Hoa Nguyệt Phong ngửa đầu, thân thể phát run, ánh mắt đỏ bừng.
Y gian nan nói: “Có lửa thiêu đốt thân thể của ta, tim đau, ta thật khó chịu … Điện hạ, điện hạ, xin hãy giúp ta…cứu ta……”
Thần chí y đã không rõ, hiện tại biến thành một con rối vô cảm, mặc cho dục vọng thao túng, chật vật bất kham.
Ánh mắt y tham lam di chuyển trên người cậu, thèm khát mê luyến.
“Điện hạ ơi, ta rất khó chịu, em mau giúp ta…… Điện hạ, ngọn lửa trong người như sắp thiếu chết ta rồi, em cứu ta với……”
Dù có giường băng dưới thân, nhưng khô nóng trong cơ thể vẫn cứ hừng hực. Y dùng sức xé rách xiêm y.
Lâm Chiêm nắm lấy cánh tay đang run rẩy, ngồi ở cạnh y.
“Ta phải giúp ngươi thế nào bây giờ?”
Lâm Chiêm chứng kiến những cảnh tượng y đã trải qua, tâm lại càng mềm, không nhìn nổi dáng vẻ nhẫn nhịn thống khổ của y, muốn giúp, muốn giải cứu cho y.
Hoa Nguyệt Phong dùng tay chống đỡ thân trên, tay kia nắm chặt vai cậu. Hai mắt y đỏ bừng nhìn người đối diện, thèm khát nói: “Điện hạ, dùng chính em cứu ta được không?”
Lâm Chiêm chớp mắt đã đỏ bừng cả mặt, đột nhiên không dám nhìn thẳng mắt y. Ánh mắt khát cầu ấy làm cho đáy lòng hoảng loạn, sự đáng thương khiến cậu thấy thẹn. Đại não trống rỗng, không biết nói gì.
Mà ngay lúc này, Hoa Nguyệt Phong dán tay lên mặt cậu xoay lại, buộc cậu phải nhìn thẳng vào y. Như là mang theo tiếng nức nở cầu xin: “Điện hạ, cứu ta đi mà.”
Hoa Nguyệt Phong nắm lấy tay cậu ấn vào lồng ngực, ngơ ngác hỏi: “Điện hạ thích không?”
Lâm Chiêm hoảng sợ thu tay lại, giãy dụa muốn nhìn sang chỗ khác, nhưng bất ngờ bị người kia ôm eo từ phía sau.
“Ta đau lắm, lòng ta bị thiêu đau quá, ta sắp bị ngọn lửa này thiêu hủy mất rồi…… Điện hạ ơi, giúp ta, dùng chính em cứu ta…… Ta vô cùng khó chịu, đau quá……”
Giọng nói y ngày càng vô lực, từng chữ một tra tấn Lâm Chiêm, cậu rất đau lòng, cậu không muốn thấy y thống khổ như vậy.
Cuối cùng lòng trắc ẩn đã chiến thắng lý trí, Lâm Chiêm lấy hết can đảm, xấu hổ đến mức ấp úng nói: “Chỉ…… chỉ lần này thôi……”
Hoa Nguyệt Phong được cậu cho phép, mê muội cười rộ lên, ngồi dậy ôm cả người vào trong lồng ngực, gặm gặm cắn cắn như chú chó săn……
Sau đó đột nhiên im bặt, Hoa Nguyệt Phong bất ngờ ngất đi……
Công tâm mà nói thì y vẫn chưa kịp chiếm hữu người nọ.
Lâm Chiêm gọi tên y nhưng không có phản ứng. Cậu truyền linh lực vào cơ thể y để chữa trị vết thương. Đợi nhiệt độ cơ thể đối phương giảm xuống, khô nóng tạm nguôi mới thay y mặc đồ, bản thân cũng sửa sang lại.
Cậu ngồi bên giường băng lẳng lặng nhìn, ánh mắt ngừng ở cánh môi tái nhợt của y.
Không nhận thấy sự bất thường tiềm ẩn.
Trên người y đột nhiên lấp lánh ánh tím, một đạo linh lực ngưng tụ trên người Hoa Nguyệt Phong, nhân lúc chưa chuẩn bị bất ngờ bắn về phía Lâm Chiêm.
Sau cùng thì phản ứng chậm mất một chút, bị đánh trúng vào bả vai, lui về sau vài bước.
Khi nhìn lại thì bóng dáng người trên giường băng đã biến mất, y vốn là ảo giác. Kẻ nào đó cố tình tạo ra để đánh cậu một đòn.
“Quả nhiên tình thâm nghĩa trọng, nguyện ý cứu y bằng chính thân thể của mình, Hoa Nguyệt Phong không nhìn lầm người.”
Lâm Chiêm nghe tiếng quay đầu lại, bóng người tím phía sau sát khí quanh quẩn, ánh mắt sắc lẹm, đúng là ma thần Thiên Dục.
Thiên Dục cười nói: “Đừng căng thẳng, trước mắt thì ta chưa muốn giết ngươi. Chắc lúc này Chỉ Nguyệt vẫn đang nghĩ cách xóa bỏ ảo cảnh trên Vọng thần đài, bắt ngươi và ta đem đi hiến tế pháp trận ấy ha? Chúng ta có chúng kẻ thù, sao không bàn đến chuyện hợp tác luôn nhỉ? Nếu ngươi đồng ý giao thần lực cho ta, giúp ta tái tạo kim thân, ta liền trả lại Hoa Nguyệt Phong cho ngươi, thế nào?”
Lâm Chiêm ôm vai, sử dụng linh lực áp chế cơn đau. Nghe xong lông mày khẽ nhướn. ngầu wa’ con ơi!!
“Làm sao ta biết sau khi truyền thần lực cho ngươi, ngươi sẽ không giết ta?”
“Ngươi không cần phải sợ bị ta lừa gạt, thứ bản quân muốn trước nay chỉ có vũ lực và địa vị, không có hứng thú với ngươi và Hoa Nguyệt Phong. ”Hắn từng bước tới gần, toàn thân tràn ra ma khí, nụ cười không rõ trên mặt khiến người ta cảm thấy kiêng sợ.
“Ý định ban đầu của bản quân là hiến tế cơ thể y, để ta có thể dục hỏa trùng sinh, xuất thế bằng thân thể của thần. Nhưng bây giờ nếu ngươi sẵn sàng trao đổi thần lực giúp ta thức tỉnh và lấy lại kim thân. Kết cục cũng chả khác, ta còn có thể suy xét đến việc không giết Hoa Nguyệt Phong.”
Hắn hơi khép mắt âm trầm nói:” Trước mắt thì đây là cách duy nhất để ngươi có được y!”
Ánh mắt Thiên Dục kiên định, lời nói quyết tuyệt. Lâm Chiêm trầm mặc một chốc, trầm giọng nói: “Ta muốn ngươi thề!”
“Được thôi.” Thiên Dục cười đáp ứng, giơ một tay thề: “Những lời bản quân nói đều là thật, nếu có dối trá, tất bị trời tru đất diệt, chết không chỗ chôn!”
“Ngươi hài lòng chưa?”
Lâm Chiêm nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Làm đi.”
Vừa dứt lời, một tầng sáng tím nuốt chửng lấy thân thể cậu. Cả người bị linh lực nâng lên, lơ lửng giữa không trung.
Thiên Dục đứng thẳng đối mặt với Lâm Chiêm, lòng bàn tay biến ra quang luân, dải rộng chú ấn. Thiên Dục lấy quang luân làm trung gian hấp thụ thần lực trên người Lâm Chiêm, biến hoá để cho bản thân sử dụng.
Chỉ thấy sau khi quang luân khởi động, cơ thể Lâm Chiêm lập loè kim quang, linh lực theo ánh sáng dời đi, cuồn cuộn không ngừng rót vào quang luân, sau đó chuyển hóa thành ma lực nhập vào thân thể hắn.
Mất đi thần lực là một chuyện vô cùng thống khổ, không kém gì lột da rút gân. Lâm Chiêm cả người đau đớn, mồ hôi lạnh đầm đìa, theo thời gian màu da càng ngày càng tái nhợt.
Thân thể cậu khẽ run lên, máu từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống. Cậu cố nén cơn đau như vạn kiến thực cốt, không kêu ra tiếng.
Sau nửa nén hương mọi chuyện mới xong. Lâm Chiêm thoát lực ngã xuống đất, chống nửa người lên nhìn Thiên Dục, yếu ớt nói: “Trả Hoa Nguyệt Phong đây!”
Thiên Dục dung hợp thần lực của Lâm Chiêm xong, thu lại quang luân, sau đó một mình bay lên giữa không trung, vận chuyển linh lực kết hợp sức mạnh của cậu với ma lực của bản thân.
Chỉ thấy trên người hắn kim quang và ánh tím lập lòe, hai cỗ sức mạnh va chạm trong cơ thể, dập dờn từng tầng sóng linh lực, hủy diệt rừng đào xung quanh, sông núi vỡ vụn.
Giữa không trung ngưng ra một quả cầu sáng, cỗ ma khí đột nhiên mãnh liệt tách khỏi cơ thể Hoa Nguyệt Phong, truyền vào bên trong quả cầu.
Sau đó linh hồn của Thiên Dục thoát khỏi thân thể y bay vào quả cầu, quang cầu đột nhiên lấp lánh, linh lực tăng vọt.
Hắn dựng dục thân thể ở trong quả cầu, lấy ma khí sát khí làm xương, linh khí thiên địa làm thịt, lá xanh và hoa đào làm y phục, dựng lại thể xác của một ma thần.
Một lúc lâu sau, quả cầu ánh sáng tách ra, xuất hiện một bóng người đứng thẳng, ngạo nghễ trong gió.
Cơ thể này tái hiện diện mạo nguyên bản của hắn, vốn cũng là tuyệt sắc. Mắt phượng rũ xuống, tư thái kiêu hãnh với chúng sinh; mắt tím thâm sâu đến nỗi người ta không thể nhìn thấu tâm trí, chẳng thể đoán được. Tử ấn giữa trán cho thấy hắn là một quỷ thần, ánh sáng xung quanh cơ thể tỏ rõ thần lực tối cao.
Hắn đã vượt qua cả Hoa Nguyệt Phong, trở thành người duy nhất trên thế giới này sở hữu sức mạnh có thể sánh ngang với Chỉ Nguyệt.
“Bổn quân tuân thủ lời hứa, trả y lại cho ngươi!” Thiên Dục tiện tay phất một cái, linh lực nâng lên cơ thể lơ lửng giữa không trung, chậm rãi trôi về phía Lâm Chiêm.
Cuối cùng y cũng là chính y, không một tia ma khí.