Tiểu Hàn —
Tiểu —
—
Hắn rất thích chủ nhân gọi tên hắn… Cảm giác thật ôn nhu… Thế nhưng theo thân thể đang tiêu thất từ từ, hắn dần không nghe được gì nữa, ngay cả nhìn cũng không còn rõ ràng…
Đừng…
Hắn không muốn rời đi…
Chí ít… Hắn muốn được hôn chủ nhân một lần…
Nếu được vậy… Hắn thực sự không còn gì tiếc nuối nữa…
Ánh tà dương u ám chiếu xuyên qua thân thể của thiếu niên, hắn dốc hết sức lực còn sót lại của mình… Muốn tới gần chủ nhân hơn… Muốn hôn lên đôi môi đang khép mở kia…
Hắn hiện tại chỉ mong có thể thực hiện được ước vọng xa vời kia…
Thế nhưng ngay khi đôi môi hắn cách Ngạo Triết Thiên chỉ còn một ly thôi, thân thể gần như trong suốt kia cuối cũng vẫn không thể chống đỡ được nữa, trong nháy mắt liền biến thành vô số lam sắc quang điểm nhu nhuận mờ ảo… Tựa như hàng ngàn con đom đóm vờn bay giữa không trung, cuối cùng là tiêu thất hoàn toàn…
Cho đến giây phút cuối cùng, sơn linh vẫn không thể hôn được chủ nhân mà mình yêu thương nhất…
Hắn cứ vậy ra đi trong tiếc nuối…
Biến mất hoàn toàn…
Có lẽ ông trời bỗng nhiên lại có chút thương hại hắn, ngay lúc tiêu thất, song nhãn khô cạn của hắn lại rơi xuống một giọt nước mắt, giọt nước mắt trong suốt biến thành một viên đạm lam sắc bảo thạch giữa không trung, rơi ngay xuống lòng bàn tay của Ngạo Triết Thiên…
Ngạo Triết Thiên ngơ ngác nhìn tinh thể lạnh lẽo trong tay, nước mắt không ngừng rơi xuống… Giọt lệ vương lại trên tinh thể.
Đây là vật duy nhất chứng minh rằng Tiểu Hàn đã tồn tại*, cũng là vật duy nhất mà hắn để lại cho Ngạo Triết Thiên…
Đưa tay lên che hai mắt lại, nam nhân nghẹn ngào cố kìm nén, dù yếu ớt nhưng vẫn có thể nghe ra được tiếng khóc thật nhỏ, vẫn có thể nhìn thấy được nỗi bi ai sâu sắc của nam nhân. Hắn nghĩ Tiểu Hàn thật ngu ngốc… Vì mình mà chết… Thật ngu ngốc…
Bản thân mình chính là không đáng để hắn hy sinh như vậy…
Thế nhưng nam nhân lại không có nhiều thời gian để mà đau thương, bởi vì có một vị khách bất ngờ xuất hiện.
Một gã trung niên cường tráng với khuôn mặt hèn mọn thô kệch, thân vận y phục vải thô đứng cách hắn không xa, đôi mắt hau háu tham lam nhìn chăm chăm vào bảo thạch trong tay Ngạo Triết Thiên, ý đồ cướp giật chiếm đoạt hiện rõ trên khuôn mặt.
“Hắc hắc, đưa đây! Không thì lão tử cho ngươi chết!” Bước nhanh tới, gã trung niên cường hãn giơ chân giẫm lên bên vai Ngạo Triết Thiên, đem hắn đạp dính vào bên tường, sau đó khom lưng giơ tay ra hằm hè trước mặt hắn, bày ra một bộ dạng như chờ đợi đối phương biết điều mà tự động đưa ra cho mình, “Thao! Có nghe thấy không hả! Đại gia ta bảo ngươi đưa đây!” Gã tráng hán thường ngày thích nhất là nhục mạ những người yếu đuối hơn mình, thích hành hạ dày vò đối phương cho đến khi người kia phải quỳ lạy khẩn thiết xin hắn xa tha thứ, nghĩ đến là thấy hả hê lắm.
“Cút!” Ngạo Triết Thiên giương mắt lạnh lùng nhìn lại, khí thế lãnh ngạo khác hẳn người bình thường khiến gã tráng hán nhất thời có điểm khiếp đảm, hắn có chút sợ hãi mà thu hồi chân lại, thế nhưng hán tử từ trước đến nay hoành hành ngang ngược đã thành thói, đột nhiên nhận ra mình đang bị vũ nhục, mụ nó! Hắn cớ sao lại sợ một nam nhân mà ngay cả cử động cũng còn không nổi! Quái đản! Khối bảo thạch kia không biết là cái gì do thần linh hóa thành, hắn khi nãy đã lén lút quan sát rất lâu! Khẳng định là rất đáng giá! Bất cứ giá nào cũng phải chiếm được!
Nghĩ là làm, hắn liền hướng thẳng đến mặt của Ngạo Triết Thiên mà đánh tới, sau đó nắm tóc đối phương lên lớn tiếng nổ giận quát mắng: “Thao! Ngươi cư nhiên dám mở miệng nói với lão tử như vậy! Chán sống sao! Đưa đây cho ta!”
Ngạo Triết Thiên lạnh lùng ngửa đầu lên nhìn hắn, khóe miệng còn vương lại một vệt máu, từng câu từng chữ nhấn mạnh: “Cút! Đừng để ta phải nhắc lại… Bằng không thì ta phát thệ, ngươi sống không đến được ngày thứ hai…”
Gã tráng hán nghe hắn nói như vậy, không hiểu vì sao mà lại thấy sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy song nhãn Ngạo Triết Thiên hàm chứa một sát ý băng lãnh nồng đậm, thế nhưng, hắn nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng lại cho nam nhân một cái bạt tai, hắn cư nhiên lại không phản kháng lại, xem ra cũng chẳng phải kẻ mạnh mẽ gì, không có gì phải sợ! Vậy nên, hắn càng thêm ngạo mạn mà đánh nam nhân một cái bạt tai nữa, sau đó, vừa chửi rủa vừa đưa tay tới muốn giật lấy bảo thạch từ tay hắn.
Bất luận thế nào, hắn cũng cảm thấy có điểm không ổn, nói chung phải mau chóng cướp lấy bảo thạch rồi rời đi thật nhanh.
Thế nhưng hắc phát nam nhân kia dù chết cũng nhất quyết không chịu buông tay, mặc cho hắn đánh đập, cướp giật kiểu gì cũng không chịu buông tay, trong lúc kháng cự lại, Ngạo Triết Thiên bị đẩy ngã xuống nền cỏ, tấm thảm lông màu ngà vàng đang bọc lấy thân thể nhất thời xổ ra lộn xộn, thước da màu mật ong phủ đầy bởi những vết thương lộ ra, khí tức sắc dục nhất thời lan tỏa khắp không gian…
Gã tráng hán đột nhiên ngây người ra… Song nhãn thô tục nhìn chăm chăm vào thân thể của Ngạo Triết Thiên, cơ thể với những đường cong săn chắc thuôn nuột cùng với thắt lưng dẻo dai ẩn sau lớp thảm lông màu ngà nhạt, thoạt nhìn sắc tình vô cùng, nhất là khi tầm mắt rơi xuống bắp đùi lộ ra dưới tấm thảm… Thẳng tắp mà thon dài, làm cho người khác chỉ muốn nắm lấy mà mở ra…
Lại thấy đôi mắt đối phương tuy sắc lạnh nhưng lại có chút hoen đỏ, ngoại trừ gợi cảm… Hắn không tìm được từ nào khác để hình dung.
Nuốt nước miếng một cái, gã tráng hán cảm thấy thân thể bắt đầu phát nhiệt… Nhất là phần bụng dưới, có chút nhói đau…
Trong lòng thầm nghĩ muốn hung hăng thao cái nam nhân này…
Ngạo Triết Thiên kinh ngạc nhìn gã trung niên bày ra cái dáng vẻ cười cợt *** ô trước mắt mình, tức giận đến toàn thân phát run lên, thế nhưng thân thể hắn vẫn không thể động đậy được…
Không… Chết tiệt!
Gã trung niên nhếch khóe miệng lên, lộ ra hàm răng đã sớm vàng ố, sau đó lại tiếp tục văng ra những lời dung tục bỉ ổi: “Hắc hắc… Đến đây… Để đại gia ta hảo hảo thương yêu ngươi, chỉ cần hầu hạ lão tử ta vui vẻ, ta sẽ không lấy bảo thạch của ngươi…” Nói xong, hắn thân thủ nhanh chóng giật lấy tấm thảm quấn lấy Ngạo Triết Thiên xé ra, đè hai tay của hắn xuống rồi cúi đầu muốn liếm lên…
Một trận mùi mồ hôi xú uế của nam nhân cuồn cuộn xộc lên, Ngạo Triết Thiến tuyệt vọng đến chỉ muốn chết đi…
Thế nhưng đầu lưỡi của nam nhần còn chưa kịp chạm tới thước da phủ đầy ngân tích, phía sau đầu đã bị một cỗ lực cường đại giật lấy, hai đạo móng tay đỏ như máu sắc nhọn hung hăng đâm thẳng vào hai mắt hắn, sau đấy dùng sức cầm hắn ném về phía núi đá cách đó không xa, tiếp đó, trước mắt Ngạo Triết Thiên xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Nam nhân cao lớn tựa như chiến thần oai hùng mà điên cuồng, những sợi tóc huyết sắc vũ động hỗn loạn trong không trung, dưới ánh tà dương thoạt trông vô cùng chói lòa.
Khuôn mặt kia… Kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng đế… Tuấn mỹ không chút tỳ vết.
****
“Vong Dạ…” Ngạo Triết Thiên kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, trong lúc vô thức gọi ra một cái tên, một cái tên bất ngờ xuất hiện trong đầu mà chính hắn cũng chưa từng nghe qua — Là tên thật của Minh vương.
Hồng phát nam nhân nhất thời ngốc người ra, song nhãn nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết thiên, hắn cảm thấy trong đầu mình hỗn loạn vô cùng, vô số cảnh tượng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xuất hiện vụt qua trí óc hắn, tựa như có cái gì đó muốn bộc phát, nhưng rồi lại đau đến muốn nứt toạc ra hết thảy.
Cảnh tượng mới nãy vừa hiện lên, là một hình ảnh huyết nhục mơ mơ hồ hồ, khiến hắn cả người toát ra mồ hôi lạnh, cả trái tim cũng sợ hãi đến đông cứng lại. Cố gắng lắc đầu, hắn tiến đến, đưa tay đón lấy nam nhân ngay cả đứng lên cũng không thể được mà ôm vào lòng.
Gắt gao siết lấy…
Sợ hãi khiến trái tim hắn phát lạnh khi nãy, nhất thời tiêu thất hết phân nữa.
Ngạo Triết Thiên không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trước mắt trong thoáng chốc bị một màu đỏ rực phủ lên, vô số huyết sắc phát ti ( sợi tóc) diêu động, tiếp đó một mạt nam tính khí tức ôn hòa quen thuộc truyền đến, sau cùng là bị ôm vào một ***g ngực hừng hực hỏa nhiệt, tưởng chừng như có thể khiến người ta bị phỏng.
Nhíu mày, Minh vương xuất hiện khiến hắn vui mừng vô cùng, nhưng đấy là với điều kiện hắn đừng ôm chặt mình như vậy, ngay cả hít thở cũng có chút không thông.
“Ngươi sao lại ở đây?” Chịu không nổi mà đẩy nam nhân ra, thanh âm Ngạo Triết Thiên có chút mệt mỏi khàn khàn, bên tay hắn, vẫn gắt gao cầm chặt một tinh thể màu xanh nhạt.
Minh vương — Vong Dạ nhìn hắn đầy vô tội, thoạt nhìn còn có chút ủy khuất cùng trách cứ. Sáng sớm khi hắn tỉnh lại, phát hiện không có người kia bên cạnh, gấp đến độ hồn phách cũng bay mất phân nửa, thế nhưng thân thể lại không thể cử động. Hắn rất tức giận, người kia sao lại dám ly khai hắn, nhưng chính là trong lòng lại càng thêm lo lắng, lo lắng người kia bị ai đó bắt được, bị làm hại. Bất an trong lòng cùng nôn nóng khiến hắn phát cuồng cực hạn, cuối cùng lại tác động đến Câu hồn thạch bên trong cơ thể, giúp hắn cùng thần thức của mình liên thông. Sau đó hắn nhanh chóng lợi dụng điểm này, mạnh mẽ thu nạp năng lượng từ Câu hồn thạch, không hề mảy may để ý lúc đó thần thức có thể chịu đựng được hay không, cũng không quản xem năng lượng chuyển giao qua bảo thạch có dị biến gì không.
Chỉ là liều mạng hấp thụ, liều mạng chiếm đoạt.
Liên tục hấp thụ năng lượng như vậy giúp hắn hồi lại được gần ba thành năng lượng nguyên bản của mình.
Khôi phục được lại một chút năng lượng, hắn liền phát khùng lên đi tìm kiếm thân ảnh người kia, thẳng đến khi tìm đến rừng cây bí ẩn lại chứng kiến một màn khiến hắn phẫn nộ điên cuồng, một gã nam nhân hèn mọn dám xé mở tấm thảm bao bọc thân thể người kia, ý đồ muốn thi bạo.
Thật đúng là tự mình tìm đến cái chết!!!
Chuyện kế tiếp xảy ra chính là một màn khi nãy.
Có chút đau thương muốn giúp Ngạo Triết Thiên lau đi vết máu nơi khóe miệng, thế nhưng lại bị hắn gạt tay cự tuyệt, không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn hắn tuy mệt mỏi nhưng vẫn thô lỗ lau đi vết máu. Thẳng đến khi ánh mắt của Vong Dạ rơi xuống ngực Ngạo Triết Thiên, ngày hôm qua còn không có xuất hiện nhiều vết hồng sắc ứ ngân như vậy.
Trên người hắn vẫn còn lưu lại một cỗ ác ma khí tức thuần chất…
…
Khí tức của sắc dục cùng máu tươi…
Mà tình cảnh này lại tác động rất lớn đến một đoạn ký ức mà hắn đã quên mất…
Ngạo Triết Thiên nhìn thấy nhiệt độ trong mắt Vong Dạ rất nhanh hạ xuống, thoạt có chút phát lạnh. Con ngươi màu đỏ nguyên bản luôn ôn hòa mà thâm tình, giờ khắc này lại băng lãnh đến đáng sợ, rồi lại ẩn chứa hỏa nộ đang bừng lên, không ngừng vặn vẹo móp méo cùng xao động dữ dội.
“Ô!” Bất ngờ tóc bị nắm lấy, giật mạnh, đầu bị ép phải ngửa lên, Ngạo Triết Thiên kinh ngạc nhìn hồng phát nam nhân khi không lại thô bạo với mình, nhất thời không kịp phản ứng lại. Khuôn mặt hoàn mỹ càng lúc càng tiến lại gần, thẳng đến khi chính hắn cũng có thể cảm nhận được khí tức nặng nề của đối phương, thân thể cũng sớm bị nhốt lại vững vàng trong lòng đối phương, không thể nhúc nhích được.
“Tại sao… Lại có nhiều ngân tích như vậy?” Hồng phát nam nhân lần thứ hai mở miệng nói. Trầm thấp, từ tính, mà âm lãnh. Ngón tay hắn càng thêm lạnh lẽo, dùng sức miết lấy những vết ngân tích trên thân thể Ngạo Triết Thiên, như là hận không thể cào phá những vết này đi, biến chúng trở thành những dấu vết của mình.
“Buông tay!” Ngạo Triết Thiên không thể chịu đựng được nam nhân dùng thái độ cùng ngữ khí này nói chuyện với hắn. Ai mà biết được nam nhân bị cái gì kích động, cư nhiên lại mở miệng nói, còn phát điên với mình!
“Ngươi đem ta vứt bỏ ở nơi đồng không mông quạnh… Rồi bỏ đi cùng người khác làm cái loại chuyện nhơ bẩn này?” Ngón tay thon dài trượt xuống, vô thanh vô tức tham nhập vào nơi tư mật giữa hai chân nam nhân, trước ánh mắt kinh sợ của nam nhân mà miễn cưỡng đâm sâu vào trong cơ thể hắn, động tác thô bạo một lần nữa lại lộng thương thân thể vốn đã thụ thương sẵn của nam nhân.
“Đi ra!!! Buông!!! … Ô…” Đau quá… Hắn đang làm cái quái gì vậy! Tại sao lại đối xử với mình như thế! Một loại cảm giác bị phản bội dâng lên trong lòng Ngạo Triết Thiên, hận đến hai mắt đều đỏ lên.
Diện vô biểu tình rút ngón tay ra, Vọng Dạ nhìn thấy dính lại trên tay mình không phải thứ gì khác mà là dịch thể cùng máu tươi, sắc mặt càng thêm u ám. Mơ hồ còn thấy một tia sát khí tỏa ra. Trong đầu hắn lúc này, một đoạn kí ức ùa về, không ngừng trùng kích thần trí hắn, cũng là thẳng tay đánh tan chút lý trí còn sót lại.
“Tiện nhân… Ngươi lẽ nào đã quên ta đã cảnh báo không được phép tái tiếp cận nam nhân kia sao? Ngươi sẽ không ngu xuẩn cho rằng hắn thích ngươi chứ? Ngươi có cái gì hấp dẫn được người khác?… Thật là nực cười chết người… Ti tiện cũng chỉ có mức độ thôi, ngươi còn không nhìn ra là hắn đang lợi dụng ngươi sao? … Ngươi… Tinh Linh Hoàng…” Minh vương lúc này đã hoàn toàn đánh mất bộ dáng ôn hòa của mình, tựa như một vương giả đến từ địa ngục mang theo hắc ám bao trùm lên hết thảy không gian, ma tức tanh nồng điên cuồng tàn phá phát tiết ra ngoài khiến cho kẻ nào chứng kiến cũng phải run sợ phát lạnh.
Thế nhưng Ngạo Triết Thiên dường như lại không hề cảm thấy được chút nào cái khí thế vương giả đủ để khiến phàm nhân kinh sợ kia, chỉ là diện vô biểu tình nhìn hắn, tâm tình trong song nhãn dần trở lên nguội lạnh.
Trong đầu hắn bắt đầu nghe không rõ những lời đối phương nói, chỉ mơ hồ nghe được ba chữ “Tinh Linh Hoàng”.
Hắn không biết Vong Dạ đang nói cái gì, cũng biết thần trí người này có nhiều hỗn loạn, nhưng trong thâm tâm vẫn bị những lời này của hắn làm tổn thương sâu sắc. Thậm chí, thật sâu trong nội tâm hắn còn có một mảnh linh hồn nào đó vì những lời này mà khóc thầm, một thứ không thuộc về linh hồn của chính bản thân mình, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nỗi bi thương tột độ hòa cùng tuyệt vọng, mảnh linh hồn kia tựa như có ký ức kiếp trước của hắn, mà ký ức này cùng với chuyện mà Vong Dạ nói đến có quan hệ rất lớn, vậy nên, linh hồn kia mới thương tâm như vậy.
Cứ vậy gào thét lên, đừng nói nữa… Đừng nói nữa…
Xúc cảm của linh hồn kia cũng dần thấm vào xúc cảm của chính mình.
Khiến hắn vừa cảm thấy khó chịu lại vừa phiền táo ( cáu kỉnh, bực bội) vô cùng.
Vì sao mà hắn phải chịu những điều nhục mạ từ những nam nhân khác? Vì sao hắn lại ở vị trí nhược thế như vậy, bị bọn họ tùy ý khống chế cùng giẫm đạp.
Tựa như một súc sinh hoàn toàn không có chút nhân quyền, tùy ý chủ nhân đánh đập chửi mắng, ngay cả tư cách để phản kháng lại cũng không có.
Và ngay lúc này đây, nam nhân duy nhất mà hắn tín nhiệm, cũng lại dùng những lời lẽ hung ác chết tiệt này để vũ nhục hắn.
Được rồi! Hắn chịu đựng đủ rồi!!!
Là vì không có sức mạnh sao!? Bởi thế nên hắn phải chịu những loại nhục mạ này?
Mặc cho người người xâm phạm? Ngay cả Tiểu Hàn cũng bảo hộ không được!
Chỉ có sức mạnh mới là tuyệt đối!
Hỏa nộ cường liệt cùng oán hận không ngừng dâng lên, linh thức nguyên bản luôn tĩnh lặng trong cơ thể Ngạo Triết Thiên cũng bắt đầu bị kích thích mà bắt đầu dao động, hắn cảm giác được trong cơ thể mình có một cỗ sức mạnh âm lãnh tựa như dòng nước đang dần thức tỉnh, uyển chuyển chảy theo huyết quản, tinh lực cũng bắt đầu lưu chuyển, sau đó là truyền đến xương cốt toàn thân cùng cơ thể, một cảm giác thư thái thanh lương bao trùm lên hắn. Tiếp đó, năng lượng âm lãnh lại đột nhiên nóng lên, tựa như một ngọn lửa lớn thiếu đốt thân thể hắn.
“Ô…” Năng lượng kia càng lúc càng nóng dần lên, mãnh liệt như hỏa diễm oanh tạc trong cơ thể, Ngạo Triết Thiên thống khổ đến mức chỉ muốn tìm đến cái chết thật nhanh, hắn cảm thấy nội tạng của mình đang bị thiêu đốt… Cắn xé…
Như vậy là sẽ chết sao…
Vô duyên vô cớ như vậy?
A… Cái này được gọi là gì đây?
Mơ hồ như nghe được Vong Dạ hoang mang hô hoán gì đó… Thế nhưng căn bản lại không thể nghe rõ ràng được. Mà nước trong cơ thể dường như muốn theo từng lỗ chân lông mà thoát ra ngoài, nhưng rất nhanh sau đó lại bị nhiệt độ quá cao của cơ thể làm cho bốc hơi hết, thân thể nhất thời bị một tầng hơi nước mông lung bao phủ.
Tình trạng của Ngạo Triết Thiên lúc này quả thực là vô cùng nguy hiểm, trong cơ thể hắn xác thực là có một cỗ sức mạnh không thuộc về bản thân hắn vì bị kích thích mà trở nên loạn động, đó là Vu thị hằng cổ, một loại năng lượng thần bí mà u ám, tuy rằng chỉ có một phần nhỏ trong cỗ sức mạnh bị kích động, nhưng cũng không phải thứ mà thân thể hiện tại của Ngạo Triết Thiên có thể chịu đựng được. Nếu như không phải trước đây hắn từng bị hàn băng sơn kiếm soát, trong cơ thể nhiều ít gì cũng lưu lại chút năng lượng, thì mới nãy chắc chắn hắn đã bị minh hỏa [ Minh – 冥 – u tối ] thiêu cháy mà chết.
Ngay lúc hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất, Vong Dạ đột nhiên mở miệng niệm một chú ngữ, một mạt chú ngữ mang theo hàn ý thoang thoảng từ đôi môi hắn dần đi ra, dần dần trấn áp lấy hỏa nhiệt đang không ngừng đốt cháy bên trong cơ thể Ngạo Triết Thiên, thẳng đến khi đôi môi ưu mỹ kia chạm đến thước da màu mật ong.
Đôi môi lạnh buốt mà ướt át hôn nhẹ lấy nam nhân đã sớm mất đi ý thức, đầu lưỡi anh hồng mang theo năng lượng không thể khống chế kia trả về đúng với từng vị trí gân mạch trong cơ thể hắn… Mà ngón tay thon dài cũng dần khó nhịn được mà xoa nhẹ lên thước da nóng ấm của nam nhân, một chút lại một chút, cẩn thận vuốt ve.
“Được rồi…” Cúi đầu thở hổn hển, Ngạo Triết Thiên muốn đẩy Vong Dạ ra, song nhãn hắc sắc bị hơi nước phủ lên, thoạt nhìn có chút mê man.
Thế nhưng đối phương vẫn không dừng lại, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên bất ổn, bàn tay có chút do dự mà tiến xuống nơi giữa hai chân hắn, thô bạo đem hai chân hắn xả ra, nam nhân nhất thời cả người căng cứng, như là hận, cũng như là sợ hãi mà run rẩy…
Không gian nhất thời trở nên ngột ngạt… Áp lực đè nén nặng nề.
“… Không nghe thấy ta nói gì sao! Cút cho ta!!!” Gầm lên giận dữ, một đạo bạch sắc năng lượng từ lòng bàn tay Ngạo Triết Thiên vụt bắn ra, trực tiếp đánh bật Vong Dạ lên cao, miễn cưỡng xoay xở lấy lại ổn định cho thân thể, có chút chật vật mà trôi nổi giữa không trung, sắc mặc có chút tái nhợt.
Xem ra bạch quang vừa rồi đã đả thương hắn.
Vong Dạ kinh ngạc nhìn Ngạo Triết Thiên từ dưới đất chậm rãi đứng dậy, bao trùm lên thước da màu mật ong của thân thể hoàn mỹ với những đường cong thuôn nuột như một con hắc báo, là một thứ quang mang mông lung đang không ngừng lưu chuyển, cả người toát lên một khí thế ngạo nhiên đến bất khả xâm phạm.
Nhưng thứ mà Vong Dạ chú ý nhất lại chính là nhãn thần của Ngạo Triết Thiên…
Nhãn thần trống rỗng mà lạnh lùng…
Tựa như mặt nước tĩnh lặng, không có đến một tia xúc cảm.
Thật sâu trong thâm tâm hắn, cũng vì nhãn thần này mà trở nên hoang mang…