòng máu tươi màu đen chảy xuôi theo thân kiếm mà đi ra ngoài.
Khâu Lệ Đại Cơ từ từ cúi đầu nhìn thân thể bị xuyên thủng, trong mắt tràn ngập đau đớn sợ hãi và không thể tin, rõ ràng thân thể của nàng là đao kiếm bất nhập, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ trên người hắn cũng có thần lực sao?
Mà lúc này nơi nào đó của Mặc Kỳ Uyên vẫn đang bị thương, cho dù miệng vết thương trước ngực vẫn đáng sợ như cũ nhưng lại không hoàn toàn ảnh hưởng đến sự phong hoa tuyệt đại của hắn lúc này, tựa như thần linh chiến thắng tất cả yêu ma, trên mặt vẫn là vẻ cương nghị tự nhiên, khẽ nói: "Bổn vương đã nói qua, nhất định ngươi sẽ gặp báo ứng."
"Ha ha ha ha, ngươi cho là có thể giết thân thể Bản cung sao! Bản cung sẽ không chết, vĩnh viễn sẽ không! Ta nhất định sẽ trở về báo thù!" Khâu Lệ Đại Cơ cười điên cuồng, mang theo tức giận thù hận ngút trời, tóc bay toán loạn hoàn toàn giống như một kẻ điên.
"Nga? Nếu như thế này thì chưa chắc đâu?" Mặc Kỳ Uyên lạnh lùng nhấc tay phải lên, năm ngón tay hơi cong lên, đối diện với khuôn mặt Khâu Lệ Đại Cơ, ánh sáng màu vàng xuất hiện dường như muốn hấp thụ cái gì đó từ đối phương.
Vốn dĩ đang cuồng ngạo thì nhất thời lại biến mất không thấy đâu, sự sợ hãi trong lòng Khâu Lệ Đại Cơ dâng cao, đôi đồng tử dãn ra, giống như nhìn thấy được hình ảnh bản thân bị hủy diệt, trong miệng không ngừng nỉ non: "Không thể, không thể, ta không thể chết, ta không thể........"
Tay thu hồi lại, ánh sáng màu vàng còn chưa biến mất hẳn giống như đang rửa đi cái gì đó dơ bẩn, cao thượng trong suốt giống như một cái gì đó cao quý, ngay sau đó Khâu Lệ Đại Cơ giống như một cọc gỗ ngã thẳng xuống đất.
Đây chính là Hình Thần Câu Diệt!
Lườm thân hình trên mặt đất một cái, Mặc Kỳ Uyên như đoán ra được cái gì đó.
Không để ý đến nàng nữa, Mặc Kỳ Uyên nhặt cây tiêu dài trên mặt đất lên, rồi thuận tay giải huyệt cho Công Ngọc, rồi quay người đi về phía Vân Chỉ.
Tuy rằng quyết tâm muốn đuổi theo Khâu Lệ Đại Cơ để giết nàng, nhưng mà người ngăn cản lại chính là mẫu thân của nàng, càng nhường nàng bao nhiêu thì nàng càng bức bối bấy nhiêu, mà Vạn Ức Liên cứ quấn lấy đánh nhau với nàng khiến nàng không thể nào phân thân.
"Oành!" Không hề có dấu hiện báo trước, Vạn Ức Liên ngay một khắc trước còn vô cùng khó chơi thì nay lại bất thình lình ngã xuống, khiến Vân Chỉ phát hoảng, vội vàng tiến lên xem xét.
"Chỉ nhi, yên tâm đi, nhạc mẫu không sao, là vì Khâu Lệ Đại Cơ đã chết mà thôi!" Đúng rồi, người thi triển Khôi Lỗi Thuật mà chết thì Khôi Lỗi Thuật không còn tác dụng nữa!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lúc nhất thời Vân Chỉ không dám tin tưởng, từ từ ngẩng đầu lên, nàng sợ hãi âm thanh nàng vừa nghe được chỉ là ảo giác, dù sao tình huống của Uyên lúc này khiến nàng làm sao có thể tin tưởng hắn còn có thể bình yên!
Quay lại hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên cười dịu dàng đứng ở nơi đó, trong con ngươi lóe lên ánh sáng, giống như đang an ủi trái tim phải chịu kinh hãi của nàng.
Đúng là Uyên, Uyên không sao, không có việc gì! Nàng biết là Uyên sẽ không bỏ lại nàng mà!
Khóe miệng khẽ thả lỏng, một đường cong xinh đẹp được vạch ra, nước mắt từ khóe mắt cũng không thể áp chế mà chảy xuống, vừa rồi nàng còn vô cùng căm hận, giờ phút này trái tim mới được thả lỏng giống như muốn vứt bỏ tất cả những sợ hãi mà vừa rồi phải trải qua.
Trong lòng xẹt qua đau lòng và áy náy, Mặc Kỳ Uyên tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống ôm Vân Chỉ vào trong lòng: "Chỉ nhi, không sao, không có việc gì rồi."
Chỉ có lúc này, chỉ có ở trong lòng Uyên, cảm giác của Vân Chỉ mới là chân thật nhất, thật ra nàng cũng không quá kiên cường như hình ảnh nàng thể hiện trước mắt người khác, cho nên nước mắt lúc này cũng không phải quá xa xỉ gì.