• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: nhungchuoi

Chờ đến khi Mặc Kỳ Tẫn thay quần áo đi cùng Vân Chỉ đến chính điện là lúc Hách Liên Diệp ngồi ở đó suốt ruột nhìn quanh, phải dùng nước trà dập tắt lửa nóng của hắn.

"Chậm trễ Hách Liên vương rất nhiều ngày nay, là sơ sót của trẫm." Còn chưa đi đến vị trí, Mặc Kỳ Tẫn đã thay bằng vẻ mặt tươi cười chuẩn mực để giải quyết việc chung, lên tiếng khiến Hách Liên Diệp chú ý, đột nhiên đứng lên thiếu chút nữa khiến chén trà trên bàn đổ xuống.

"Hoàng thượng nói quá lời, quả nhân có việc tìm Hoàng thượng thương lượng, còn thỉnh Hoàng thượng chớ nên trách tội quả nhân vô lễ cầu kiến." Hách Liên Diệp đứng lên đáp lại một cách công thức hoá, tuy rằng trong miệng cũng không có lời nói nào không ổn nhưng oán giận trong giọng nói thì người nào cũng có thể nhận ra.

Mặc Kỳ Tẫn đi lên vị trí trên cùng ngồi xuống, từ từ nói: "Hoàng đệ ở Hách Liên đã đồng ý điều gì trẫm đều biết, Hách Liên vương không cần lo lắng, trẫm đã hứa thì sẽ thực hiện lời hứa. Còn có chuyện gì thì Hách Liên vương cứ việc nói thẳng đi!"

Vân Chỉ cũng không khách khí ngồi xuống vị trí gần nhất, chờ đợi hai người mau chóng bàn bạc chính sự xong thì mới mở miệng, cho dù giờ phút này nàng vẫn còn đang vẫn vô cùng hưng phấn.

Kể cả đại tổng quả ở đây thì cũng chỉ có bốn người, Hách Liên Diệp nhìn lần thứ hai mới chú ý đến một bóng dáng màu trắng bên cạnh, đương nhiên đó là Vân Chỉ! Hắn không biết vì sao Mặc Kỳ Tẫn phải mang theo Vân Chỉ đến đây, biểu cảm trên mặt vốn dĩ là nghiêm túc, sốt ruột giờ lại càng tăng thêm vài phần, trong đầu cũng có vài tia suy đoán.

"Quả nhân đương nhiên tin tưởng Hoàng thượng sẽ tuân thủ lời hứa." Hách Liên Diệp không tiếp tục suy đoán nữa, bình tĩnh ngồi xuống, trọng tâm đề tài tiếp theo hắn muốn nói còn quan trọng hơn: "Hoàng thượng cũng biết, Hách Liên và Mặc Kỳ vốn là hai nước láng giềng, đương nhiên thường xuyên có giao dịch kinh tế, nhưng mà gần đây có mấy đại thương đoàn đều hạn chế ra vào Hách Liên, không giao dịch với Hách Liên, vốn dĩ một giao dịch nho nhỏ không nên nhắc đến với Hoàng thượng, nhưng mà............."

Hách Liên Diệp dừng một chút, dường như đang tự trách về quyết định sai lầm của bản thân, thở dài một hơi nói: "Không lừa gạt Hoàng thượng, quả nhân từng mua hơn mười cửa hàng ở trên con phố phồn thịnh nhất Mặc Kỳ - phố Kim Thiên, thế nhưng chỉ trong vòng một ngày chặt đứt tất cả giao dịch đang có, quả nhân phải đền bù tổn thất giá trị hơn nửa quốc khố Hách Liên quốc rồi! Phố Kim Thiên cũng đã hoành hành như thế trong Kinh thành Mặc Kỳ, gây trở ngại cho giao dịch của thương nhân, nhất định Hoàng thượng cũng phải phiền lòng nhiều, quả nhân khẩn cầu Hoàng thượng ra mặt chấn chỉnh lại phía sau phố Kim Thiên."

Thì ra là vì chuyện này, trong lòng hai người đã rõ ràng, hơn mười gia đình đại thương hộ? Thế này chẳng trách phải bồi thường rất nhiều rồi!

Vân Chỉ không biết, thì ra theo như lời Mặc Hình một thế lực khác của Hách Liên lại chính là thủ hạ của Hách Liên Diệp, vốn dĩ nàng tưởng đó là người của Cửu Lễ và Hỏa Ma Cung kia, không ngờ đến chó ngáp phải ruồi lại nhằm vào Hách Liên Diệp! Ha ha, nếu đã nhằm vào thì không hẳn là chuyện xấu, ít nhất chuyện tiếp theo muốn nói cũng sẽ có lợi thế hơn rồi!

Liếc mắt nhìn dáng vẻ cúi đầu cân nhắc của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Tẫn cười bất đắc dĩ, biết chắc chắn nàng lại đang suy nghĩ nhân cơ hội này khiến Hách Liên Diệp đi vào khuôn khổ.

Ngồi cân nhắc cả nửa ngày, Mặc Kỳ Tẫn ra vẻ rất khó xử, khiến Hách Liên Diệp đã đứng ngồi không yên lại càng thêm sốt ruột, không đợi thêm được nữa mở miệng nói: "Điều này không phải là trẫm không muốn nghĩ cách giải quyết giúp Hách Liên vương, nhưng mà chủ nhân phố Kim Thiên ngay cả trẫm cũng không có biện pháp......... Ai, Hách Liên vương ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà giải quyết rồi."

"Hoàng thượng, nhưng mà......" Nghe thấy Mặc Kỳ Tẫn nói ra lời không chịu trách nhiệm như vậy, Hách Liên Diệp xúc động đứng lên muốn nói thêm gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ muốn hắn phải cúi đầu xin sự trợ giúp của Mặc Kỳ sao? Hay là cho rằng thù lao chưa đủ lớn để hắn đồng ý?

Không phải là vạn bất đắc dĩ hắn cũng sẽ không đến Hoàng cung Mặc Kỳ tìm Mặc Kỳ Tẫn nhờ giúp đỡ, chỉ vì thế lực của hắn ở Mặc Kỳ không tìm hiểu được nửa tin tình báo nào liên quan đến chủ nhân phố Kim Thiên, chỉ biết sau lưng phố Kim Thiên có chỗ dựa là Ly Thiên cung, mà tất nhiên Ly Thiên cung không phải là một môn phái mà một Hách Liên nho nhỏ có thể chọc vào, vốn dĩ có thể hợp sức với Hỏa Ma cung cùng chống lại nhưng nguyên nhân của họ cũng giống như mình, bị phố Kim Thiên bức đến mức nội loạn bên trong, vài ngày nay hắn đang buồn bực muốn chết, hôm nay thật vất vả mới nhìn thấy Mặc Kỳ Tẫn, thế mà hắn lại dùng một câu nói qua loa, tắc trách mà đẩy vấn đề trở về cho mình!

Mắt thấy Hách Liên Diệp sắp không kìm chế được cơn tức giận, Vân Chỉ thiếu chút nữa bị lãng quên đột nhiên mở miệng: "Không ngờ đến ta lại tạo ra rắc rối lớn như vậy cho Hách Liên vương, thật sự là lỗi của Kim mỗ rồi."

Hách Liên Diệp sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Vân Chỉ ngồi bên cạnh, nàng nói vậy là có ý gì? Kim mỗ? Chẳng lẽ nàng chính là người phía sau của phố Kim Thiên.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Hách Liên Diệp không nói luôn suy đoán trong lòng ra, nhưng mà lạnh giọng gặng hỏi.

"Ý tại ngôn ngoại." Vân Chỉ từ từ đứng dậy, không chút yếu thế chống lại hai mắt Hách Liên Diệp, dùng điều kiện này để đàm phán, bỗng chốc sự tự tin của Vân Chỉ lại tăng lên.

"Ngượng ngùng, Hách Liên Diệp, người đứng phía sau phố Kim Thiên khiến ngươi hận nghiến răng nghiến lợi chính là ta." Nhìn lửa giận bùng lên trong mắt Hách Liên Diệp, Vân Chỉ không có nửa điểm lùi bước: "Muốn ta lập tức hủy bỏ việc ngăn chặn thương hội cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đưa lão già Hộ Hà Trưởng lão kia đến đây, trước tiên ta sẽ cứu vớt thủ hạ của ngươi bằng cách mở lại các nguồn hàng cung cấp!"

Thiên tính vạn tính cũng không ngờ rằng vẫn lại rơi vào tay Vân Chỉ, ánh mắt Hách Liên Diệp rất muốn thiêu cháy Vân Chỉ, hắn cũng không biết có nên tin tưởng hay không, trên đời này sao lại có một nữ nhân có thể khiến lửa giận của bản thân hắn đạt đến mức này, cô gái này chỉ sợ là ác mộng cả đời của hắn, việc làm thành công nhất của hắn khi còn sống chính là tẩy sạch cái vết đen này không còn chút tích.

Lúc đó trong cơn giận dữ, Hách Liên Diệp phải đấu tranh gian nan, một bên là mạch máu kinh tế của quốc gia, là khối tài sản vĩ đại bằng cả nửa quốc khố, một bên là tự tôn uy nghiêm của một người thân là vua một nước như hắn. Tuy rằng lí trí luôn luôn cảnh báo bản thân phải bình tĩnh để đưa ra sự lựa chọn chính xác, nhưng mà tức giận khiến hắn không hít thở nổi, chỉ biết là lúc này nếu không áp chế lửa giận trong lồng ngực thì sẽ tức mà chết!

"Thiên Đại Vân Chỉ! Cho dù Bổn vương khiến quốc gia tổn hại, diệt vong thì cũng tuyệt đối không cúi đầu trước ngươi, không ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ngươi!" Cho dù muốn giải quyết việc này thật sự rất khó, nhưng mà hắn không đồng ý, hắn là vua một nước sao có thể để một nữ tử tùy ý sai khiến như thế được!

Sắc mặt Vân Chỉ lạnh đi, không ngờ đến Hách Liên Diệp sẽ mở miệng cự tuyệt như vậy, cau mày lạnh lùng nhìn khuôn mặt thối trước mặt, não tên này bị chập mạch hay sao? Rõ ràng chỉ là một chuyện quá đơn giản vậy mà vì tự tôn của mình mà muốn đùa giỡn quốc khố của chính mình à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK