Người lãnh đạo căn cứ vừa lòng gật đầu, cười híp mở miệng nói: "Vậy bây giờ mỗi tiểu đội trưởng hãy viết nhân số và thực lực của đội viên của mình, giao cho chúng ta, sau đó chúng ta sẽ giao vị trí các ngươi phải thủ vững, phải nắm chắc thời gian nga, tang thi không đợi người."
An Nhạc ngẩn người, nói với Mặc Hàn: "Tiểu đội của chúng ta dường như còn chưa đặt tên." Mặc Hàn hồi đáp: "Mấy ngày trước lúc ngươi ngủ ta đã để cho Hổ Tử đi làm việc này, tiểu đội tên là Lưu Mặc tiểu đội, thế nào? Ta đặt đó!", An Nhạc: "......"
Mười phút sau.......
Người lãnh đạo căn cứ: "Tốt lắm, thực lực của các tiểu đội căn cứ, chúng ta cẩn thận suy nghĩ một chút, cửa Nam là do dị năng giả tiểu đội của chính phủ, X X tiểu đội và X X tiểu đội phụ trách, cửa Tây do X X tiểu đội, X X tiểu đội, X X tiểu đội, X X tiểu đội, X X tiểu đội,......, X X tiểu đội phụ trách, cửa Bắc do Mãnh Hổ tiểu đội, Ngân Lang tiểu đội, Lưu Mặc tiểu đội,......., Hi Vọng tiểu đội phụ trách."
Ngoài cửa thành, trong đàn tang thi. An Nhạc cầm thanh đại đao, cổ tay chuyển một cái, liền cắt đứt một đầu tang thi, không đến một giây, bên người nàng liền nằm một đống thi thể tang thi không đầu, An Nhạc tranh thủ nhìn những người khác, chỉ thấy tiểu đội của những người khác lúc giết tang thi đều một bộ sợ hãi rụt rè dè dặt, Mặc Hàn vì không muốn bại lộ chỉ có thể tránh liền tránh, có thể không ra tay sẽ không ra tay, rõ ràng là theo ý của nàng mà làm việc, nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng buồn bực.
"Đội trưởng!" Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, An Nhạc quay đầu hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một cái nam tử khôi ngô cả người toàn máu nằm trên mặt đất, một cái bé trai thanh tú cả người chật vật ở trên người hắn, mà ở phía sau bọn họ, một tang thi cao hai thước đánh úp lại bọn họ, đó là đó Nguyệt Khiết, An Nhạc nhận ra được.
Ước lượng thời gian khoảng cách và tốc độ nàng chạy đến bên người bọn họ và thời gian tang thi cấp 45 công kích bọn họ, bây giờ chạy đến chắn chắc không còn kịp, An Nhạc nghĩ như vậy, vì vậy liền dùng sức ném đại đao trong tay qua, lưỡi dao ẩn chứa năng lượng to lớn dứt khoát chặt đứt đầu tang thi, cùng với thanh âm tang thi ngã xuống đất, cây đại đao kia bay về phía nơi xa, An Nhạc cảm thấy được trong lòng một mảnh thanh thản, giống như phiền muộn trong lòng nàng đều bị mang đi.
An Nhạc cũng không để ý gì tới ánh mắt cảm kích của Nguyệt Khiết, mà là đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Thảo! Con mẹ nó phẫn heo ăn hổ! Con mẹ nó ẩn dấu thực lực! Thực lực lão tử cường đại thì làm sao! Lão tử cứu đám người kia thì làm sao! Lão tử nhất định là muốn cái cây cỏ trên tay Hạ Điềm Linh thì làm sao! Nàng nguyện ý dùng tinh hạch đến, không muốn thì đánh đến khi nàng nguyện ý! Cường giả vi tôn! Người thắng làm vua người thua làm giặc, lịch sử đều là do người thắng viết! Kẻ yếu không có ngữ quyền!
Thảo! Bộ dáng sợ hãi rụt rè lúc trước thật không giống nàng! Nhớ kiếp trước nàng nổi danh là bá đạo phách lối không nói lý, tung hoành giới đặc công lâu như vậy cũng không có nhẫn nhịn qua người nào, ai không có mắt chọc nàng? Không phục? Đánh tới khi ngươi phục!
Phẫn heo ăn hổ? Nàng không phẫn heo ăn hổ! Điệu thấp ẩn nhẫn? Tìm cơ hội trả thù? Không! Đại danh từ của nàng đến giờ đều là kiêu ngạo bá đạo ngang ngược độc tài! Nữ chủ? Thiên đạo? Đó đều tính cái rắm! Thật sự là sống yên ổn quá nhiều ngày liền bắt đầu lo sợ! Không tiền đồ!
Đột phá! Cấp 100 cao cấp!
Trong nháy mắt, khí chất trên người An Nhạc liền thay đổi, trở nên trương dương mà quyến rũ, nhưng cũng không có để cho người cảm thấy ác tục, ngược lại làm người ta say mê, đây mới chân chính là nàng, bản tính bị đè nén nhiều năm như vậy, nàng vốn là kiêu ngạo.
An Nhạc rút đai lưng bên hông ra làm roi vuốt ve, bạn cũ, thật là xấu hổ, để ngươi bị long đong nhiều năm như vậy, nắm chặt một chút, đem roi da trong tay vung lên trên mặt đất, 'ba' một tiếng vang thật lớn, cơ hồ đem ánh mắt mọi người hấp dẫn lại, nếu là nàng lúc trước có lẽ sẽ không như vậy, mà là làm mất phong mang của nữ chủ, nhưng nàng đã nghĩ thông suốt nên cũng không thèm để ý chuyện này. Vẫn là câu nói kia, nữ chủ? Đó là cái rắm gì!
Roi trong tay An Nhạc vung vào trong đàn tang thi, cắt đứt một loạt đầu tang thi, lại vung tay lên, đánh bạo một đám đầu tang thi, mọi người của căn cứ xem sửng sốt, miệng cũng đã lớn thành hình chữ O, thẳng đến khi bản thân bị tang thi túm lấy mới thanh tỉnh lại, tuy rằng người ta cực trâu bò, nhưng bọn hắn cũng phải có mệnh để xem a!
Thấy An Nhạc như vậy, người của đội Mặc Hàn làm cái thủ thế, để cho bọn họ không cần diễn nữa, có thể lấy thực lực của mình ra.
Đúng vậy, bộ dáng đó của bọn họ là do Mặc Hàn lúc trước dặn dò những thành viên khác trong đội, tuy rằng những người khác không biết vì sao nhưng chỉ biết phục tòng mệnh lệnh, nhưng Mặc Hàn biết tất cả, biết lai lịch của An Nhạc, cũng hiểu biết An Nhạc rất sâu, cho nên hắn mới có thể tìm tất cả biện pháp để cho giống như bây giờ tìm về chính mình, nàng vốn là nên trương dương mà quyến rũ, cũng không phải điệu thấp mà ôn hòa như bây giờ, nàng như vậy luôn luôn có một loại cảm giác thản nhiên xa cách.
Tại lúc An Nhạc đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình vẫn là Mặc Hàn luôn luôn ở bên người An Nhạc bảo hộ nàng thủ hộ nàng, nếu không tự hỏi để đột phá của An Nhạc tuyệt đối sẽ không thuận lợi như vậy, sớm đã bị tang thi cắt đứt.