“Ngươi dám ngăn cản ta? Ngươi đưa bọn họ đi đâu mất rồi? Mau trả lại đây!”
Sắc mặt Chỉ Nguyệt đột biến, vạn vạn không nghĩ hắn sẽ động tay động chân dưới mí mắt mình, càng không thể tin, sức mạnh của Đế Tuân sao có thể bày ra huyễn cảnh phía trên pháp trận, ngay cả y cũng không kịp nhận ra.
Y điều khiển sức mạnh thúc đẩy Minh Kính, vô vàn kim quang chiếu xuống đầu hắn, hình thành một cỗ áp lực vô hình. Kinh mạch quanh thân Đế Tuân đau đớn kịch liệt, khóe miệng lập tức chảy máu, nội thương càng thêm trầm trọng.
Đế Tuân đành phải nhanh chóng điều tức, lấy linh lực làm chậm lại tốc độ áp bức của ánh sáng vàng, cố níu được khắc nào thì hay khắc đó.
“Tìm chết!” Chỉ Nguyệt giận dữ, Minh Kính phóng thích sức mạnh gia tắng gấp bội, kim quang như hàng ngàn trọng quyền đánh vào người hắn, quấy loạn linh tức, trong nháy mắt đánh tan phòng ngự. đập mạnh trên mặt đất, máu từ khóe miệng hắn không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ phần áo trước ngực.
Đế Tuân phóng phần sức mạnh cuối cùng, đối chọi với kết giới trên đầu. Hai tay chống lên phía trên, nhưng khó có thể địch lại sức áp bức, thân thể bị ép thành một nắm, càng ngày càng thấp.
“Vốn dĩ hôm nay ta ở đây để chết! Đế Tuân cắn răng hét lên, máu ở khóe miệng theo lời hắn nói nhỏ giọt. Đôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt dữ tợn.
“Ngươi lừa ta! Ngay giây phút ngươi tìm tới ta đã bắt đầu lừa lọc, ngươi lợi dụng ta xui khiến Nguyệt Nguyệt giúp ngươi tái tạo Minh Kính, buồn cười là ta cũng ngu ngốc trúng kế!
Đế Tuân cười, trong mắt lại có lệ quang.
“Trên đời này nào có phương pháp phá giải Tẩy tủy chú, tất cả đều là lời nói dối của ngươi! Nếu không phải ta đi tìm Hoa quỷ bắt hắn nói ra sự thật, thì đến chết vẫn bị dắt mũi chẳng hay biết gì!” Đế Tuân vô cùng hối hận, nước mắt thấm ướt gò má.
“Một khi Tẩy tủy chú xâm nhập vào cơ thể, chỉ có chết mới giải quyết được. Ngay cả máu của Lâm Chiêm cũng không cứu nổi Nguyệt Nguyệt, cũng lắm là trì hoãn được nửa năm! Ngươi sớm đã lợi dụng Nguyệt Nguyệt, hạ chú y, dùng lời nói dối cho y hy vọng, mặc ngươi lợi dụng! Đáng giận nhất là đến ngày nay y vẫn không biết……”
Dưới áp lực cường đại, nhãn cầu của Đế Tuân cũng rỉ máu. Nhục thể đứt gân nứt xương, chịu đựng thống khổ không còn là người. Hắn đau đớn gào lên: “Chỉ Nguyệt, ngươi thật đáng chết!!”
Đột nhiên trên người hắn xuất hiện một tầng ngân quang lóng lánh, trải rộng chú ấn quỷ dị. Sức mạnh hỗn loạn vô hạn tràn ngập trong cơ thể, phá nát hoàn toàn thân thể hắn. Đế Tuân hộc máu, thi lực lần cuối, kết hạ một tử trận, lấy sinh mệnh đánh cược, mở ra thần lực vô thượng trong Nguyệt ngân ngọc, nuốt chửng bản thân.
Sau khi Lâm Huyền chết, Nguyệt ngân ngọc về tay Đế Tuân, hôm nay hắn muốn lấy mạng chuộc tội!
Sức mạnh của Nguyệt ngân ngọc dập nát thân thể hắn, ngưng tụ thành một chùm ngân quang lóa mắt, đột nhiên hóa thành tia chớp mãnh liệt đánh về phía đỉnh đầu Chỉ Nguyệt.
Vạn điện nổ tung, Thần Vực oanh tạc.
Đế Tuân ngã xuống. Chỉ Nguyệt bị đánh cho trọng thương, mất đi hình người, biến trở lại thành một hồn thể vô hình……
……
Ảo cảnh.
Lâm Chiêm và Hoa Nguyệt Phong rơi vào hư không, đi vào những ảo cảnh khác nhau. Lúc này cậu đang lơ lửng trong khoảng không tối tăm, không tiếng động, vô phong vô tức.
Lâm Chiêm không cảm nhận được hơi thở của Hoa Nguyệt Phong, gọi mãi vẫn không thấy đáp lại, cậu tìm y trên hư không hồi lâu, như thể y đã biến mất vậy.
Trong bóng đêm sáng lên một chùm ngân quang, xuất hiện hư ảnh, lại là Đế Tuân. Giọng nói của hắn vang vọng trong bóng tối kín kẽ: “Lâm Chiêm, lúc ngươi nghe được lời này ta đã tan xương nát thịt. Ta bị Chỉ Nguyệt che mờ con mắt, làm hại Nguyệt Nguyệt, giờ đây dùng mạng để trả. Ảo cảnh là do ta dùng Nguyệt ngân ngọc thiết lập, cho dù Chỉ Nguyệt có Huyền Thiên Minh Kính cũng không thế công phá trong thời gian ngắn.
Ý thức của Nguyệt Nguyệt còn đang ngủ say, thân thể vẫn bị Thiên Dục chiếm giữ, ảo cảnh này là cơ hội cuối cùng để cứu y! Cầu xin ngươi tìm được Nguyệt Nguyệt, không cần biết ngươi dùng cách gì, nhất định phải đánh thức thần thức của y, làm ơn!”
Lời còn chưa dứt, hư ảnh đã biến mất.
Lâm Chiêm tìm kiếm không có kết quả, đành phải cầu cứu hệ thống: “Hệ thống hệ thống, mau ra đây! Ngươi có biết Hoa Nguyệt Phong rơi ở đâu không? Mau đưa ta đi gặp y!”
Trong đầu truyền đến vài tiếng zī zī zī, một lát sau tín hiệu được kết nối.
【 Người chơi lại lừa ta, rõ ràng nói muốn giết chết Hoa Nguyệt Phong, cuối cùng lại đi bảo vệ cho y! 】 Hệ thống dỗi.
Lâm Chiêm lập tức chịu thua, thương lượng với nó: “Sở dĩ Hoa Nguyệt Phong ma hóa, lưng gánh cái danh ma đầu là vì hồn phách của y tồn tại ác hồn Thiên Dục. Giờ thì Thiên Dục thức tỉnh, Hoa Nguyệt Phong đã tách rời linh hồn và thể xác với hắn rồi, là hai cơ thể độc lập, có phải chỉ cần giết bỏ ma thần Thiên Dục là Hoa Nguyệt Phong không cần phải chết đúng không?”
【 Thiên Dục đúng là gốc rễ của tà ác trong Hoa Nguyệt Phong, bản hệ thống kêu người chơi xử tử Hoa Nguyệt Phong cũng vì muốn loại bỏ Thiên Dục. Nếu người chơi có thể khiến Thiên Dục hòa với cát bụi, thì Hoa Nguyệt Phong sẽ không còn nguy cơ nhập ma, y có thể bất tử. Nhưng……】
Lâm Chiêm hiếm lắm mới khơi dậy được hy vọng, nghe lời nó nói lại tức khắc căng thẳng.
【 Nhưng Tẩy tủy chú vẫn chẳng có cách hóa giải, mấy tháng sau y vẫn phải chết, người chơi cứu y cũng chỉ phí công. 】
Nỗi lòng của Lâm Chiêm như rơi vào đáy vực, dù sớm đã đoán được kết cục này vẫn vô cùng tuyệt vọng.
Cậu trầm mặc hồi lâu, nghiêm túc nói: “Nếu chung quy không phá được vận mệnh, ta cũng hy vọng khoảng thời gian còn lại y có thể đón lấy ánh mặt trời. Y đã ở trong bóng tối lâu lắm rồi, y phải được hít thở luồng không khí trong lành của thế giới này, phải hưởng thụ tôn nghiêm của một sinh mệnh. Ta nguyện ý đồng hành cùng y đến khi chết đi.”
【 Nếu người chơi đã quyết định thì bản hệ thống cũng không ép buộc, sau này dù có ra sao cũng là lựa chọn của người chơi. 】
Phía trước đột nhiên xuất hiện tia sáng, trong không gian đen kịt một khe hở bị rách ra.
【 Đi thôi, Hoa Nguyệt Phong ở đó. 】
…
Lâm Chiêm xuyên qua khe hở, tiến vào một không gian khác. Nơi đây không còn là không gian tối tăm trống rỗng mà trở thành thiên đường với những rặng đào mênh mông, nước xanh rì rào.
Trong làn gió nhẹ, muôn vàn cánh hoa bay loạn như mưa, kèm theo sương mù tựa chốn bồng lai tiên cảnh, thư thái hạnh phúc. Sắc đỏ nhuốm thẫm bầu trời, cả mây cũng rực lên màu tía êm dịu.
Bầu trời lấp lánh ánh bạc, có treo vô số tấm gương bạc khổng lồ. Trong gương hiện ra rõ từng hình ảnh, chiếu lên những câu chuyện khác nhau.
Hình ảnh cách cậu gần nhất là cảnh tượng một thiếu niên trọng thương đang chạy. Thiếu niên kia thoạt nhìn mới mười sáu tuổi, dáng vẻ lại rất thanh tú, không khác mấy so với dáng vẻ hiện tại của Hoa Nguyệt Phong.
Cả người y dính đầy máu đen, biểu cảm đầy thống khổ che ngực, máu chảy ra khỏi miệng khi đang chạy. Y khóc rồi, bất lực quay đầu lại nhìn một đám truy binh trên trời, vô cùng sợ hãi.
Rất nhanh y đã không chạy nổi nữa, bị truy binh bao vây. Y khóc lóc cầu xin bọn họ tha cho mình, nhưng tất cả truy binh đều đã giơ kiếm lên, nhắm thẳng vào cơ thể y ngay giây tiếp theo.
Thiếu niên ngã xuống đất máu, đau đớn ngất đi …
Lâm Chiêm nhìn thiếu niên ngã xuống đất, lòng cậu cũng đau đớn mà hít thở không thông.
Gương đằng kia là cảnh tượng bên trong lao ngục. Một thanh niên 17-18 tuổi bị xích sắt buộc chặt ở trên hình giá, xiêm y rách nát, toàn là vết rách thật dài, nhuốm máu đỏ thẫm, dính vào da thịt.
Dưới lớp xiêm y, từng tấc da thịt của nứt toác, máu vẫn rỉ ra. Thiếu niên đã ngất, bị treo trên giá hành hình như tử thi.
Đột nhiên cửa lao được mở ra, có một thân ảnh màu lục xuất hiện trước mặt thanh niên. Hắn nhìn thảm trạng của y, cười mỹ mãn.
Hắn sai người dắt tới mấy con sói đói, vẫy tay một cái, chúng nó liền nhào tới phía thanh niên, răng nanh cắn sâu vào huyết nhục, móng vuốt của chúng đâm qua da thịt, thấy được cả xương.
Cậu thiếu niên bị cơn đau dữ dội đánh thức, nhưng ngay sau đó choáng váng vì đau, chịu đựng sự giày vò……
“Không! Đừng… Cung chủ à…..”
Đôi mắt Lâm Chiêm ngấn lệ khi chứng kiến cảnh bi thảm mà Hoa Nguyệt Phong đã phải trải qua, từng màn nhói mắt đâm thấu tâm can. Cậu thất thanh khóc, duỗi tay ra muốn ngăn cản, nhưng mà hình ảnh sẽ không dừng lại.
Những năm đó y sống ở nhân gian, lại chẳng khác nào đày trong địa ngục.
Rõ ràng y đau đớn và tuyệt vọng, lại có thể cười thật dịu dàng với cậu, nói những lời ôn nhu như vậy, thủ lễ đúng mực, vĩnh viễn bao bọc che chở. Rốt cuộc là niềm tin của y mãnh liệt đến nhường nào, yêu thương Lâm Chiêm bao nhiêu….
Lâm Chiêm nước mắt tuôn như mưa, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà đánh vỡ từng tấm gương bạc.
Có tiếng kêu đau xé gió, trái tim Lâm Chiêm như thắt lại, đi thẳng tới đó.
Cậu thấy một bóng người màu đỏ đang nằm trên giường băng, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể khô nóng. Hai tay y dùng sức xé rách xiêm y, để lộ phần ngực và bụng dưới, gần như không còn mảnh vải che thân.
Khuôn mặt tràn đầy dục vọng, cơ thể không ngừng co giật, như bị dính vào một loại thuốc kích dục, hai mắt đỏ ngầu, rơi vào vực thẳm của dục vọng, gấp gáp muốn phát tiết.
Y quay đầu lại thấy bóng hình của Lâm Chiêm, tức thì mở to hai mắt.
Y cắn răng thống khổ mà nói: “Lên…… mau lên đây…… Ta rất khó chịu…… em mau…… mau giúp ta……”