• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: nhungchuoi

Đôi mắt màu xanh lam hơi giật giật, lóa mắt lắm sao? Tại sao nàng không biết?

Đột nhiên, một tiếng động ầm ầm vang lên, ngăn lại những lời mà Chỉ Tuyền muốn nói ra.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về giữa không trung, ánh sáng màu vàng và khí đen đều đột nhiên bị vỡ tan, ngay sau đó, hai bóng dáng một vàng một đen dùng tốc độ tia chớp lượn vòng xuống phía dưới.

Chỉ trong nháy mắt, trước mặt đã thấy Uyên Cực hoàn hảo không thương tổn gì đứng yên trên mặt đất, dùng ánh mắt lạnh lẽo, khinh thường nhìn Cửu Lễ đang quỳ xuống đất bằng chân sau.

Hắn, đã bị thương nặng!

"Ha ha, Uyên Cực, quả nhiên ngươi là khắc tinh của Bản tôn, Bản tôn chỉ hối hận vào ngàn năm trước trong trận chiến đó chưa ra tay độc ác nên tạo thành hậu quả của ngày hôm nay!"

Trong trời đất này, nếu như không đột nhiên xuất hiện một Uyên Cực thì Ma giới của hắn đương nhiên là sự tồn tại đầy nguy hiểm của cả thần và người!

Nghe thấy như vậy, trong lòng Chỉ Tuyền khẽ động, trận chiến ngàn năm trước, là trận đại chiến cuối cùng của Uyên, thì ra đối thủ lúc đó là Đế Thú Cửu Lễ, nhất định là hắn, nhất định hắn đã động tay động chân với Uyên! Lúc trước, trong lòng nàng tràn ngập thù hận và đau khổ nên dễ dàng xem nhẹ điểm đáng ngờ này, có lẽ tỉnh táo hơn thì cục diện cũng không đến mức như hiện tại!

Thôi, chuyện cũ đã rồi, hiện tại tất cả đều hiểu rõ ràng thì cũng không phải quá muộn.

"Cửu Lễ, trận chiến khi đó, rốt cuộc ngươi đã làm gì với Uyên?"

"Ha ha, làm cái gì? Bản tôn chính là muốn cho ngươi nếm thử cảm giác bi thương. Nhìn thấy người lạnh lùng như ngươi cũng có lúc bị người yêu gây đau khổ, trong lòng Bản tôn cảm thấy rất vui vẻ!"

Cửu Lễ chuyển ánh mắt về phía Chỉ Tuyền, nữ nhân này lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã nhận định là Ma Hậu của mình, vậy mà nàng liên tiếp cự tuyệt tâm ý của hắn, điều này không đơn thuần là miệt thị người đứng đầu Ma giới là hắn mà còn là giẫm lên tình cảm thật sự của hắn!

Cho nên, hắn quyết tâm muốn lấy được nàng! Khiến nàng hết hy vọng, hủy diệt Uyên, kế hoạch hoàn hảo này lại bị rối loạn, không biết là do thiên ý trêu ngươi hay là ngay từ khi bắt đầu hắn coi trọng Chỉ Tuyền là một sai lầm!

Trong lòng đã hiểu rõ, Vân Chỉ không nói gì nữa, những chuyện nàng không muốn cho dù là ai thì cũng không thể thay đổi! Những chuyện Cửu Lễ làm chỉ có khiến nàng thêm chán ghét!

"Cửu Lễ, ngươi nói nhiều như vậy cũng vô dụng thôi, hôm nay Bản thần sẽ thu lại Ma hồn của ngươi, kết thúc trận chiến ngàn năm trước." Uyên Cực lạnh lùng nói, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng là lúc ánh sáng trong lòng bàn tay ngưng kết lại, một luồng khí tối tăm bị thu vào lòng bàn tay, Cửu Lễ cũng nằm xuống trên mặt đất, trở thành một cái xác.

"Uyên! Uyên! Ta là Tuyết nhi! Ngươi từng chính miệng nói ta là Tuyết nhi ngươi yêu nhất, ngươi còn nhớ đúng không?" Uyên Cực thoáng xoay người, Tuyết Cơ điên loạn bò đến, lách đến đẩy Chỉ Tuyền sang một bên, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, giống như chỉ cần Uyên Cực nói ra một câu thì bắt nàng lập tức đi tìm chết cũng cảm thấy vô cùng mỹ mãn!

Nhưng mà, Uyên Cực vẫn là Uyên Cực, vô cùng lạnh lùng, khinh thường chúng sinh!

Đôi mắt màu vàng không hề gợn sóng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Tuyết Cơ một cái liền chuyển hướng về phía Âm Thần Ngọc Nữ đang cười ngu ngốc ở một góc, môi mỏng khẽ mở: "Thân là thần tiên, lại gia nhập ma đạo, làm việc gian trá, Bản thần sẽ mang bọn ngươi lên chín tầng mây để Thiên đế trừng trị!"

Vừa dứt lời, khí lực toàn thân Tuyết Cơ bị rút đi, ngã thẳng xuống đất, cười ngốc ngếch tự giễu, không còn chút sức sống nào, khuôn mặt xấu xí của nàng càng làm tăng thêm vẻ đáng thương của nàng.

Bí mật ẩn thân ở một góc gần đó, Bắc Minh lão nhân nhìn thấy tất cả, lúc này chạy đến trước mặt Chỉ Tuyền và Uyên Cực, khuôn mặt tươi cười nhắc nhở: "Thiên đế sớm có ý chỉ, sau khi hai vị thượng thần chịu Thiên kiếp xong tự động về trời phục mệnh, hắc hắc."

Hắn nhân lúc Ngưng Hồn trận bị phá mà thoát thân ra, ở Minh U chịu cảnh mệt nhọc đã ngàn năm, cuối cùng có thể hưởng thụ bầu không khí mới mẻ, với điều kiên tiên quyết là phải hầu hạ cẩn thận hai vị thượng thần trước mắt này.

Hai người với bốn con mắt đồng thời nhìn thẳng về phía Bắc Minh lão nhân, chính là ánh mắt lạnh lùng khiến hắn sợ đến mức run lẩy bẩy, khí thế như thế không phải là của người bình thường, à không, không phải một vị thần có thể tiếp nhận!

Hai người ăn ý không nói gì, ngồi xuống đất, tập trung xuất thần, biến thành hai luồng ánh sáng chiếu thẳng về phía chân trời. Bởi vì thân thể người phàm không thể đi đến chín tầng trời cao.

Mọi người chỉ nhìn thấy hai đường ánh sáng vàng xanh sáng chói bắn về phía không trung, một lát đã biến mất không thấy đâu, theo đó còn có Âm Thần Ngọc Nữ và Tuyết Cơ vốn dĩ cũng nằm trên mặt đất giờ cũng không thấy.

Tất cả đều như một giấc mộng khó có thể tưởng tượng, mọi người mất rất lâu cũng chưa lấy lại được bình tĩnh, không biết là do ngạc nhiên vì tình hình như vậy hay là sợ hãi Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên cùng biến mất không thấy đâu, nhìn hai thân thể ngồi ngay ngắn trên mặt đấy, tử vong giống như Mặc Kỳ Tẫn, yên lặng vô thần, khiến từ đáy lòng người ta sinh ra sợ hãi.

Hai đường ánh sáng một trước một sau dừng lại trên Tuyệt Tiên Dao dài, đây là đường phải đi khi muốn đến điện Lăng Tiêu.

Lại đến chỗ này, trong đầu hai người không hẹn mà cùng hiện ra hình ảnh tranh cãi hiểu lầm từ ngàn năm trước, trong lòng đau đớn hối hận, vậy mà dường như đã qua mấy đời. Trên thực tế, quả thật bọn họ cũng đã trải qua một cuộc đời mới, học được nhiều thứ, cũng càng kiên định hơn.

Trên chín tầng trời cao vẫn tuyệt vời như vậy, vẫn là nơi tam giới người - thần - quỷ đều muốn hướng đến, ánh sáng màu trắng thần thánh chiếu sáng từng góc nhỏ, hai người vừa chạm đến mặt đất thì mọi bụi bặm ở phàm giới đều được rửa sạch, sống lại một cách tự nhiên!

Chỉ Tuyền thở một hơi dài, chuẩn bị bước lên tiến về phía trước thì lại bị giọng của của Uyên Cực gọi lại.

"Tuyền nhi, tha thứ cho ta." Giọng nói của hắn có chút thê lương, xen lẫn trong đó là tự trách.

Cho dù tất cả điều này đều do Cửu Lễ ám toán bọn họ, nhưng việc hắn tổn thương nàng cũng là sự thật, nghĩ lại cũng không dám tin, vậy mà hắn lại ra tay với Chỉ Tuyền người mà hắn yêu nhất! Mỗi khi nhớ đến, hắn đều muốn khoét mấy lỗ lớn lên trên bản thân mình, hắn nghĩ hắn cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân!

Động tác của Chỉ Tuyền ở phía trước dừng lại, nhưng không xoay người nói bất kì cái gì, khiến Uyên Cực vốn đang khẩn trương, sợ hãi lại càng trầm trọng hơn, tổn thương như vậy, phải làm thế nào để Chỉ Tuyền có thể tha thứ!

"Ta nghĩ......." Đột nhiên, Chỉ Tuyền đang đưa lưng về phía hắn mở miệng, dây thần kinh của Uyên Cực căng ra, nghiêng tai lắng nghe, giống như hiện tại mà nàng nói ra trừng phạt hoặc ý chỉ gì đó thì chắc chắn hắn sẽ lập tức đi hoàn thành ngày, không chút chậm trễ!

"Nếu hiện tại mà trở về Thần giới, vậy còn thân thể kia, con của chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nàng tự nhiên xoay người, tươi cười xinh đẹp, khiến tất cả ánh sáng ở Thiên giới đều kém sắc hơn: "Cho nên, vẫn là sống hết một đời này rồi hãy trở về Thiên giới đi!"

Con?!

Uyên Cực nhận ra hắn đã kích động đến mức không thể phát ra âm thanh, hắn có con? Hắn và Chỉ Tuyền có con?

Hơn nữa, Chỉ Tuyền nói như vậy có phải là có ý không trách hắn rồi đúng không? Nàng muốn cùng hắn có một cuộc sống mỹ mãn ở nhân gian, đây là thật hay giả? Trong lúc nhất thời hắn thật sự không thể tin được.

Không biết làm sao để biểu đạt nội tâm đang vui mừng như điên của mình, Uyên Cực chỉ có thể cười ngây ngô, tươi cười ngắm nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Chỉ Tuyền.

Trên Tuyệt Tiên Dao đài, Chiến thần Uyên Cực người không có đối thủ trong đời đất lúc này lại vui vẻ, tươi cười thỏa mãn giống như một đứa trẻ vậy.

HOÀN CHÍNH VĂN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK