• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả thể xác lẫn tinh thần tôi đều mệt mỏi nên hai ngày này ngủ không ngon, hơn nữa ngực lại bị thương, những chuyện gần đây rồi mù trong đầu chèn ép khiến tôi kiệt sức vô cùng.

Trong chớp mắt khi đẩy cửa phòng ra gian trước, tôi thoáng dừng. Trong phòng có người?

Từ khi thân thể dần hồi phục, cảm giác của tôi cũng đã từ từ nhanh nhạy trở lại. Tôi thở dài đẩy cửa vào, lúc vào trong thì không khỏi ngẩn người, hai chữ "Lam Yên" suýt chút nữa đã bật ra.

Cô ấy cười hòa nhã:"Cô không cần phải giả vờ, tôi biết cô là Thủy Băng Y."

Tôi giật giật khóe môi, ngồi xuống đối diện:"Tìm tôi có chuyện gì không?"

"Cô không thừa nhận cũng không sao." Lam Yên cười, nụ cười có ít nhiều chua xót, "Thật ra, dung mạo, giọng nói của cô đều thay đổi, tôi vốn cũng không nhận ra cô. Nhưng không ai có thể hiểu bằng tôi, ngoại trừ Thủy Băng Y thì chẳng kẻ nào có thể khiến Thiếu chủ bây giờ... đối đãi như thế cả."

Tôi nhấc chén trà rót nước rồi đưa lên miệng thì bắt gặp ánh mắt kì quái đang nhìn tôi của Lam Yên. Lúc này, tôi mới nhận ra là mình quên tiếp khách bèn cười giả lả xấu hổ châm trà mời cô ấy.

Lam Yên thở dài nhận chén trà, động tác mềm mại tao nhã khẽ nhấp:"Tôi thật sự... Không! Là chúng tôi không ngờ ngày đó cô bị Mộc Li Phong đâm một kiếm, lại rơi vào Huyết trì mà có thể sống lại kì tích như vậy."

Mộc Li Phong? Hóa ra người giết tôi ngày đó tên là Mộc Li Phong? Hình như.. cũng là một trong Tứ đại Thừa tướng Băng Lăng.

"Hôm nay tôi đến" Lam Yên bỗng đứng dậy đến trước mặt tôi rồi từ từ quỳ xuống, "Tôi hôm nay đến là muốn cầu xin cô một việc."

Tôi kinh ngạc đặt chén trà trong tay xuống:"Chuyện gì vậy?" Chuyện gì mà có thể khiến một người con gái trong cứng ngoài mềm thế này phải hạ mình, hại tôi suýt quên mất nên đỡ cô ấy dậy.

"Lúc trước khiến cô phải xa Thiếu chủ là lỗi của tôi. Tôi thật sự đã xem nhẹ tình cảm của Thiếu chủ dành cho cô nên mới đẩy Thiếu chủ vào bước đường cùng." Lam Yên gục đầu, ánh nước loang loáng trên mặt, đẹp và trong suốt, "Bây giờ, tôi cầu xin cô, xin cô hãy mang Thiếu chủ của ngày trước trở lại. Tôi"

"Lam Yên," Tôi chống tay lên mép bàn đứng dậy, "Rốt cuộc là cô đang nói gì vậy? Kì Nhiên chính là Kì Nhiên mà!"

"Không! Cô vốn không biết, giữa vòng xoáy cuồn cuộn này, Thiếu chủ hiện tại đáng sợ biết bao nhiêu. Ngài... trước lúc cô xuất hiện, ngoại trừ Bộ Sát, ngài không để vào mắt bất kì sinh mạng nào. Người bên cạnh ngài, có thể lợi dụng thì ngài giữ; không thể lợi dụng, ngài đều vứt bỏ; chỉ cần có một chút uy hiếp nào, ngài cũng không để tâm mà ra tay diệt trừ."

"Mới đầu, ngài hãy còn có thể đấu tranh, còn có thể do dự. Nhưng rồi dần dần, khi ra tay giết người, thì trong mắt ngài chẳng còn chút ấm áp nào nữa, giống như thứ trôi qua kẽ tay ngài không phải là một sinh mệnh mà là.. một con rối gỗ vậy."

"Thủy cô nương, cô đừng tưởng khi Thiếu chủ yêu thương, che chở cô thì ngài chính là vị Thiếu chủ thiện lương trước kia. Không! Ngài không còn là Thiếu chủ tôi yêu ngày trước, ngài là... ma quỷ Ngài chính là ma quỷ!... Ối! Cô —"

Tôi cầm chén trà rỗng trong tay nhìn gương mặt ướt sũng của Lam Yên, cất giọng lạnh lùng:"Tỉnh táo lại chưa?"

Tôi đặt chén trà trong tay xuống liếc về phía khuôn mặt kinh ngạc vặn vẹo của Lam Yên, giọng bình tĩnh đến độ chính bản thân còn ngỡ ngàng:"Lam Yên, lương thiện được cũng được, tàn nhẫn cũng vậy, người đó đều là Kì Nhiên, là.. người tôi yêu. Vì thế, xin cô... đừng nói vậy trước mặt tôi. Không thì đừng trách tôi không khách sáo!"

"Cô vốn không biết..." Lam Yên suy sụp ngồi bệt trên đất, giọng khóc nghẹn, "Cô nghĩ rằng tôi không thương Thiếu chủ sao? Tình yêu của tôi tuyệt đối không kém cô, thế nhưngngài của bây giờ chỉ làm kẻ khác phải kinh hãi. Thiếu chủ dịu dàng tốt bụng khi xưa cuối cùng cũng không quay về nữa... Thiếu chủ ngài. là vì cái chết của cô mới biến thành như ngày hôm nay, cô cũng có trách nhiệm. Xin cô hãy mang ngài trở về"

"Cô nói đủ chưa!" Tôi hung hăng ngắt lời, "Lam đại tiểu thư, cô hãy nhận thức rõ đi! Thiếu chủ dịu dàng trước kia hay... ma quỷ tàn nhẫn thì đều là. Kì Nhiên duy nhất! Tiêu Kì Nhiên!"

"Dù cho trở thành thế nào, dù cho chàng. ẩn giấu bản tính thế nào thì điểm này sẽ mãi mãi không thay đổi!"

"Tôi. sẽ vì chàng không hạnh phúc mà đau khổ, sẽ vì chàng mất đi sự lương thiện ngày xưa mà đau lòng, sẽ vì việc che đi đôi mắt tôi mà tức giận, sẽ hi vọng chàng được hạnh phúc, không còn độc ác. Thế nhưng.. tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không phủ nhận bất kì mặt nào của chàng cả."

"Lam Yên, cô.. thật sự có yêu chàng không? Chỉ đơn giản là... có yêu con người tên Tiêu Kì Nhiên này không?"

Tình yêu của cô. thậm chí còn không bằng cả chấp niệm của Bạch Thắng Y.

Tôi lướt qua Lam Yên đang ngồi thẫn thờ lao đến mở cửa. Mùi hương u cốc thoang thoảng xộc vào khoang mũi. Nhìn thân hình cao lớn đứng bên ngoài, tâm trí tôi như bị ngưng trệ trong giây lát, trái tim như ngừng đập.

Tôi giật giật khóe môi. Đối mặt với dung nhan tuyệt thế nhìn không ra mừng giận của Kì Nhiên, tôi lại.. cười lạnh.

Tôi biết chuyện này không phải là sắp xếp có chủ đích! Nhưng đối với tình cảnh thế này, tôi vẫn muốn bật cười. Chuyện này... là sao đây? Khuôn sáo kinh điển của tiểu thuyết ư? Có phải là vừa rồi tôi đã diễn một màn. tuyên bố khiến người rơi lệ, rung động lòng người không?

Tôi thu lại nụ cười lạnh, mặt không thay đổi lướt qua chàng về phía ngoài.

Cổ tay bị nắm chặt, thân thể bị kéo mạnh về, tôi rơi vào một vòng tay ấm nóng.

Kì Nhiên thu hẹp hai tay, thở nhẹ bên tai tôi:"Nếu yêu ta, vì sao lại còn muốn từ chối ta?"

"Chàng chỉ nghe những lời vừa rồi ư?" Tôi ngừng giãy dụa, chỉ cảm thấy trong bụng nôn nao, giọng nói ra vừa lạnh lại vừa kiên quyết:"Kì Nhiên, việc này, và những việc khác, chàng đều muốn em nghe được từ trong miệng người khác sao?"

"Vì sao lại muốn xen vào chuyện này?" Tay Kì Nhiên càng siết lại, ngữ khí cũng dần cáu kỉnh, "Nàng chỉ cần như trước, ở lại bên cạnh ta là tốt rồi!"

"Kì Nhiên, chàng buông tay đi. Em hiện tại.. không muốn nói chuyện với chàng." Lam Yên vẫn còn trong phòng, chỉ e là khi nghe thấy tiếng Kì Nhiên là đã bị dọa đến nghệch người rồi.

Tôi nhìn cánh tay đang vòng ở thắt lưng vẫn chưa chịu buông mà nói:"Nếu không muốn em vận nội lực nữa thì xin. Thiếu chủ hãy buông tay đi."

"Rắc rắc" Tiếng khớp xương chà xát vang lên bên tai. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể Kì Nhiên cứng ngắc thế nào và lửa giận của chàng đã ngùn ngụt, nhưng tay chàng vẫn từ từ buông ra.

Lúc đến cửa, tôi thoáng dừng, tay vịn vào cửa, cất giọng mà thấy lòng cô quạnh biết bao:"Khoảnh khắc khi tỉnh lại ấy, em không quay về tìm hai người là... lỗi lầm lớn nhất em từng phạm phải."

"Kì Nhiên, thật sự. xin lỗi. Tuy chỉ một năm thôi, thế nhưng, chàng cũng vậy, Bộ Sát cũng vậy, chúng ta... đều không thể quay về ngày xưa nữa rồi."

Tôi rời ra khỏi phòng, bước vào dưới ánh mặt trời rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Tôi chẳng hề quay đầu, vậy nên, cũng đã không nhìn thấy được nỗi bi thương, tuyệt vọng vô bờ trên gương mặt Kì Nhiên và... sự liều lĩnh điên cuồng kia nữa.

Kì Nhiên, giấc mộng ngày trước đã kết thúc rồi. Nếu chàng vẫn không suy nghĩ thông suốt được việc này; nếu chàng còn không thể nhìn thẳng vào bản thân mình hiện nay; nếu. chàng vẫn muốn trói buộc em ở cạnh chàng rồi chìm đắm trong quá khứ thì như thế, chúng ta thật sự... chỉ đành lỡ nhau thôi.

Thực ra, tôi lúc ấy vốn không hề suy xét đến những lời Lam Yên nói, nên cũng không nhận ra Kì Nhiên giờ đây. cuối cùng.. đã có bao nhiêu điều... vượt khỏi tưởng tượng của mình. Mãi đến ngày.. Tử Huyên. đứng trước mặt tôi.

Tôi đẩy cửa sổ. Ánh mặt trời cuốn lấy mùi thơm của những khoanh bánh mì nướng thơm phức tràn vào áp lên gương mặt, quần áo tôi.

"Trời đẹp quá." Tôi duỗi thắt lưng, vui sướng nhận ra vết thương trên người cuối cùng cũng hồi phục nên nhanh chóng quyết định — ra ngoài cung một chút.

Phải đi ra ngoài cả gần nửa ngày thì tất nhiên là phải có tiền. Tôi lục tung cả căn phòng một lúc lâu thì mới tức tối phát hiện, tuy Băng Lăng là quốc gia giàu nhất thiên hạ nhưng trong phòng này, ngay cả vài mẩu bạc vụn cũng không có.

Cùng đường, tôi đành dùng khăn tay gói vài món trang sức lại rồi thay nam trang một mình rời đi.

Khi đến đại môn Hoàng cung thì tôi lại bị quân lính ngăn đường.

"Công tử thứ lỗi. Không có thủ dụ của Văn Thừa tướng, không ai được tự do ra vào Hoàng cung."

Cuối cùng, tôi đành quay vòng về tìm Văn Nhược Bân.

Hắn ta nhìn tôi kinh ngạc:"Sao, cô muốn bỏ nhà đi trốn à?"

Tôi bất lực nhìn hắn ta, giọng chán nản:"Đúng thì sao? Rốt cuộc là huynh có cho không?" Cứ lòng vòng mãi, đến lúc đồng ý thì trời đã tối, sao tôi ra ngoài chơi được nữa?

"Tiểu Nhược mở miệng rồi mà ta dám không cho sao?" Văn Nhược Bân tiện tay ném cho tôi một con mảnh giấy được ấn mộc, cười ranh ma, "Có điều, lúc Thiếu chủ mang ta ra chém đầu thì cô nhất định phải cầu tình cho ta đấy!"

Tôi trợn mắt liếc hắn, cầm mảnh giấy đi về phía cửa cung. Tưởng tượng đến khung cảnh bao la đã lâu không thấy, tôi không nén được nở nụ cười.

Trước mắt bỗng tối đi, một luồng hương thơm mát xộc vào khoang mũi. Lòng tôi thắt lại, ngẩng mặt lên, quả đúng là thấy gương mặt đang chuyển từ kinh ngạc sang tức tối của Kì Nhiên.

"Nàng phải đi?!" Kì Nhiên giật lấy tờ giấy trong tay tôi, xé vụn, trong mắt loang loáng nỗi sợ hãi và lửa giận gần như không khống chế được, "Nàng phải rời xa ta?!"

Tôi cụt hứng nhìn mấy mảnh giấy rơi lả tả đang bay tán loạn trong không trung, cảm giác thất bại lên đến đỉnh điểm.

"Em chỉ là muốn ra ngoài xem quốc gia mà chàng trị vì mà thôi." Bình tĩnh, phải bình tĩnh! Tôi hít thật sâu một hơi. Trận chiến tranh lạnh này cũng kéo dài đủ lâu rồi, tôi cũng không muốn lại lỡ lời thêm lần nữa đâu.

Hơi thở hung bạo gấp gáp trong không khí chợt biến mất. Thay vào đó là nhịp thở nhẹ nhàng ôn hòa ngày xưa.

Trên cổ tay bỗng thấy lạnh rồi bị kéo đi. Kì Nhiên cầm tay tôi dẫn về trước.

Lúc đến cửa cung, thị vệ hai bên cung kính cúi đầu hành lễ, vẻ mặt kích động sùng bái.

Đáng tiếc là Kì Nhiên, Thiếu chủ của bọn họ ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm. Bọn họ lại nhìn tôi với ánh mắt ngày càng đặc biệt. Cái này thì gọi là gì ấy nhỉ? Đãi ngộ riêng đúng không?

"Kì Nhiên, ta đi đâu vậy?" Tôi hơi giãy tay nhưng đáng tiếc là không thành công.

Tay Kì Nhiên siết chặt nhưng bước chân không hề dừng. Chàng đáp nahnh:"Không phải là nàng muốn đi thăm thú sao? Ta dẫn nàng đi."

Những người qua lại trên đường nhìn chúng tôi với ánh mắt quái dị. Tôi đột nhiên nhớ ra là mình vẫn còn mặc nam trang thì gương mặt hơi ửng đỏ:"Kì... Kì Nhiên, hay là.. em về thay quần áo trước"

Vốn ăn mặc như đàn ông là vì chỉ định ra ngoài một mình đi dạo cho tiện hơn một chút mà thôi.

Kì Nhiên ngước lên quét mắt nhìn những người qua đường, dung nhan tuyệt thế cùng khí thế trời sinh khiến cho người khác dường như không thể tiếp cận, dường như chỉ có thể đứng ngây ngẩn tại chỗ không động đậy được.

Chàng hơi nhíu mày rồi kéo tôi đi về trước mấy bước:"Quan tâm đến bọn họ làm gì?" Bên hông bị xiết nhẹ, chàng chỉ đơn giản là quang minh chính đại ôm tôi tiếp tục đi về trước.

Tôi có chút sững sờ, trên mặt nhếch nụ cười khẽ, lẩm bẩm:"Không biết là đầu năm nay có lưu hành nam sủng không nữa." Đáng tiếc là da mặt tôi vẫn không đủ dày, không dám nhìn ánh mắt hơi hờn giận của Kì Nhiên, thò tay gỡ búi tóc kiểu nam trang.

Cho dù là bịt tay trộm chuông

Kì Nhiên không để tâm đến ông lão đang hơi ngây ra vì nhìn thấy chàng. Chàng chỉ ngắm hộp gấm trong tay, gương mặt để lộ nụ cười thanh thuần như đứa trẻ mới sinh, đôi mắt xanh khẽ động, xoay người đuổi theo bóng lưng phía trước.

Bước chân, bỗng dừng lại đột ngột. Kì Nhiên sững sờ nhìn người con gái bị ôm chặt giữa dòng người đông đúc phía trước và người thanh niên đang ôm cô ấy.

Sát khí bị kiềm nén dần lượn lờ quanh thân. Đôi đồng tử màu xanh lam từ từ tối đi, lạnh dần. Ánh mắt rơi trên mấy chiếc vòng tay không rõ hình thù trên mặt đất tựa như một bầu trời hoang vắng đổ tuyết, tuyệt tâm tuyệt tình.

Cả nhà đoán xem chị ý gặp lại ai ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK