Năm thứ ba Mạt Thế, hai người Lưu An Dạ, Triệu An Huy trở thành trưởng và phó căn cứ Nhạc Hàn, chỉ có một ít nhóm người biết căn cứ trưởng lúc trước của căn cứ Nhạc Hàn là ai, những người khác đều nghĩ căn cứ trưởng vẫn là hai người bọn họ, chỉ là hiện tại mới công bố thôi.
Đúng vậy, căn cứ Nhạc Hàn là do An Nhạc sang tay cho hai người Lưu An Dạ và Triệu An Huy, trừ bỏ người thân cận và hơn mười hai mươi người bị An Nhạc mang theo, những người khác, An Nhạc đều giữ bọn họ ở lại căn cứ Nhạc Hàn, dùng mệnh của bọn họ phụ tá hai vị ca ca của nàng, bọn họ đều là người thông minh, biết nên làm như thế nào, có bọn họ phụ trợ, chỉ cần năng lực của hai người Lưu An Dạ không quá kém, căn cứ sẽ không sụp đổ, huống chi, các ca ca của nàng đều phi thường vĩ đại, chỉ dùng mấy tháng liền giành được tán thành của những người đó.
Khi An Nhạc đưa căn cứ cho bọn Lưu An Dạ, bọn họ đều ngẩn người, bọn họ là vốn không muốn, nhưng An Nhạc chỉ cau mày lại, nói một câu với bọn họ: "Ta không muốn quản lý căn cứ, rất mệt." Sau đó hai vị ca ca lại phát tác thuộc tính muội khống, nhất thời liền đau lòng lại tự trách, muội muội là để cưng chìu, bọn họ thật là quá xấu rồi, tại sao có thể để cho muội muội mảnh mai một người quản lý một cái căn cứ lớn như vậy, làm việc này vừa khổ lại vừa mệt! Di? Tại sao lại cảm thấy là lạ? Mặc kệ, bọn họ nhất định phải quản lý căn cứ tốt, không thể để cho muội muội thất vọng! Nghĩ như vậy, hai người nhất thời liền như được uống máu gà, xoắn tay chuẩn bị làm một hồi cho muội muội xem.
Còn An Nhạc? Lại ung dung trở về căn cứ An Hàn với Mặc Hàn, sống cuộc sống của mình.
Năm thứ tư Mạt Thế, căn cứ An Hàn.
An Nhạc và Mặc Hàn đứng ở trong phòng thí nghiệm, trước mặt là một đám người mặc áo dài trắng, trẻ có già có, bọn họ đều là nhân viên nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm là do tất cả căn cứ cùng nhau thành lập và bảo vệ, nhân viên nghiên cứu khoa học ở đây là do căn cứ thật vất vả mới mang về được, có am hiểu hóa học, có am hiểu sinh vật học, căn cứ vào lĩnh vực khác nhau, thành lập rất nhiều ngành nghiên cứu, phòng hộ của nơi này tuyệt đối là kiên cố nhất, bọn họ đều là hi vọng của nhân loại.
Lúc này, một lão nhân khuôn mặt hiền lành ra tiếng nói: "Vẫn không được, bệnh độc đã ăn mòn đất, đừng nói hiện tại chúng ta không có biện pháp tiêu trừ bệnh độc này, cho dù là nghiên cứu ra thuốc tiêu diệt bệnh độc tang thi, giết chết bệnh độc, cũng đã chậm, đất, đã hoàn toàn không có cách để tiếp tục trồng cây, cho dù là biến dị thực vật, trừ bỏ có dị năng hệ Độc, bất luận là thực vật gì, có dị năng, không có dị năng, thậm chí là biến dị thực vật các loại dị năng, đều không thể cắm rễ sinh tồn trong đất, một khi đem phần gốc của chúng cắm vào đất, đất sẽ nhanh chóng ăn mòn gốc của chúng nó thậm chí là bản thể thực vật trên mặt đất." Thanh âm ngưng trọng đánh vỡ trầm mặc trong phòng thí nghiệm.
Ngay sau đó, một nữ trung niên bên người lão tiên sinh đó đẩy gọng mắt kính vàng trên mũi, bước lên trước một bước, nhàn nhạt bổ sung: "Chúng ta lúc trước đã làm thí nghiệm, vô luận là kim loại hay là kim cương, chỉ cần chôn vào đất, không tới một giờ, liền hóa thành một bãi chất lỏng nồng đặc gay mũi, lại qua gần nửa giờ, chất lỏng đó sẽ bị đất hấp thu, không còn một chút dấu vết, mà phần đất hấp thu qua thứ đó, mất đi phần lớn bệnh độc, nhưng đồng thời, lực ăn mòn lại mạnh gấp đôi." Nữ trung niên báo cáo nghiên cứu của tiểu tổ xong, liền lui trở về.
Lúc này, thấy không ai nói chuyện, một giọng nam khàn khàn mở miệng nói: "Không chỉ có như vậy, chúng ta còn đưa cánh tay tang thi vào trong đất, lại phát hiện, không đến nửa giờ, cánh tay tang thi liền bị đất ăn mòn xong, mà phần đất hấp thu chất dinh dưỡng của tang thi, bệnh độc tang thi bên trong gia tăng một phần lớn, đồng thời, năng lực ăn mòn cũng tăng cường."
Sau khi nam tử nói xong, trong phòng thí nghiệm im lặng một lúc, lúc sau, trưởng phòng thí nghiệm đứng ở đối diện Mặc Hàn mở miệng tổng kết: "Căn cứ vào thành quả thí nghiệm của mọi người, chúng ta có thể biết được, đất hấp thu đồ vật càng nhiều, bệnh độc tang thi trong đất biến mất càng nhiều, nhưng đồng thời, năng lực ăn mòn cũng sẽ mạnh lên không ít.
Vậy nếu chúng ta giả thiết, bệnh độc tang thi biến mất càng nhiều, tính ăn mòn của đất càng mạnh, như vậy trái lại, bệnh độc tang thi càng nhiều, tính ăn mòn của đất có thể giảm bớt hay không đây, nhưng thí nghiệm của tiểu tổ thứ ba, lại phủ định giả thiết này, thuyết minh, bệnh độc tang thi của đất ít hơn, không liên quan đến tính ăn mòn, như vậy, chỉ khi đất hấp thu 'chất dinh dưỡng', tính ăn mòn mới có thể tăng cường phải không? Tiểu tổ của ta sử dụng dụng cụ thiết bị theo dõi quan sát mỗi ngày, cuối cùng phát hiện, cũng không phải vậy, cho dù đất không hấp thu 'chất dinh dưỡng', tính ăn mòn của nó cũng sẽ như trước, tốc độ tăng cường cũng là 0,0001 lần mỗi giờ.
Tuy rằng con số này thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng thật ra cũng không nhỏ, ta suy đoán, cho dù đất không hấp thu 'chất dinh dưỡng', không tới mười năm, tính ăn mòn trong đất sẽ vượt qua mức chịu đựng, sau đó tiến công ra bên ngoài, một khi đất có tính ăn mòn này xâm hại đến đất bên ngoài, nhân loại động thực vật giẫm lên, như vậy sẽ nhanh chóng bị ăn mòn, so sánh với tốc độ hiện tại, tuyệt đối là chỉ nhanh hơn không chậm.
Cho nên, bây giờ, nguy cơ nhân loại phải đối mặt không chỉ có tang thi xâm lấn sát hại, khí hậu thay đổi thất thường, lương thực từ từ giảm bớt, tật bệnh xâm hại, còn có nguy cơ đất bị ăn mòn tiếp cận.
Mười mấy năm sau, khi đất bên ngoài cũng trở nên có tính ăn mòn, phần lớn số lượng nhân loại sẽ phải giảm bớt, tử vong, cuối cùng, biến mất.
Trừ khi xuất hiện kỳ tích."
Khi trưởng phòng thí nghiệm nói xong những lời này, cơ hồ trong mắt của mỗi người đều nhiều hoặc có một chút tuyệt vọng, mờ mịt và sa sút, Mặc Hàn nhìn nhóm người tử khí thâm trầm trước mặt, mở miệng nổi giận nói: "Nhìn xem các ngươi bây giờ, giống cái bộ dáng gì! Lúc trước đều nói với ta như thế nào? Nói nhất định sẽ tận lực cố gắng? Các ngươi hiện tại đang làm cái gì? Vẻ mặt tử khí thầm trầm! Chỉ cần nhân loại còn chưa diệt vong, chỉ cần ngày đó chưa tới, các ngươi vĩnh viễn không được xem thường buông tha!"
Lúc sau, Mặc Hàn quay đầu, nói với trợ lý bên người: "Đi tìm thủ lĩnh căn cứ của bọn họ, mời bọn hắn đến căn cứ An Hàn đàm phán, nhớ kỹ, chỉ có thể nói cho bọn hắn biết đây là đại sự liên quan đến tồn vong của nhân loại, cần phải đích thân đến."
An Nhạc an ủi vỗ vỗ hai tay siết chặt của Mặc Hàn, nhớ đến lời nói của mấy người nghiên cứu viên, ánh mắt không khỏi lóe lóe, nghiêng đầu trấn an mọi người, cười cười nói: "Kỳ tích, sẽ có."
Thanh âm lãnh đạm, lời nói ngắn gọn, lại có tính kỳ tích trấn an thần kinh mọi người, làm cho mọi người không tự chủ được tin lời nàng nói, cho dù việc đó không có thể xảy ra.