Kẻ xấu số thứ chín là một gã đàn ông trạc tứ tuần, mặc áo chống đạn và trang bị súng AK 47. Thế nhưng tất cả những thứ đó cũng chẳng ngăn cản được mấy lọn tóc đen nhánh đang xiết chặt lấy cơ thể gã, từ từ kéo nam quỷ sai xấu số tới miền cực lạc.
- A..a..á.á.á....
Xác người đàn ông bị siết chặt lại, sau đó bị cắt ra làm nhiều mảnh một cách tàn bạo trước sự chứng kiến của bao con mắt của những người còn lại. Đã có người không nén được nỗi sợ hãi, bỏ chạy tháo thân. Thế nhưng số ít đó vẫn chưa là gì so với những kẻ hiếu kỳ luôn muốn chen lên trước chiếm chỗ. Thế nhưng tất cả bọn họ, những quỷ sai đầy kinh nghiệm mà chọn đại một người cũng đã khai mở trên 20% cơ thể, không ai bảo ai mà đều cùng giữ một khoảng cách khá là an toàn với "đối thủ" - ác linh vô danh, thủ phạm gây ra chín vụ giết người đẫm máu chỉ trong năm phút đồng hồ.
Đó là một bé gái mặc váy liền áo màu trắng, có mái tóc đen dài chấm đất. Nhìn qua thì cô bé chẳng có gì khác những bạn bè đồng trang lứa, nếu không nói là sở hữu khuôn mặt rất bụ bẫm đáng yêu. Thế nhưng điều đó chỉ đúng khi người ta bỏ qua gam đỏ sẫm của máu in trên quần áo cô bé lúc này, thứ khiến cho bức tranh tông màu tươi sáng đùng một cái chuyển sang thể loại kinh dị.
Ác linh mặc váy trắng, đôi mắt to tròn mở lớn không chớp, mái tóc dài tung bay, chia thành nhiều lọn, đầu mỗi lọn là một chiếc kéo lớn, giờ đang là hung thần giết người không chớp mắt trong mắt những quỷ sai có mặt tại đây. Thậm chí có thể dễ dàng nhìn thấy sự run sợ trong chính con mắt những "đồng đội" của cô ta - bốn nam, hai nữ đang đứng phía sau.
- Mẹ..mẹ kiếp...Một gã quỷ sai đeo kiếng đen, dáng vẻ nhỏ thó đứng ở hàng đầu loạng choạng lùi lại, rung giọng nói:- Fuck...con này khó chơi hơn mình tưởng. Lạy thánh Alla, xin hãy cho con sức mạnh để đè nén nỗi kinh hoàng..
- Hay là..cứ rút lui trước, chờ mọi người đến đủ rồi hãy...một gã đứng sau bàn lùi.
- Tao đã gọi người rồi, không cần phải liều mạng...quá chủ quan rồi, dù sao thì nó cũng là một ác linh...không, có lẽ là cái gì đó hơn thế. Một kẻ khác chen vào: - Chúng ta không thể bắt nó chỉ với bằng này người, không thể. Tao nghĩ, tao nghĩ nó không phải ác linh mà là...
- Ý mày là...Mar?
-...........
- ..Mày nghe thấy gì chưa? là Mar, là Mar đó!
Đứng trên tầng thượng của căn hộ đối diện trông sang là một đám đông lố nhố, trong đó có một nhóm người nổi bật nhất, lúc này đang túm tụm dựa người vào cổng trời xây trên tum. Một gã mặt có vẻ bặm trợn vừa vung tay vừa bàn bạc gì đó với ba người đứng sau, đều là đàn ông. Lúc này trên tầng thượng có khá đông quỷ sai, song không có ai dám đứng gần bốn người này cả.
- ...Có chắc không?
- Tao nghĩ không sai được.
- Mày thì biết cái gì? Một gã đàn ông trạc tứ tuần, mặt đầy lông lá cười nhạt thếch: - Mar? Cả đời tao lăn lộn ở dưới địa ngục tầng mười chín mà cũng chỉ thấy được Mar cao cấp qua tivi, nữa là cái thứ mới chân ướt chân ráo vào đời như mày? Lại còn là một Mar vô chủ nữa. Mày có biết cái giá của một Mar hình người không? Vô giá đó con ạ. Nếu như lời đồn Hà Nội có một Mar cao cấp hình người vô chủ lọt ra ngoài, chắc cái thành phố này đã sớm bị bới tung lên rồi.
- Thế thì mày giải thích thế nào về sức mạnh và sự tồn tại của nó? Gã đàn ông mặt mũi bặm trợn chỉ tay về phía trước nói: - Tao chưa thấy ác linh nào lại không có phản ứng với Túi âm, rõ ràng nó không phải là ma xó.
- Là gì thì chờ "Bá Tước" tới rồi sẽ biết. Gã đàn ông lông lá nhìn cảnh cô bé con đang tàn sát những người có mặt trong phòng bằng ánh mắt bàng quan: - Từ đây cho tới khi ấy thì cứ tránh xa nó một chút đi thì hơn. Hiểu chứ?
Gã đàn ông khẽ gật đầu.
Trước sự khủng bố ngoài sự tiên liệu của ác linh, nhiều quỷ sai đã sợ hãi chọn biện pháp rút lui, hoặc đứng nhìn quan sát từ xa, song vẫn có những kẻ liều mạng muốn ở lại kiếm chút cháo. Trong số đó có hai nam một nữ của tiểu đội quỷ sai địa ngục số bốn chín, biên chế thuộc bang Family( Đã xuất hiện ở chương trước).
Lúc này ở cầu thang, gã đô con đang kéo cô gái tóc tém lại bằng cánh tay trần lực lưỡng của mình.
- Lùi lại, lùi lại, có nghe không hả?
Cô gái bị kéo lại thì bực mình lắm, song còn chưa kịp phản đối thì đã bị một tràng chửi như tát nước vào mặt. Người đàn ông trung niên đứng trước lúc này cũng đã lùi lại, mặt hầm hầm nói như ra lệnh:
- Quay về! Có nghe không?
- Tại sao? Cô gái tóc tém phùng môi nói, song vẫn bị lôi xềnh xệch đi không thương tiếc.
- Tại sao? Tại sao? Ebisu muốn ở lại, tại sao phải về?
- Ở lại để chết à? Người đàn ông trung niên thẳng tay tát cho cô bé một cái, hầm hừ: - Không nhìn thấy gì sao? Bây giờ rời đi còn lo không kịp nữa là.
- Ebisu sẽ cẩn thận mà.
- Cả ba chúng ta hợp lại khéo cũng chẳng đỡ được một vả của nó. Gã đô con lắc đầu: - Anh không muốn ở lại chờ nó cắt tiết đâu, Ebisu ạ.
- Không được, không, Ebisu muốn ở lại!!!
Để ngoài tai lời cầu xin, gã trung niên cứ thế kéo cô gái xềnh xệch ra ngoài. Cho tới lúc, cánh tay của gã bị một gọng kìm cứng ngắc khóa lại.
- Này, người ta đã không muốn thì đừng có ép.
Ulias trợn mắt nhìn kẻ đang nắm tay mình. Hóa ra đó chẳng phải là kìm kẹp gì cho cam, mà chỉ là một bàn tay xương thịt phàm trần. Thế nhưng dù cố tới thế nào cũng vô dụng, sự giải thoát chỉ tới khi đối phương chịu buông tay.
Cô gái tóc tém liếc mắt nhìn kẻ xa lạ vừa mới ra tay giúp mình, miệng nhoẻn cười tươi rói thay lời cảm ơn. Thế rồi cướp lấy cơ hội Ulias phân tâm mà chạy vù vào bên trong.
Ulias liếc nhìn đối phương, kẻ vừa can dự vào chuyện của hắn là một gã đàn ông đeo khăn che mặt kín mít, đã thế lưng lại còn đeo một cái quan tài lớn màu đồng đen, trông rất dị hợm. Đó là chưa kể đôi mắt sắc như dao kia, cho dù chẳng cần tháo khăn che mặt ra cũng đủ biết đây là dạng lưu manh chẳng hiền lành gì.
- Mày...
Ulias còn chưa nói hết câu thì sự cố đã ập tới, khiến mọi xích mích phải tạm gác qua một bên. Liên tiếp mấy người bị quăng về phía bên này. Tiếng cơ thể bị liệng xuống nền gạch rầm rầm đinh tai, trong đó có hai cái xác bị liệng thẳng tới chỗ mấy người Ulias đứng.
Ulias tái mặt. Hắn sợ hãi không phải sợ mấy cái xác, mà là sợ thứ đằng sau! Một lọn tóc của ác linh quăng tới, không hiểu sao lại trùng hợp nhắm vào đúng chỗ hắn! Đừng nhìn bề ngoài lọn tóc mềm mại đó mà coi thường, nó đã xuyên táo hai gã xấu số trước khi tới đây, mặc dù vậy uy lực vẫn không hề giảm tí nào!
Tử thần chọn Ulias để khai hỏa, và mặc dù thấy không sót tí gì, thế nhưng cơ thể gã lại chẳng kịp phản ứng. Điều duy nhất gã làm được chỉ là nhắm tịt mắt đón chờ tử thần tới viếng.
- Anh, mau lên, Ebisu chạy vào trong mất rồi!
Gã đô con đập mạnh vào bả vai Ulias, khiến hắn giật mình. Mồ hôi chảy ướt đẫm mặt, ngơ ngác nhìn xung quanh, thật sự Ulias không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn đã thoát chết? may mắn thoát chết? Không ai biết.
Hắn chỉ biết, bây giờ gã còn sống. Vậy là đủ.
- Rầm, rầm!
Ác linh đã bỏ trốn, chiến trường cũng di dời theo. Sau cơn thất thần, Ulias và gã to con vội chạy vào bên trong, nơi cô gái tóc tém vừa khuất bóng. Rõ ràng ba người này là một nhóm. Hoàng thấy vậy thì cũng hơi hối hận, có lẽ ban nãy hắn không nên can dự vào thì phải.
Vứt lọn tóc trong tay đi, Hoàng và Thư Lệ lập tức hòa vào dòng người, đuổi theo.
Ầm...
ầm...
Tiếng đập phá có ở khắp nơi, rền vang nhức óc.
Chiến trường lúc này đã chuyển lên sân thượng. Những kẻ tới đây đêm nay rõ ràng chẳng có ai là tay mơ, ác linh mặc váy trắng kia tuy rất xông xáo song dường như cũng không chiến thắng nổi số đông, lúc này đã phải chọn cách bỏ chạy tháo thân. Đám đông tất nhiên không buông tha kẻ đã giết hại không ít người phe mình, họ lập tức bám theo sát nút.
Song dường như đám đông đã bị mắc lừa.
Lúc Hoàng, Thư Lệ và Rocky chạy lên sân thượng thì một khung cảnh đẫm máu đã đập thẳng vào mắt. Bốn người xông xáo nhất, bám sát nhất thì bây giờ đã chết mất hai, một người bị lôi hết cả nội tạng ra ngoài, mắt bị móc, một người thì bị xén mất nửa thân dưới, đang rên la quằn quại trên nền gạch lạnh ngắt. Thủ phạm tất nhiên chẳng phải ai xa lạ, chính là ác linh núp dưới bóng dáng bé gái mười tuổi có khả năng điều khiển các bộ phận cơ thể làm vũ khí.
Hành động giết người dã man này đã làm Hoàng thật sự hoài nghi: một cô bé chỉ chừng mười mấy tuổi mà giết người như ngóe, chẳng chút nương tay, đây thật sự là một trong những người sẽ cộng tác với hắn trong tương lai ư?
Máu lạnh. Cô bé này trái ngược hẳn với Oha. Linh Chi ơi là Linh Chi, anh sẽ cảm hóa được em sao? Hoàng thật sự không tin vào điều này cho lắm.
- Em gái cô đây sao?
Không có tiếng trả lời. Hoàng lúc này mới để ý, Thư Lệ đi bên cạnh dường như đã biến thành một tượng đá biết di chuyển, mắt dán chặt vào cô bé kia không chớp, ngây ngây ngốc ngốc. Đôi dòng lệ nóng hổi chảy tràn nơi khóe mắt, đây là lần đầu tiên, Hoàng thấy “Quan Tài Đen” mà hắn quen rơi nước mắt, không tính phiên bản tới từ tương lai.
- Đây không phải là em gái tôi.
- ...nói dối.
- Hừ.
Thư Lệ hừ một tiếng, lấy tay lau nước mắt.
- Tôi có thể giúp cô.
"Quan Tài Đen" nhếch miệng cười.
Bên cạnh hai người, đám đông đã trở nên điên cuồng, điên cuồng tìm đường sống. Lúc này số quỷ sai có mặt tại đây chỉ vỏn vẹn đếm được trên đầu ngón tay.
Song đúng lúc này thì bên phía quỷ sai có tiếp viện. Hơn chục quỷ sai từ sân thượng mấy tòa nhà lân cận đuổi tới tham gia vào vòng chiến. Trước số đông kẻ thù áp đảo, ác linh lại một lần nữa bỏ chạy. Hoàng và Thư Lệ cũng hòa với dòng người bám theo.
- Giúp tôi? Đến cả mặt cũng không dám chường ra, anh nghĩ tôi lấy gì để tin? Ôi, đừng quên anh đã từng là bại tướng trong tay "Quan Tài Đen" này đấy nhé.
Thư Lệ bật cười giễu cợt, vừa chạy vừa nói lớn.
- Tôi đang vướng một số rắc rối nên không tiện lộ mặt. Mà không thử thì sao biết? Vậy còn cô? nếu đó đã không phải là em gái mình, sao cô vẫn cương quyết đuổi theo?
Tránh một cái xác bê bết máu, Hoàng cùng Thư Lệ sóng đôi tiến lên phía trước, vừa đi vừa hét.
- Anh là cái thá gì mà tôi phải hỏi gì đáp nấy. Hỏi lại bản thân anh đi, không thân không thích chạy theo tôi làm gì, không phải là kết cô bé ấy rồi chứ?
- Tôi không phải lolicon!
- Ha ha, thôi không đùa nữa...Dù sao thì cũng cám ơn. Mặc dù chúng ta chả có quan hệ gì, thậm chí còn thù địch là đằng khác, song công là công mà nợ là nợ, lần này giúp tôi tìm ra tung tích em gái là nhờ anh. Vụ lần trước coi như tôi cho qua, dù sao cũng chỉ là một cái quan tài nát, bán sắt vụn cũng chả được bao nhiêu, coi như tôi bố thí cho anh, từ giờ chúng ta không ai nợ ai.
-...Anh tới đây là coi như hết việc rồi, không cần phải mạo hiểm đâu, đã nhìn thấy gương mấy người kia rồi chứ? Trong đó có những người còn mạnh hơn cả tôi, hơn cả anh rất nhiều mà cũng phải chết thảm trong tay ác linh kia. Thôi, tôi khuyên anh tốt nhất là quay về, giờ vẫn còn kịp. Muốn chết thì kiếm cái bồn cầu nào sạch sẽ tí mà đâm đầu xuống tự tử, so ra thì còn ít đau đớn hơn!
Nói rồi đột nhiên tăng tốc độ, bỏ Hoàng lại tít đằng sau. Hoàng nhìn bóng Thư Lệ dần xa, cũng không tăng tốc mà ngược lại chủ động giảm tốc độ, ngước nhìn xung quanh.
Mải mê đuổi một lúc không ngờ đã ra tới tận đồng. Phía trước là khu dân cư đông đúc, nếu dây dưa hỗn chiến sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng đến người dân, tới lúc đó người chết chắc chắn không ít. Chưa kể những tên đã đuổi tới tận đây đều là lũ không phải dạng vừa đâu, cuộc vây bắt chắc chắn sẽ rất khốc liệt và đẫm máu. Tới lúc đó chưa biết có bắt được ác linh hay là không, chắc chắn cũng phải kéo theo mấy chục mạng dân cư cư ngụ quanh đó là ít.
- Oha!
Hoàng đặt chiếc quan tài sau lưng xuống đất. Rất nhanh, một cô gái nhỏ nhắn xuất hiện bên cạnh chiếc quan tài.
- Có!
- Chặn hết tất cả những kẻ sắp tới đây lại chỗ này cho anh. Ngoại bất xuất, nội bất nhập. Ai không phận sự miễn đi tiếp. Một con kiến cũng không được để lọt. Được chứ?
- Ok! Mặc dù Oha chỉ còn chưa đầy 20% sức mạnh, song không thành vấn đề!
- Chưa đầy 20% là sao?
- Do ly khai quan tài quá lâu, sức mạnh của Oha bị giới hạn và giảm sút. Tạm thời hiện giờ phong độ của Oha chỉ bằng 20% so với lúc hoàn toàn sung sức thôi.
- Ừm, 20% cũng được. Chỉ cần cầm chân họ một lúc thôi mà. Sau khi xong việc, anh sẽ quay trở ra, lúc đó chúng ta sẽ cùng rút. Cầm cự đến lúc đó là được, với Oha thì chắc không có vấn đề gì đâu. Đừng mạnh tay quá nhé.
- Ok!
Hoàng đeo cho Oha một cái khăn che mặt, xoa đầu cô một cái. Xong đâu đấy, hắn thít lại khăn che mặt, cởi áo ngoài, vứt điếu thuốc đang hút dở xuống mặt đất.
- Vậy nhé, cố thủ ở đây chờ anh mười lăm phút...không, chỉ cần mười phút thôi. Mười phút..là đủ rồi.
Rút điện thoại trong túi ra, hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Sterling. Hoàng nhíu mày, tắt máy. Vẫy tay chào Oha trước khi dậm chân một cái rồi lao đi mất hút, hắn không biết, và vĩnh viễn chẳng thể nào tưởng tượng được, mình sắp gặp lại một người quen.