Người của Nguyệt tộc, nguyên bản thiên tính rất thiện lương, thích sống trong những sơn cốc tự nhiên tràn ngập ánh dương quang. Thế nhưng sau một lần biến động bị Vong Dạ diệt tộc, nàng liền vĩnh viễn sa vào hắc ám, sống chỉ vì thù hận.
Hôm nay, yêu ma chiếm giữ nơi này, hết thảy đều là tử địch của Vong Dạ.
Phần lớn đều không được Vong Dạ để trong mắt, cứ thản nhiên dẫm đạp.
Bọn họ cực kỳ hận huyết Minh chiến sĩ, cũng hận Vong Dạ vô cùng, nhưng mà, cho đến nay cũng không ai dám đi trả thù, thậm chị ngay cả bình thường nhắc đến tên đối phương thôi, cũng vô thức mà run rẩy.
Bởi vì căm hận, cũng bởi vì sợ hãi.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đã khác.
Trên ngọn núi này, bọn họ đã từng bắt được vài chiến sĩ cao cấp của Minh tộc – Huyết Minh chiến tướng. Dùng ma pháp phong ấn lại sức mạnh của bọn họ, lúc cực kỳ oán hận, lại đến hành hạ bọn họ một trận để phát tiết oán giận trong lòng.
Mà những lúc bị hành hạ dài đằng đẵng như vậy khiến mấy người chiến tướng gần như ai ai cũng bị thương nặng, sắc mặt xám nhạt nhợt suy yếu. Thế nhưng bọn họ vẫn như cũ thẳng lưng cao đầu, trên khuôn mặt cương nghị chưa bao giờ lộ ra đến một tia thần sắc yếu đuối, thậm chí, còn có một tia khinh thường nhàn nhạt.
Vì tôn nghiêm của một chiến sĩ, đã cho họ niềm tin để chống đỡ đến tận bây giờ.
Mà đám nhược tiểu yêu ma này, cũng chỉ có thể thừa dịp bọn họ bị phong ấn mà phát tiết oán hận mà thôi.
Nhưng hôm nay, những chiếc sĩ cường hãn mà lãnh ngạo này, rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa, thân thể bọn họ, vì áp chế không được kích động mà run lên, con mắt của bọn họ, bởi vì phấn khởi vô cùng mà đỏ lên!
Mỗi một ánh mắt của chiến sĩ, đều chăm chú đặt lên trên hồng phát nam nhân đứng ở chân núi. Kia, hồng phát nam tử, chính là vương của bọn họ!!!
Vị vương cường hãn như thần thánh!
Ngài, vẫn giống như trong trí nhớ, tuấn mỹ mà cưỡng hãn, chỉ đứng yên như vậy, mà uy thế tỏa ra tự nhiên cũng đủ khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng.
“Ngô vương!!!” Trong đó, một tướng lĩnh cao cấp quỳ một gối xuống, mà theo sau hắn, những chiến sĩ đã bị phong ấn sức mạnh cũng đồng loạt chỉnh tề quỳ xuống.
Người trước mắt bọn họ, không chỉ là vương của bọn họ, mà còn là thần, là tín ngưỡng của bọn họ!
Là hắn, người đã đem Minh tộc bên bờ diệt vong cứu ra! Là hắn, người đã giúp Minh tộc đem hết thảy khuất nhục từng cái trả đủ.
Tuy rằng hắn đã từng biến mất trong một quãng thời gian dài, thế nhưng vô lâu đến thế nào, cũng không thể dao động được vị trí của vị thần thánh bất khả xâm phạm này trong lòng bọn họ!
Vương bọn họ xuất hiện ở chỗ này, là muốn đưa bọn họ thoát khỏi những khuất nhục này?
Nhất định là như vậy!
Lúc này, nhãn thần của các Huyết Minh chiến tướng nhìn vào Vong Dạ, đã tràn ngập một loại sùng bái cuồng nhiệt!
Nhưng ngay giây tiếp theo, hành động của Vong Dạ, lại khiến cho bọn họ toàn bộ đều hóa đá tại chỗ, ngay cả hô hấp, cũng không khỏi đình trệ.
Vương của bọn họ, vị vương giả cao cao tại thượng tựa như thần linh, lúc này lại đang hạ đầu gối xuống, quỳ xuống ngay trước mặt Nguyệt tộc nữ nhân kia!
Ngay sau đó, tiếng cười nhạo chói tai mà cao vút thé lên từ miệng đám yêu ma, chấn động đến toàn sơn cốc.
Nhưng vị vương trước nay không ai địch nổi, phảng phất như không nghe lọt một tiếng cười châm chọc khiêu khích nào, vẫn như cũ an tĩnh quỳ trên mặt đất, trên mặt không có bất luận biểu tình gì.
“Vương! Ngài đang làm gì vậy!?”
“Người sao lại có thể quỳ gối trước mặt tiện nhân đó! Sao có thể!?” Các chiến tướng không thể tin được sự thật đnag diễn ra trước mắt mình, mỗi người đều kích động đến cả người run rẩy.
Nhưng Vong Dạ vẫn quỳ như vậy.
“Thỉnh đứng lên! Vì tôn nghiêm của ngài!” Một chiến tướng có tuổi đặc biệt kích động gầm lên. Con mắt đã sớm khô cạn từ lâu của hắn, cuối cùng lại chảy xuống giọt huyết lệ: “Ngài đã nói với chúng ta, chiến sĩ, thì chỉ có chết trận! Không sống quỳ! Mà ngài hôm nay sao có thể quỳ xuống trước mặt địch nhân!”
“Thỉnh đứng lên! Ngô vương!” Nhất thời, các chiến sĩ đều đồng thanh hét lớn, thanh thế rất lớn, khiến cho những yêu ma xung quanh bọn họ nhất thời đều cảm thấy run sợ.
Mà Vong Dạ lại chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, ngay lập tức liền khiến các chiến sĩ này ngậm miệng, ai cũng không dám hé miệng nói nửa lời.
Chỉ là, trong ánh mắt bọn họ hiện lên một tia đau lòng rõ thấy.
Nguyệt tộc nữ với với mái tóc xanh lam uốn sóng nhìn những chiến sĩ kia, cười nhẹ một tiếng khinh bỉ, nhưng trong lòng nàng, đã kinh ngạc vô cùng. Những chiến sĩ kia tuy là bị nàng dùng mưu kế bắt nhốt lại, thế nhưng lại chưa từng khiến bọn họ chân chính khuất phục.
Vô luận là dùng phương pháp gì.
Mà với hồng phát nam nhân đang quỳ xuống trước mặt mình, chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt, lại khiến bọn họ thần phục một cách tuyệt đối, thực sự là khác biệt…
Bất quá, cái đó không quan trọng,
Người mà nàng thực sự thống hận, chính là nam nhân rõ ràng đang quỳ xuống trước mặt mình đây, nhưng lại không có chút thảm bại.
Nàng muốn hủy hoại tự tôn của hắn! Dẫm đạp lên cao ngạo của hắn!
Muốn cho hắn hiểu rõ rằng, hắn so với một con kiến hôi nhãi nhép hoàn toàn không có chút khác biệt! Khiến hắn phải nếm trải thử, cái tư vị bị người khác chà đạp!!!
Cười nhạt một tiếng, thiếu nữ khoát tay một cái liền xuất ra một viên dược hoàn màu đen, có phần trào phúng nói: “Ta nghĩ, cái người mà có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện quỳ xuống ở đây, phải là phi thường quan trọng. thế nhưng nếu như ngươi nghĩ rằng chỉ cần quỳ xuống như vậy là có thể bồi thường hết mọi thống khổ mà ta phải trải qua, thì đó hẳn là một câu chuyện cười thô thiển nhất trong thiên hạ này rồi!” Nói đến đây, thanh âm bỗng trở nên cao vút, song nhãn lam sắc tỏa ra một loại hận ý ngập trời.
“Bởi vì ngươi tàn nhẫn, mà tộc nhân của ta thây chất thành núi, máu chảy thành sông! Bởi vì ngươi tàn nhẫn, mà ta thân cô thế độc sống lạc lõng trên đời này! Phụ thân ta, người phụ thân mà ta thương yêu nhất, chính là chết dưới kiếm của ngươi! Cái cảm giác chỉ có thể run sợ ở trốn trong rương nhìn tộc nhân của mình từng người từng người bị giết một, ngươi có hiểu không!?”
“Ha hả, ngươi đương nhiên sẽ không hiểu, ngươi cao cao tại thượng như vậy, trời sinh sẽ luôn có người nguyện ý vì ngươi mà chết!”
Nữ tử càng nói càng trào phúng, thế nhưng có điều này mà nàng không biết, những cảm giác đó, Vong Dạ lại vừa vặn cảm thụ được. Khi hắn đến với thế giới này, cũng chỉ là một tồn tại cực kỳ nhỏ bé yếu ớt. Nhờ có bộ dạng đẹp đẽ, mà được vài thôn dân Minh tộc cẩn thận bảo vệ, thời gian đó, nhân khẩu trong Minh tộc vô cùng thưa thớt, hơn nữa lại không có thủ lĩnh có năng lực xuất chúng, vậy nên, vẫn chỉ có thể lén lút sinh hoạt ở ngay sát biên giới Minh giới.
Thế nhưng một ngày nọ, dị tộc đánh vào, hắn ẩn mình trong đống cây cỏ, xuyên qua những kẽ hở, hắn nhìn thấy những thôn dân yêu thương mình đang bị tàn sát ngay trước mắt, lúc đó mặt đất thấm đầy máu, đem dòng suối nhỏ mà hắn bình thường vẫn chơi đùa nhuộm thành một màu đỏ chói mắt.
Lúc đó hắn đã phát thề nguyền, một ngày nào đó, hắn sẽ đem tất cả kẻ khác đạp dưới chân!
Nợ máu phải trả bằng máu!
“Tầng thứ nhất là do bọn họ thủ hộ, theo yêu cầu, ngươi phải quỳ mà đi qua lãnh thổ của bọn họ.” Nói, thiếu nữ đem dược đưa cho Vong Dạ, cười lạnh nói: “Khỏa dược này ngươi phải ăn, nó sẽ tạm thời phong ấn sức mạnh của ngươi lại. Trước khi ngươi lên được tầng thứ hai, trên đường đi vô luận là gặp phải cái gì, cũng không được phép phản kháng. Nếu ngươi như ngươi có dù chỉ một hành động, như vậy cho dù ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không cứu người của ngươi.”
“Đây, là ngươi tự nguyện ưng thuận, về phần ngươi có thể sống sót vượt qua được chín tầng mà xuất hiện trước mặt ta hay không, toàn bộ còn phải xem vào tạo hóa của ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ thực hiện lời hứa, cứu sống người kia cho ngươi.”
Dứt lời, thiếu nữ nhãn thần âm trầm nhìn về phía đám yêu ma xung quanh, ý tứ rất rõ ràng.
Để chọn bọn họ có cơ hội giết nam nhân này.
Khiến cho nam nhân mà bình thường họ ngay cả nhìn cũng không dám, bị giết chết bởi những người mà hắn đã từng dẫm đạp!
Sau đó, nàng nhắm mắt lại, cười lạnh một tiếng rồi hóa thành từng đạo lưu quang tiêu thất tại chỗ.
Mà hơn mười yêu ma kia, lại cười lạnh nhìn hồng phát nam nhân đang quỳ gối dưới chân núi của bọn họ, trong nháy mắt bắt đầu tỏa ra sát ý, gần như là ngay trong ảo tưởng cũng muốn đem Vong Dạ ra giết đến mấy nghìn lần.
Ngày hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng có thể đem nam nhân cao cao tại thượng này, hung hăng làm nhục.
Vong Dạ rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này, dường như đã trở thành một dạng thâm trầm mà kẻ khác vô pháp nhìn thấu.
Hắn nhấc đầu gối lên, một lần lại một lần, theo bậc thang, chậm rãi hướng lên phía trước leo lên.
Nhãn thần đau lòng mà không đành lòng của đám thuộc hạ, tiếng cười âm lãnh mà trào phúng của đám yêu ma, hắn toàn bộ đều không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì, chỉ là im lặng chậm rãi, quỳ gối bước lên.
Những sợi tóc dài đỏ rực như máu, cũng lẳng lặng rơi xuống mặt đất, kéo theo bùn đất.
“Vong Dạ, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay, mùi vị quỳ lạy thế nào a, thoải mái không? Khoái trá không?” Thanh âm châm chọc cao vút truyền đến trước mặt hắn, chỉ thấy một yêu ma hình người đang đứng trên bậc thang phía, nụ cười không chút hảo ý, trong mắt, còn có một loại thi ngược điên cuồng.
Hắn làm thể nào mà có thể không cuồng cho được! Cái người này, ngày trước đã từng mạnh mẽ như vậy! Đã từng cao cao tại thượng như vậy! Thế nhưng, đối phương giờ đây đang quỳ xuống trước mặt hắn!
Cái cảm giác khoái lạc khi đạp đầu một cường giả áp đảo hơn hẳn mình khiến cho khuôn mặt nguyên bản vốn cũng coi như dễ nhìn trở nên méo mó, khiến những lam văn [ hoa văn màu xanh ] trên mặt hắn càng trở nên quỷ dị.
“Nói a!” Lam văn yêu ma thấy Vong Dạ hoàn toàn không để ý đến lời mình, nhất thời liền rú lên. Nam nhân này, rõ ràng là đang quỳ xuống trước mặt hắn, thế nhưng lại dám khinh thường hắn! Dám không nhìn hắn!
Phẫn nộ của hắn trong nháy mắt lên tới cực điểm, đột nhiên xông tới nhấc chân lên hung hăng đá vào vai Vong Dạ một cái.
Nhưng Vong Dạ lại không lăn xuống bậc thang như hắn tưởng tượng, mà vẫn như cũ vững vàng quỳ gối tại chỗ, mà một cước dồn toàn lực của hắn, cuối cùng lại khiến yêu ma bị lực phản lại đẩy về sau vài bước.
Lam văn yêu ma càng thêm tức giận, trước ánh mắt kinh sợ của các Huyết Minh chiến tướng xung quanh, một tay nắm lấy mái tóc đỏ dài Vong Dạ kéo lên, tay kia vung lên dùng sức hung hăng tát một cái.
“A a a! Súc sinh! Sao ngươi dám đối đãi với vương của chúng ta như vậy! Không thể tha thứ!” Hành động này của hắn khiến các chiến tướng triệt để phẫn nộ, tất cả đều ngửa mặt lên trời thét gào, yêu đồng xám xịt bắn ra từng đạo hồng quang sắc bén cực điểm.
Sát ý ngập trời trong nháy mắt ào ạt kéo đến! Đất trời xung quanh cũng trận trận rung động.
Nhưng cho dù như vậy, thiết liên gắt gao trói buộc ở dưới chân bọn họ vẫn như cũ không hề suy chuyển, mặc cho họ liều mạng giãy dụa thế nào, bàn chân bị ma sát đến huyết nhục lẫn lộn, vẫn là vô pháp tới gần được vương của bọn họ nửa phân.
Cái cảm giác vô lực mà bi phẫn này khiến bọn họ chỉ thể đứng yên tại chỗ, phẫn nộ đến cắn bật máu môi.
Nhưng những sát ý ngập trời khiến lam văn yêu ma sắc mặt cũng trở nên méo mó vài phần, chân bất giác lùi về sau vài bước, trên mặt trận trận tức giận nhục nhã, nhưng cũng không dám kiêu ngạo nữa.
“Đồ tang gia chi khuyển! Sủa bậy cái gì!” Hắn không cam lòng mắng chửi vài câu, xong cũng liền chạy về đội ngũ đám yêu ma.
[ Tang gia chi khuyển: Chó nhà có tang – Con chó không có nhà để về, ví như người bị mất chỗ tựa vững chắc, không nơi nương tựa. ]
Đám yêu ma còn lại một bên cười nhạo gã đồng bạn nhát gan, một bên oán hận cùng sợ hãi đối với Vong Dạ lại tăng thêm vài phần. Trong đó, có mấy gã tử sắc trường phát yêu ma cao lớn trước đó vẫn trầm mặc đứng ở phía sau, đột nhiên lại cười nhạt vài tiếng, sau khi nhìn nhau một cái, thân thể thon dài liền tiêu thất tại chỗ.
Vong Dạ diện vô biểu tình hướng thẳng lên đỉnh núi trước mắt, tựa như cái việc cản trở ban nãy chưa từng tồn tại, vẫn như cũ không có bất luận biểu tình gì, mái tóc đỏ dài khi nãy rõ ràng đã bị nắm loạn, một trận gió nhẹ thổi qua, lại trơn mượt nằm phủ xuống, mỗi một sợi tóc đều tỏa ra hồng sắc yêu dị, đỏ đến hoặc nhân, khiến những nữ yêu ma xung quanh không khỏi có chút thất thần, trên mặt bất giác nóng lên.
Hắn vẫn như cũ quỳ gối leo lến phía trước.
Trong mắt chỉ có duy nhất một tín niệm.
Lên đến đỉnh núi.
Cái gì tôn nghiêm, cái gì cao ngạo, so với người kia, cái gì cũng không đáng để tâm, cái gì cũng không đáng tính toán.
Chỉ cần người kia còn có thể sống sót, hắn cái gì cũng đều nguyện ý làm.
Mà người của Nguyệt tộc dù hận hắn thế nào, cũng nhất định tuân thủ lời hứa, đó là phong tục của bọn họ, cũng là tôn nghiêm của bọn họ.
Song song, để chắc chắn, bọn họ ngay từ lúc đầu sẽ ký kết một khế ước, song phương, đều phải làm việc theo quy tắc.
Đám yêu ma vây xung quanh, đã không còn ai dám lại gần làm nhục nam nhân rõ ràng là vẫn đang quỳ này, nhưng vẫn như cũ nhìn chòng chọc vào hắn, bởi vì bọn họ phát hiện, dù mình có lăng nhục hắn đến thế nào, cũng không có bất luận ý nghĩa gì, cũng không phải là chân chính đạp đổ hắn, cũng không khiến hắn chân chính nhìn mình với ánh mắt giành cho một địch nhân.
Ở nơi cao cao cách tầng thứ nhất năm trăm thước, có một bình thai, xung quanh là những bụi gai màu đen, mà ở phía sau bình thai, là một cánh cổng sắt băng lãnh, dưới ánh trăng ám hồng lại có vẻ âm trầm dị thường, mà sau lớp cánh cửa màu đen đấy, chính là tầng thứ hai, lãnh địa của lang yêu.
Mà ngay khi Vong Dạ vừa nhấc gối đạp lên bình thai, một bộ hắc sắc thiết liên mang theo kích điện trong nháy mắt phóng tới khóa lấy cái cổ cùng chân trần của hắn, đem hắn cả người hung hăng kéo tới giữa bình thai.
Sau đó, mấy tử phát yêu ma cười âm hiểm xuất hiện ở xung quanh, khuôn mặt anh tuấn cùng lỗ tai dài khiến bọn họ thoạt nhìn qua có vài phần giống với tinh linh, chỉ là vóc người của bọn họ so ra thì tương đối cao lớn hơn, tựa như một con sư tử toàn thân đen tuyền ấn nấp trong bóng đêm. Nguy hiểm mà kiêu ngạo, nhất là cái đuôi màu đen phía sau, thong thả đung đưa, mơ hồ như đang nhàn nhã quan sát con mồi.
“Hắc hắc hắc hắc… Rốt cuộc cũng đợi được ngươi…” Lúc này, lam văn yêu ma không biết từ chỗ nào lại đột nhiên nhảy ra, trong tay còn cầm theo một cây đao, hướng thẳng đến Vong Dạ chém xuống.
Hắn muốn nếm thử cái tư vị chính tay mình giết chết Minh giới chi vương!!!
Nhưng hắn nhanh tay, mấy tử phát yêu ma ở xung quanh so ra còn nhanh hơn, chỉ thấy một yêu ma thân vận hắc sắc bì y [ Bì y: áo da, vâng, áo da ] sắc mặt trầm xuống, một tay vung ngang liền đem lam văn yêu ma cả người đánh bay ngược trở lại, nặng nề nện vào vách núi một tiếng lớn, thổ huyết tại chỗ.
“Cút, ở đây ngươi không có tư cách chạm vào hắn.”
“Hanh, chướng mắt.” Một yêu ma khác cười một tiếng trào phúng, thuận thế giẫm lên gã yêu ma ngay cả phản ứng trở lại còn chưa kịp kia, trường kiếm trên tay phạt xuống một đường, một cái đầu văng lên.
Về phần mấy yêu ma khác ngay cả cái liếc mắt cũng lười cấp cho cái gã yêu ma xấu số kia, hết thảy mọi ánh mắt đều gắt gao dính chặt lấy trên người Vong Dạ.
Vương giả bị ép nằm trên mặt đất, thân thể bị một người trong đám yêu ma dùng thiết liên trói buộc khiến hắn thoạt nhìn giống như một sư vương cao ngạo bị vây nhốt, những sợi tóc đỏ dài mất trật tự, nhưng vẫn là diện vô biểu tình.
Nhưng lãnh đạm như vậy lại giống như là đang khinh thường, khiến mấy yêu ma xung quanh sắc mặt nhất thời trầm xuống thấy rõ.
Yêu ma dẫn đầu đột nhiên nắm lấy thiết liên khóa cổ Vong Dạ kéo lên, kề sát vào mặt hắn lạnh miệng nói: “Ngươi biết không? Ta từ trước tới nay rất ghét cái thái độ không để người khác vào mắt của ngươi.” [ Lời vô ích:)) ]
“Thì sao?” Vong Dạ nhìn hắn một cái: “Các ngươi ngoại trừ trốn ở chỗ này tự kêu gào với nhau, còn có thể làm gì?”
“…” Khuôn mặt tử phát yêu ma bắt đầu co quắp, hơn nửa ngày không nói câu nào, sau đó, đột nhiên cúi đầu, có chút điên cuồng cười lạnh một tiếng, không lời báo trước, tay phải vung lên liền đem Vong Dạ hung hăng tát đến ngã xuống đất, mấy sợi tóc đỏ rơi loạn xuống, tựa như máu tươi từ trong cơ thể hắn xuất ra.
“Vậy ta nên ngu dốt đến mức xung đột trực diện với ngươi sao?” Yêu ma mặt lạnh nói, thế nhưng lại phát hiện ra tầm mắt của mình có chút vô pháp rời khỏi thân thể của đối phương.
Khuôn mặt đẹp đến như được thần thánh ban tặng của nam nhân khuất dưới những sợi tóc đỏ rực, thần tình đạm mạc, tơ máu vì bạo lực mà chảy xuống nơi khóe miệng, dưới ánh trăng huyết sắc lại mang vẻ hoặc nhân dị thường.
Trường bào đỏ sậm, cũng bởi vì động tác kịch liệt mà hơi mở ra, để lộ ra xương quai xanh tinh mỹ cùng thước da màu đồng trơn bóng, khiến cho yết hầu yêu ma từng trận giật giật.
Hắn cảm thấy miệng lưỡi mình có chút khô nóng…