Nó trôi theo dòng nước nên đã cách xa bờ rất nhiều, nó chìm vào dòng nước, nhắm đôi mắt lại và từ từ cảm nhận sự lấn áp của biển, vị mặn mặn của biển đang tràn vào cơ thể nó. Bỗng nhiên có một cánh tay gắng chắc nắm nó lên, cánh tay đó ôm lấy cơ thể nó rồi nói:
- Thư! Em! Sao ngốc thế hả? – có ai ngoài cái giọng nói của anh hai nó chứ, anh nó đưa nó vào bờ. Nó phun hết nước biển ra ngoài, nó nhìn thấy Khánh đang lo lắng nhìn nó, nó thấy hối hận khi suy nghĩ dạy dột, nó hận bản thân khi chưa suy nghĩ kỷ, nó tự đánh vào mặt thì Khánh ngăn lại, nó ôm lấ anh khóc như mưa. Khóc để không buồn nữa!
Khánh đưa nó về nhà, nó vẫn như lúc trước nhưng chỉ khác một điều là nó không hề nói vs ai tiếng nào, dù có hỏi nó cái gì nó cũng chỉ lắc đầu hoặc gật đầu mà thôi. Nhìn nó như thế thì ai mà không lo lắng, đột nhiên nó đi tới nhà mẹ nó, mọi người muốn đi theo thì nó lắc đầu, mọi người sợ nó làm điều dại dột thôi nhưng nó vẫn nhất quyết đi một mình nên mọi người đành chiều ý. Nó vừa đi không bao lâu thì một chàng trai đi tới, gương mặt hắn hóc hác trông thấy, mắt anh có lẽ vì thức khuya nhiều mà thâm quần, anh đi thẳng vào nhà Khánh, nhấn chuông một cái, Trang và Trúc đi ra mở cửa vừa nhìn thấy hắn thì bất đầu nóng máu nói:
- Cút đi! Còn đến đây làm gì? Ra vẻ tội nghiệp hả? TỤi này không có lòng thương mà bố thí cho đâu. – Trang cao giọng nói rời đầy hắn ra ngoài, nhìn thấy hắn là cô không kìm chế nổi, người như hắn không đáng để nó yêu tý nào.
- Biến đi! Trước khi tụi này lấy chổi chà ra đuổi anh! Anh biến đi cho khuất mắt tụi này! – TRúc cao giọng nói rồi đi vô nhà lấy chổi ra thiệt, hắn vẫn không nhút nhít, hắn nói:
- Thư………….Thư…..khoẻ…….chứ? – hắn rất lo cho no, nghe nói nó có ý đồ tự tử hắn không màn tới cái gì mà chạy tới đây thăm nó, nghe hắn nói thế Trang nói:
- Nhờ phúc của anh mà nó chưa có chết? Hên là nó chưa chết chưa chết rồi thì không biết chồng của nó có đến đám tang nó không nữa? – nghe lời chăm chọc đó mà lòng hắn đau như cắt, hắn cố gắng gượng cười một cái:
- Vậy thì tốt! – nói xong câu đó, tự động hắn ngã xuống, hắn té sỉu, Trang và Trúc không chút lòng thương người còn đạp đạp hắn vài cái nói:
- Tỉnh dậy! Định ăn vạ ở đây hả? Tính gải chết vs tụi này à? – Trang và Trúc có cố sức đạp thế nào thì hắn cũng bất động, Trang mới ngồi xuống sờ vào trán hắn thì thấy nóng hỏi, không lẽ hắn bệnh à? Kệ hắn! MUốn bệnh thì cứ bệnh, 2 đứa nhất định đóng cửa vào nhà nhưng bước được vài bước thì quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn như vậy 2 đứa cũng thấy thương hại nên đành đưa hắn vào nhà trước kẻo mưa tới lại mất bệnh thì nguy.
Nhìn thấy Trang và Trúc khiên hắn vào, Khánh nóng máu đi lại đẩy hắn ra khiến hắn té xuống và đầu hắn sắp đập vào cạnh bàn bằng đá, ôi! Hắn chết mất! Và ngay lúc đó Quân và Hạo đỡ hắn lại, chơi chung vs hắn lâu năm, Quân và Hạo chưa bao giờ thấy hắn thảm hại như bây giờ. NHìn hắn thế này 2 đứa đành phải kể cho Khánh nghe vậy, mong là Khánh không kể cho nó nghe. Khánh nghe Quân và Hạo kể xong thì nhớ tới cô em gái Minh Minh, không ngờ Minh Minh lại ác độc như thế, cô ta giết cả Duy Anh, cả Hà Gia. Không ngờ tâm địa cô ta quá thâm độc.
Nó đang chạy trên con đường đầy kỷ niệm vs hắn, có lẽ nó chưa có quên, không quên thì cũng phải cố quên, nó đi tới nhà mẹ nó, nó đi ra vườn nơi mẹ nó bị giết chết, nó đi xung quanh, nhìn từng tán lá đung đưa trong gió, nó nhớ tới lúc trước nó cũng muốn là lá để quấn quít bên gió, ừ thì giờ gió đi rồi! Nó đi xung quanh chạm tay vào từng khóm hoa, đột nhiên một thứ gì đó cắt trúng tay nó. Nó dựt tay lại nhìn thấy dòng máu màu đỏ chảy ra từ tay, nó liền nhìn xem thứ gì có thể cắt đứt cả tay nó thế này, nhìn chiếc nhẫn bằng bạc đính kim cương, nó hốt hoảng, nó bàng hoàng và nó câm hận. Minh Minh! 1 là cô chết! 2 là tôi chết!!!!
--------------------------------------------------------------------------------------------
Gần hết rồi nhá!!!!!