Mọi người dọc theo đường đi vẫn nấu cơm, làm nội trợ, giết tang thi thu thập vật tư và lấy tinh hạch: người cả đường chỉ biết ăn, ngủ, ân ái không có tư cách nói như vậy!
Bên này, vị căn cứ cao tầng kia nói chuyện cũng gần đến hồi cuối:
"Hơn nữa, chúng tôi cam đoan, chỉ cần các ngươi ấn dấu tay lên trên danh sách và viết tên và giới tính người các ngươi muốn bảo hộ, nếu căn cứ còn tồn tại, mà các ngươi chết, vậy những người được các ngươi viết trên danh sách sẽ được ở lại khu C, đãi ngộ mỗi ngày giống với giác tỉnh giả, không có người cướp đồ ăn của bọn họ, mà còn bảo hộ an toàn của bọn họ, nhưng, mỗi dị năng giả nhiều nhất chỉ được viết hai người, giác tỉnh giả chỉ có thể được viết một người. Đây là hứa hẹn của căn cứ chúng tôi đối với các vị, tất cả mọi người ngồi ở đây đều có thể làm chứng."
Những lời này vừa đưa ra, rất rõ ràng là có một phần lớn người đã động tâm, nhưng vẫn không có ai đi lên, lúc này, Hạ Điềm Linh đứng lên, hắng giọng nói: "Ta không có thân nhân gì, trước Mạt Thế vẫn là một cô nhi, nếu ta chết, liền chiếu cố hai cái đứa nhỏ chưa trưởng thành đến khi bọn họ trưởng thành đi, đứa nhỏ mới là hi vọng chân chính của nhân loại, là người nối nghiệp của nhân loại."
Không thể không nói, Hạ Điềm Linh ở Mạt Thế được mọi người xưng là chúa cứu thế, cũng không phải là người không có bản lĩnh, trước tiên là nói mình là cô nhi, có thể khiến cho mọi người thương tiếc nàng, sau đó liên tưởng đến một đứa cô nhi ở Mạt Thế còn có thể có thành tựu như vậy, sẽ vì phẩm chất tốt bụng 'kiên cường' của nàng mà sinh hảo cảm, sau đó lại nói sau khi mình chết để cho hai đứa nhỏ nhận được sự chiếu cố của căn cứ, sẽ làm người cảm thấy được nàng 'thân ở Mạt Thế còn thiện lương tốt đẹp', cuối cùng chỉ ra đứa nhỏ là hi vọng của toàn bộ nhân loại, sẽ làm cho người ta cảm thấy nàng biết nhìn xa, có ý tưởng, là một người có năng lực. An Nhạc một bên nghe Hạ Điềm Linh nói, một bên liền nghĩ như vậy.
Đột nhiên, Hạ Điềm Linh vừa chuyển: "Sau Mạt Thế, Lưu tiểu thư vẫn cùng một chỗ với Mặc đại ca, không biết thân nhân Lưu tiểu thư có ở đây hay không, nếu ở đây, cũng xin mời ký tên, cho mọi người một người đi đầu tốt, tất cả mọi người sẽ cảm kích ngươi, hơn nữa như vậy, thân nhân của ngươi sẽ có bảo đảm, ít nhất có thể an hưởng tuổi già, cũng không cần tiếp tục để cho Mặc đại ca đem lương thực mọi người dùng mệnh để thu tập được phân ra ba phần." Hạ Điềm Linh nhìn An Nhạc thành khẩn nói.
Ân? An Nhạc nghi hoặc nhíu mày, nàng tại sao lại đem lửa cháy đến trên người nàng? Nàng gọi nàng chọc nàng? Thù gì oán gì a! Ách, từ nay về sau sẽ có thù mưu tài hại mệnh.
So? (tiếng anh đó) Đây là đang nói nàng chỉ biết dựa vào nam nhân? Chỉ biết bán đứng thân thể? Chỉ biết thêm gánh nặng mọi người sao? Có lẽ Hạ Điềm Linh cho rằng những người trong đội ngũ bọn họ nhất định sẽ cảm thấy bất mãn với mỗi lần phân ra một phần lương thực do chính mình liều mạng đổi lấy, do đó cũng sinh ra oán hận và bất mãn với nàng và Mặc Hàn, nhất định sẽ không có người nói chuyện thay nàng, bởi vì mặc dù An Nhạc là một dị năng giả nhưng An Nhạc chưa bao giờ ở trước mặt Hạ Điềm Linh động thủ đánh tang thi.
"Ta........"
"Lưu tiểu thư không muốn đánh tang thi ta biết, nhưng bây giờ là Mạt Thế, so sánh với tánh mạng, quần áo dơ bẩn không đáng kể chút nào."
Đây là đang nói nàng là nữ nhân tục tằng ở Mạt Thế còn chú trọng cách ăn mặc?
Có dám giải thích chuyện váy trắng dài tới chân và giày trắng ngươi đang mặc trên người là chuyện gì xảy ra không?
"Ta........"
"Lưu tiểu thư, ta cho rằng nữ nhân không thể chỉ dựa vào nam nhân, huống chi thân là dị năng giả, ngươi có năng lực giết tang thi."
Đây là nàng cũng không phải người thường, thân là dị năng giả không đi giết tang thi, ngược lại chạy tới dựa vào nam nhân?
Cho nên mấy nam nhân kia là thật lòng yêu ngươi còn ta thì chỉ là dựa vào cường giả nên không thể đạt được tiến bộ?
"Ta........"
"Lưu tiểu thư, ta đến giờ chưa bao giờ cho rằng nữ nhân kém nam nhân, nữ nhân đều không phải chỉ phụ thuộc vào nam nhân mới có thể sống sót, quan trọng là chính mình chịu cố gắng."
Ngươi đây là đang tự mình ca ngợi mình? Hay là đang tự mình ca ngợi mình? Hay hoặc là tự mình ca ngợi mình?
Ngươi đây là đang hạ thấp ta đi? Hay là đang hạ thấp ta nhỉ? Hay hoặc là hạ thấp ta?
(Nguyệt: hình như tác giả theo môtíp chuyện quan trọng thì phải nói ba lần.)
"Ta........"
"Lưu tiểu thư, nữ nhân cần phải yêu quý chính mình, tự tôn tự cường tự trọng tự ái, mới có thể đạt được người khác tôn trọng."
Đây là nói nàng không yêu bản thân? Không tự trọng không tự cường không tự tôn không tự ái?
Cho nên nàng sẽ không xứng đạt được người khác tôn trọng à?
"Ta........"
"Lưu tiểu thư, thân là dị năng giả, ngươi không nên đi suy tính làm thế nào để lấy lòng nam nhân, đó là chuyện đồ chơi nên nghĩ, ngươi không thể làm nhục tôn nghiêm của dị năng giả!"
(Nguyệt: hì hì, mọi người bình tĩnh, đứa ngu ngốc đầu óc không bình thường giả tạo đó không cần chấp, miệng cẩu chỉ biết phun ra tiếng cẩu thôi, không có gì tốt đẹp cả.)
Đây là đang nói nàng chỉ là đồ chơi? Làm nhục tôn nghiêm của dị năng giả?
Nga, vì sao không thể được nói chuyện ngon lành đâu? Đoán đến đoán đi thật sự thú vị sao? Giết chết một phần não tế bào của mình còn muốn giết chết một phần não tế bào của nàng (quan trọng nhất là giết chết một phần lớn não tế bào của tác giả quân a !!!), cách giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này, hai ta thù gì oán gì a!
Bất quá An Nhạc đúng là cố ý không nói lời nào, mỗi lần nói chuyện chỉ nói một chữ, làm bộ nói chuyện cuối cùng vẫn bị nàng đánh gãy, Hạ Điềm Linh linh quả nhiên liền đón lấy, nàng chỉ là muốn để cho Hạ Điềm Linh nói hết, đợi lát nữa mới có thể làm cho mặt của nàng vang 'ba ba', lời nàng nói càng nhiều, chửi bới nàng càng nhiều, đợi lát nữa mặt sẽ càng đau, ở Mạt Thế, ai cũng sẽ không ngốc, đợi lát nữa những người đó phát hiện nàng không giống với lời nói của Hạ Điềm Linh, như vậy những người này sẽ có đề phòng đối với Hạ Điềm Linh.
Cho nên từ lúc bị Hạ Điềm Linh vu hãm An Nhạc đã đem tay đặt ở trên tay Mặc Hàn, lấy tay bao lại gân xanh nổi trên tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn chăm chú, không tiếng động nói câu 'để cho nàng nói hết', Mặc Hàn bất đắc dĩ gật đầu, sau đó âm u nhìn Hạ Điềm Linh, liền để không gian giam cầm mọi người trong đội ngũ, khi mọi người tức giận muốn đứng lên, liền phát hiện mình không động được, ngay cả miệng cũng không phát ra âm thanh được, nhất thời cũng biết đây là bút tích của lão đại Mặc Hàn, vì thế chỉ có thể oán hận cắn răng, nhìn nữ nhân không ngừng tìm đường chết phía trước.
Bên này, khi Hạ Điềm Linh nói hết, các dị năng giả cơ hồ đều hèn mọn nhìn An Nhạc, nhưng An Nhạc làm như không nhìn thấy, vùi ở trong ngực Mặc Hàn, ngay cả mắt cũng chưa cho những người khác một cái, chỉ là cười khanh khách nhìn Hạ Điềm Linh. Nhưng một phần người biết năng lực của An Nhạc cũng chỉ ung dung đưa mắt nhìn An Nhạc, nhướng mi nhìn về phía Hạ Điềm Linh, nhún vai một cái, bảo bảo cái gì cũng biết, nhưng bảo bảo không nói.
Sau đó, một cái nữ nhân dáng người nóng bỏng đứng lên, nói với An Nhạc: "Muội tử a, mặc dù không biết tại sao ngươi rất hợp khẩu vị của ta, nhưng là ngươi phải biết, nam nhân không là dựa vào được, chỉ có đề cao năng lực của mình, nam nhân gì cũng đều có, muốn ngưu lang (*) hay là tự mình dưỡng tiểu bạch kiểm thậm chí vài người cũng không phải là đều là ngươi làm chủ sao? Cho nên a, thực lực mới là quan trọng nhất."
(*) Ngưu lang: trai bao.