An Nhạc nghĩ, Lâm Ân Ân này đã chết một lần nhưng thủ đoạn lại cao minh hơn rất nhiều, mấy tháng qua cũng không có bị nữ chủ giết chết, xem ra cũng không tính là rất ngu.
Lưu An Thần nhìn nữ nhân trước mặt nhìn trộm hắn, cố gắng chịu đựng dạ dày cuồn cuộn, duy trì độ cung khóe miệng, nghe lời nói không biết xấu hổ này, đem ánh mắt của Lí Nghi Vấn chuyển đến trên người An Nhạc và Mặc Hàn, hi vọng bọn họ đừng có đồng ý nữ nhân si tâm vọng tưởng này, nhưng mà hai người kia, một người đang thất thần, một người thì đang nhìn vợ nhà mình thất thần cho nên không có nghe được.
Hạ Điềm Linh nhìn thấy nam tử đẹp trai này nhìn về phía nam nhân hợp khẩu vị nhất của nàng, liền đoán được nam nhân kia chính là bọn họ người đứng đầu trong bọn họ, vì vậy, sửa sang lại dung mạo dáng vẻ, lòng đầy tự tin tiến lên phía trước vài bước, đi đến trước mặt Mặc Hàn, vươn tay trắng nõn, nói: "Xin chào, ta là Hạ Điềm Linh, xin hỏi có thể cho chúng tôi ở nhờ ở đây một thời gian ngắn không?"
Bọn Lưu An Thần cũng không có ý định tiến lên ngăn cản, ngược lại mang bộ dáng xem kịch vui nhìn nữ nhân này tự nói.
Mặc Hàn trực tiếp không nhìn lời nói và cái vươn tay của Hạ Điềm Linh, chỉ là ôn nhu nhìn vợ đang ngẩn người trong ngực mình, Hạ Điềm Linh xấu hổ thu tay về, lúc này nàng mới chú ý tới nữ nhân trong lòng người nam nhân này, lúc nhìn thấy dung mạo của nàng thì lại ghen tị và khinh thị, chẳng qua là một nữ nhân dựa vào nam nhân thôi, không đủ uy hiếp, đợi người nam nhân này thấy sự cường đại của nàng thì sẽ thấy nàng tốt, sau đó sẽ từ bỏ nữ nhân kia, đến lúc đó nàng liền cạo nát mặt của nàng, hừ!
Không sai, bên Hạ Điềm Linh, trừ bỏ cái nam nhân nhân đậu đen kia thì những người khác đều nghĩ An Nhạc là loại nữ nhân dựa vào cường giả sinh tồn, nhìn nàng bộ dáng giống như trước Mạt Thế, trên người và tóc sạch sẽ, làn da trắng nõn, tuyệt đối không giống như nữ nhân đã trải qua mấy tháng Mạt Thế, nhìn thấy ba nữ nhân bọn Hạ Điềm Linh ghen tị, Hạ Điềm Linh và Lí Nghi Vấn càng tăng thêm quyết tâm phải câu người nam nhân này tới tay.
Nghe lời Hạ Điềm Linh nói, An Nhạc vừa mới hồi thần về, nàng giống như là không thấy được ánh mắt ác độc của Hạ Điềm Linh, nói: "Tiểu thư, nếu ta nhớ không nhầm thì cách căn biệt thự này không xa thì vẫn còn một căn biệt thự khác." Nụ cười trên mặt Hạ Điềm Linh cứng đờ, nhanh chóng thu liễm ác độc trong mắt, thay một bộ nhìn thấy liền thương nói: "Thật có lỗi, chúng tôi không phải cố ý, chúng tôi không nhìn thấy, xin tha thứ cho chúng tôi." Nói xong liền hướng An Nhạc cúi đầu.
An Nhạc cũng chưa nói cái gì, nàng giống như đang cười chế nhạo Hạ Điềm Linh biểu diễn.
Chuyện này, vài vị hậu cung của Hạ Điềm Linh nổi giận, "Nữ nhân này tại sao lại ác độc như vậy a, chúng ta không phải là đến hỏi thăm một chút thôi sao, Tiểu Linh chỗ nào chọc tới ngươi, nữ nhân ác độc ngươi chắc chắn là ghen tị Tiểu Linh đẹp hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, mạnh hơn ngươi, cho nên mới làm khó Tiểu Linh như vậy." , "Đúng vậy, hơn nữa, bọn ta nói chuyện với đội trưởng của các ngươi, ngươi có tư cách gì xen vào." , "Vị đội trưởng này, ngươi chẳng lẽ không quản nữ nhân của ngươi sao?" (Nguyệt: quào quào, nói ghê thiệt, nhưng sao mà ta cứ cảm thấy mấy tiếng này giống như tiếng kêu của mấy con vịt đực ngoài chợ kêu ấy, kì quái, là người mà, sao ta lại nghe ra tiếng vịt đực nhỉ?)
Thời điểm bọn họ nói câu đầu tiên, mọi người đều hết sức tức giận, dám nói lão đại/ phu nhân/ muội muội của bọn họ như vậy, đây là không thể tha thứ! Nhưng mà, khi bọn họ cảm thấy áp suất thấp từ trên Mặc Hàn phát ra, tất cả mọi người vui vẻ, ở trong lòng vì bọn họ thắp vài cái nến, vậy mà người ta lại không biết, nói càng thêm hăng say à, gì? Lão đại/ phu nhân/ muội muội bọn họ ghen tị người đàn bà kia đẹp hơn, thông minh hơn, mạnh hơn nàng? Mọi người bày tỏ, bọn họ đúng là quá mù rồi, mù đến loại trình độ này đúng là hết thuốc chữa, huống chi là còn bị cay mắt nữa nha, bọn họ ngay cả bội phục cũng không muốn.