Lại một ngày mới, lại một ngày quẩn quanh với những cơn giày vò.
Bước vào trong hang động, như trong dự liệu, tôi thấy Vệ Linh Phong nằm co quắp trên mặt đất với dây thừng quấn quanh người. Đầu mày oai phong nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền, nhưng cánh mi đen dài, bóng dày run nhẹ như vẫn còn sợ hãi trước cơn đau đớn đêm qua.
Tôi thở dài, muốn tháo dây trói trên người hắn xuống nhưng đáng tiếc, dây thắt rất chặt, tôi mất đến sức của chín trâu hai hổ cũng không tháo được nên cuối cùng cũng phải viện đến sự giúp đỡ của Vô Dạ.
Trong khi tháo dây, Vệ Linh Phong đã từ từ tỉnh dậy, gương mặt vốn tái nhợt đã có chút huyết sắc, màu tím lợt lạt trên môi cũng phai dần, xem ra cũng đã sống sót được qua ngày đầu tiên.
"Đói bụng không?" Tôi đưa hết thịt chim trĩ còn thừa đêm qua cho Vô Dạ rồi lại nói với Vệ Linh Phong, "Các huynh ăn chút gì đi. Ta đi hái ít thảo dược trước đã."
"Vì sao các người còn chưa đi?" Giọng nói khản đặc từ phía sau vang lên dừng bước tôi lại.
"Có lẽ là muốn làm người tốt chăng?" Tôi bất đắc dĩ cười nhẹ, xoay người tiếp tục bước ra ngoài.
Vệ Linh Phong nhận lấy thức ăn từ Vô Dạ đưa cho, bỗng thờ ơ hỏi:"Ngươi có biết thân phận của trẫm không?"
Vô Dạ ngẩn người rồi cười gượng gạo, đáp:"Ngoại trừ kẻ ngốc kia thì còn ai không biết Vệ Linh Phong là hoàng đế Kì quốc."
"Thế sao?" Vệ Linh Phong thong thả cười, giọng tuy khàn khàn nhưng không chút ảnh hưởng đến uy nghi của hắn," Vậy tại sao ngươi không nhắc nàng ta?”
"Không cần thiết." Vô Dạ vẫn cúi đầu nhìn thức ăn trong tay mình như cũ, thấp giọng, "Cho dù nàng ấy biết thì cũng sẽ không thay đổi thái độ. Thần cần gì phải làm điều dư thừa chứ?"
Vệ Linh Phong hừ lạnh một tiếng, chợt thu lại hết tất cả cảm xúc, lạnh lùng cất tiếng:"Vậy còn ngươi thì sao? Chủ nhân ‘Phi ưng’ đời thứ ba đứng đầu Kì quốc, vì sao thấy trẫm mà không quỳ?"
Cả người Vô Dạ run lên nhưng vẫn không ngẩng đầu, trái lại càng hạ thấp, một lúc lâu sau mới nói khẽ:" Không phải thần."
Vệ Linh Phong bắt đầu ngắm nghía thức ăn trong tay như đó không phải là một khối thịt chim trĩ mà là một hòn ngọc, giọng nhàn nhạt:" Khi ngươi ra tay điểm vào huyệt đạo của trẫm đã dùng nội tức đúng không? Trong âm mang dương, trong hàn mang hỏa, ngoại trừ ‘Bí quyết Vĩnh Tâm’ được truyền qua các đời chủ nhân Phi ưng, trẫm cũng thật muốn hỏi đó là loại võ công nào?"
Cả người Vô Dạ lại chấn động, cũng không rõ là khiếp sợ thứ áp lực ấy ra sao nhưng cuối cùng cũng quỳ hai gối xuống đất, giọng run run:"Hoàng Thượng."
Dù rằng tâm không còn màng đến lòng trung nghĩa, dù rằng đã sớm thờ ơ với nhân tình ấm lạnh thế gian, dù rằng... hiểu rõ mình chỉ là một quân cờ bị lợi dụng, nhưng người trước mắt vẫn là người mà bản thân đã thề nguyện phải trung thành suốt hai mươi mấy năm qua, loại kính nể này vẫn như tiềm ẩn sâu tận đáy lòng như ngày trước, không thể nào dễ dàng xóa đi được.
"Phi ưng" là một tổ chức bí mật nhất trong triều đình Kì quốc, chuyên trách về thu thập tình báo, ám sát, một số nhiệm vụ điều tra mà triều đình không tiện ra mặt. Mỗi một người kế nhiệm đại diện cho Phi ưng được người kế nhiệm trước lựa chọn. Mãi đến ngày kế vị mới được phép yết kiến và tuyện thệ phải nguyện trung thành với người đó.
"Nói thử xem?" Vệ Ling Phong chẳng mảy may có chút xúc động nào, lạnh nhạt bảo," Vì sao ngươi lại mất tích một ngày trước nghi lễ kế vị ‘Phi ưng’? Bây giờ lại còn biến thành bộ dạng này nữa?"
Vô Dạ hít sâu một hơi, biết rõ mình không thể không đáp, chỉ cúi đầu trả lời:"Bị người hãm hại."
Vệ Linh Phong hừ lạnh, không khinh thường, nhưng cũng chẳng chút thương cảm, giọng băng giá:"Trẫm sẽ không tranh luận về quá khứ nữa. Hiện tại lập tức trở về Kì quốc, ngươi vẫn sẽ là chủ nhân của Phi ưng."
"Hoàng Thượng!" Vô Dạ ngẩng đầu lên, giọng kiên quyết vô cùng," Mạc Kính trước kia đã sớm chết rồi, thần bây giờ tên là Vô Dạ, chỉ có một chủ nhân."
Hai hàng mày Vệ Linh Phong nhíu lại, trên mặt bắt đầu hiện sự tức giận:"Thân phận cô gái kia là gì?"
"Thần... cũng không rõ."
Thoắt một cái, Vệ Linh Phong cười lạnh, đứng dậy bước đến trước mặt hắn, liếc nhìn gương mặt hắn rồi chán ghét quay đi:"Chẳng phải ngươi xem trọng nha đầu kia nên không tiếc làm một con chó bên cạnh cô ta sao?"
Nghe xong lời vũ nhục đến cùng cực này, Vô Dạ không giận mà lại chợt nở nụ cười, đứng lên, đưa tầm mắt dừng trên người Vệ Linh Phong, đáp:"Hoàng Thượng, thần cả gan hỏi một câu, ngài có thể nhìn thẳng vào mặt thần không ạ?"
Vệ Linh Phong ngẩn người, lia mắt về phía đôi mắt run run như sắp rơi của hắn, một cơn buồn nôn trào lên. Hắn nhắm mắt lại, giọng lạnh lùng:"Có ý gì?"
Vô Dạ lại cười, nụ cười càng thêm sắc bén, bình tĩnh đáp:"Nàng cũng từng hỏi thần vì sao lại là nàng ấy, nhưng khi đó thần không trả lời. Nhưng Hoàng Thượng, thần lại có thể nói cho ngài biết."
"Từ sau một năm bị hủy dung, thần đã đi rất nhiều nơi, cũng không phải ai gặp thần cũng đều tránh né như nhìn thấy quỷ. Có người muốn lợi dụng thần, có người thương cảm, cũng có người đối đãi với thần như người bình thường."
"Nhưng chưa bao giờ có ai như nàng cả, bạo dạn nhìn thẳng vào ánh mắt này của thần. Tuy rằng miệng thì nói mặt thần rất kinh khủng, ăn cơm tuyệt đối cũng không muốn ngồi đối diện thần, nhưng khi nói chuyện, tầm mắt lại nghiêm chỉnh luôn luôn dừng trên khuôn mặt thần."
"Vậy nên Hoàng Thượng, nếu cả đời này thật sự phải lựa chọn cho mình một vị chủ nhân, thần nghĩ thần tình nguyện đi theo nàng."
Thời điểm lần thứ hai bước vào hang động, tôi cứ cảm thấy bầu không khí có chút kì quái. Tuy Vô Dạ vẫn ngồi yên lặng một bên, còn Vệ Linh Phong vẫn tự kiểm tra miệng vết thương của mình.
Tôi ôm Tiểu Ngân ngồi xuống cạnh Vệ Linh Phong, bảo:"Cởi y phục ra đi."
"Cái gì?" Hắn giật mình bật lời.
"Cởi y phục ra." Tôi hỏi lạ lùng," Nếu không thì trị vết thương trên người huynh kiểu gì?"
Hắn cười khổ lắc nhẹ đầu, đưa tay cởi áo lót tơ tằm trắng như tuyết đã nhiễm máu xuống, làm hiện ra từng vết thương do bị dây thừng trói hoặc vết máu bị đá nham đâm phải.
Xem ra hắn cũng chịu khổ không ít rồi! Tôi nhẹ giọng thở dài, ra hiệu cho hắn nằm xuống, sau đó thả Tiểu Ngân vào ngực hắn.
Hắn nhìn Tiểu Ngân liếm hết lần này đến lần khác những vết thương trên ngực mình với vẻ mặt khiếp sợ, tiếp đó, những vết máu biến mất và kết vảy. Tôi có hơi buồn cười nắm lấy tay hắn bắt mạch.
Rồi bỗng giật mình, trực tiếp hỏi:"Huynh vừa vận nội lực?"
Đồng tử co lại, hắn nheo mắt nhìn Vô Dạ một cái, đáp lời:"Đúng vậy. Như thế.."
"Cái tên ngu ngốc này!" Một ngọn lửa không tên bốc lên, gương mắt tôi đỏ bừng, mắng,"Hiện giờ Huyết cổ ở trong cơ thể huynh, huynh chỉ cần vận một chút nội tức thôi, nó sẽ nhân cơ hội này mà hấp thu lấy nội tức đó, thời gian phát tác cũng sẽ ngắn lại theo!" Uổng công tôi còn đi hái thảo dược để tạm thời áp chế nội tức của hắn, như thế này thì tất cả đều vô dụng mất rồi còn gì?
Vô Dạ vốn đang ngơ ngẩn một bên rốt cuộc cũng không nhịn được khẽ cười ra tiếng, cùng với sắc mặt người nào đó hết đỏ rồi lại trắng tạo thành hai màu sắc đối lập rõ ràng. Hắn hầm hầm nửa đứng lên quát với tôi:"Làm càn! Ngươi dám"
Tôi mất kiên nhẫn kéo hắn ngồi lại trên mặt đất, lạnh giọng:"Vết thương trên lưng còn chưa trị"
Ngực bỗng nhiên siết lại, phảng phất như có một sức mạnh vô hình xoắn chặt trái tim như muốn giết tôi vậy.
Đứng thẳng không được, tôi kêu một tiếng sợ hãi , nhưng cuối cùng lại ngã lên người Vệ Linh Phong.
Trong lòng tôi nhủ thầm một cách khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì thế này, rồi có hơi xấu hổ ngẩng đầu, nhưng chẳng ngờ phát hiện được gương mặt vẫn luôn tài trí hơn người của hắn lại có chút không được tự nhiên và ửng đỏ. Tôi thấy hơi buồn cười.
Nhưng mà, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn truyền qua lớp vải áo vốn không dày gì lắm cho cam của mình, mặt tôi ửng hồng, vội vàng giãy ra muốn đứng lên.
Ngực tiếp tục siết lại, tôi lại bị kéo ngã xuống lần nữa, lặp lại vài lần đều giống như thế. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Vệ Linh Phong, ý thức tôi không khỏi bừng lên, giọng tức tối:" Không thấy ta đứng dậy không được ư? Mau giúp một tay đi!"
"Hửm?" Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn thoáng một nụ cười quỷ quái, thở nhẹ bên tai tôi, thấp giọng,"Ta còn tưởng ngươi ham mê cơ thể ta không muốn rời đi nữa chứ!"
"Ngươi —, ngươi nói nhảm cái gì đó?" Giọng tôi chết khiếp, cố đẩy ra cũng không được thêm chút khoảng cách nào, sao người lại bị dính chặt đến kì quặc thế này. Trên người hắn cũng không có nam châm, mà cho là có, tôi cũng đâu phải là sắt!
Tôi ngẩn ra, một thứ nào đó rất nhanh hiện lên trong đầu, lập tức biến mất, rồi xuất hiện trở lại.
Rốt cuộc, trên người hắn có thứ gì thu hút tôi, hay nói là liên quan đến tôi đâu chứ? Tôi và hắn đều là hai kẻ vô cùng xa lạ, nếu bảo có điểm gì giống nhau, như vậy thì chỉ có —
Huyết cổ!
Tôi chấn động, chỉ có Huyết cổ mà thôi. Lẽ nào, giữa Huyết cổ có cảm ứng với nhau?
Thần sắc tôi ngày càng nghiêm trọng, chẳng hề vội vàng đứng dậy, dứt khoát lẳng lặng nhoài người lên cơ thể Vệ Linh Phong mà tự hỏi. Một ý nghĩ hết sức hoang đường, kỳ lạ cứ chợt hiện lên trong đầu tôi, như bám rễ gạt bỏ mãi cũng không được.
"Xem ra là ngươi thật sự không muốn đứng dậy à?" Nhiệt độ từ hơi thở kết hợp với giọng nói khàn khàn của hắn lướt nhẹ qua tai tôi.
Tinh thần bị trì trệ bỗng chốc phục hồi lại, mặt tôi đỏ bừng, nóng cháy, buộc lòng thốt lên:"Vô Dạ, mau tới giúp ta đi!"
Đợi đến khi Vô Dạ giúp mình đứng lên, tôi đã hoàn toàn quên mất sự xấu hổ vừa rồi, suy nghĩ lại xoay quanh ý tưởng lạ thường kia.
Ở hiện đại, tiểu thuyết võ hiệp tương đối thịnh hành. Tôi mặc dù chẳng quá thích thú, nhưng quả thật cũng đọc qua không ít. Khi ấy, tôi cảm thấy những tình tiết đó có chút nhàm chán, vô vị, lại còn buồn cười.
Nhưng hôm nay, thứ tình tiết có chút nhàm chán, vô vị, lại còn buồn cười kia lại cứ mãi xoay vòng trong đầu tôi, gạt bỏ thế nào cũng không được.
Lấy độc trị độc.
Ở cổ đại, đây là một nhận định không hề có bất kì căn cứ khoa học nào. Vì trong thế giới này không hể có những dụng cụ tinh vi để kiểm tra, đo lường các thành phần, hàm lượng trong độc vật, lại càng không có những dụng cụ để tinh chế.
Phải biết rằng, tuy vạn vật thế gian đều khống chế lẫn nhau về mặt vật lí, nhưng cũng không thể nào tùy tiện lấy sử dụng. Việc này giống với nhóm máu, dù cùng loại máu O cũng phải kiểm tra rồi mới truyền được, nếu máu không hợp thì cũng vong mạng.
Hai loại độc vật, tuy rằng độc tính bên trong có đến 99% trung hòa lẫn nhau, lại chỉ có 1% bổ trợ độc tính cho nhau, nhưng như vậy cũng đủ độc càng thêm độc.
Thuốc độc còn như thế thì huống chi là Huyết cổ kí sinh trong cơ thể người. Chỉ cần sơ sẩy một chút thì tất nhiên là vạn kiếp bất phục.
Ai! Tôi bực bội vò đầu, cuối cùng là nên thử hay không đây. Kỳ thật, thứ Huyết cổ trong người tôi cứ như đã trở thành một…., không! một quả bom hẹn giờ, không vừa ý một chút bùng phát vài lần, và tôi sẽ lại phải chịu đựng cơn đau đớn vượt quá sức người đó.
Hơn nữa, dựa vào lời Bộ Sát đã nói, bất kể Huyết cổ ẩn mình trong cơ thể người bao lâu đều sẽ có một ngày phệ thể. Ngẫm lại, ngay cả đến thể chất dị thường như Kì Nhiên mà còn không thể chống lại cái chết Huyết cổ mang đến, như vậy thì ngày tận thế của tôi còn đâu xa nữa?
Tôi nhíu chặt hàng mày, đi đi lại lại trong hang động, chẳng chút chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc đến khoa trương của hai người khác. Nếu.. dù sao cũng đều là chết, chi bằng tôi đây.
Liều thử xem!
Bước chân tôi thoáng dừng lại, gương mặt quyết tuyệt như tráng sĩ sắp cắt cổ tay, còn Vệ Linh Phong vốn thong dong lãnh đạm, Vô Dạ mặt không cảm xúc nhìn thần sắc của tôi cũng không khỏi đờ ra.
"Vô Dạ, đi xem xung quanh đây có người hay không." Tôi nhíu mi, trầm giọng bảo,"Nhất định là phải kiểm tra cẩn thận."
Vô Dạ liếc tôi kì quái nhưng rồi vẫn nghe lời ra ngoài tìm kiếm.
Tôi ngồi xuống trước mặt Vệ Linh Phong, ôm Tiểu Ngân vào lòng, cứ vuốt ve bộ lông của nó, trầm mặc không nói gì.
Hắn trái lại cũng rất kiên nhẫn, không hề thúc giục nhưng lại nhếch một nụ cười hờ hững nhìn tôi.
Đáng tiếc, sự bình tĩnh ấy của hắn không giữ được bao lâu. Giọng tôi như kẻ chẳng sợ chết vang lên không dứt:"Trên người ta cũng mang Huyết cổ."
Ngữ khí tôi bình thản vô cùng, tựa như đang nói tôi dùng cơm rồi vậy, nhưng ngược lại lại thấy được vẻ mặt tuấn tú của hắn biến đổi, tràn đầy kinh ngạc.
"Ngươi hẳn là không phải loại người tiêu cực đầu hàng chờ Huyết cổ phệ thể đúng không?"
Lời này vừa dứt, hắn lại khôi phục thái độ như bình thường, ánh mắt vô vàn hứng thú dừng trên người tôi:"Xem ra, ta thật sự đã quá xem thường ngươi."
Tôi chau mày, tuy rằng hạ quyết tâm phải đánh cược, nhưng thuận đường cứu người như vậy cũng có chút không cam lòng." Ta lười quản xem rốt cuộc ngươi có tính toán gì không lắm. Song, ta có câu không nhắc nhở ngươi không được."
"Huyết cổ, tuyệt đối không có thuốc giải."
Tia sáng trong mắt hắn chợt lóe lên, nhìn mặt tôi chăm chú không chớp mắt. Tôi ung dung nhưng vô cùng dứt khoát nhìn thẳng lại hắn.
Trên thế gian này, nếu ngay cả Kì Nhiên cũng không có cách giải độc; trên thế gian này, nếu ngay cả Băng Lăng quốc cũng không cách nào tìm được thuốc giải, vậy thì tôi chỉ có thể nói, nó quả thật vô dược khả giải mất rồi.
Hắn hừ lạnh, hỏi:"Vậy ngươi có đề nghị gì?"
Thở dài một hơi, tôi thả Tiểu Ngân xuống, lấy trong ngực ra ngân châm Kì Nhiên đã cho mình, nhạt giọng:"Ta nghĩ là địa vị của huynh tất nhiên là không thấp tí nào, nếu như cuối cùng tìm được 'thuốc giải' Huyết cổ, mỗi tháng dùng đều đặn thì vẫn có thể sống như người bình thường. Vậy nên, huynh có thể lựa chọn không tin ta."
Hắn chau mày khó hiểu:"Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?"
Ngẩng đầu nhìn hắn, tôi chợt cười khẽ khàng, tiếp theo đó lập tức ném cho hắn một quả bom:"Ta muốn dẫn Huyết cổ trên người huynh vào cơ thể ta."
"Cái gì?" Hai tiếng kinh hô khác nhau vang lên đồng thời từ ngoài và bên trong hang động.
Trong mắt Vệ Linh Phong ánh lên vẻ sửng sốt và khó tin. Tôi cười khổ, nghĩ thầm: Chắc giờ này hắn đang còn nghĩ xem có phải đầu óc tôi bị vấn đề hay không nữa là.
Được rồi! Tôi thừa nhận là đầu óc mình cũng có chút vấn đề thật. Đứng dậy, tôi nhìn về gương mặt đã hiện vẻ đờ đẫn của Vô Dạ, giọng áy náy:"Xin lỗi, ta vẫn chưa nói trên người ta cũng có Huyết cổ."
"Người" Hắn dừng một lát rồi mới cất tiếng,"Quyết định rồi sao?"
Tôi gục gặc đầu:"Không còn cách nào khác. Cơn đau khi Huyết cổ tái phát, tối hôm qua huynh cũng biết rồi đấy, ta thật sự không đủ can đảm chịu đựng nỗi nữa đâu, chẳng bằng đánh cược một lần."
"Nếu thất bại," Tôi bỗng cười nhẹ, nghiêm túc nói,"Sẽ làm phiền huynh nhặt xác giúp ta rồi."
Thần sắc Vô Dạ lại biến đổi, trên gương mắt hắn vốn ngày thường đã rất khó nhìn ra cảm xúc, nhưng giờ khắc này, toàn bộ sự lo lắng và sợ hãi đều hiện lên trên khuôn mặt đó. Lòng tôi chợt ấm áp lạ thường. Hắn quả thật rất quan tâm đến tôi đấy thôi!
Tôi xoay người về phía Vệ Linh Phong, cười nhẹ như gió thoảng mây trôi:"Thế nào, huynh quyết định chưa?"
Hắn tựa như lần đầu tiên thật sự đánh giá tôi kỹ càng, trong mắt như có một tia lửa bừng cháy nhàn nhạt. Một lúc lâu sau, hắn thấp giọng đáp:"Tốt! Ngươi đánh cuộc như vậy, không lí nào trẫm... ta không theo cả."
Trong hang núi, Vệ Linh Phong khoanh chân ngồi ngay ngắn, thu lại nội tức, sau đó dựa vào ngoại lực của Vô Dạ thúc giục Huyết cổ ngầm biến đổi, cứ mãi như vậy cho đến khi ngân châm thể hiện hướng đi của Huyết cổ.
Tôi cắn nhẹ môi dưới, nâng tay lên. Giây tiếp theo, thanh đoản kiếm mỏng như cánh ve rạch một vết sẹo mới trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn.
Máu chảy như trút. Tôi tập trung, thấy gương mặt Vô Dạ và Vệ Linh Phong đều trắng bệch, bởi thành hay bại đều phụ thuộc vào một hành động này. Toàn thân tôi run đến mất cả cảm giác, chỉ có mồ hôi lạnh trên lưng như thấm vào tận tim phổi.
Lần trước, cơn đau khi Huyết cổ nhập thể tựa như chạy dọc khắp người. Sự sợ hãi thật ra vẫn ẩn sâu trong đáy lòng khiến tay giữ ngân châm cứ run lên từng hồi.
Kì Nhiên, chàng sống có tốt không? Nếu chàng còn sống, em cũng sẽ cố gắng sống sót. Vì em đã đồng ý với chàng, dù thế nào chăng nữa cũng sẽ cố gắng sống thật tốt.
Tôi bỗng nghiến răng lại, rót dòng máu đỏ sẫm ở cổ tay lên cổ tay nóng rẫy của hắn. Ngân châm hút máu ra, một loạt cơn run rẩy quen thuộc từ từ truyền dọc theo cánh tay tôi, thẳng đến trái tim mình.
Và sau đó chính là cơn đau đớn không bến bờ và địa ngục..
Nhưng.
Tôi dè dặt đứng lên. Lắc nhẹ tay, ngoài nơi cắt phải có hơi nhức thì cũng không có gì khác thường. Tôi vỗ vỗ ngực, không có gì cả, vẫn như mọi ngày, vẫn đập không theo quy tắc nào. Đá chân thử..
Đây là chuyện gì thế này? Tôi nghi hoặc nhìn về phía Vệ Linh Phong:"Huynh có khẳng định là trong mình mang Huyết cổ không? Có thể nào là giả không?"
Tôi thề là trong nháy mắt, tôi đã thấy trán Vệ Linh Phong có gân xanh nổi lên mờ mờ. Hắn nhìn tôi thật lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi đáp:"Kẻ bảo trong người ta có Huyết cổ chẳng phải ngươi sao?"
Vô Dạ có chút lo lắng bước đến bên người tôi, hỏi:"Thật sự là không có gì à?"
"Kì lạ thật." Vẻ mặt tôi ngỡ ngàng, sau đó nhanh chóng hiểu ra, lẩm bẩm:"Đúng rồi! Bắt mạch thì sẽ biết ngay còn gì?"
Đặt ngón trỏ lên mạch, tôi yên lặng kiểm tra hết lần này đến lần khác, vẻ mù mở trên mặt ngày càng sâu. Sau đó, tôi bước đến cạnh Vệ Linh Phong kiểm tra một lần nữa, để rồi ngơ ngẩn với tình trạng hiện giờ.
Nói cách khác.
Đang khi ngu ngơ, tôi chợt hoàn hồn, kêu lên một cách kì quái, ôm chầm lấy cổ Vô Dạ mà hưng phấn vô cùng:"Huyết cổ biến mất! Trời ạ, Huyết cổ trên người bọn ta vậy mà lại đều biến mất!"
Kết quả này vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, cảm giác khổ sở khi lựa chọn và kết quả mỹ mãn đều có mang chút ý tứ "đầu voi đuôi chuột."
Vô Dạ có hơi ngại ngùng đẩy tôi ra, cười chân thành:"Vậy là tốt rồi."
Khuôn mặt kia của Vô Dạ hình như chẳng xấu xí quá thì phải! Quả nhiên, khi tâm tình tốt thì nhìn thứ gì cũng đều tốt cả.
"Vệ Linh Phong." Lần đầu tiên, tôi gọi đầy đủ tên hắn, nụ cười chân thành, rực rỡ vô ngần, "Cảm ơn huynh đã bằng lòng tin ta."
Hắn giờ phút này có hơi sững sờ, nhất thời không bày ra khuôn mặt với vẻ cao ngạo, châm biếm, khinh thường tôi.
Tôi cười càng thêm vui vẻ, nghĩ thầm: nhìn đi, hắn cũng không quá xấu tính, đúng là cứu người cứ mình thì chẳng sai bao giờ!
Trước kia, tôi cứ cho rằng bản thân không hề để tâm đến cái chết, vì trải qua biết bao gian truân còn đáng sợ hơn cả cái chết, thì cái chết ngược lại là một loại giải thoát. Nhưng giờ đây, thật sự dấn chân một vòng qua quỷ môn quan, tôi lại kinh ngạc khi nhận ra mình còn lưu luyến cuộc sống, lưu luyến tính mạng lụi tàn này đến vậy.
Còn sống, có lẽ sẽ rất đau thương, có lẽ cũng sẽ rất khó khăn, nhưng ít nhất cũng còn có thể thực hiện việc mà mình muốn, còn có thể hạnh phúc vui vẻ, còn có thể... lưu lại. những ký ức quý báu vô cùng này.
Để Tiểu Ngân liếm miệng vết thương, vết máu trên cổ tay tôi bắt đầu đông lại. Tôi sửa sang số hành trang ít ỏi của mình, giao ba lô và Tiểu Ngân lại cho Vô Dạ, bảo:"Ta đi đến chỗ bờ sông rửa ráy một chút, đợi ta về thì lập tức xuất phát."
Sau đó, tôi nhìn thẳng Vệ Linh Phong:"Người huynh tin tưởng cũng sẽ mau chóng đến đón, vậy thì chúng ta mỗi người mỗi ngã đi!"
Đầu mày Vệ Linh Phong nhíu lại, nhạt giọng:"Các ngươi không đi Kì quốc với ta sao? Cô nương có ân với ta, chỉ cần cô theo ta, tất sẽ không hối hận."
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, hỏi:"Huynh muốn báo đáp ta?"
Khóe miệng Vệ Linh Phong nhếch lên một nụ cười quỷ quái, khuôn mặt vốn anh tuấn phi phàm dường như tăng thêm vài phần quyến rũ, tùy ý gật đầu.
"Vậy trên người huynh có ngân lượng không?"
Hắn thẫn thờ, lắc đầu.
Trong lòng tôi có hơi khinh thường, lại hỏi:"Vậy có thứ gì đáng giá không?"
Hắn ngây ngẩn nhìn tôi lúc lâu, gương mặt bỗng như giật mình rồi cười phá lên.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy nụ cười bình hường của hắn, cảm giác... hơi khác với nụ cười u ám và khinh thường lúc trước, còn có chút gì đó nhẹ nhàng và trẻ con. Ai! Tôi bỗng nhận ra nụ cười hắn cũng
Hắn tháo miếng ngọc mang trên cổ mình, ý cười trên mặt vẫn chưa tan, ánh mắt thật giống như đang đùa giỡn con mồi trong tay, nói:"Trên người ta chỉ có một thứ này là đáng giá, không bằng đưa cô nương làm lễ tạ ơn."
Nhìn thấy miếng ngọc trắng thuần trên tay hắn, tôi không khỏi nhớ đến viên ngọc nạm vàng "Vọng thiên lâu" vẫn còn đang nằm trong ba lô. Lúc trước đơn thuần là chỉ mang tâm trạng tỷ thí cho vui, giờ nghĩ lại, niềm vui sướng khi ấy dường như đã xa cách mấy đời.
Trong lòng thầm thở dài một hơi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười phấn chấn nhận lấy, tôi hỏi:"Thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Nói xong, đến lượt hắn ngẩn người.
"Không thể được!" Vô Dạ bỗng nhiên đứng bật dậy,vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn miếng ngọc trong tay tôi, rồi lại nhìn sang Vệ Linh Phong, bảo,"Thứ này người không thể lấy!"
"Vì sao?" Tôi ngỡ ngàng. Dường như, từ ngày hôm qua, Vô Dạ bắt đầu có gì đó hơi kì lạ.
Ánh mắt hờ hững lại sắc bén của Vệ Linh Phong dừng trên người Vô Dạ, sát khí như có như không. Hai hàng mày Vô Dạ nhíu chặt, từng thớ thịt trên gương mặt như đang dồn lại một chỗ, hắn nghiến chặt hàm răng chẳng hề được bờ môi che phủ không nói lời nào.
"Được rồi, huynh bảo không thể lấy thì không lấy vậy." Tôi cười nhẹ với hắn, đưa miếng ngọc đến trước mặt Vệ Linh Phong:"Thù lao của huynh xem như ta đã lấy rồi. Về phần miếng ngọc này, mặc dù thấy đáng giá lắm đấy, nhưng ta không thích, trả lại cho huynh vậy." Rồi tôi lập tức cười:"Thật rõ là có hời cho huynh quá đi mất!"
Dứt lời, chẳng chờ hắn nhận, tôi đã thả miếng ngọc vào trong lòng hắn, xoay người bước ra khỏi hang động.
Ngồi trong lùm cỏ, tôi cởi hài và tất ngâm đôi chân vào dòng nước sông chảy xiết, rửa vết máu trên tay mình. Nếu không phải vì nơi này quá trống trải, sợ vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì tôi thật muốn cởi cả quần áo tắm rửa cho sạch sẽ hết một lần.
Ngoại trừ lúc trong thạch phòng đã lau người một chút thì ngay cả quần áo cũng chưa từng thay, toàn thân đều ngứa ngáy và hơi có mùi.
Trông dòng nước cuốn nhanh, nhớ đến việc cổ độc đã được giải, về sau không cần phải chìm trong lo lắng như trong ngục tù thì lòng tôi lại bừng lên một niềm vui sướng, cao giọng ngâm:"Đại giang đông khứ, lãng đào tẫn thiên cổ phong lưu nhân vật"
Đột nhiên, biến cố xảy ra!
Ngực nhói lên cơn đau như xé, từ trái tim điên cuồng càn quét toàn thân, dữ dội hơn, đột ngột hơn bất cứ lần nào.
"A — !" Một tiếng thét chói tai không thể kiềm nén vang lên trong khu rừng, xé toạc bầu trời.
Cả cơ thể như bị thiêu đốt, từng tấc da như bị bỏng từ trong ra ngoài. Tim gan tựa như không còn thuộc về mình nữa, chỉ còn biết đến cơn đau khi bị phệ thể lan tràn..
Phải rồi... Huyết cổ! Lòng tôi chấn động dữ dội: không nghĩ rằng vẫn là thất bại thế này! Nhưng quả thật có lợi cho tên Vệ Linh Phong kia quá..
"Tùm — " Tôi lại thét một tiếng thật lớn, rồi ngã đầu vào nước.
Những bọt nước đầy cả một trời kéo đến cùng với sức nén lớn vô cùng như muốn xé tôi ra. Không khí trong phổi tôi cạn dần, đau đớn quanh người lại chỉ tăng thêm, chẳng hề giảm đi, giống như bị ném vào trong nước sôi, căn bản không hề có chút hơi sức nào để tìm không khí.
Từng cơn đau như xé, từng cơn khó chịu ập đến, nước tràn vào miệng tôi. Tôi chỉ cảm thấy không khí trôi đi, cạn mất, ý thức bắt đầu mơ hồ, cơn đau lại càng thêm dữ dội..
Cuối cùng, một cơn sóng từ trước mặt đánh úp đến, mọi thứ trong đầu tôi đột nhiên biến mất, ý thức trong nháy mắt tan đi. Tôi chẳng hơn một cái vỏ trống rỗng cuốn theo dòng nước, chìm nổi giữa dòng, trôi về một phương xa bất định