Xoay người, nhìn Vệ Linh Phong ngồi dựa trên mép giường, tôi cắn răng hỏi:"Hoa mạn đà la này là cho ai vậy?"
Vệ Linh Phong thản nhiên đáp mà không đổi sắc mặt:"Trông cung vẫn luôn trồng loại hoa này. Vì Thái hậu thích nên về sau, trẫm lại sai người trồng thêm một ít."
"Thế thì Long Tiên Hương thì sao?" Tôi tiến đến gần bàn, cầm một chén nước giội để dập mùi hương. Hai hàng lông mày Vệ Linh Phong hơi nhíu lại:"Rốt cuộc là nàng muốn hỏi cái gì?"
Tôi nghiêm nghị nhìn hắn:"Vì sao lại có thêm ít Long Tiên Hương nữa?"
"Thái hậu thích mùi hương này, vì thế sai người tìm loại chính cống ở ngoài ngàn dặm về, tặng một ít cho... trẫm và các tần phi khác." Càng nói, Vệ Linh Phong càng không yên lòng, mày càng thêm nhíu chặt, từ từ đứng dậy bước đến trước mặt tôi.
"Còn Quân Sơn Ngân Châm?" Tôi nén cơn run rẩy, "Cũng là Thái hậu?"
Vì sao lại thế này? Nếu là con người khác thì còn có thể hiểu được, nhưng rõ ràng Vệ Linh Phong là con ruột của mình, vì sao bà ấy lại làm vậy?
Hai mắt Vệ Linh Phong chớp khẽ, cả người tản mát ra hơi thở nguy hiểm nhưng giọng nói bình tĩnh lại lộ ra mùi tàn nhẫn:"Trẫm không có đủ nhẫn nại để nghe nàng vòng vo."
"Vệ Linh Phong, ngươi có thể không tin lời ta nói, bởi vì chính ta cũng không xác định được chuyện này có phải trùng hợp hay không." Tôi liếm liếm cánh môi khô khốc, tim đập như trống bỏi, không rõ là vì sợ hãi hay vì nguyên nhân khác nhưng vẫn cố gắng nói gằn từng tiếng câu tiếp theo.
"Hương hoa mạn đà la, Long Tiên Hương và Lãnh hương, riêng rẽ từng cái hay là hỗn hợp của hai trong số đó thì không có gì đặc biệt. Nhưng một khi ba mùi hương trộn lẫn, nếu lại hít vào người trong một thời gian dài..."
Sự lạnh lẽo dần dần kết lại trong mắt Vệ Linh Phong, giọng toát ra ý lạnh đến rùng người:"Nếu hít vào trong thời gian dài thì thế nào? Là độc mãn tính."
"Không." Tôi lắc nhẹ đầu, tay buông bên người siết lại thành quyền mới có đủ can đảm để nhìn hắn, "Chúng không có chút nguy hiểm nào đến cơ thể, nhưng. lại có thể ngấm vào ý chí của con người." "Không phải là khiến ngươi nổi điên, cũng không phải trở thành một con rối mà là một loại thôi miên."
"Thôi miên?" "Phải." Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận cái lạnh lẽo từ người hắn thì chẳng biết vì sao lại thấy đồng cảm. Một người tự phụ như hắn lại có thể đang bị lợi dụng, mà người lợi dụng kia lại rất có thể là mẹ của hắnThế nhưng, tâm tình vừa mới rõ ràng một chút thì lại bị nỗi sợ hãi bao trùm.
Những lời ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai. Khi ấy, nghe những lời nói ấm áp nhẹ nhàng kia, bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ cảm thấy hãi hùng.
Tôi cố cất tiếng với giọng run rẩy tiếp tục:" Đây là một loại thôi miên sâu. Thông qua một loại dược vật nào đó và. một ám thị có thể ảnh hưởng đến ngươi mỗi ngày thì có thể sai khiến ngươi làm một việc bất kì trong vô thức, và cũng có thể.. hoàn toàn bóp méo trí nhớ của ngươi."
Không! Chuyện đó cũng không phải là nguyên nhân làm tôi sợ hãi. Điều thật sự khiến tôi không thể nào ngăn cơn hãi hùng chính là vì — phệ tâm thuật, một loại vu thuật cổ cổ xưa huyền bí. Kì Nhiên nói, cả thiên hạ chỉ có một người làm được — một trong tứ đại thừa tướng của Băng Lăng quốc.
Từ khi quen biết Kì Nhiên đến khi rời xa, tôi thật sự rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và sợ hãi của chàng. Dù cho trước mắt nguy hiểm đến đâu, chàng đều có thể tươi cười thay đổi mọi thứ. Thế nhưng ngày đó.
Khi chàng đang tỉ mỉ giảng giải về các chất độc trong thiên hạ với mình, tôi lại nhất thời tò mò:"Kì Nhiên, Hoàng thất Băng Lăng có loại dược nào là bí mật không?"
Chàng lắc đầu cười:"Loại độc đệ nhất thiên hạ Băng Lăng đều có, lại còn tự chế"
Nụ cười chàng bỗng khựng lại một chốc, bàn tay trên bàn nhẹ nắm lại:"Phệ tâm thuật, cả thiên hạ chỉ có Băng Lăng quốc mới có thể làm ra."
"Nó xâm nhập thân thể qua hỗn hợp ba mùi, hương hoa mạn đà la, Long Tiên Hương và Lãnh hương, phối hợp với một lại ám thị nào đó thì có thể điều khiển ý chí con người, không hề tổn hại gì đến thân thể."
"Chẳng phải là giống với thôi miên sau sao?" Tôi hào hứng nói, "Thật là muốn mở mang kiến thức một chút quá."
"Băng Y — !" Kì Nhiên bỗng níu lấy cổ tôi, cơ thể và giọng nói ôn hòa đều trở nên run rẩy khủng hoảng, "Không thể được! Đồng ý với ta, bất luận khi nào ngửi thấy hỗn hợp ba mùi hương này thì nhất định phải tránh xa!"
"Trên thế giới này, người biết phệ tâm thuật chỉ có duy nhất một người. Một trong tứ đại thừa tướng của Băng Lăng quốc — Bạch Thắng Y."
"Băng Y, nàng phải nhớ kỹ, dù thế nào cũng tuyệt đối không được tiếp cận người này."
Tôi trở tay ôm lấy chàng, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp và thoảng hương núi rừng sâu thẳm dìu dịu, nhẹ nhàng đáp:"Em đồng ý với chàng."
Kì Nhiên ôm chặt tôi, cơ thể cuối cùng cũng không còn run rẩy, chỉ còn tiếng thì thầm khe khẽ:"Tuyệt đối.. không được.."
Yết hầu nghẹn lại, tôi hoàn hồn, bắt gặp ngay ánh mắt lạnh như băng của Vệ Linh Phong, sát khí tỏa ra vờn quanh mình khiến tôi thật sự không nghi ngờ rằng, hắn sẽ âm thầm lặng lẽ hạ thủ với tôi.
Giọng hắn bình tĩnh và lạnh giá:" Nói những chuyện này, nàng không sợ trẫm sẽ giết nàng diệt khẩu sao?"
Tôi cười đầy thâm ý, cần cổ hơi nghẹn ứ trong tay Vệ Linh Phong khẽ động đậy như đang lắc đầu:"Không sợ. Trừ phi Hoàng thượng không muốn giải.. phệ tâm thuật này."
Vệ Linh Phong nở nụ cười không có lấy chút hơi ấm, buông tay ra, ngồi xuống trước bàn, hững hờ:"Nàng đi đi."
Ánh mắt tôi nhìn hắn sâu sắc đến khi hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh mới bảo:"Nếu Hoàng thượng thật sự muốn biết chân tướng, ta có thể thử giúp ngươi thôi miên."
Lúc bước đến cửa, tôi quay đầu lại, nhìn về phía Vệ Linh Phong vẫn mang sắc mặt điềm nhiên trông mình rồi thở dài, đau xót lên tiếng:"Vệ Linh Phong, ngươi không nhất thiết phải dùng cái vẻ hung ác lạnh lùng đó để che giấu mỗi khi bị tổn thương. Là người, ai mà chẳng có lúc yếu đuối đâu."
Dứt lời, tôi đi không quay đầu lại, xoay người bước ra đại điện trống trải mênh mông.
Những ngày sau đó lại yên bình đến kì lạ, chỉ có điều, Lạc Ảnh cung lúc nào cũng có hai vị khách ra vào, Nhan Tĩnh và Trần Thiên Thiên.
Các cô ấy rất ít khi kết giao, nên ngẫu nhiên gặp mặt thì cũng chỉ nói dăm câu khách sáo là nhiều nhưng ngoài ý muốn là, điều đó lại rất... hợp ý tôi.
Thật ra, tuy rằng Nhan Tĩnh có vẻ ngoài vô cùng giống với Tiểu Vũ, nhưng lại là hai người khác nhau hoàn toàn. Tiểu Vũ như ánh nắng ngày xuân, ấm áp, nhiệt tình, đầy sức sống, vui buồn mừng giận gì đều thể hiện rõ trên mặt. Dù cho những người bên cạnh có gian trá bao nhiêu thì cũng chẳng thể che lấp được ánh sáng của cô bé.
Nhan Tĩnh cũng tỏa ánh hào quang xung quanh mình khiến người khác không thể bỏ qua, nhưng lại quá chói mắt, quá sáng rực, giống như.. là để che giấu bản tính thật sự của mình. Tôi chỉ là nhìn không thuận mắt, mà cũng không nhìn thấu được. .
Chỉ là, nhìn ánh sáng tỏa ra từ Nhan Tĩnh thì tôi cũng công nhận, cô ấy quả đúng là một cô gái phù hợp để đứng ở nơi cao.
Trần Thiên Thiên, nghĩ đến người đó, tôi bất giác mỉm cười. Cô nàng vậy mà lại chỉ vào mặt Tâm Lạc, Tâm Tuệ và Vô Dạ, xỉa vào mũi tôi mà thong dong tuyên bố:"Một ngày nào đó, ta sẽ thay thế vị trí của ngươi để lên làm Hoàng hậu."
Không thể không thừa nhận, chỉ mấy ngày ở chung, tôi cũng tự nhiên mà thích người này.
Cô ấy là một hợp thể của những mâu thuẫn rất lạ đời.
Khi mới gặp, tôi thấy cô nàng nói năng thanh nhã khéo léo, trong mắt thường ánh lên tia sáng thông minh, quan niệm về nhiều thứ khá độc đáo.
Về sau, từ từ quen biết, cô nàng cũng cố kị tôi ít nhiểu khi gặp mặt, thường bày ra bộ dáng của một đàn chị, lời nói dạy dỗ tôi cũng thâm sâu dần.
Giống như hôm nay khi tôi mời cô nàng ở lại dùng cơm.
Ngươi ấy, thường nhìn thì trông khôn khéo dứt khoát lắm nhưng bên trong hoàn toàn mù mờ. Có chuyện rất nhiều người nhìn không thấu, ngươi lại chỉ liếc mắt một cái là đã hiểu, nhưng đối với nguy hiểm bên người lại chẳng hề hay biết."
"Nếu ngươi thật sự có thể cứng rắn kiên cường thì mặc kệ cho người khác có sống chết ra sao thì cũng chẳng có gì quan trọng. Ngoài mặt, ngươi có vẻ hời hợt với mọi thứ nhưng thực ra lại rất có tình có nghĩa."
"Doanh Nhược, không phải ta có ý gì, nhưng tính cách của ngươi thật sự không thích hợp với nơi cung cấm phức tạp này."
Tôi cười gật đầu, múc cho cô nàng một bát canh, hỏi:" Thiên Thiên, ta vốn nghĩ cô và Nhan Tĩnh rất thân quen, nhưng bây giờ mới phát hiện là không phải. Hẳn là cô biết rõ Nhan Tĩnh cố ý đúng không? Vì sao lúc trước còn nhảy xuống cứu cô ta làm gì?"
Thiên Thiên nhận lấy bát canh, cười khổ, giọng nặng nề:"Nếu ta nói là ta muốn giữ chút lương tâm duy nhất còn lại thì ngươi có tin không?" "Hoàng cung là một nơi đáng sợ đến tột cùng. Muốn sinh tồn nơi đây thì nhất định phải không ngừng tranh đấu, lục đục với nhau. Một vòng xoáy như vậy, ở trong đó lâu dần sẽ từ từ đánh mất bản thân, không thể lại quay về cái thời tấm lòng còn trong trắng không gợn sóng được nữa."
"Ngày đó, nhìn Dung phi rơi xuống ao, thật ra, ta cũng biết nàng ấy có chút ít võ nghệ thì làm sao có thể dễ dàng bị người khác gài mưu như vậy được. Nàng ta thực ra... là chỉ đánh cược, đánh cược rằng Hoàng thượng sẽ một lần nữa chú ý đến nàng." .
"Thế nhưng, dù biết rõ rằng nàng ta lấy mạng ra để đặt cược thì chỉ một khắc lúc ấy, ta cũng từng thầm mắng nàng ta xứng đắng vì sự thâm hiểm đó từ tận đáy lòng; nhưng một khắc ấy, ta lại càng nghĩ nhiều hơn rằng, nếu là bản thân trước kia thì nhất định sẽ không chút do dự đi cứu người khác đến thế." Tôi cười chân thành với cô:"Vậy nên cô mới không màng sống chết nhảy xuống sao? Hồ ấy cũng không sâu, Nhan Tĩnh lại rơi ngay vào giữa..”
"Sợ là không màng sống chết cũng đâu chỉ có mình ta nhỉ?" Thiên Thiên nở nụ cười, ý cười toát lên khuôn mặt, "Ngay chớp mắt khi nhảy xuống, ta còn thầm mắng mình, sao trong Hoàng cung lại có một kẻ ngốc đến vậy? Kết quả là, chỉ một lát sau thì lại thật sự có một đứa ngốc thứ hai nữa nhảy xuống." Tôi ngượng ngùng cười không muốn nói tiếp nên nhanh chóng chuyển đề tài:"Vì sao cô lại muốn làm Hoàng hậu?" Đây chính là điều khiến tôi nói, cô nàng là một hợp thể của những mẫu thuẫn đối lập. Cô ấy rõ ràng rất chán ghét đối với việc tranh đấu ở Hậu cung, ngay cả Vệ Linh Phong là phu quân mình mà cũng chưa từng gặp mặt, lại không hề có chút tâm tư tranh sủng.
Nhưng rất rõ ràng là cô nàng có dã tâm. Thứ dã tâm cao vời vợi, không cần nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống này, cô nàng chưa bao giờ giấu đi trước mặt tôi. Dù rằng ở trước mặt các phi tần khác, cô ấy vẫn rất sáng suốt giấu tài."Vì ta không giống với Doanh Nhược ngươi." Quả nhiên là Thiên Thiên không hề e dè về vấn đề này, "Dù cho rời khỏi Hoàng cung này, ngươi vẫn có thể sống tốt. Không! Ngươi chắc chắn là có thể sống tốt hơn hiện tại rất nhiều." "Nhưng ta lại không được như thế. Ta kiểu gì cũng. là người phải sống ở nơi không ngừng đấu tranh trong bức tường đỏ này. Rời khỏi nơi cẩm y ngọc thực, tranh quyền đoạt lợi này, ta chỉ thấy không đúg một chút nào, lại càng không thể sống sót được."
"Nếu nhất định phải đấu tranh để sinh tồn nơi đây, so với việc bị người khác giày xéo dưới chân, chẳng bằng bước đến vị trí cao nhất, như vậy thì cũng rất tốt." Tôi hớp một miệng canh, nở nụ cười:"Thật ra là ta muốn nói, cô mới là người thích hợp nhất cho vị trí Hoàng hậu, vì cô và Vệ Linh Phong. Khụ ~, Hoàng thượng, đều cùng là một loại người. Chẳng qua, vì sao cô lại." "Không phải là ngươi muốn hỏi, vì sao đến giờ ta vẫn là Tiệp dư à?" Tôi vội gật đầu.
"Vì ta sinh ra không đủ cao quý, lại vì gần đây ta mới kiên quyết tranh sủng."
Thiên Thiên liếc mắt nhìn tôi hơi thất thần, cười u buồn mà lạnh nhạt:"Trước kia, ta cũng giống các nàng ấy, cho rằng Hoàng thượng vì lo lắng về chính trị mới phong ngươi làm Hậu. Bây giờ đã biết rõ rằng, sự thật hoàn toàn không phải như thế."
"Có khi, ta thực sự ngưỡng mộ ngươi. Bất luận là người thế nào, tiếp xúc với ngươi một thời gian cũng không thể nào không bị ngươi cuốn hút. Hoàng thượng cũng vậy, ta, Dung phi cũng vậy, thậm chí ngay cả Lí phi cũng không ngoại lệ."
"Có lúc, ta lại thấy thương xót cho ngươi, vì ngươi thu hút quá nhiều lòng yêu và nỗi hận như thế, nhưng lại hết lần này đến lần khác thờ ơ với chúng. Nhưng ngươi càng muốn trốn tránh, niềm yêu hận này ngược lại càng thêm mãnh liệt, cuối cùng rồi sẽ gây tổn thương cho ngươi rất nhiều."
Trong lòng hơi xúc động, nhưng đồng thời lại càng nhiều nghi ngờ, tôi nuốt đồ ăn xuống:"Hình như nghe cũng hiểu, mà hình như cũng không hiểu. Mặc kệ nó, ngày nào hay ngày ấy."
Sau dăm bữa, thời tiết từ từ chuyển lạnh. Tôi bắt đầu ra vào tẩm cung Vệ Linh Phong dùng thủ thuật thôi miên giúp hắn trị liệu.
Vệ Linh Phong thật sự là một kẻ rất kì quái. Ngoại trừ ngày đầu tiên thực hành thôi miên, hắn không đề phòng mà ngủ say thì những lần sau đó, chỉ cần nghe được một âm thanh dù rất nhỏ thôi đã tái nhợt cả mặt, mồ hôi lạnh dầm dề tỉnh lại.
Về sau, mỗi lần thôi miên, càng lúc hắn càng tỉnh lại nhanh hơn, thậm chí có khi tôi còn chưa đọc xong câu hướng dẫn thôi miên thì hắn đã lạnh mặt mở mắt nhìn tôi.
"Bắt đầu từ ngày mai, nàng không cần đến giúp trẫm thôi miên nữa." Vệ Linh Phong một bên vừa phê duyệt tấu chương vừa nói.
"À, được." Tôi đáp không cảm xúc, một mặt cầm bức tranh phác họa chiến thuyền kĩ càng mở ra xem. Cơ bản thì không có gì thay đổi nhiều so với bức ảnh mà tôi đã đưa, nhưng không thể không thừa nhận là hình hắn vẽ rất đẹp.
"Này, mảnh giấy này là gì thế?" Tôi rút mảnh giấy có hình vẽ từa tựa như bản đồ, bên cạnh có có ghi chú một số kí hiệu và vài con chữ mà mình không hiểu ra, lật đi lật lại xem cả nửa ngày mà vẫn không tìm được manh mối nào nên tò mò hỏi thăm.
Vệ Linh Phong ngẩng đầu lia nhẹ mắt nhìn tôi, không chút quan tâm trả lời:"Đó là trận đồ bày bố quân sự của Vụ thành thuộc Ngân Xuyên quốc."
` "Ngân Xuyên quốc? Vụ thành?" Mặt tôi đen sì. Thế giới này rốt cuộc là có bao nhiêu quốc gia thế? Từ khi nào mà lại lòi ra một Ngân Xuyên quốc thế này?
Vệ Linh Phong buồn cười lắc đầu, đáp:"Có khi trẫm nghĩ, nàng rốt cuộc có phải là người của thế giới này không nữa?"
Lòng tôi căng lên, cười hai tiếng gượng gạo, vội vàng ngăn đề tài này lại:"Ngân Xuyên là quốc gia thế nào?" *
Vệ Linh Phong cũng không lại truy vấn nữa, khái quát tình hình Ngân Xuyên quốc cho tôi nghe.
"Ba nước Kì, Duẫn, Thược chia nhau chiếm đại bộ phận lãnh thổ. Chuyện đó không phải là rất giống với Kinh Châu thời tam quốc sao? Vụ thành này quả thật cực kì giống với Giang Lăng mà ai cũng ai cũng muốn tranh đoạt còn gì.. Thật ra, muốn công chiếm cũng không khó!” Tôi hơi kinh ngạc, cẩn thận lật xem tấm bản đồ bày bố quân sự đã được giảng giải rồi lẩm bẩm.
"Nàng nói cái gì?!" Vệ Linh Phong tựa hồ như nghe được mấy chữ cuối, biến sắc căng thẳng hỏi. Tôi vội cười xòa xua tay:"Không Không có gì. Ta nói bừa thôi!"
"Phải rồi, Vệ Linh Phong, ngươi có biết Trần Thiên Thiên không?"
"Trần. Thiên Thiên?" Vệ Linh Phong thoáng suy nghĩ, ngữ khí quả quyết hỏi, "Tiệp dư?"
Thật là muốn vỗ tay tán thưởng hắn quá. Chỉ là một cô gái được hắn được hắn sủng hạnh một lần mà hắn còn nhớ kĩ như thế, ngay cả phẩm cấp cũng đều nói đúng.
Tôi gật gật đầu:"Ngươi có ấn tượng gì với nàng ấy không?"
"Trưởng thành, thận trọng, dung mạo. cũng xem như là tuyệt sắc." Vệ Linh Phong hơi nhướng mày, "Sao? Đắc tội với nàng à?"
"Làm sao có thể chứ!" Tôi mau chóng phản bác, rồi bĩu môi, thản nhiên đáp, "Chỉ là ta muốn nói, một năm sau, khi ta không còn nắm giữ vị trí Hoàng hậu này, nếu tương lai ngươi thật tình muốn tìm một Đế hậu mẫu nghi thiên hạ thì Trần Thiên Thiên tuyệt đối là một ứng viên không tệ, với ngươi hay với quốc gia này đều phù hợp. À, thật ra thì Nhan Tĩnh cũng không tồi, chỉ là năm đó ngươi sủng nàng ấy như vậy, hại nàng ta bây giờ chuốc thù nhiều lắm.. Đúng rồi, vì sao ngươi lại vắng vẻ nàng ta thế? Nàng ta đắc tội"
"Rầm —" Tiếng tấu chương bị đập mạnh vang lên ngắt mấy lời cằn nhằn của tôi. Vệ Linh Phong lạnh lùng nhìn tôi, giọng châm biếm rõ rệt, "Chẳng phải nàng luôn không xem vào việc của người khác à? Sao, giờ đổi tính rồi? Nhưng mà, việc tư của trẫm, khi nào thì đến lượt nàng quan tâm?"
Đầu tôi nóng lên, bất chợt đứng bật dậy, cũng lạnh lùng đáp trả:"Ai có hứng thú quan tâm đến việc riêng của ngươi chứ? Nếu ngươi không là."
Câu đang nói của tôi bị nghẽn lại, ngẩn ngơ không biết nơi nào.
Trong nháy mắt kia, hai chữ — bằng hữu, suýt đã thốt ra. Thì ra, dù rằng một mực e ngại hắn, đề phòng hắn nhưng đã bất tri bất giác xem hắn là bạn bè sao?
Là vì cả hai đã từng chung hoạn nạn? Là vì hắn hết lần này đến lần khác đưa tôi khỏi cảnh khốn cùng? Hay vẫn là vì sự ấm áp mà hắn vô ý trao cho?
Để rồi một chỗ nào đó sâu trong lòng đã nhìn nhận hắn như một người bạn, chứ không phải. kẻ thù? Tôi lắc đầu cười khổ. Phải chăng cuộc sống an nhàn kéo dài quá lâu, nên người dần trở nên ngu ngơ và khờ dại đến thế?
Từ xưa đến nay, bậc đế vương, chỉ có thể sùng kính ngưỡng mộ, chỉ có thể để triều thần bái phục, thậm chí có thể dùng để căm hờn chứ không phải để làm bằng hữu.
Vì có quá nhiều gút mắc về quyền lợi xen lẫn ở giữa sẽ chỉ khiến con người ta thân bất do kỷ mà lợi dụng lẫn nhau, gây tổn thương cho nhau.
Thế nhưng, bị một đế vương lợi dụng và bị một người bạn lợi dùng là hai loại tổn thương hoàn toàn khác. ;
Tôi lại cười miễn cưỡng, hơi cúi người, giọng mệt mỏi:"Xin lỗi. Ngươi xem như ta chưa nói những lời này vậy. Hoàng thượng, ta về trước đây."
Lúc bước đến cửa, tôi bỗng nghe thấy tiếng hắn:"Băng Y, nàng nói. phương pháp gọi là thôi miên kia được dùng để chữa trị cho những người có tâm trí không bình thường ở quê nhà nàng sao?Tôi quay đầu nhìn hắn ngạc nhiên, khẽ gật:"Phải."
"Vậy nàng. làm sao biết được phương pháp này?"Tôi nâng bàn tay gầy yếu và nhỏ bé lên vịn vào cánh cửa, một nụ cười tăm tối dần nở trên gương mặt tái nhợt:"Bởi vì năm đó, ta cũng từng được chữa trị bằng cách này."
Vệ Linh Phong nhìn tôi, trong đôi mắt xinh đẹp dần ánh lên một tia sáng cảm thương. Rất lâu sau đó, hắn chỉ lẳng lặng trông theo mà không nói được lời nào.
Tôi đè lại nỗi buồn bực trong lòng, chạy vút đi.Vệ Linh Phong tuy rằng phát hỏa nhưng lại nghe theo đề nghị của tôi bắt đầu thường xuyên lật bài tử của Thiên Thiên. Giữa những ánh mắt ghen tị, oán hận, ngưỡng mộ và nguyền rủa của vô số người, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Thiên Thiên đã từ Tiệp dư tấn phong lên Hiền phi, là nhất phẩm cùng với Quý phi, Thục phi, Đức phi và Dung phi.
Thực ra, lại nói, Vệ Linh Phong thật sự cũng là một Hoàng đế tốt. Lắng nghe người khác nói nhưng không mù quáng mà làm theo. Làm việc lại quả quyết, có xem xét, trù tính đại cục. Nếu để hắn thống nhất thiên hạ này thì đối với dân chúng phía dưới cũng là một cái phúc.
Bất giác nhớ đến Y quốc trên đường gả về đây, nếu muốn nói đó là chế độ lý tưởng thì ở thời đại này, nó tuyệt đối sẽ phải đứng chịu mũi sào. Chỉ là không biết người có tư tưởng thế này rốt cuộc là một người thế nào nữa? Người nào mà lại có thể hoàn toàn phá bỏ quan niệm thế tục, tạo ra một quốc gia gần với chế độ dân chủ đến thế.
Chỉ tiếc là quốc gia quá nhỏ, không có nền móng, muốn đợi nó thống nhất thì sợ là không bao giờ xảy ra mất. !
Tuy rằng càng ngày càng được sủng hạnh thường xuyên nhưng Thiên Thiên vẫn luôn chạy đến chỗ tôi. Đương nhiên, Nhan Tĩnh cũng thế. Ngẫu nhiên gặp mặt, Nhan Tĩnh vẫn thuận theo lễ nghi, Thiên Thiên vẫn trầm tĩnh đoan trang như cũ, hai người dường như không có gì khác thường.
Chỉ là sắc mặt Thiên Thiên vốn ngay từ đầu là đã có nét vui mừng thoáng qua, sau này lại còn mỉm cười ngọt ngào thì bây giờ, trong mắt lại toát ra ba phần vui sướng, bảy phần sầu bi.
Tôi hơi lo lắng, hỏi thăm:"Thiên Thiên, sao thế? Đấu đá trong Hậu cung vất vả lắm à? Hay là ta hại cô rồi?"
Thiên Thiên lắc đầu, trên mặt lại lộ vẻ cảm kích:"Là ta cưỡng cầu ngươi tiến cử ta trước mặt Hoàng thượng, ngươi lại tự trách mình gì chứ? Huống chi, đấu đá trong Hậu cung, với ta lại là một tiết mục đơn giản đều diễn ra mỗi ngày, rất dễ ứng phó."
Tôi không khỏi khó hiểu:"Vậy vì sao, cô lại ngày càng... buồn hơn thế? Hại ta lo lắng." "Doanh Nhược, ngươi không hiểu đâu." Mặt Thiên Thiên ảm đạm đi, yên lặng quay đầu nhìn những đóa hoa đang lụi tàn dần ngoài cửa sổ, giọng tiêu điều, "Trên đời này, thứ gây tổn thương con người nhất không phải là những chuyện dấu đá, mà là. tình cảm."
"Tình cảm?" Tôi thấy ngạc nhiên và mù mờ."Với một người con gái mà nói, tình cảm có thể là toàn bộ sinh mệnh mình. Vui sướng, hạnh phúc đều chỉ vì nó mà có; mà tình cảm cũng có thể là một thanh kiếm sắc bén khiến ta bị thương, vô thanh vô tức mà đâm người khác đến đầm đìa máu. Thứ ấy trong tình yêu nam nữ.. lại đặc biệt rõ ràng là tình yêu vĩnh viễn không cách nào hồi đáp."
Tôi từ từ mở to hai mắt, giọng yếu ớt thốt lên:"Thiên Thiên, chẳng lẽ cô... yêu Vệ Linh Phong?" Thiên Thiên quay đầu lại, mặt mày trắng nhợt, khóe mặt đong đầy nước mắt trong veo, nhìn tôi đau thương mà bất đắc dĩ rồi lại thận trọng, kiên định gật đầu.