Đội viên khác ăn dưa:.......Quen biết lâu như vậy, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là tẩu tử như vậy!
Ý thức được mình và An Nhạc đang làm gì:....... Không! Đừng hiểu lầm, ta không làm gì hết.
"Khụ khụ." An Nhạc kéo suy nghĩ đã muốn phát tán tới chân trời góc biển của mình, khụ khụ hai tiếng, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, nghiêm trang nói: "Lần sau không được như vậy nữa, tinh hạch không có, bọn họ hấp thu cái gì."
Mặc Hàn ôm An Nhạc vào lòng, cọ cọ, trong cổ họng phát ra một trận, "Ân."
Những người khác: các ngươi vui vẻ là tốt rồi.
.............
Buổi tối, Mặc Hàn và An Nhạc tắm rửa xong, cùng nhau nằm ở trên giường, biệt thự này là bọn hắn ở trên đường phát hiện, nhìn bầu trời đen tối tăm, mà đi đêm cũng không phải là một lực chọn tốt, cho nên mới nghỉ ngơi ở đây.
Mặc Hàn lấy tay ôm An Nhạc vào ngực, An Nhạc nói: "Chúng ta đến căn cứ Mặc gia xem phụ thân mẫu thân xong, sau đó đi căn cứ Lưu gia và căn cứ Triệu gia, cuối cùng lại trở về căn cứ An Hàn và căn cứ Nhạc Hàn đi."
"Được." Mặc Hàn cúi đầu đáp, "Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải gấp rút lên đường nữa." Nói xong, tựa cằm trên đầu An Nhạc, nhắm hai mắt lại, che khuất một mảnh ngưng trọng trong mắt.
An Nhạc nhìn nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, vẫn cảm giác trong lòng không quá kiên định, có chút bất an, lắc lắc đầu, áp chế trong lòng bất an, đưa tay ôm lưng của Mặc Hàn, mặt dán tại trong ngực hắn, bên tai nghe được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, cảm giác vô cùng an tâm.
...............
Năm giờ sáng, An Nhạc bị đồng hồ sinh học của nàng đánh thức, mở mắt ra liền thấy một lồng ngực màu vàng lúa mạch, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo, sờ sờ, đang chơi vui vẻ, đột nhiên tay bị nắm, sau đó bị người nắm eo trở mình một cái, từ nằm nghiêng biến thành nằm, đồng thời, một khối thân thể lửa nóng phúc đi lên, thanh âm khàn khàn của Mặc Hàn ở đỉnh đầu nàng vang lên: "Sáng sớm, đừng ngịch lửa."
"Ngô, ngươi không yêu ta phải không, không cần ta phải không, ở bên ngoài có nữ nhân khác phải không, ngươi không chạm vào ta, hu hu hu." An Nhạc chôn mặt trong lòng Mặc Hàn, vừa nói vừa run rẩy thân thể.
Nếu như xem nhẹ đôi tay còn đang đốt lửa khắp người Mặc Hàn, thì có thể xem như là thật.
Mặc Hàn vẻ mặt hắc tuyến: "Ngoan, đừng nháo, mấy ngày nay không được, muốn ta thì năm ngày sau ta liền, thỏa, mãn, ngươi."
An Nhạc cũng không để ý tới hắn, vẫn tiếp tục nghiệp lớn sỗ sàng của mình, đột nhiên, tay không an phận của An Nhạc dừng lại, chậm rãi rụt trở về, sau đó liền bị bắt được, Mặc Hàn quả thực là bị tức đến nở nụ cười: "Như thế nào? Đốt lửa xong liền muốn chạy? Vậy cũng không được, chính ngươi đốt lửa, ngươi có trách nhiệm phải dập lửa mới được a."
An Nhạc sợ tới mức vội vàng nói: "Người nhà ta đến (*)! Ngươi hiểu mà!" Mặc Hàn câu thần cười: "Ta biết a!" Nói xong, cầm lấy tay An Nhạc vuốt ve xuống dưới: "Giúp ta."
(*) Chị em hiểu không, chắc hiểu hết nhỉ!
An Nhạc vẻ mặt khóc không ra nước mắt, đành phải đưa tay động lên, không có biện pháp a, chính mình tìm chết, quỳ cũng phải hoàn thành.
Lúc sau, trong phòng liền một trận rên rỉ, may mắn biệt thự này cách âm tốt, cách một cánh cửa, cái gì, cũng nghe không được.
.............
Ra cửa phòng, độ ấm bên người Mặc Hàn lên cao rất nhiều, An Nhạc lắc lắc hai tay tê dại, ánh mắt u oán nhìn Mặc Hàn thần thanh khí sảng, ở trong lòng thầm mắng vài câu.