Ngày mà Ngũ giới quyết chiến với Hoa Nguyệt Phong cuối cùng đã tới, dẫn đầu binh mã là Lâm Huyền và Quỷ quân, xuyên qua thông đạo của hai giới Tiên Thần đáp xuống Vọng thần đài. Mấy vạn binh tướng mặc giáp trụ, cầm trong tay ngân thương kiếm kích vây quanh Vọng thần đài, khí thế ngút trời như sóng thần ập đến.
Lâm Huyền và Quỷ quân đứng lên phía trước, hiệu lệnh tam quân. Lâm Chiêm xuyên qua binh tướng trùng vây, một mình bay về phía Vọng thần đài, đứng trước mặt thân ảnh màu tím.
Trên Vọng thần đài, pháp trận ánh vàng lóng lánh, linh khí bức người, cho dù đứng trên trời cao cũng bị ảnh hưởng tới, đứng thẳng còn không xong. Hoa Nguyệt Phong rót linh lực vào pháp trận, linh quang lưu chuyển xung quanh Vọng thần đài, pháp trận sắp được hoàn thành.
Bốn mảnh vỡ của Minh Kính trôi nổi bên trong linh quang, mượn lực thi hành bước dung hợp cuối cùng. Thần Vực linh khí tràn đầy, đúng là nơi tốt nhất để tái tạo Minh Kính, chỉ cần thời gian một nén nhang thôi là Huyền Thiên Minh Kính sẽ tái hiện hậu thế!
Trên Vọng thần đài giăng kín chú ấn quỷ dị, còn thấy được dấu vết sự diệt vong của Thần giới năm đó.
Lúc Hoa Nguyệt Phong xuất thế, Thần Vực đột ngột bị lưu hỏa rơi xuống, đốt cháy cung điện, toàn bộ Thần giới ngập trong biển lửa. Thiên lôi và sát khí đột ngột sinh ra, phong tỏa thông đạo từ Thần Vực ra đến ngoại giới, chúng sinh Thần giới từng người ngã xuống, không ai may mắn có thể chạy thoát.
Trước kia Thần giới thịnh vượng nhất trong Lục giới, bây giờ chỉ còn lại phế tích. Những khe nứt do sấm sét để lại trên Vọng thần đài cho thấy đại họa kinh hoàng năm xưa.
“Cung chủ.”
Lâm Chiêm mềm giọng gọi, giữa không trung nhìn bóng người kia, chẳng qua y đã không còn là Hoa Nguyệt Phong cậu quen nữa rồi. Trên mặt lộ ra một nụ cười âm trầm, ánh mắt ngập ngụa sát khí, sát phạt quyết đoán, không một tia do dự.
Nghe tiếng, người nọ ngẩng đầu liếc Lâm Chiêm một cái, hơi nhíu mày đánh giá cậu trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười mỉa, giọng nói sắc bén như ma quỷ.
“Thái Tử Tiên cung, đã lâu không gặp.”
Xưng hô xa lạ như vậy, Lâm Chiêm kinh ngạc trong một chốc. Rõ ràng bộ dáng này vẫn là y trong trí nhớ, nhưng lại không phải Cung chủ cậu biết, vô cùng xa lạ.
Những hoa văn trên cơ thể khiến y trông như ác ma thực thụ, tóc dài bay lượn theo cuồng phong, thật đáng sợ.
“Cung chủ, ngươi không nhận ra ta ư?”
Người nọ hơi nheo mắt, nhìn cậu một lát, nhướng mày nói: “Đương nhiên là ta nhận ra ngươi, ngươi là Lâm Chiêm ở Tiên cung, là người mà Hoa Nguyệt Phong ái mộ. Ngươi chính là Thái tử điện hạ y thề sống chết bảo vệ đến cùng, theo đuổi suốt đời. Nhưng ngươi là ai thì liên quan gì đến ta?”
Y bay ra khỏi trung tâm pháp trận, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Chiêm, dừng một chút lại nói: “Hoa Nguyệt Phong sẽ ngủ say mãi mãi, ta thay y trở thành chủ nhân của thân thể này. Ta không phải Hoa Nguyệt Phong, ta là ác hồn ẩn giấu trong thân thể y mấy trăm năm rồi. Lại nói, ta với ngươi vốn là một linh hồn đồng sinh cộng tử, một chính một tà, là người thân cận nhất giữa thế gian này, hiện tại ngươi lại muốn chạy theo bọn họ ngăn cản ta sao?”
Ác hồn nhìn lướt qua đám người dưới đài, từ trên cao nhìn xuống nở nụ cười giả tạo.
“Ta không muốn giết ngươi, ta chỉ cần Hoa Nguyệt Phong. Thiên quyết trận cần thân thể y để hiến tế, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi tự tiện tự làm chủ sinh tử của y, ta muốn y sống!” Lâm Chiêm vô cùng nghiêm túc nói, hai mắt nhìn thẳng vào hắn.
Ác hồn lại cười, trong tay ngưng một chùm sáng, hóa thành một thanh trường kiếm, chĩa thẳng vào ngực người đối diện.
“Lâm Chiêm, ta niệm tình ngươi là một nửa của Kính Linh, vốn không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi lại khăng khăng ngăn cản ta, ta cũng sẽ không nhân từ mà nương tay!”
Một đòn xuất ra từ trong tay ác hồn, trường kiếm nhanh chóng bay vụt đi. Lâm Chiêm kịp thời chặn lại, miễn cưỡng đối chọi với nó.
Cùng lúc này, những người dưới Vọng thần thừa cơ xông lên, từ bốn phương tám hướng bay lên không trung, như sóng thần đánh về phía ác hồn. Lâm Huyền cùng Quỷ quân tiên phong, lệnh cho tướng sĩ vây quanh hắn, một bức tường người dày đặc nhanh chóng vây khốn, chặt đứt đường lui của ác hồn.
Tướng sĩ dựa theo trận hình đã được sắp đặt, đồng thời phát huy sức mạnh của mình, ngay lập tức thấy được tầng tầng ánh sáng tỏa ra từ trên người bọn họ, vây quanh ác hồn hóa thành một quả cầu sáng rất lớn. Bọn họ niệm thuật ngữ, trong giây lát có vô số chú ấn xuất hiện trên mặt quang cầu, phát sáng với linh lực vô hạn, áp đảo thân thể của ác hồn.
Ác hồn lại đứng thẳng, kết giới hộ thân cũng chưa thấy triệu hoán. Tới khi Lâm Huyền cùng Quỷ quân xuyên qua quả cầu sáng, hắn mới phất tay hóa ra ánh tím, biến nó thành xiềng xích trói chặt cổ họ, lập tức treo lơ lửng trên không, không thể công kích được nữa.
Sắc mặt Lâm Huyền cùng Quỷ quân vô cùng khó coi, cố hết sức vẫn không thể phá được quang tác(dây trói sáng:)) của hắn, lửa giận ngút trời.
Các tướng sĩ thấy rõ tình thế, đột ngột phóng ra toàn bộ linh lực, nhanh chóng khóa chặt quả cầu ánh sáng về phía ác hồn. Đồng thời niệm chú liên tục, quang cầu tỏa ra chùm sáng linh lực vô hạn đánh tới phía hắn.
Hắn lại không trốn không né, chùm sáng đánh thẳng vào người, ngay cả tóc cũng chưa đứt một sợi.
Ác hồn chóng chán với việc phải kiên nhẫn chơi đùa cùng bọn họ, vung tay bắn ra một vòng sáng tím, trực tiếp đánh bật quang cầu và tướng sĩ, bay xa mấy trăm trượng. Lâm Huyền và Quỷ quân cũng bị ánh sáng đó đánh mạnh một chưởng, hộc máu bay ra ngoài, cùng nhóm binh lính ngã xuống.
“Không biết lượng sức!”
Ác hồn cười nhạo một tiếng, phi thân trở lại pháp trận.
Lâm Chiêm đánh bay chuôi kiếm sắc nhọn, đuổi theo đáp xuống.
Mà lúc này, bằng linh lực trong pháp trận thì vết nứt giữa các mảnh vỡ của Minh kính đã hoàn toàn khép lại, chỉ đợi một lát nữa thần lực thức tỉnh, Huyền Thiên Minh Kính sẽ hoàn toàn xuất thế.
“Ngươi thật sự muốn làm như vậy? Kể cả pháp trận cần ngươi phải nhảy vào mắt trận hiến tế, linh hồn hôi phi yên diệt ngươi cũng không tiếc, nhất quyết phải mở pháp trận diệt thế này sao? Đồng quy vu tận cùng thế giới này là tâm nguyện của ngươi ư?!”
Người trước mặt như một kẻ mất trí, Lâm Chiêm chỉ thấy hắn ta thật vô lý.
“Hiến tế thì đã sao? Chẳng qua là một cơ thể, đợi pháp trận đại thành, ta dục hỏa trùng sinh, đến lúc đó thiên hạ này thuộc về ta, kẻ nào dám hó hé từ không?!”
Ác hồn âm lãnh cười, linh quang trong mắt tím rung lên, “Lâm Chiêm, ngươi vẫn chưa biết ta là ai nhỉ? Ta đây nói cho ngươi biết, bản quân chính là ma thần càn quét Thần Vực mấy vạn năm trước—— Thiên Dục!
Năm đó bản quân cùng Thần quân có được thiên hạ này, là chủ của thương sinh, phong quang vô hạn! Nếu không phải bị Thần quân đối chọi, vạn thần tru diệt, thì sao ta có thể rơi vào kết cục như này cơ chứ?
Thần hồn của bản quân bám vào Huyền Thiên Minh Kính, co đầu rụt cổ mấy vạn năm nay, bây giờ bổn quân quay lại, ai dám kêu ta cúi đầu xưng thần?!!”
Linh khí xung quanh thân ác hồn bạo nộ, ánh tím lấp lánh. Sức mạnh tầng tầng phóng ra, mấy vạn tướng sĩ lại trúng đòn hộc máu, mấy trăm tướng sĩ đứng gần thì trực tiếp tiêu tán.
Lâm Chiêm cũng bị sức mạnh này đánh cho một đòn cực mạnh, lui lại mấy trượng, cậu nuốt xuống máu trào lên từ cổ họng, ánh mắt trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
“Hệ thống, giúp ta giết hắn!”