- Trước hết cô ở đây chờ tý, ta đi vào thông báo với phò mã một tiếng.
Một mục Sư nói với Huyễn Hồ.
- Vâng.
Huyện Hồ gật đầu.
Thừa dịp mục Sư đi vào hành cung, Huyễn Hồ nhìn hành cung qua khe cửa
Sau đó, Huyễn Hồ phát hiện trong hành cung có một kết giới cách nước Cực lớn, đệm hành cung cách ly khỏi nước biển.
Cái kết giới cách nước này hiển nhiện là tác phẩm cùa Tĩnh Tâm, đối với một nữ thần Băng Tuyết thì đây chỉ là một trò Vui.
Ở trong kết giới, tân nhiệm Hỏa Thần Ca Ðức đang đau khổ ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng ngón tay lại khẽ run, một ngọn lừa lại bắn vào trong một cái lò.
Vừa mới đàm đương công việc thợ lò tại xưởng rèn của Heist, giờ Ca Ðức lại đảm đương nhiệm Vụ nhóm bếp cho Cao Lôi Hoa nấu ăn.
Nhưng mà khi Ca Ðức nhìn thấy con 'thương tử ngư” cách đó không xa thì mọi oán niệm đều tan biến.
Ở trước bếp, một tay ôm Bảo Bảo, tay kia Cao Lôi Hoa xẽ thịt lọc xương con 'thương tử ngư'
Tuy lúc này chỉ dùng được một tay, nhưng điều này không ảnh hưởng đến khả năng bếp núc của lão Cao.
Về phần dụng cụ nấu ăn thì Cao Lôi Hoa có mang theo một số thứ. Nói chung, trong nhẫn không gian của Cao Lội Hoa không thiếu mấy Cái này.
“Thương từ ngư' là một loại cá nổi tiếng ngon với trứng cá và gan cá.
Chỉ cần đem gan và trứng của con cá này băm nhỏ, hong khô.
Sau đó đem bỏ vào bụng của con cá, cho gia vị vào. Rồi trực tiếp nướng trên lửa.
Cư như Vậy, khi cắn một miếng, mùi Vị của trứng cá, gan cá hòa quyện vào nhau củ' như thịt bò. Miếng cá tan vào trong miệng, mùi Vị củ' như nhảy múa trên đầu lưỡi.
Cái loại cảm giác này làm cho người ăn một lần là cứ muốn ăn lần thứ hai, lần thứ ba. ..
Nhưng mà để chế biến 'thương từ ngư” lại không hề đơn giản chút nào. Ðầu tiên là làm sao trộn đúng tỷ lệ gan cá và trứng cá. Sau đó là làm sao nhét vào bụng cá mà không bị hở ra để lúc nướng không bị bong, quan trọng là hổn hơp hai thứ đó phải quyện vào nhau, không bị rời ra thành từng hạt. Có vậy ăn mới cảm thấy ngon.
Nếu không có kỹ thuật nấu ăn đẳng cấp thì tuyệt đối sẽ càm thấy lãng phí khi làm con cá này.
Vì chủ nhân thì phải hy sinh tính tôi thôi! Ca Ðức âm thầm nghĩ.
- Phò mà.
Mục Sư ngư nhân gỏ cửa tiến vào. Nói: ,
- Phò mà, cô gái mà ngừơi mang đến đã tĩnh lại và giờ muốn gặp người.
- Cô ta tĩnh rồi à?
Tay lão Cao bận rộn, thuận miệng hòi.
- Ðúng Vậy, hơn nữa cô ấy muốn gặp mặt người.
Mục sư ngư nhân thấp giọng nói.
- À, Vậy để cộ ta vào đi.
Cao Lôi Hoa gật gật đầu. Ðồng thời hơi hơi lấy khửu tay đẩy đẩy một gã nam từ màu xanh phía sau.
Trên người gã nam từ màu xanh này tràn ngập hơi thở rừng rậm. Loại hơi thở này làm cho cô con gái lớn Nguyệt Nhị rất là hưởng thụ. Nếu không phải lỗ tai của gã này không dựng đứng và cao như lỗ tai Tinh Linh thì có lẽ mọi người đều cho rằng hắn là một cường giả tộc Tinh Linh rồi.
- Thôi, đừng đứng đó nữa. Đưa cô ta vào đị.
Mục Sư không nhìn gã nam từ màu xanh đó nữa, gật đầu, sau đó ngẩng đầu ra hiệu cho hai người ngoài cửa.
- Vâng, phò mà.
Nghe thấy Cao Lội Hoa đồng ý, mục Sư mang theo Huyễn Hồ đi vào cửa.
Ði theo mục sư đi vào, Huyễn Hồ làm ra vẽ mất trì, đôi mắt cứ mơ mơ hồ hồ, không nhận ra ai, có về vô thần.
Nhiều năm Sinh hoạt trong một thể giới cường giả đã đào tạo nên một thân tài năng. Ðối với Huyễn Hồ, đóng vai một cô gái mất trí nhớ là chuyện cực kỳ đơn giản.
Làm ra vẽ không biết ai là Cao Lội Hoa, Huyễn Hồ đi theo ba mục Sư vào trong hành cung.
Vừa vào, Huyễn Hồ nhìn mọi người với ánh măt cực kỳ bình thản tự nhiên, phối hợp với thân hình mảnh dẻ thon thả của mình.
Bộ dáng này khiến cho người nhìn là thích là yêu rồi.
- Xin hỏi, là ai đã cứu ta
Giọng nói của Huyễn Hồ rất lạnh nhạt, nhưng vừa đủ. Không khiến cho mọi người phản cãm. Ngược lại tràn ngập một loại mị hoặc.
- Ực!
Thực không chịu thua kém, nghe được giọng nói đó, vốn đang dạy cho các Huyết kỵ Sĩ “Cấm Vực', tám vị đại hán nuốt một ngụm nước bọt.
Một tiếng nuốt nước bọt này không ngờ lại vạng đội trong hành cung im ắng này.
Tám đại hán này tuy làm việc bên cạnh “ải nhân” nhưng thực sự không biết sự tình giữa vị ải nhân và Huyễn Hồ.
Mà tất nhiên, ải nhân cũng không dẫn Huyễn Hồ đến ra mắt cho tám người.
Cho nên, từ đầu tới cuối tám vị này cũng chưa từng gặp mặt Huyễn Hồ, bọn họ chỉ phục vụ cho Ải Nhân mà thôi.
- Nhìn cái gì, còn không lo mà dạy cho chúng ta cách vận dụng “Cấm Vực” đi! _
Tân Huyết kỵ tướng Heist thấy khuôn mặt tám vị đại hán này như lão trư nhìn Hằng Nga thì nghiêm giọng quát, cốc đầu tám người một cái.
Dưới dâm uy của Heist, tám người đành cúi đầu nhưng khóe mắt vẫn không ngớt nhìn lén Huyễn Hồ.
Xinh đẹp như Huyễn Hồ, vô luận đi đến đâu cũng như ánh mặt trời chiếu lấp lánh khiến mọi người không thể không nhìn.
Tuy cả tám từng thấy qua vợ của ông chủ xinh đẹp không hề kém. Nhưng cô vợ của ông chủ Tĩnh Tâm này cực kỳ lạnh lung, không có chút gram tình cảm nào cả.
Mà Huyễn Hồ thì khác, giống như diện mạo, từng cử chỉ của cô đều có tính dụ hoặc rất cao.
Cứ y như là khiêu gợi cho con người ta phạm lỗi Vậy, động tác đó giống như muốn tất cả động vật giống đực nã pháo vào cô nàng! .
- Thực không có tiền đồ, nhìn thấy con gái mà đã biến thành như vậy rồi.
Huyết ky tướng Heist sờ cái đầu bóng loáng của mình, Sau đó quay đầu nhìn cô nàng khiến cho tám người điên đảo thần hồn này như thế nào.
- Ôi trời ơi
Do khi nẩy đứng xoay lưng với Huyễn Hồ, nên Heist chưa thấy bóng dáng chỉ nghe giọng nói của Huyễn Hồ
Còn lúc này, Vừa mới Xoay đầu lại nhìn, thì nhất thời,“Heist đứng sững sờ tại chỗ.
Ngay Sau đó ....
“Bụp”
Trong máy mắt, Heist biến mất tại chổ.
Lúc xuất hiện thì Heist đã đứng trước người Huyễn Hồ.
Một tay hắn cằm lấy tay Huyễn Hồ, hơi quỳ xuống theo phong cách quý tộc nói:
- Ôi, tiễu thư mỹ lệ, cô giống như ánh dương trên bầu trời soi sáng cõi lòng ta, ta mạo muội muốn hòi quý danh của cô.....
Giơ chân! Một đạp
ở phía sau, lão Cao giơ một chân lên tống cho gả đầu bóng Heist này đi chổ khác.
- Là ta cứu cô.
Lão Cao đá bay gã đầu bóng đi, tiếp tục lại chỗ bếp hoàn thành cái công việc xử lý 'thương từ ngư'.
Ðồng thời, gã nam từ xanh xao ở phía sau lão Cao dùng tư thế quỷ không hay thần không biết hích nhẹ lão Cao.
Sau đó, Cao Lôi Hoa gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy ý tứ.
- Xin hỏi, ngài trước kia có biết ta sao?
Huyễn Hồ dùng ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa, nhìn qua rất giống một cô gái bị mất trí nhớ. Hơn nữa vẽ mặt điềm đạm đáng yêu của nàng, trên cơ bản đều khiến cho định lực của đàn ông tụt xuống, tất cả đều muốn sinh ra ý muốn “trân trọng” nỗi niềm của
nàng.
- Thật có lổi, cô nương, ta không biết cô.
Cao Lôi Hoạ ngẩng đầu nói
- Ta chỉ là sau khi giết chết mấy con ma thú thì phát hiện cô bị thương.
-Phải không?
Huyển Hồ ra về. cực kỳ mất mát, cúi đầu, văn vê ngón tay của mình, hiển nhiên cực kỳ thất thố
- Cô nương, cô xinh đẹp như vậy chằng lẽ bị mất trí nhớ sao?
Nhanh dũng mãnh, đầu bóng lưỡng không biết lại từ nơi nào nhảy ra, đứng ở phía sau Huyễn Hồ, ôn nhu hòi.
Huyễn Hồ bị đầu bóng lưỡng dọa çho hoảng sợ, theo phản xạ né sang một bên.
Sau đó nước mắt lưng tròng nói:
- Vâng, ta không hề nhớ chuyện gì trước kia.
- vậy, cô nương xinh đẹp, giờ cô đã có chổ ở chưa?
Đầu bóng lưỡng sờ sờ đầu mình, cười hè hè nói.
Trong mắt Huyễn Hồ loé qua một chút chần chờ, Sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
- Ha ha, thật sự là quá tuyệt vời
Ðâu bóng lưỡng Heist lớn tiêng nói, lập tức hắn lại vội vàng nói:
- A không, không ý của ta là, cô nương, nếu cô không có chổ nào ở thì trước hết cô ở lại chổ này đi.
- Thật sự, có thể chứ?
Huyễn Hồ ngẩng đầu, điềm đạm đáng yêu hỏi.
- Lão đại, lão đại, có thể an bài cô ấy ở đây không?
Ðâu bóng lưỡng quay đầu, lớn tiếng hỏi Cao Lôi Hoa.
Sau khi ăn xong, Cao Lôi Hoa liếc mắt nhìn cô nàng xinh đẹp mà mê mang vì mất trí .
Bà xã à, có gì em đưa cô ấy đi nghĩ đi. Rồi sắp xếp mục sư giỏi nhất đến chửa. để cô ấy nhanh khôi phục lại trí nhớ. Dù sao thì cứu người thì phải cửu đến cùng? tiển phật tiển đến tây phương mà.
Cao Lôi Hoa cười nói với vợ mình.
- Vâng!
Tĩnh Tâm gật đầu.
Một bên Huyễn Hồ vội vảng đứng dậy, biểu đạt lòng biết ơn của mình với Cao Lôi Hoa:
- Quấy rầy cả nhà, thật ngượng quá.
- Vậy cô đi theo ta đi, có gi ta kêu người sắp xếp chỗ ở cho. Tĩnh Tâm đứng dậy nói với Huyền Hồ.
Huyền Hồ gật đầu. nhu thuận đi theo sau Tĩnh Tâm
Tiển Huyễn Hồ đi xong. Mấy người Cao Lôi Hoa nhìn nhau nở nụ cười đầy ẩn ý.
Trên trời. mặt trăng khuyết hình lưởi liềm chỉếu những tia sáng yếu ớt xuống biển. lúc này, vào buổi tối, dưới lòng đại dương đã tối nay còn tối hơn.
Vùng biển San Hô vào ban đêm cực kỳ yên Tĩnh. thỉnh thoảng chỉ nghe vài tiếng động do các binh lính ngư nhân tuần tra
Mà ngay cả những ông chồng đang phu đản, ấp trứng đều chìm trong giấc nồng.
Nhưng mà. dưới màn đêm đen tối đó, không phái ai cũng như ai đều chìm trong giấc ngủ!
Một thân hình nhanh chóng lướt qua đội tuần binh, sau đó lẻn vào hành cung San Hô.
Ngựa quen đường cũ, xuyên qua một khu rừng san hô. thân ảnh này cuối cùng đi tới hành cung của Cao Lôi Hoa. Sau đó, giống như sớm có âm mưu, thân hình này lặng lè đến bên cạnh khung cửa sổ. Đây là một cửa số làm bằng rất lớn. Có vẻ thích hợp cho việc ẩn núp.
Trốn đằng sau khung cửa sổ, bóng người đó khẽ nép vào cửa, một đôi mắt xinh đẹp khẽ lén nhìn cảnh vật bên trong qua khe cửa.
Nhìn qua khe cửa. bóng người đó phát hiện trong hành cung lúc này chỉ có duy nhất Cao Lôi Hoa, ngay cả Mập Mập cũng không có ở trong.
Tuy không hiểu vì sao Mập Mập không có mặt ở đó. nhưng đối với người có ý đồ đen tối thì đó là một tin tức tốt.
Bóng đen khống chế hô hấp bản thân, cân thận nhìn vào cửa sổ đánh giá nhất cử nhất động của Cao Lôi Hoa. Cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn.
Ước chừng qua nửa canh giờ, cuối cùng người trong phòng cũng có động tĩnh.
Nguyên đang ngồi ôm trứng tĩnh tọa thì đột nhiên Cao Lôi Hoa nhảy dựng lên. Sau đó Cao Lôi Hoa cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Người ngoài cửa lập tức dựng đứng người, nhanh chóng ngừng thở. khoác lên người một cái áo choàng.
Trong nháy mắt. người đó như biến mất vào không khí dĩ nhiên là 'Áo choàng ẩn thân' của tộc Tinh Linh!
Cao Lôi Hoa đánh giá bốn phía. phát hiện 'không có ai', thật cẩn thận đi đến cạnh thành giường làm bằng san hô.
Lén lút ngồi xổm bên giường, dưới ánh mắt khẩn trương của bóng đen. Cao Lôi Hoa sở soạng thành giường đá san hô này thật lâu, cuối cúng lôi ra một cái ngăn giường làm ẩn trong thành giường!
Mở ngăn giưởng ra. Cao Lôi Hoa lại lấy một cái hộp ra.
Mở hộp ra. một khối gạch nhìn rất bình thường xuất hiện trước mắt Cao Lôi Hoa và bóng đen!
Nhất thời. bóng đen cạnh cửa sổ cảm thấy tim của mình đập chậm đi mấy nhịp! Nàng tuyệt đối thật không ngở, vốn nghĩ rằng sè mất nhiều thời gian lắm mới tìm được vật này. ai dè lại nhanh như thế!
Trong phòng, hình như Cao Lôi Hoa cùng không có phát hiện ra có kẻ trộm viên gạch nên vừa lòng gật đầu. sau đó thật cẩn thận đậy nấp hộp lại rồi bỏ vào ngăn kéo.
Đẩy ngăn kéo vào vị trí cũ. Nhìn từ bên ngoài, thật sự không thể phát hiện ra cái giưởng san hô này có ngăn kéo.
Làm xong hết mọi chuyện, Cao Lôi Hoa lại cảnh giác nhìn xung quanh. Sau đó đi lên giưởng: ôm chặt quả trứng trong lòng. Chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bóng người cạnh cửa thế nhưng không hề di chuyển, đứng im đó như bức tượng cả hai giờ
Sau khi cảm thấy thời gian không sai biệt lăm, bóng người này mới cử động.
Nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc thủng một cái lổ trên giấy dán cửa sổ.
Sau đó. một cây sáo nhỏ được đưa qua khe lỗ đó.
Một chất lỏng màu lam nhanh chóng được thổi vào. chất lòng này có tính hòa tan lan rộng rất cao, trong nháy mắt đã lan tỏa khắp phòng.
Sau đó, ước chừng qua một phút, cánh cửa phòng đã bị người đẩy vào.
Trên người mang theo áo choàng ẩn nấp khiến cho mọi người có cảm giác như u linh đang di chuyển.
Sau đó. Cao Lôi Hoa đang nằm trên giường bị người đó kéo sang một góc giường.
Rồi cái ngăn kéo của giường san hô cũng bị kéo ra.
đúng lúc này .khi tay của nàng cầm cái hộp thì...!
- Đinh— Đinh— Đinh-Đột nhiên âm thanh báo động vang lên.
- Chết tiệt, sao ta không hề cân thận chứ, vật quan trọng như thế này tất nhiên phải có phòng bị rồi!
Nàng oán hận mắng một tiếng, nhanh mở hộp ra, đưa tay cầm lấy viên sạch.
- Ai!
Chỉ thấy trên giường. Cao Lôi Hoa bị tiếng chuống báo động làm tỉnh giấc, quát lớn.
Sau đó khi hắn nhìn thấy ngăn kéo bị đẩy ra, hơn nữa nhìn thấy cái hộp tự dưng lơ lửng trên không thì giật mình!
Ngay sau đó- là phẫn nộ!
- Là ai ở đó giả thần giả quỷ!
Không chút do dự, Cao Lôi Hoa huy chưởng đánh về phía ngăn kéo.
Chưởng tới, chưởng lực mang theo thế bài sơn đão hải đánh về phía thân ảnh đang vọt tới
Một cổ máu đò phun ra trước mặt Cao Lôi Hoa, nhiễm đò cả một vùng nước. Nhung mà. người ẩn thân có nghị lực phi thường.
Bị nội thương, nàng không quên cầm lấy viên gạch bỏ chạy!
Cao Lôi Hoa trơ mất nhìn viên gạch biến mất trong không trung.
- Tên trộm gan to này, để đồ lại!
Chỉ thấy Cao Lôi Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, hơn mưởi tia lôi quang xuất hiện quanh Cao Lôi Hoa!
Lôi quang đầy trời nháy mất tràn ngập bên trong phòng.
ô…….
Một tiếng kêu nhỏ từ trong góc phòng truyền ra
- Trôn chổ nào!
Cao Lôi Hoa huy chưởng, đánh ra liên tiếp ba chưởng về góc đó!
- Bụp bụp bụp!
Một tiếng hét thảm vang lên. đồng thời, một miếng vài trống rổng xuất hiện ở giừa không trung- chậm rãi bay xuống.
- Không tốt.
Một giọng nừ thanh thúy vang lên. mảnh vải đó chính là một góc của tắm áo choàn, mất đi mảnh vải. hiệu quà ẩn thân của tắm áo cũng mất đi.
Không hề do dự, tay nàng giơ lên, đánh một phát về phía tường, tạo một lỗ thủng to. Việc này đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ.
Ngay sau đó, bóng người màu đen nhanh chóng lao qua lỗ thũng, biến mắt trong đêm đen hải dương.
- Chết tiệt. người đâu, ngăn hắn cho ta!
Cao Lôi Hoa nhanh chóng chui qua lỗ thủng, xem ra cực kỳ lo lắng.
Bởi vì trên tay hắn ôm một quả trứng: đi ra ngoài truy kích cực kỳ không thích hợp!
Nàng đắc ý nhìn Cao Lôi Hoa, nàng cá là cả Cao Lôi Hoa không dám ôm quả trửng đuối theo mình.
Quả nhiên, như nàng mong muốn. Cao Lôi Hoa cũng không có truy kích
- Hô, hô. hô!
Huyễn Hồ cầm lấy viên gạch- âm thầm lau vết máu trên khóe miệng.
Trộm được viên gạch, nàng nhanh chóng chui vào một động san hô tự nhiên.
lúc này nàng không dám chạy trốn liền, bởi. so với việc phải liều mạng chạy trốn bởi những binh lính truy binh bên ngoài thì ngồi đợi đây sau đó an toàn đi thì tốt hơn.
xem ra, Huyễn Hô này cũng có chút mưu tạm yên ổn tình hình, lúc này Huyễn Hồ mới đánh giá viên gạch cẩn thận. Theo tin tức tổ chức truyền đến thì viên gạch mà Đại thống lĩnh lẫn Ám đều là hàng nhái.
Có vết xe đổ- tất nhiên Huyễn Hồ phải cẩn thận xem xét lại.
Chìa khóa tháp Babel thì Huyễn Hồ chưa từng gặp qua. nhưng nghe nói viên gạch này có một tính chất rất kỳ lạ. đó là hấp thu được ma lực, đấu khí...
Vì thế. Huyễn Hồ thử đưa một chút ma lực vào.
Nhất thời. viên gạch trong tay nàng nhanh chóng lóe sáng lên, ma lực bị hút hết!
- Là thật!
Huyễn Hồ khó nén vẽ hưng phấn!
- Đợi một lúc nữa. đợi một lúc nữa sẽ đi. Lần này ta đã lập được công lớn rồi!
Cùnng lúc đó.
- Chủ nhân vỹ đại, con bé hồ ly kia đắc thủ rồi sao?
Mới đầu. vẫn đi theo sau Cao Lôi Hoa. gã nam tử xanh xao đó nói với Cao Lôi Hoa.
- Ha ha. Đây là việc ta phải làm.
- Chủ nhân, cái viên gạch mà người bị trộm....
Sâm Lâm Thụ Yêu có chút lo lắng hỏi.Sâm Lâm Thụ Yêu cũng chính là nam tử xanh xao đó cười khẽ. Không nghĩ tới người xanh xao này lại là Sâm Lâm Thụ Yêu. Dĩ nhiên là Sâm Lâm Thụ Yêu. Người bình thường thật khó có thể hình dung ra người đàn ông dáng vẻ xanh xao. đẹp trai này lại là Sâm Lâm Thu Yêu.
- Già, là một viên gạch giả thôi. Cao Lôi Hoa phất phất tay, cười noi:
- Nhưng mà có chút khác biệt với mấy viên nhái trước.
- lúc trước có viên gạch. chìa khóa của tháp Babel gì gì đó. ta không coi cẩn thận nên không biết được chỗ đặc biệt của nó nằm ở đâu. Nhung lần này. sau khi quan sát và thử nghiệm, cuối cùng ta đã biết nó có gi khác thường rồi.
Lão Cao cười ha ha nói:
- Cho nên ta liền chiếu theo viên gạch đó. làm ra viên gạch giả này. cho dù là ta, cũng khó mà nhận ra được hàng thật hay hàng già nữa!
- Thật thật già giả, thật cũng là giả mà giả cũng là thật! Chỉ cân làm cho tốt, dùng tốt thì đồ già khác gì đồ thật cơ chứ! Cao Lôi Hoa tư tin nói.
- đúng vậy, đúng vậy. Giả cũng như thật, thật sự không có gì khác nhau! Chiếu theo tay nghề của chủ nhân thì hàng già cũng có thể biến thành hàng thật ấy chứ!
Sâm Lâm Thụ Yêu cười hì hì. âm thầm nịnh một cái................