Nhưng ngay sau khi hắn nói ra câu đó thì đột nhiên dòng khí xung quanh xoay chuyển ngược lại, kình khí gào thét khiến cả Cửu Lễ cũng sững sờ trong chốc lát, ở nơi này hắn là Chúa Tể, tại sao lại phát sinh ra sự tình mà bản thân chưa đoán trước được? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Không đợi đến khi Cửu Lễ tra rõ kết quả xung quanh, rào rào một cái, trước mắt xung quanh tràn ngập ánh sáng màu bạc chói lóa, dường như muốn rửa sạch toàn bộ dơ bẩn của nơi này. Hơn nữa đồng thời đột nhiên trên người hắn cảm giác được có luồng khí khó hiểu dâng lên, đánh vào trong người, đau đớn khiến hắn tự nhiên buông lỏng tay đang bóp chặt Vân Chỉ ra.
Trong mê mang khó chịu, Cửu Lễ chỉ còn kịp nhìn thấy ánh sáng phát ra từ trên người Vũ Cơ chiếu rọi ra xung quanh, đợi đến khi hắn có khí lực mở mắt là lúc tất cả mọi người trước mặt không thấy đâu nữa, vậy mà cuối cùng vẫn để họ có cơ hội chạy thoát!
Còn lúc này ở trong cảnh giới ma linh có ba người dường như cũng đang phải chịu đau đớn, ma lực đã bị tổn thương nặng.
"Tôn chủ, đây là chuyện gì vậy?" Âm Thần Ngọc Nữ cố gắng áp chế sự khó chịu, thống khổ toàn thân, dường như ma lực trong cơ thể đang tự đánh nhau, gây ra thương tích cho chính bản thân.
Ánh mắt Cửu Lễ lóe lên, khóe mắt híp thành một đường thẳng tắp: "Nữ nhân kia, vậy mà có thể dùng khả năng nhảy múa trời sinh làm lu mờ bài xích ma lực, loại bỏ ma cảnh của Bản tôn!"
Hơn nữa còn làm cho bọn họ bị ma lực phản phệ lại gây thương tích! Tất nhiên phải điều dưỡng mấy ngày thì mới có thể khôi phục ma lực. Hừ, để cho bọn họ sống thêm mấy ngày nữa thì cũng chả sao, có lẽ hồn phách của Uyên Cực cũng đã bị tan rồi, chỉ cần động một ngón tay là có thể hủy diệt hắn, sau đó mang Chỉ Tuyền về, dù sao tất cả mọi chuyện vẫn còn nằm trong lòng bàn tay hắn!
Sau một trận trời nghiêng đất ngả, mấy người không biết rõ sống chết, ba người còn bị ma cảnh vây khốn trong nháy mắt thoát ra được rồi quay lại cửa cung điện lúc mới vào. Quanh cảnh xung quanh vẫn lộng lẫy như cũ nhưng hiện tại tâm trạng mọi người không còn như lúc trước nữa, Vân Chỉ dường như bị mất đi hồn phách, ngơ ngác nắm lấy tay Mặc Kỳ Uyên đang nằm yên bất động như người đã chết.
Khâu Lệ Mang Lãng và Công Ngọc Viêm Bân nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì vô cùng kinh hãi, nhưng không có nhiều thời gian để bi thương, bọn họ cần phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này, rồi nghĩ ra biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.
May mắn là phía sau không có người đuổi theo, một đám người nhanh chóng đi đến một khách điếm gần nhất để xem xét vết thương của mọi người.
Nghỉ một chút sau khi đặt chân đến, trước tiên Công Ngọc xem xét xem Mặc Kỳ Uyên và Khâu Lệ Thương Kình còn có thể cứu được hay không, tuy rằng tình huống gay go khiến người ta phải tuyệt vọng nhưng hắn thân là đại phu, chỉ cần có một tia hy vọng thì đều không thể buông tha, huống chi người nằm ở đó còn là tri kỷ nhiều năm của hắn, đau đớn trong lòng hắn so ra cũng không kém Vân Chỉ bao nhiêu!
Còn Khâu Lệ Mang Lãng đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau khổ thay Vân Chỉ, trong lòng thì đã tự trách và chửi rủa bản thân mấy ngàn lần, hắn không nên mang đám người Vân Chỉ đi tìm Kim Lũ Y, cho dù có tìm được chủ nhân của Kim Lũ Y thì đã làm sao, nếu sớm biết sẽ gặp phải tình cảnh này thì tất cả đều còn có ý nghĩa gì nữa.
Nếu không phải do hắn muốn đi hoàn thành cái sứ mệnh đáng chết này thì tất cả đều sẽ không xảy ra, hắn hối hận và nắm tay thật chặt rồi đánh thật mạnh về vách tường phía sau, hắn muốn phát tiết thống khổ trong lòng mình.
"Oành" một tiếng vang lên, khiến căn phòng cũng phải run lên lẩy bẩy, còn xương mu bàn tay hắn cũng bị sức mạnh đó làm cho vỡ vụn, chảy ra những giọt máu li ti, nhưng hắn lại không có cảm giác đau đớn, nâng lên muốn đánh thêm cái thứ hai, Hách Liên Ngọc Nhi kịp thời tiến lên ôm lấy bàn tay máu thịt mơ hồ của hắn, vội vàng kêu to: "Ngươi làm như vậy thì có ích lợi gì! Nếu bọn họ lại đuổi theo thì ai sẽ ra đối phó bọn họ!"
Vân Chỉ từ đầu đến cuối vẫn vô cùng yên tĩnh, hai mắt nàng vô thần nhìn thẳng phía trước, cảm giác tất cả mọi thứ đang có đều đã tan biến hoàn toàn, hiện tại nàng chỉ nghĩ đến việc nhanh đi theo Uyên, nhưng vì sao nàng còn chưa chết, không phải chết là chuyện dễ dàng nhất hay sao?
"Vân Chỉ!" Công Ngọc bên cạnh nhẹ giọng gọi lại, dường như phát hiện ra một việc không thể tin: "Vân Chỉ, Vân Chỉ! Ngươi mau đến đây, Uyên còn sống, hơi thở của hắn thật vững vàng, ngươi mau tới đây!"
Lúc hắn xem xét, hắn cũng giống như Vân Chỉ, không dám tùy tiện dò xét hơi thở của Uyên, hắn sợ mình sẽ không chịu nổi tuyệt vọng như vậy, cho đến khi hắn kiểm tra Uyên từ trên xuống dưới một lần, ấy vậy mà không phát hiện một vết thương trí mạng nào mới do dự dò xét mạch đập của hắn, hóa ra không hề khác so với mạch đập của người bình thường! Vừa cao hứng vừa tức giận khiến hắn không biết làm sao để biểu đạt!
Nghe thấy giọng nói đầy kích động của Công Ngọc, ánh mắt Vân Chỉ giật giật, hắn nói cái gì? Uyên không chết? Nàng không phải nghe nhầm đấy chứ!
Vội vàng bước đến bên người Uyên, run run làm theo chỉ dẫn của bản thân đặt tay lên chóp mũi của hắn, vậy mà thật sự có hô hấp! Nhưng mà, sao có thể, sức mạnh từ tay Cửu Lễ đánh vào chẳng lẽ không hề có một chút thương tổn nào sao?
Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Nàng nên sớm biết, Uyên không sao, không phải hắn đã vài lần suýt chết mà sống lại sao? Khẳng định lần này cũng sẽ giống như thế, không được sự đồng ý của bản thân, chắc chắn Uyên sẽ không dễ dàng buông tay mà đi như vậy!
Trên mặt Vân Chỉ lộ ra nụ cười vui mừng, vết máu và nước mắt hòa lẫn với nhau. Vui nhiều mà buồn cũng nhiều, đột nhiên thần thức bị rút đi, rồi té xỉu.
Vân Chỉ mơ một giấc mơ rất dài, dường như còn dài hơn thời gian kiếp trước và kiếp này cộng lại. Chỉ cảm thấy lúc này không nên nằm mơ như vậy.
Trong giấc mơ, nàng mặc một bộ đồ màu lam nhạt bằng lụa mỏng, tuyệt vời như tiên nữ vậy, cả ngày nàng đều đi du ngoạn với một nam tử mặc áo bào màu đen, hình ảnh xuất hiện nhiều nhất là lúc hai người đứng cạnh nhau giữa một vùng đất mênh mông bát ngát cùng nhau ngắm mặt trời lặn, vui cười nói những lời nói mà những cặp tình nhân ở nhân gian thường nói. Cũng có lúc, bên người không có nam tử làm bạn, dường như chỉ còn lại một mình tiên nữ chờ đợi, trong lòng vẫn luôn tràn đầy hạnh phúc, cái loại hạnh phúc mỹ mãn này dường như muốn tràn ra cả xung quanh, muốn vượt lên trên hạnh phúc của tất cả mọi người.
Tuy rằng không thể hoàn toàn nhìn thấy rõ khuôn mặt của nam tử kia như thế nào, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được người này nhất định là Uyên, chỉ có Uyên mới có thể cho nàng cảm giác an toàn dịu dàng này, cho đến bây giờ trái tim của nàng cũng chỉ lay động vì Uyên.
Hình ảnh quay nhanh hơn, đột nhiên nàng như đang rơi xuống một vực sâu không đáy, không có một chút sức nặng nào, dường như thấy được lối thoát từ tuyệt vọng, phía dưới là lửa địa ngục, hơn nữa rõ ràng là nàng có khả năng chạy thoát nhưng nàng lại không có động lực làm việc đó, cho đến bị lửa địa ngục làm cho nóng bỏng mới đột nhiên bừng tỉnh, dường như có điều gì đó vô cùng thống khổ và không cam lòng, muốn giải thoát đi nhưng lại biết rõ ràng trong lòng vẫn không cam lòng!
Phút chốc bừng tỉnh, ngồi thẳng người dậy, giống như đã chết thêm một lần, mơ màng mông lung.
"Vân Chỉ, cuồi cùng ngươi đã tỉnh!" Công Ngọc Viêm Bân vừa bưng thuốc vào nhìn thấy như vậy sắc mặt vui mừng, chào đón đặt chén thuốc lên đầu giường, không nói hai lời liền kiểm tra thân thể của nàng.
"Công Ngọc............." Vân Chỉ nhíu mày thật chặt, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, thuận miệng hỏi: "Ta đã ngủ trong thời gian bao lâu?"
"Ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm, chúng ta sợ đám người Cửu Lễ lại đuổi theo nên dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Mặc Kỳ, hiện tại ngươi đang ở trong Hoàng cung Mặc Kỳ rồi." Công Ngọc thở dài một hơi, đối với biểu hiện của nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Vẻ mặt Vân Chỉ có chút mơ màng, đang nhìn vào hiện thực có chút xa lạ, nàng biết nàng luôn luôn muốn nhớ đến một chuyện nào đó, vô cùng muốn nhớ ra. Hơn nữa vừa rồi Công Ngọc nhắc đến Cửu Lễ..... ma cảnh..............
Đột nhiên tỉnh lại, hai mắt trở nên có thần, quay đầu nhìn thẳng vào Công Ngọc, giọng nói vội vàng: "Công Ngọc! Uyên đâu?! Uyên thế nào rồi! Ngươi mau nói cho ta biết! Ta muốn đi gặp chàng!"
Nói xong thì xốc chăn lên, chuẩn bị nghiêng người đi xuống giường, dáng vẻ bàng hoàng, kích động khiến người ta cảm thấy xót thương, lo lắng.
"Uyên không sao, hắn không việc gì, ngươi uống thuốc nhanh đi, uống xong thì ta đưa ngươi đi gặp hắn!" Công Ngọc bị giật mình, vội vàng ngăn cản động tác muốn xuống giường của nàng, mở miệng trấn an, có thể cảm nhận trong đó còn có sự kiêng dè.
Đặt một chén thuốc màu đen đến trước mặt Vân Chỉ, cố gắng để biểu hiện của bản thân thật tự nhiên, ý bảo nàng ngoan ngoãn uống thuốc, thật không biết nữ nhân này có biết phải tự chăm sóc bản thân không nữa!
Nghe thấy tiếng trả lời kịp thời, cuối cùng Vân Chỉ cũng bình tĩnh lại, từ từ ổn định lại tinh thần, trước tiên sắp xếp lại tất cả các suy nghĩ miên man. Ngoan ngoãn đón lấy chén thuốc Công Ngọc đưa qua, uống một hơi để xong, nàng muốn đi gặp Uyên, nàng muốn nhìn thấy Uyên bình an vô sự thì nàng mới an tâm, trước lúc hôn mê nàng nhớ ra được Uyên nằm vô lực ở nơi đó, không có dấu hiệu của sự sống.
Thuốc đen trôi vào miệng, Vân Chỉ nhíu chặt mày nhìn về phía Công Ngọc Viêm Bân: "Đỗ trọng, hoàng kỳ, đương quy, bạch thược, hoắc hương, như vậy là có ý gì?"
"Còn có thể là ý gì nữa, ngươi có thai!" Công Ngọc bĩu môi, cho dù có hoang mang, lo sợ thì cảm nhận của nàng đối với thuốc và kim châm cứu vẫn chuẩn xác đến kinh người. Hắn không hiểu, cùng là một người tinh thông y dược vậy mà bản thân có thai lại không hề phát hiện ra, quả nhiên là một người không coi thân thể mình ra gì.
Vân Chỉ trầm mặc một lát, đối với tin tức như vậy cũng không lộ ra biểu cảm quá mức vui vẻ, bây giờ tâm tình của nàng có phần trầm trọng, nàng không biết sinh mệnh này đến có đúng lúc hay không, nếu như bọn họ sống mà Uyên chết thì còn có cái gì đáng giá để nàng vui vẻ chứ.
"Giờ có thể mang ta đi gặp Uyên rồi chứ." Giọng nói lạnh nhạt, nàng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
"Có.....thể....." Vẻ mặt của Công Ngọc có chút buồn bực, né tránh: "Nhưng tình hình hiện tại của hắn...........thôi, ngươi đi nhìn sẽ biết, nhớ là không được quá xúc động."
Nhìn biểu cảm do dự của Công Ngọc, trong lòng Vân Chỉ như rơi xuống vực sâu. Ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, còn cái gì không chịu nổi nữa đâu, trước đó bọn họ còn chuẩn bị sống chết cùng huyệt với Uyên mà, còn kết quả có thể tệ hơn sao.
Vững vàng xốc chăn lên xuống giường, bảo Công Ngọc đi trước dẫn đường, tuy rằng trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân phải kiên cường, phải bình tĩnh, cho dù tình hình có như thế nào thì cũng phải thản nhiên mà tiếp nhận.