• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khí tức *** tục nhè nhẹ mà tràn ngập khắp căn phòng không mấy rộng lớn, hòa vào trong đó còn có những thanh âm rên rỉ hỗn loạn mà vụn vỡ của nam nhân, còn có tiếng hô hấp dần bất ổn của một nam nhân khác.

“A…” Nam nhân bị sắc dục bao trùm triệt để không thể chịu đựng được nữa mà phóng xuất dục vọng trong lòng bàn tay của nam nhân kia, thân thể sau khi phát tiết tựa như bị rút hết khí lực mà ngã dựa vào ***g ngực đối phương, song nhãn hắc sắc bình thường vẫn luôn lạnh lùng mà bình tĩnh giờ phút này cũng chỉ còn lại mê man cùng mệt nhọc sau khi dục vọng qua đi.

“Không ít a…” Thanh âm ám muội lại khàn khàn không hề che dấu sắc dục đã dần không khống chế được, ôm lấy thân thể màu mật ong này đây nguyên chính là một hồng phát nam nhân thoạt nhìn vô cùng cường hãn. Hắn khẽ cười, bàn tay vương đầy dịch thể trong suốt giơ lên, ngay trước con mắt kinh ngạc của nam nhân mà khẽ liếm vài cái, giống như hắn đang liếm hạ diện đã xuất ra dịch thể của nam nhân.

“…” Nam nhân cau mày, có chút lúng túng muốn quay đầu đi không nhìn hắn, thế nhưng cằm lại rất nhanh bị chế trụ xoay lại.

“Muốn nếm một chút sao…” Vong Dạ khẽ cắn lấy bên tai hắn một chút, sau ngón tay dính dịch thể cũng tiến đến kề bên môi Ngạo Triết Thiên.

“…” Hắn không đáp lại, chỉ là hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, nhưng lúc này hắn cũng tự nhận thấy là nhãn thần sắc bén của mình đã không còn được như trước nữa, bởi vì song nhãn hắn sau khi qua một lần phát tiết vẫn còn phủ một tầng hơi nước.

Hồng hồng…

Sắc dục…

“Nếu cái miệng này của ngươi không muốn… Như vậy cái miệng nhỏ bên dưới khẳng định là rất muốn… Nếu không bôi trơn, chút nữa nó sẽ khóc mất…” Tà ác cười nhẹ vài tiếng, Vong Dạ lần thứ hai cầm lấy hai chân Ngạo Triết Thiên giật ra, ngón tay mang theo dịch thể trượt xuống bên dưới hắn tìm kiếm động khẩu…

“Không…”

Ngạo Triết Thiên vô lực chống cự, nhưng dù thế nào cũng không thể ngăn cản được ngón tay người kia tham nhập vào trong cơ thể mình.

“Thật chặt…” Nam nhân vừa cắn lấy bên tai Ngạo Triết Thiên, vừa dùng thanh âm ôn nhu mà trầm thấp mê hoặc lấy đối phương đang bị hắn xâm phạm, ngay cả những sợi tóc dài đỏ tươi cũng ôm quấn lấy thân thể Ngạo Triết Thiên, khiến hắn muốn trốn cũng không thể trốn được. Nhưng bất đồng với thanh âm nhu hòa lại chính là động tác của hắn, có chút nôn nóng cùng ngang ngược.

“Ân…” Cơn đau khi bị ngón tay xâm phạm khiến Ngạo Triết Thiên cúi đầu kêu nhẹ một tiếng, tuy rằng trong lòng đã sớm buông lỏng không kháng cự, nhưng bản thân chính là không thể chấp nhận được loại chuyện này. Vì tâm lý chống cự lại mà hắn chuyển đầu qua không muốn nhìn thấy hạ thân mình bị đùa bỡn, cũng không tự giác mà vùi mặt vào hõm vai Vong Dạ.

Trong mũi tràn ngập khí tức quen thuộc của Vong Dạ.

Không hiểu sao đột nhiên lại thấy an tĩnh.

Tuy rằng Vong Dạ hiện tại khiến hắn cảm thấy xa lạ, thế nhưng, người này vẫn là Vong Dạ…

“Thả lỏng… Nếu không chút nữa sẽ bị thương…” Nam nhân ôm hắn nhẹ nhàng nói, cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn càng tăng thêm lực đạo.

“Cởi… Cởi dây trói ra…” Hơi nhắm mắt lại, hô hấp bất ổn của Ngạo Triết Thiên phả vào bên cổ Vong Dạ, mấy sợi tóc đen như bóng đêm thấm ướt bám lấy khuôn mặt, thoạt nhìn có chút hoặc nhân.

“Ân…” Gật đầu, biết đối phương cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, Vong Dạ ôn hòa hôn lên mái tóc hắn, ba ngón tay trong cơ thể hắn cũng từ từ rút ra.

Cổ tay vừa được giải thoát đã liền được hồng phát nam nhân nắm lấy ôn hòa xoa nắn, thế nhưng vật kia đặt nơi hạ thân hắn vẫn như cũ đầy uy hiếp, khiến Ngạo Triết Thiên lưng từng trận phát lạnh.

“Thiên Thiên…” Bên tay vẫn xoa nắn nhẹ nhàng, Vong Dạ lần nữa giảo cắn lỗ tai Ngạo Triết Thiên.

“Ngươi gọi cái gì…” Hai hàng lông mày anh tuấn của nam nhân khẽ chau lại, có chút lửa giận. Thế nhưng câu nói tiếp theo của đối phương lại khiến Ngạo Triết Thiên lần nữa trở nên căng thẳng.

“Ta muốn tiến vào…” Vong Dạ tiếp tục nhay cắn vành tai hắn, đối với lửa giận của hắn cơ bản không để tâm đến.

“!?” Ngay cả nói cũng chưa kịp nói, đã liền bị Vong Dạ ôm lấy thắt lưng xoay lại, đổi thành tư thế hai người đối mặt nhau. Tiếu ý bên khóe miệng Vong Dạ vừa ôn nhu nhưng cũng lại có điểm tà ác, thanh âm khàn khàn đem tay Ngạo Triết Thiên ôm lấy cổ hắn, biểu tình trên mặt tuy vẫn ưu nhã như bình thường, thế nhưng, lại phủ lên một tầng mồ hôi nhạt…

“…” Nam nhân nhíu mày, cảm thấy lúng túng dị thường, thân thể cứng ngắc không có bất cứ hành động gì, sau người kia lại dứt khoát đem hai tay hắn đặt lên vai mình.

“Nếu như đau, ngươi có thể cắn ta…” Ôn hòa nói xong, nam nhân lý trí đã sớm bị dục vọng thiêu đốt hoàn toàn chế trụ thắt lưng của đối phương, trong tiếng thở hổn hển kinh hoảng của hắn mà trực tiếp đâm xuyên sâu vào bên trong cơ thể.

“Ô…” Cơn đau cường liệt khiến song nhãn hắn không khỏi một trận tối sầm, ký ức bị cường bạo chôn sâu trong trí óc trong nháy mắt lại luân phiên hiện về, dù chỉ trong thoáng chốc nhưng cũng đủ khiến mắt hắn hoa lên, thân thể cũng chịu không nổi mà run rẩy kịch liệt.

“Thiên… Thả lỏng…” Lúc này, thanh âm ám muội mà ôn nhu nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, chủ nhân của thanh âm kia, là nam nhân duy nhất trong thế giới xa lạ này có thể làm hắn thấy an tâm.

Nỗ lực đem những ký ức nan kham trong trí nhớ đè xuống, Ngạo Triết Thiên dần dần nhìn rõ thân ảnh trước mắt mình, cường hãn nam tử với mái tóc đỏ dài như máu ôm lấy lo lắng nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ thỉnh thoảng có một giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống, ngay cả hô hấp cũng không còn bình ổn nữa, hiển nhiên hắn là vì mình mà đè xuống dục vọng.

Hắn như vậy, dù thế nào cũng giống với Vong Dạ mà mình quen thuộc…

Trong lòng đột nhiên nảy lên một loại tâm tình kỳ quái, thỏa mãn, nhưng lại có điểm đắng cay.

Những sự tình đã cùng hắn trải qua trong nháy mắt lại hiện lên trong trí óc, nam nhân này, vì hắn mà rơi huyết lệ, vì hắn mà chịu thương nặng, vì hắn mà nguyện hy sinh chính mình…

Ở thế giới này rốt cuộc lại có người vì hắn mà làm nhiều chuyện như vậy…

Hắn còn chưa vừa lòng cái gì, còn bất an cái gì?

Ngạo Triết Thiên cuối cùng dường như đã thông suốt điều gì đó, biểu tình vốn cứng ngắc cũng dần dần thả lỏng, tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy cổ Vong Dạ,

Tận lực thả lỏng thân thể tiếp nhận nam nhân đang ôm mình.

Thân thể cũng bắt đầu thân cận hắn…

Khi hắn ôm lấy nam nhân, hắn cảm giác được đối phương không kiềm nén nổi mà run nhẹ lên.

Loại run rẩy vì vui sướng mà kích động.

“Thiên…” Ngay cả thanh âm của Vong Dạ cũng hơi run run, hắn hầu như không thể tin được là nam nhân cư nhiên lại chủ động ôm hắn, mà biểu tình lại rất ôn nhu cùng bao dung.

Hắn khẳng định là mình đang nằm mơ…

“Đừng ly khai ta…” Vong Dạ vẫn như cũ bất an ôm lấy nam nhân trong lòng. “Vĩnh viễn cũng không…”

“Ân…” Nam nhân cuối cùng lại lộ ra một nụ cười trước mặt hắn.

“Sẽ không ly khai…” Hắn chính miệng tiếp nhận lời hứa hẹn, trong lòng vẫn giữ lại một câu không nói ra.

Khi ngươi còn cần ta, ta sẽ không ly khai.

Kỳ thực, sau khi trông thấy Vong Dạ cũng như hiểu được chuyện về hắn, có một loại bất an vẫn luôn chiếm cứ lấy thâm tâm nam nhân, vậy nên hắn vẫn luôn không muốn tiếp nhận cảm tình của đối phương. Nguyên nhân của sự bất an kia hắn ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.

Khi mới bắt đầu hắn cũng không hề để tâm đến, thế nhưng, về sau, hắn vừa mới nghĩ tới thôi sẽ liền cảm thấy không thể tiếp nhận được.

Thế nhưng, tất cả đều không còn quan trọng nữa… Sự tình này nguyên bản vốn đã không rõ ràng, hắn chỉ cần biết rằng, nam nhân này thực tình yêu mình, vậy là đủ rồi.

Mà chính mình… Cùng là yêu thương hắn.

“Ta sẽ không buông ngươi… Nhất quyết không…” Ngữ khí bình đạm của Vong Dạ toát lên một ý niệm kiên định quyết không thỏa hiệp.

“…” Ngạo Triết Thiên không nói gì, chỉ là hai tay càng ôm hắn chặt hơn, tiếp đó, đôi môi lần nữa bị đối phương cướp lấy, bàn tay ôm lấy thắt lưng hắn cũng bắt đầu đem thân thể hắn từ từ nâng lên, sau đó, lại chậm rãi buông xuống, khiến thân thể hắn thích ứng dần với vật thể nóng như lửa bên trong cơ thể.

Sau đó, động tác của nam nhân càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không thể khống chế được, mà Ngạo Triết Thiên lay động theo động tác của hắn cũng dần không chịu nổi mà cúi đầu bật ra mấy tiếng kêu rên, thế nhưng thân thể theo động tác ngày càng kịch liệt cũng từ từ trở nên mẫn cảm.

Từng trận lại từng trận khoái cảm bắt đầu thay thế cảm giác đau đớn lúc đầu. Tình dục bị nhen lửa nhanh chóng thiêu đốt cơ thể hắn, thậm chí ngay cả một tiếng hô hấp của Vong Dạ cũng có thể khiến da thịt hắn tê dại…

Hắn đối với người kia cũng dần đáp lại, hai người ma sát lấy nhau, liếm lộng.

Đưa những ngón tay đan xuyên vào những sợi tóc dài màu đỏ mềm mại của hắn, nhìn chúng cuốn lấy ngón tay mình cùng dây dưa, Ngạo Triết Thiên đột nhiên nghĩ nam nhân trước mắt vì mình có chút đáp lại mà hơi xấu hổ lại rất khả ái…

Thế nhưng mấy giờ sau đó, Ngạo Triết Thiên lại tức giận thu hồi những lời này…

Nam nhân này khả ái cái rắm!

Quả thực là một gã điên không biết tiết chế! Hắn chịu đựng đủ rồi!

Đây đã là lần thứ mấy rồi? Lúc mới bắt đầu thì hai, ba lần hắn còn có thể phối hợp, cũng ngầm ưng thuận cho phép đối phương muốn làm gì thì làm.

Thế nhưng hiện tại thì sao? Hắn ngay cả khí lực để động đậy một đầu ngón tay cũng không có, nhưng nam nhân kia lại vẫn không có chút mệt mỏi nào mà liên tục tiến nhập thân thể hắn, cứ một lần lại tiếp một lần.

Nam nhân xụi lơ trên giường có chút thống khổ cau mày, trên khuôn mặt anh tuấn mà cường hãn tràn đầy màu sắc *** mệt mỏi lẫn biếng nhác, vì thời gian hoan ái kéo dài mà mái tóc đen ngắn ướt đẫm mồ hôi lại mất trật tự bám lấy khuôn mặt, khiến hắn thoạt nhìn lộ ra vẻ tình sắc đặc biệt. Mà lúc này, thân thể màu mật ong của hắn theo một luật động nào đó mà đong đưa dao động, trên người phủ đầy những vết tích khiến kẻ khác phải đỏ mặt xấu hổ, vết cắn, vết hôn, từ cổ kéo dài xuống tận bên trong đùi, thậm chí là cả ở nơi hai người đang kết hợp…

Thắt lưng bị nam nhân gắt gao chế trụ, hai chân thon dài mà cân xứng lúc này lại vô lực gác một nửa lên người hắn, để thuận lợi xuyên nhập triệt để.

“Đủ rồi…” Thanh âm Ngạo Triết Thiên lúc này khàn khàn như một người bị ốm nặng, bị dày vò nguyên một đêm khiến hắn vài lần muốn rơi vào hôn mê, nhưng sau lại vì động tác kịch liệt mà làm cho tỉnh lại. Nếu như hắn vẫn còn khí lực, nhất định sẽ một cước đá bay nam nhân kia ra, chứ không thể để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.

“Cũng sắp xong rồi…” Những lời này hồng phát nam nhân không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, mỗi một lần đều rất ôn hòa, nhưng lại tương phản hoàn toàn với động tác của hắn.

“Cút…” Ngạo Triết Thiên hận đến nghiến răng… Nghĩ đến ngày thứ hai sẽ phải cho nam nhân này chết như thế nào…

Hồng mao khuyển thiếu giáo dục chết tiệt…

Ngươi chờ đấy…

Vậy nên… Chiến tranh giữa hai người vẫn còn tiếp tục…

******

Ánh chiều tà của hoàng hôn buông xuống theo cửa sổ rơi xuống chiếc giường lớn màu trắng, phủ lên thân thể nam tính đang chìm sâu trong giấc ngủ trên giường một màu vàng kim mông lung.

Chật vật mở hai mắt, Ngạo Triết Thiên vẻ mặt uể oải trước là mờ mịt nhìn ra bên ngoài cửa sổ một chút, sau đó lại nhắm mắt lại sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu, lúc này mới quay đầu sang nhìn bên cạnh mình.

Trống không.

Chăn cũng lạnh.

Người kia, lúc này không biết đã đi đâu.

Chỉ có tấm mền trải gường hơi mất trật tự là nói lên rằng người kia đã từng ngủ ở đây.

Đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng. Nam nhân khó nhọc ngồi dậy, tấm chăn màu trắng theo thắt lưng dẻo dai săn chắc của hắn chảy xuống, để lộ ra những vết tích *** khiến kẻ khác suy tưởng viển vông. Nhưng nam nhân gây ra những vết tích này lại không biết ở nơi nào.

“… Vong Dạ?” Ngạo Triết Thiên thấp giọng gọi một tiếng, gian phòng vẫn như cũ một mảnh tĩnh mịch.

Hắn có thể đi đâu được?

Trên cái tủ cạnh giường còn bày một bữa sáng thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Thế nhưng… Lại nguội lạnh.

Trong lòng đột nhiên thấy bất an.

Ngạo Triết Thiên vươn tay ra với lấy bộ y phục sạch sẽ ở bên cạnh nghĩ muốn đứng dậy mặc vào, ngờ đâu hạ thân lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt đến trắng bệch mặt, lại nhớ đến Vong Dạ hôm qua khi ôm hắn đến phòng tắm sơ tẩy cư nhiên lại làm thêm một lần nữa, thực không nói được gì.

Hiện tại, hắn muốn tìm người kia.

Bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy được có chuyện xảy ra, từ ngày hôm qua đã có điểm bất thường, nhưng lại không có cơ hội nào để hỏi đối phương cả, nhất là về thân thể đối phương.

Thật vất vả mới mặc được quần áo vào, Ngạo Triết Thiên cũng không ăn uống gì mà cố nhịn cơn đau đi ra ngoài. Lúc đi qua gian phòng của Ngạo Tật hắn có chút do dự, sau vẫn mở cửa đi vào.

Có điểm xấu hổ khi đối diện với con trai mình lúc này. Lúc nó bị thương, mình cư nhiên lại không ở bên cạnh chiếu cố mà lại cùng nam nhân khác ân ái suốt một đêm, hơn nữa, nếu như bị nó biết được, thì thật không biết sự tình kinh khủng đến đâu nữa.

Hắn phát hiện mình thực sự không có tư cách làm một người cha.

Đi vào phòng rồi, lại thấy con trai ngồi trên giường, liên tục cắn tấm khăn trải giường, nhãn thần tràn ngập oán hận. Bên cạnh hắn cũng được chuẩn bị sẵn một bữa sáng, nhưng hắn không có ăn.

“Ngạo Tật?” Hắn làm sao vậy?

Song nhãn tràn đầy oán hận kia trước là nhìn trừng trừng vào sàn nhà, sau đó, mới cực kỳ chậm chạp chuyển hướng lên nhìn hắn.

Ngạo Triết Thiên nghĩ oán hận kia chính là dành cho mình, bởi vì, khi người kia chuyển hướng lên nhìn mình, oán hận tăng lên rất nhiều.

“Làm sao vậy?” Hắn tới gần đứa con, trong lòng có dự cảm không hay.

“Ngươi thật dơ bẩn… Cút ngay!” Ngạo Tật cầm lấy cái gối đầu bên cạnh nắm thẳng về phía hắn.

Khuôn mặt Ngạo Triết Thiên nhất thời trắng bệch ra, ngây ngốc đứng lặng người, để yên cho cái gối đầu bay đập thẳng vào người mình, nhất thời không nói được câu nào, ngay sau đó đối phương lại quay sang cầm lấy bình hoa bên cạnh tiếp tục ném thẳng về phía hắn.

Theo một thanh âm vỡ vụn vang lên, trán Ngạo Triết Thiên nguyên bản trơn bóng chảy xuống một dòng máu. Một mảnh vỡ đã cắt một đường dài rất sâu trên trán hắn, thoạt trông vô cùng đáng sợ.

Ngạo Tật cũng bị dọa cho kinh hách, không dám quăng quật thứ gì nữa.

Hắn không nghĩ tới sẽ gây ra vết thương như vậy, thế nhưng vừa nghĩ tới sự tình ngày hôm qua trông thấy, tia áy náy trong nháy mắt liền tiêu thất.

Ngạo Triết Thiên diện vô biểu tình che trán lại, tầm mắt bị máu nhiễm lên thành một màu đỏ rực. Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mà bình đạm nói: “Xin lỗi. Khiến ngươi không thoải mái.” Để cho con nhìn thấy loại chuyện này, khó trách đối phương lại hận hắn. Đối phương nhất định cảm thấy rất buồn nôn… Phụ thân của mình cùng một nam nhân khác.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới Ngạo Tật lại dùng thứ đó ném hắn, rất đau.

Bất quá thứ đau đớn hơn cả vẫn là thâm tâm.

“Ngươi thế nào lại có thể làm loại chuyện này… Ngươi thật dơ bẩn… Thật buồn nôn!” Ngạo Tật kích động gào lên, ánh mắt nhìn đối phương như đang nhìn một cừu nhân chứ không phải một phụ thân đã từng liều mạng cứu hắn.

“…” Ngạo Triết Thiên không biết nên nói gì.

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi! Sẽ không bao giờ!” Ngạo Tật xông lên bắt lấy y phục phụ thân hắn, vì cố dùng sức mà hơi loạng choạng, hoàn toàn không để tâm đến vết thương trên người.

“Ngạo Tật…” Thấy con mình đối với mình oán hận như vậy, chắc chắn sẽ không một người cha nào mà lại không thấy thương tâm. Ngạo Tật là thân nhân duy nhất của hắn…

“Ngươi đem hắn tặng cho ta… Ta sẽ tha thứ cho ngươi, ta thích hắn… Được không… Ba ba… Bắt hắn cho ta… Cầu ngươi.” Đột nhiên, Ngạo Tật lại thôi không dùng sức lay kéo phụ thân nữa, song nhãn mở to tràn ngập nước mắt cầu xin.

Hắn biết rất rõ, chỉ cần hắn dùng loại nhãn thần này nhìn phụ thân, phụ thân nhất định cái gì cũng đều đáp ứng hắn.

“…”

Ngạo Triết Thiên lẳng lặng nhìn Ngạo Tật, không có biểu tình gì, nhưng song nhãn thâm thúy như nhìn xuyên thấu qua mọi sự việc khiến đứa nhỏ có chút sợ hãi mà thu hồi cánh tay lại.

Phụ thân như vậy, không biết vì sao mà thoạt nhìn lại có chút lãnh khốc khác thường.

Hắn chưa bao giờ dùng nhãn thần như thế nhìn mình…

“Ngươi cho Vong Dạ là cái gì?” Thanh âm của nam nhân rất thấp, rất trầm, rõ ràng là giọng nam thấp vô cùng dễ chịu, nhưng lúc này lại có điểm khiến kẻ khác phát lạnh. “Một món đồ chơi? Hay là một con chó cưng? Tùy ý đem đâu đặt đó?”

“Ta…” Ngạo Tật có điểm cấp bách… Hắn không phải có ý đó…

“Hắn là một con người, một con người có tình cảm cùng tự do của riêng mình. Ngoại trừ bản thân hắn ra, không ai đủ tư cách thay hắn quyết định xem yêu thích ai, hay theo ai ở cùng một chỗ, đối với hắn đó là vũ nhục. Ngươi có hiểu không?”

“… Nhưng… Thế nhưng hắn nghe lời ngươi a…” Ngạo Tật chưa từ bỏ ý định. “Chỉ cần là ngươi nói… Ta tin hắn sẽ nghe a…” Cho dù người kia lúc đầu không có thích hắn, nhưng chỉ cần phụ thân để hắn và người kia ở cùng nhau, như vậy hắn rất tin tưởng là mình có thể khiến đối phương hồi tâm chuyển ý, bản thân mình trẻ như vậy đẹp như vậy, vì sao lại không thể được…

“Ngạo Tật, ta trước giờ vẫn không nghĩ ngươi sẽ ngốc như vậy…” Biểu tình lạnh lùng đem bàn tay Ngạo Tật bám lấy trên người giật xuống, Ngạo Triết Thiên không muốn cùng hắn nói chuyện nữa mà xoay người đi ra ngoài, cuối cùng cũng chỉ bỏ lại một câu nói sau lưng: “Ngươi ngoan ngoãn ở đây đợi, ta ra ngoài tìm hắn…” Sau đó liền đóng cửa lại.

“…” Ngạo Tật nhìn bóng người dần tiêu thất, trên mặt đầu tiên là một trận bối rối, sau đó, oán hận cường liệt từ song nhãn lộ ra không hề che dấu.

“Vì sao… Vì sao đều là như thế…” Ngạo Tật dùng sức xoay người đạp thẳng vào bàn, miệng liên tục chửi bới: “Trước là như thế… Hiện tại cũng như thế, vì sao những người ta thích đều như vậy! Lão nam nhân này có gì tốt chứ!!! Bọn họ mù hết rồi sao!!!”

****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK