- Làm sao vậy? Tay trật khớp bị đau à?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi, miệng tuy rằng là hỏi, nhưng Cao Lôi Hoa cũng không chậm, tay ôm người đó vào trong ngực nhẹ nhàng nhảy về phía trước, tay kia bám chặt vào các lỗ mình đã đánh vào vách đá lúc trước. Vong Linh Âm Phong ở bên ngoài đã sắp tới, Cao Lôi Hoa không có nhiều thời gian để lãng phí, lúc này thời gian chính là sinh mạng!
- Không, không có việc gì.
Thanh âm người trong ngực hắn khàn khàn dường như chịu đau khổ rất lớn.
- Ai, ta biết ngươi đau. Ngươi ráng chịu một chút, bên trên còn Vong Linh Âm Phong nữa kia, hiện tại không có thời gian chữa thương cho ngươi đâu. Ngươi kiên nhẫn một chút, sau khi ra khỏi Vong Linh cốc ta sẽ chữa trị cho ngươi.
Cao Lôi Hoa ôm chặt người đó vào ngực, đồng thời tăng tốc độ leo lên trên.
- Cái, cái gì! Vong Linh Âm Phong?
Người trong ngực hắn nghe tin đó lại run lên:
- Ngươi nói Vong Linh Âm Phong đến đây? Vậy ngươi vì sao phải xuống cứu ta? Vong Linh Âm Phong chứ đâu phải trò chơi!
- À, chung quy là không thể thấy chết mà không cứu được.
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói, tốc độ leo lên lại tăng. Chỉ là ngoài miệng Cao Lôi Hoa nói rất tự nhiên, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Ta vốn định là thấy chết mà không cứu, chỉ tiếc không thể chịu được đôi mắt long lanh của Nguyệt Nhi khiến lòng ta xúc động mà phải xuống thôi. Ôi, lòng ta đúng là mềm yểu mà"
Người trong ngực Cao Lôi Hoa không biết hắn suy nghĩ cái gì, thấy Cao Lôi Hoa thản nhiên nói ra những lời này thì lập tức kích động vạn phần, hình tượng cao đẹp của Cao Lôi Hoa nhanh chóng được thiết lập trong lòng hắn!
- Đúng rồi, ngươi làm sao mà rơi xuống đây?
Cao Lôi Hoa ôm hắn nhanh chóng đi lên, nhưng cảm thấy người ở trong ngực vẫn luôn run rẩy, nên nói chuyện để thay đổi sự chú ý của hắn, cũng làm cho hắn bớt đi chút đau đớn.
- Tôi một mình tới Vong Linh cốc. Vốn là muốn đi xung quanh một vòng rồi trở về, sau bị lạc đường, rồi không cẩn thận bị rớt xuống cái khe này.
Người trong ngực Cao Lôi Hoa khá ngượng ngùng nói.
- Ngươi, ngươi quả nhiên là may mắn!
Cao Lôi Hoa hiện tại cảm thấy người này vận may thật quá lớn, nếu hắn ngay từ đầu không rớt xuống cái khe này, có thể một lát sau sẽ chết bởi Vong Linh Âm Phong! Một câu mà nói, tiểu tử này ngày hôm nay đúng là chó ngáp phải ruồi!
Tốc độ đi lên so với đi xuống nhanh hơn đến vài lần, Cao Lôi Hoa nhanh chóng nhìn thấy được mép khe ngay trên đỉnh đầu.
- Được rồi, sắp lên rồi, tuy rằng tay ngươi bị thương, nhưng hãy cố hết sức ôm chặt ta, ta phải nhảy lên!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nói với người ôm trong ngực.
- Ừ.
Người kia khẽ đáp sau đó hai tay ôm chặt lấy Cao Lôi Hoa.
- Ôm chặt nhé, ta lên đây!
Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, đồng thời đùi phải dùng sức đạp một nhát, cả người bắn mạnh lên như đạn pháo!
Người trong ngực Cao Lôi Hoa khẽ mở mắt, khi nhìn thấy lại ánh mặt trời đầu tiên mắt hắn nhìn sang Cao Lôi Hoa đang ôm mình, nam tử này sáng chói biết bao nhiêu.
Bịch một tiếng, Cao Lôi Hoa ôm người trong ngực đáp mạnh trên mặt cái khe.
- Chạm đất an toàn!
Cao Lôi Hoa đắc ý cười nói.
- Hoan nghênh trở về, đạo sư Cao Lôi Hoa.
Thanh âm của mỹ nữ sư phụ Diệp Diễm vang lên ở bên cạnh, có điều ngữ điệu của nàng có chút kỳ quái! Cao Lôi Hoa nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về Diệp Diễm.
- Cô!
Vừa nhìn đến Diệp Diễm, Cao Lôi Hoa lập tức giận giữ quát lên:
- Cô muốn làm gì vậy Đạo sư Diệp Diễm!
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn Diệp Diễm! Trong mắt hắn hiện lên sát ý! Đồng thời một tia lôi quang lóe lên trên tay Cao Lôi Hoa.
Ở trước mặt hắn, Diệp Diễm đang ôm Nguyệt Nhi cười ha ha nhìn hắn, tay nàng đang đặt trên cái cổ trắng nõn của Nguyệt Nhi, còn Nguyệt Nhi thì đang trong trạng thái hôn mê.
Cao Lôi Hoa cắn chặt răng, sau đó đem người trong ngực thả xuống một bên, cũng không nhìn lại hắn. Hiện tại Cao Lôi Hoa đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên Diệp Diễm.
- Buông con gái ta, hoặc là cô chết!
Thanh âm Cao Lôi Hoa băng lãnh đến tột cùng.
- Ha ha ha, đạo sư Cao Lôi Hoa, anh thật sự tự tin quá.
Diệp Diễm trước mắt yêu kiều nở nụ cười:
- Nhưng mà con gái của anh đang trên tay ta, anh có tư cách gì nói điều kiện với ta?
- Lời ta đã nói ta không thích nhắc lại lần thứ hai!
Thanh âm Cao Lôi Hoa đột nhiên vang lên bên tai Diệp Diễm, chỉ thấy bóng người Cao Lôi Hoa lóe lên, trong nháy mắt đã hiện ra trước mặt Diệp Diễm. Đồng thời một tay cầm dao găm chém về phía Diệp Diễm, lôi quang tỏa ra trên con dao chiếu sáng cả khuôn mặt Diệp Diễm.
-Hây!
Diệp Diễm quát to một tiếng, tay phải nhanh chóng vung đoản kiếm ra. Sau đó dùng một tư thế kỳ lạ chắn trước con dao của Cao Lôi Hoa.
Keng! Một tiếng, đoản kiếm của Diệp Diễm đúng lúc chặn ngay bàn dao găm Cao Lôi Hoa, tuy nàng tiếp được một chiêu này của Cao Lôi Hoa nhưng cả người bị hắn đánh bay ra ngoài.
Cao Lôi Hoa vốn định thừa dịp nàng ở không trung cho nàng một đòn chí mạng, có điều trong tay nàng vẫn giữ chặt Nguyệt Nhi đang hôn mê, điều này làm cho Cao Lôi Hoa không thể ra tay khi nàng ở trên không trung.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa quả nhiên thông minh.
Diệp Đồng khẽ nỡ nụ cười:
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tổ chức chúng tôi "thành tâm" mời anh ra nhập. Sự cường đại của anh chúng ta đã biết, thế nào, có muốn cẩn nhắc hay không?
- Tổ chức à.
Cao Lôi Hoa day day thái dương, đột nhiên cười gian nói:
- Tiểu thư Diệp Đồng, cố cho rằng ta muốn gia nhập tổ chức của cô sao? Hoặc là cô lấy cái gì đến uy hiếp ta?
- Ha ha, đạo sư Cao Lôi Hoa, đừng quên Nguyệt Nhi vẫn còn ở trên tay ta.
Diệp Đồng cười duyên.
- Chắc không?
Trên mặt Cao Lôi Hoa hiện lên nụ cười như trêu tức:
- Cô thật sự cho rằng, tốc độ của cô có thể ngăn cản ta đoạt lại Nguyệt Nhi... ... ...