• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi trở lại Hàn Nguyệt Cung trời đã hơi sáng, Lâm Chiêm bay một đường, mới sáng sớm đã mệt lả. Hoa Nguyệt Phong ôm lấy người, để cậu gối lên vai, che chở cả quãng đường về nhà.

Lúc bọn họ về đến nơi đã chẳng thấy bóng dáng Đế Tuân đâu, không từ mà biệt, chỉ để lại một tờ giấy:

“Nguyệt Nguyệt, nhị ca còn chút chuyện quan trọng cần phải giải quyết, đệ cứ yên tâm, lần này nhị ca không ngu ngốc nữa đâu. MỚi đây ta đã dùng bí thuật tra xét, Minh Kính còn hai mảnh vỡ nữa, một ở trong tay Quỷ Vực La Sát, một ở Vọng thần đài của Thần giới. Nhị ca chắc rằng đệ có thể tìm hết chúng về, nhị ca đợi tin tốt từ đệ.”

Hoa Nguyệt Phong nhìn lướt qua tờ giấy trong giây lát rồi đưa Lâm Chiêm về giường. Sau một trận này, cả thể xác và tinh thần y đều mệt mỏi, cộng thêm ma tính quấy nhiễu lại càng mất sức, chân tay rã rời, đi thẳng đến mộc thất cởi áo tắm rửa.

Nước ấm đẩy nhanh quá trình lưu thông máu và giảm mệt mỏi. Hoa Nguyệt Phong dần dần cảm thấy buồn ngủ, thiếp đi trên thành bể.



Thế giới trước mắt tối đen như mực, không một tia sáng, trống rỗng như màn trời đêm sâu thẳm. Khi Hoa Nguyệt Phong mở mắt ra đã ở trong đấy, xung quanh không gió không tiếng, thậm chí còn không cảm nhận được chút linh lực nào.

Hóa ra một ngọn lửa trong tay chiếu sáng mặt đất dưới chân, đột nhiên phát hiện nơi mình đang đứng là ở trên không, giẫm lên một tầng kết giới.

“Thần hồn, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”

Âm thanh quỷ dị đột nhiên truyền đến từ trong không gian trống trải, là một giọng nam trầm thấp, nhưng lại không phân biệt được vị trí, chẳng thể nắm bắt.

“Ngươi là ai? Ngươi đang đợi ta sao?”

Hoa Nguyệt Phong nhíu mày nhìn xung quanh, âm thầm phóng ra linh lực cảm nhận khung cảnh, nhưng vẫn không phát hiện được vị trí của người đó.

Y phóng ngọn lửa trong tay ra, tách đôi ở giữa lưng chừng, một quả cầu lửa lập tức nằm trên đỉnh đầu, chiếu sáng không gian trăm trượng xung quanh.

“Ngươi quên rồi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau ở Vân Châu.” Người nọ cười khẽ một tiếng.

Hoa Nguyệt Phong chợt nhớ ra, nhìn trời hỏi: “Ngươi là con quỷ hồn đó?”

“Đúng vậy. Đã lâu không gặp, quả nhiên ngươi đã hóa ma, chung quy vẫn sẽ trở thành Ma Tôn tối cao trong thiên hạ.”

“Ngươi có ý gì?” Hoa Nguyệt Phong nhận thấy có sự bí ẩn trong lời nói của hắn, trong lòng một trận lạnh lẽo, sao kẻ này lại biết mọi chuyện về y?

Y từng có giao dịch cùng quỷ hồn. Năm đó y bị tôn chủ Ngũ Giới đuổi giết đến Đông Hải, bọn họ liên thủ bày trận, dẫn xuống mấy trăm luồng điện đánh ập vào cơ thể y.

Khi đó Hoa Nguyệt Phong mới là thiếu niên mười sáu, thần lực còn chưa thức tỉnh, thế nên bị luồng điện đó đục vào da thịt, hôn mê rơi xuống đáy biển.

Y cho rằng lần đó mình sẽ chết, tới khi mở mắt ra lại phát hiện bản thân đang tắm mình dưới ánh dương trên đảo, có người đã chữa thương cho y.

Kẻ cứu y chính là quỷ hồn này đây.

Nó hỏi Hoa Nguyệt Phong có muốn sở hữu thần lực tối cao hay không, trở thành đỉnh cao vũ lực trong thế gian, để cho ai trên đời này cũng không bao giờ có thể khinh nhục y.

Hoa Nguyệt Phong nhận lời, thế nên trên người y có Tẩy tủy chú. Quỷ hồn làm lễ rửa tội thần mạch, thức tỉnh thần lực, cuối cùng y trở nên bất khả chiến bại, là ma đầu Hoa Nguyệt Phong ai ai trong thiên hạ cũng phải kiêng dè.

Y sở hữu thần lực chí tôn không gì lay chuyển được, nhưng vận mệnh của y cũng ngay tại thời khắc đó nghịch chuyển. Tẩy tủy chú là cơ duyên, cũng là kiếp nạn trí mạng trong sinh mệnh y.

“Tất cả đây đều là kế hoạch của ngươi?”

Hoa Nguyệt Phong đột nhiên hiểu ra, ban đầu kẻ này dùng Tẩy tủy chú mê hoặc y, đó vốn là kế hoạch của nó.

Lấy được mảnh vỡ, đọa thần thành ma, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng vượt ngoài tầm kiểm soát, dường như y đã sa vào bẫy rập. Điều duy nhất y nghĩ được là mình đã bị tiêu khiên ngay từ lúc bắt đầu, Tẩy tủy chú thúc đẩy căn nguyên.

Một tia sáng đỏ đột nhiên rơi xuống trước mắt y, quỷ hồn kia khoác áo choàng đứng trước mặt Hoa Nguyệt Phong, thân ảnh trống rỗng hướng về phía y, thấp giọng cười nói.

Giọng hắn từ trong không gian trống rỗng truyền đến: “Đừng căng thẳng, ta thật lòng muốn giúp đỡ ngươi. Năm đó ban cho ngươi Tẩy tủy chú, hiện tại ngươi mới có khả năng bảo vệ người mà ngươi muốn che chở. Bây giờ ngươi thành ma chỉ lợi không hại. Ta làm tất cả những điều này không phải cố ý lợi dụng ngươi, mà chỉ muốn gặp lại cố nhân mà thôi.”

“Ai cơ?”

“Thần Vực Ma Tôn đình đám năm xưa —— Thiên Dục.”

“Sao lại là ta?” Hoa Nguyệt Phong lạnh giọng chất vấn. Y biết quỷ hồn sẽ không tùy ý chọn một thiếu niên suýt chết để thực hiện mục đích của mình, trên người y nhất định có thứ gì đặc biệt dính dáng tới Thần Vực hoặc là Ma Tôn.

“Bởi vì ngươi là thần hồn hóa thân từ Minh Kính, là một nửa ác linh chuyển thế. Thân thể ngươi chứa đựng thần lực, đồng thời còn có ma mệnh, chỉ ngươi mới có thể làm hắn sống lại.”

“Nếu ta không muốn giúp ngươi thì sao?”

“Ngươi không dám. Ngươi còn người mình muốn che chở, ngươi sẽ không mặc hắn chết đi, nhất định ngươi sẽ tích đủ mảnh vỡ của Minh Kính, phá giải Tẩy tủy chú. Giúp ta hoàn thành nghiệp lớn.”

Hoa Nguyệt Phong hơi khép mắt, trầm mặc trong chốc lát. Như hắn sở liệu, y sẽ không mặc cho Lâm Chiêm chết. Lúc này đây y cam tâm bị lợi dụng.

Quỷ hồn kia chợt xoay người lại, áo choàng hóa thành linh quang, trước khi biến mất nói: “Ma Tôn điện hạ, đợi ngài trở về.”

…….

Giấc mộng này vô cùng chân thực và quỷ dị, Hoa Nguyệt Phong tỉnh dậy trên bệ tắm, đại não trống rỗng hồi lâu.

Quỷ hồn sẽ không vô cớ nhập mộng, mọi chuyện chắc chắn là thật. Y sớm đã sa vào trò chơi của hắn, hiện giờ còn phải bôn ba vì kế hoạch đó, chẳng qua mấy thứ dây mơ rễ má này không dính dáng gì đến Lâm Chiêm, y không để trong lòng.

Hoa Nguyệt Phong từ hồ ngồi dậy, múc nước xối lên trước ngực, ngủ mất một hồi lâu, trên người y lại có sự thay đổi. Những hoa văn kỳ quái đã lan từ cổ đến cánh tay, như cây tử đằng quấn quanh trên da, chúng sẽ sinh sôi vô hạn.

Hoa văn lan rộng, chứng tỏ ma tính trong thân thể cũng ngày càng gia tăng. Dạo gần đây cảm xúc hay bị ma khí ảnh hưởng, đôi khi khá thô bạo, tính tình cũng bắt đầu thay đổi, trở nên cố chấp.

Y rất muốn hôn môi Lâm Chiêm, muốn chiếm hữu cậu, mỗi khi ôm Lâm Chiêm vào lòng, những ý nghĩ không tốt kia luôn hiện ra, khuấy loạn thanh tâm.

Cho dù đã vô cùng kiềm chế hành vi của mình, nhưng dục vọng dưới đáy lòng cứ hành hạ lí trí. Y sợ một ngày nào đó không tự chủ được, đột nhiên vồ lấy Lâm Chiêm như dã thú điên cuồng…

Tắm gội xong, nắng sớm ngoài điện đã chiếu rọi. Tuyết ở Tuyết Vực tan rất chậm, thời tiết rét lạnh như vậy chắc sẽ tiếp tục kéo dài thêm một khoảng thời gian.

Hoa Nguyệt Phong đi tới hướng Lâm Chiêm trong điện, lúc này cậu vẫn say ngủ, cái đầu nho nhỏ ló ra từ trong chăn, hai má còn hơi ửng hồng.

Y ngồi ở mép giường, ghé sát lại nhìn khuôn mặt cậu. Tầm mắt đảo qua ngũ quan, ngừng trên môi mỏng đỏ hồng.

Trong đầu y hồi tưởng lại tình cảnh ngày ấy, bất giác miệng đắng lưỡi khô, nhịp đập bỗng chốc gia tăng.

Y vô cùng khao khát muốn có được cậu, nhìn bờ môi người nọ thấm ướt của mình.

“Điện hạ thơm quá đi.” Hoa Nguyệt Phong khẽ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK