• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Ngạo Triết Thiên bước vào căn phòng tắm tối màu xa hoa đến khoa trương, thì lại không nhìn thấy thân ảnh Vong Dạ đâu cả.

“…” Nhưng hắn cũng không mấy bận tâm tìm kiếm, chỉ là có chút mù mờ nhìn hai pho tượng ác ma đang phun ra dòng nước nóng ở thủy trì trước mắt, trong đầu vẫn như cũ không thể khống chế bản thân mà tái hiện lại hình ảnh khi nãy.

Hai người kia… Về sau sẽ yêu nhau phải không…

Còn mình? Đến tột cùng thì xuyên qua về thế giới này là có ý nghĩa gì?

Có lẽ là không có bất luận ý nghĩa gì, hay nên nói, hắn đến thế giới này là để xem bọn họ làm thế nào lại yêu nhau thôi?

Có cần thiết phải vậy không? Có những thứ không phải là đã quá rõ ràng rồi hay sao? Vì sao còn bắt hắn phải tận mắt trông thấy nữa?

Nhìn bọn họ làm sao mà gặp nhau, sau đó từ đối địch thành tương ái, cuối cùng là dùng huyết lệ để chứng minh cho ái tình của hai người, thẳng đến một trăm năm sau thì một lần nữa tương ngộ. Tuy rằng trong đó có một người hội ngộ nhầm với một kẻ thế thân nực cười, nhưng chung quy vẫn không mấy trở ngại để đến kết cục viên mãn cuối cùng.

Thật vô vị…

Nam nhân thất thần cũng không mấy chú ý đến động tĩnh bên cạnh thủy trì, một thân ảnh cao lớn mang theo những giọt nước trong suốt chợt trồi lên từ mặt nước, tựa như một ác ma đầy mê hoặc bước lên từ nơi sâu nhất của địa ngục, mái tóc đỏ dài lại ướt đẫm quấn lấy thân thể hoàn mỹ, cuối cùng là một đôi yêu đồng tử ma hoặc khiến hô hấp của người đối diện triệt để ngưng lại.

Ngay lúc Ngạo Triết Thiên còn có phần ngây người ra, một hình ảnh bất chợt hiện lên trong trí óc, sáng sớm ngày hôm đó, bên cạnh dòng sông nhỏ, nam nhân khi đang tẩy rửa dưới ánh nắng mặt trời ấm áp cũng đã đứng ở dưới nước nhìn hắn như vậy, nhưng cùng với hiện tại bất đồng chính là, nhãn thần khi đó, không có băng lãnh mà đạm mạc như bây giờ, đây là nhãn thần đang nhìn một kẻ xa lạ không chút quan hệ.

Đúng vậy… Là một người xa lạ.

Vong Dạ đầu tiên là lạnh lùng nhìn Ngạo Triết Thiên, sau đó là đi thẳng đến thảng y bên cạnh thủy trì, lấy tay ra hiệu cho hắn đến xoa bóp, cuối cùng là nhắm mắt lại.

Ngạo Triết Thiên gật đầu, cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh tính bắt đầu giúp Vong Dạ xoa bóp, thế nhưng bàn tay đến giữa không trung thì đông cứng lại, song nhãn đen như bóng đêm khẽ run lên.

Trên tấm lưng với những đường cong lưu sướng mà cương nghị, là mấy vết cào màu đỏ sậm chướng mắt.

Hơn nữa trên người hắn còn lưu lại… Khí tức ***.

Đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, Ngạo Triết Thiên diện vô biểu tình ấn tay xuống thước da nhẵn bóng mà lại nóng đến muốn phỏng tay, những ngón tay thon dài máy móc giúp hắn xoa bóp, từ cổ, xuống vai, sau đó hạ xuống cột sống.

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, chỉ có duy nhất tiếng nước chảy ào ào.

“Nghe nói ngươi bị câm.” Không hề dự liệu, thanh âm trầm thấp mà từ tính của Vong Dạ thờ ơ vang lên.

“…” Ngạo Triết Thiên vẫn như cũ máy móc xoa bóp, như là hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của hắn, mí mắt buông xuống thoạt nhìn băng lãnh không chút xúc cảm.

“Một điểm âm thanh cũng không phát ra?” Giọng nói trầm thấp mơ hồ mang theo một chút ý tứ không vừa lòng. Vong Dạ giương mắt lên liếc qua nam nhân đang giúp hắn xoa bóp.

Nam nhân vẫn như cũ tựa như không nghe thấy gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn qua hắn chút nào, song nhãn kia trầm tĩnh như u đàm không đáy, không chỉ không có một tia sợ hãi như đám người thấp hèn khi nhìn thấy hắn, càng không giống như vì dung mạo của hắn mà có chút thiếu tự nhiên, tựa như một khúc gỗ không chút biểu cảm, đạm mạc đến khiến hắn có chút bực tức.

Song nhãn chợt hiện lên một tia hàn quang, Vong Dạ đột nhiên một mạch nắm lấy tay Ngạo Triết Thiên kéo ra rồi ném thẳng vào thủy trì.

Theo bọt nước văng tung tóe, rất nhanh sau đó nam nhân lại một lần nữa bị kéo lên, đồng thời cũng bị dùng sức lôi đến bên pho tượng bên cạnh thủy trì, thẳng đến khi cổ tay bị nắm chắc lại trong bàn tay to lớn của hồng phát nam nhân, hắn giương mắt nhìn về phía đối phương, lông mày hơi nhíu lại, nhưng cũng không có giãy dụa.

“Bị kinh hách cũng không kêu tiếng nào?” Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt châm chọc, bàn tay Vong Dạ nắm lấy cổ tay của nam nhân đột nhiên dùng thêm sức, khớp xương không có bất luận năng lượng nào bảo hộ, không chịu nổi mà phát ra mấy thanh âm vụn vỡ như sắp bị bẻ gãy. Mà nam nhân cũng bởi vì vậy mà khuôn mặt tuấn tú trở nên trắng bệnh, nhưng vẫn như cũ không bật ra tiếng nào, chỉ là giương ánh mắt băng lãnh lên nhìn hồng phát nam nhân đang thi bạo với hắn, song nhãn hắc bảo thạch trong suốt mà sắc lạnh.

“Rất đau sao? Nếu như thực sự không chịu nổi… Ngươi kêu ra a, như vậy ta sẽ tha cho ngươi, thậm chí, còn giúp ngươi chữa trị cái cổ họng tàn tật này… Thế nào…” Vong Dạ kề sát vào khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh của nam nhân, nhẹ nhàng thở ra một hơi nóng hập lên mặt hắn, nhưng lại không phát hiện ra tư thế của mình lúc này vô cùng ái muội, không chỉ gần đến mức có thể cảm nhận được khí tức của đối phương, mà ngay cả bắp đùi xích lõa thậm chí còn chen vào giữa hai chân thon dài của Ngạo Triết Thiên, vững vàng hạn chế lại mọi khả năng phản kháng của hắn.

Tay, càng lúc càng dùng thêm sức, Vong Dạ hiện tại gần như là một dạng cố chấp, muốn nghe được tiếng kêu đau của Ngạo Triết Thiên, cho dù là phải đem hai cổ tay hắn thực sự bẻ gãy.

“…” Nam nhân một thân ướt đẫm không chịu được đau đớn mà run lên, hắc sắc trường phát cũng vì rơi xuống nước mà có chút mất trật tự, thân thể chỉ còn được bán che lại bởi y phục không chỉnh tề.

Ngạo Triết Thiên hô hấp thật sâu, nhưng thế nào cũng không thể khiến cơn đau ở cổ tay giảm bớt đi được. Mà ở trong thủy trì, mấy sợi tóc đỏ tươi cùng tóc đen theo dòng nước bắt đầu quấn lại với nhau, thoạt trông càng giống như đang cắn nuốt lẫn nhau.

Nhìn nam nhân bị nắm trong tay càng lúc càng thống khổ, nhưng trước sau vẫn không chịu kêu lên một tiếng, song nhãn xích hồng của Vong Dạ mơ hồ trầm xuống…

Không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt dị thường, thẳng đến khi có một việc ngoài ý muốn đột ngột phát sinh cắt ngang bầu không khí có chút nguy hiểm giữa hai người.

Mà Ngạo Triết Thiên hai mắt đang nhắm đột nhiên lại mở ra, hàn quang chợt lóe lên, mãnh liệt đem Vong Dạ đẩy ra, bản thân thì bị một kiếm khí hung hăng cắt qua.

Mạnh quay đầu lại, Vong Dạ tựa như giật mình tỉnh giấc, song nhãn kinh nộ nhìn Tinh Linh Hoàng quần áo không chỉnh tề, vài tiếng chú ngữ trầm thấp vang lên liền khiến kiếm thủ của hắn toàn bộ đều bị phế bỏ.

“Buông!” Tinh Linh Hoàng bị hồng sắc ma pháp trói buộc, vẻ mặt tức giận nhìn Vong Dạ, song nhãn lục bích thậm chí còn lóe lên một tia lệ quang khuất nhục, thế nhưng hắn dù giãy dụa thế nào, ma pháp trói buộc vẫn như cũ vững vàng vây nhốt hắn lại, dù sao, Tinh Linh Hoàng hôm nay, cũng chỉ còn là một người bình thường bị phong ấn ma pháp mà thôi.

Đương nhiên, thể chất của hắn so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, tỷ như, cổ tay hắn cũng sẽ không dễ dàng bị bẻ gãy.

“Ngươi muốn giết ta? Không cam lòng sao?” Cười lạnh bước đến gần Tinh Linh Hoàng, Vong Dạ đã sớm khôi phục lại dáng vẻ bình thường, song nhãn mỉm cười như đang nhìn một món đồ chơi thú vị, không còn liếc mắt đến Ngạo Triết Thiên nữa.

“Cư nhiên dám đối với ta làm loại chuyện dơ bẩn này! Vô sỉ!” Trên khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc của Tinh Linh Hoàng xuất hiện một cỗ sát khí ngút trời, mái tóc vàng mất trật tự giữa căn phòng tối có vẻ rực rỡ chói mắt.

“Ác? Người mới nãy còn vừa khóc vừa ôm ta không buông là ai vậy?” Cúi đầu cười, Vong Dạ nói: “Ngươi hiện tại đứng đây… Là vì ta còn chưa thỏa mãn ngươi đúng không?” Một tay kéo lấy Tinh Linh Hoàng, Vong Dạ cười kiêu ngạo, người kia giãy dụa càng lợi hại hơn, khuôn mặt ửng đỏ lên không biết vì tức giận hay là đang xấu hổ.

Không nhìn đến hai người thoạt trông tương xứng dị thường bên bờ thủy trì, Ngạo Triết Thiên âm thầm không tiếng động từ trong thủy trì đứng lên, khi nãy vì đẩy Vong Dạ ra mà cổ tay bị Tinh Linh Hoàng chém bị thương, đến giờ vẫn đang chảy máu không ngừng, hơn nữa còn có cả dấu siết tay thâm tím…

Ngạo Triết Thiên nhìn, đôi mày anh khí cau lại, dùng răng xé tay áo của mình xuống, có chút chật vật mà băng bó vết thương lại, nhưng vết băng lại trông xấu xí dị thường.

Cố chịu đựng chút, có thể cầm máu là được rồi.

Bên tai vẫn không ngừng truyền đến thanh âm tranh cãi của hai người, Ngạo Triết Thiên xoa xoa mấy giọt nước vương lại trên mặt rồi muốn đi ra ngoài. Làm bóng đèn điện chưa bao giờ là việc hắn yêu thích.

“Ai cho phép ngươi đi?” Mà lúc này, thanh âm vốn đang ôn hòa nhất thời lại trầm lạnh hẳn xuống, Vong Dạ song nhãn băng lãnh nhìn Ngạo Triết Thiên, ngay cả Tinh Linh Hoàng trong lòng hắn cũng không khỏi phát lạnh.

“…”

Ngạo Triết Thiên cứng người một chút, nhưng cũng không lập tức quay đầu lại.

Hắn muốn tiếp tục đi thẳng, căn bản là không hề có dự tính sẽ để tâm đến mệnh lệnh của Vong Dạ. Nhưng linh hồn Uế trong cơ thể lại có phần do dự, lo lắng nếu như chống cự lại nam nhân này, như vậy sẽ liên lụy đến hôi tinh linh đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn.

Như vậy, linh hồn hai người nguyên bản đang dần dần dung hợp lại một lần nữa xuất hiện phân kỳ, khả năng khống chế thân thể cũng chuẩn bị biến động. Trước đó Ngạo Triết Thiên có thể khống chế được cơ thể này, cũng là do linh hồn hai người cùng nhau cộng hưởng. Bởi vì bọn họ cho dù là tư duy hay phương thức ứng biến đối với sự tình xảy ra khi đó đều có nhiều điểm tương đồng, vậy nên, ở những tình huống giống nhau như vậy, Ngạo Triết Thiên có thể tự do điều khiển thân thể, cơ bản đều là linh hồn của hai người cùng chung một nhận thức và hành động với tình huống đó.

Thế nhưng, vô luận là tương đồng đến đâu, những việc hai người đã trải qua chính là bất đồng, cho nên thái độ đối với một số việc là không giống nhau.

Như lúc này đây, quyền khống chế thân thế cơ bản lại quay về Uế.

Vì vậy, Ngạo Triết Thiên cảm thấy thân thể của mình như đang tự động thuận theo, chậm rãi quay lại.

Thế nhưng vừa quay đầu qua, lại thấy một hình ảnh khiến mình ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.

Tinh Linh Hoàng Tuyết Liệp không thể động đậy không biết từ lúc nào đã bị đặt xuống cái giường nhỏ cạnh thủy trì, xiêm y tuyết bạch mất trật tự rơi xuống, hé lộ ra một thân thể phủ đầy vết tích ***, có chút lúng ta lúng túng nhìn nam nhân phía trên thân thể mình. Mà Vong Dạ lại nằm sấp, hạ thân áp sát, dị thường ôn hòa phủ xuống bên cánh môi kia một nụ hôn. Song nhãn mỉm cười chăm chú nhìn đối phương.

Hình ảnh như vậy, trong nháy mắt lại khiến Ngạo Triết Thiên có loại ảo giác như cơn mưa ngày hôm đó quay trở lại…

Cứ như vậy cứng đờ thân thể nhìn hai người bọn họ, ngay cả xoay người cũng không làm được.

Nhìn Vong Dạ hôn xuống cái cổ tuyết bạch của đối phương, bàn tay mơn trớn trên bắp đùi nõn nà, mà cặp hồng sắc yêu đồng đầy ma tính kia, cũng thỉnh thoảng liếc qua phía hắn, mang theo một tia trào phúng không rõ ràng, phảng phất như hiểu rõ điều gì đó. Sau đó lại cúi đầu tiếp tục liếm lộng da thịt của người trong lòng, lần thứ hai đem lực chú ý chuyển tới trên người Tuyết Liệp.

Máu, một giọt lại tiếp một giọt chảy xuống từ tay phải của Ngạo Triết Thiên, giọt máu rơi xuống sàn nhà băng lãnh, phát ra những thanh âm nhỏ giọt vỡ vụn.

Cố sức chuyển tầm mắt đi, lại vô giác rơi xuống trên người Tinh Linh Hoàng. Nhìn hắn dưới sự ôn nhu của Vong Dạ mà dần chìm đắm say mê, thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng rên rỉ có chút bất lực mà quyến rũ, song nhãn nguyên bản là tức giận giờ chỉ còn lại mê man.

Trong tức khắc, Ngạo Triết Thiên đột nhiên nảy lên một loại xung động muốn giết chết hai người kia.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ngay cả ý muốn động thủ cũng không có.

Cảm giác, hết thảy đều là thất vọng.

Hoảng hốt, trong thâm tâm vốn không có mấy xúc cảm đột nhiên lại cảm nhận được tâm tình đau thương của một linh hồn, hơn nữa, phần bi thương này, tựa hồ đến từ thái độ của Vong Dạ đối với Tinh Linh Hoàng?

Lẽ nào hai người này trước kia có quen nhau?

Hình như… Có một đoạn ký ức bị hắn cố sức chôn vùi.

Nhưng hắn căn bản cũng lười không muốn nghĩ ngợi nhiều.

Khi Vong Dạ lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngạo Triết Thiên, song nhãn vốn đang ôn hòa đột nhiên lại dâng lên một cỗ tức giận. Bởi vì hắn phát hiện ánh mắt của Ngạo Triết Thiên không phải đặt tại trên người hắn, mà đặt trên người Tinh Linh Hoàng, lại thoáng nhìn qua cổ tay đang chảy máu của đối phương, hồng phát nam nhân tựa như một con sư tử bị dẫm trúng đuôi, sắc mặt âm trầm tới cực điểm: “Ánh mắt ngươi đang để ở đâu? Hắn là người ngươi xứng đáng được nhìn sao! Cút cho ta!”

Có thể là sát khí vô cùng bạo ngược của Vong Dạ đã khiến Uế bị chấn động, trong nháy mắt, Ngạo Triết Thiên liền đoạt lại được khả năng khống chế thân thể.

Vậy nên, hắn lạnh lùng nhìn Vong Dạ, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo một tia trào phúng, như là đang nhìn hai bổn cẩu [ bổn: ngu dốt ] biểu diễn, cuối cùng trực tiếp xoay người ly khai, động tác dứt khoát thẳng thắn.

Vong Dạ nhất thời tức giận đến môi cũng run lên, nửa điểm *** cũng không còn, nơi nào đó vẫn còn bộ dạng lười nhác mà âm tà như bình thường.

Mà bên cạnh hắn, Tuyết Liệp bị khơi lên sắc dục rồi lại bị ném qua một bên sắc mặt như phủ một tầng sương lạnh, nhìn Vong Dạ một chút, rồi lại nơi mà Ngạo Triết Thiên vừa rời đi một chút.

Sát ý từ hai mắt chợt lóe lên.

******

“Ngươi tựa hồ như vừa mới chọc giận Minh vương điện hạ vĩ đại của chúng ta?” Mới mới ra khỏi cửa, quyển phát [ tóc uốn lọn ] mỹ nữ lúc trước tiếp đón Ngạo Triết Thiên liền xuất hiện trước mặt, nàng có chút ngoài ý muốn nhìn Ngạo Triết Thiên thoạt nhìn xem như còn đầy đủ: “Mà ngươi cư nhiên còn không bị giết? Trời… Người kia trở nên nhân từ sao?”

Ngạo Triết Thiên diện vô biểu tình lắc đầu, ý nói cái gì cũng không biết.

“Có lẽ, hắn dự định sẽ ngược ngươi rất tàn nhẫn đi? Dù sao thoáng cái giết chết cũng sẽ khiến ngươi thống khoái vô cùng.” Quyển phát mỹ nữ có chút tiếc nuối sờ sờ khuôn mặt trắng trắng tròn tròn như trứng gà bóc của mình, động tác vẫn yêu nhiêu vũ mị như trước. Sau đó, ánh mắt nàng lại rất nhanh rơi xuống cánh tay thụ thương của Ngạo Triết Thiên: “Ai, thế nào lại bị thương? Ta giúp ngươi xem.” Đang muốn đến gần hắn, lại bị hắn lễ độ cự tuyệt.

Thái độ ôn hòa, nhưng lạnh lùng.

“Ngươi cái người này… Thế nào lại đề phòng người khác như vậy…” Nhíu mày, quyển phát mỹ nữ không hiểu sao lại thấy có điểm thương xót, người này, hình như đã từng trải qua việc gì đó… Ánh mắt kia, rất trong, nhưng lại không có một tia xúc cảm.

Rất lãnh.

“Huyết Đóa, ngươi vừa nói có ai chọc giận phụ thân nhưng lại không bị giết?”

Đột nhiên, một thanh âm có chút tính khí trẻ con nhưng cao ngạo không lời báo trước vang lên bên cạnh hai người, Ngạo Triết Thiên nghiêng đầu qua nhìn, lại bất ngờ khi thấy bên cạnh không hay từ lúc nào đã xuất hiện một thiếu niên tóc ngắn một thân vận hồng y, mái tóc ngắn màu đỏ sậm mang đến một cảm giác yêu hoặc giống Vong Dạ dị thường, nhưng thiếu một phần khí phách.

Thế nhưng càng khiến hắn bất ngờ hơn cả, thiếu niên này cùng với Ngạo Tật có khuôn mặt giống nhau kỳ lạ.

Lẽ nào… Đây cũng là trùng hợp?

“Tuyệt Dạ điện hạ.” Huyết Đóa cung kính hành lễ với thiếu niên kia. Một bên tay nhẹ giật lấy ống tay áo của Ngạo Triết Thiên, ý bảo hắn mau mau hành lễ. Thế nhưng lực chú ý của Ngạo Triết Thiên lúc này cũng không còn ở đây nữa.

“Là tên nhân loại này? Hắn có phải người mà phụ thân bắt từ Tinh linh tộc về?” Hỏi Huyết Đóa, hồng phát thiếu niên âm trầm nghiêm mặt đánh giá một lượt Ngạo Triết Thiên, sau đó lại thoải mái cười rộ lên, “Ta còn tưởng là thứ tuyệt sắc gì, cũng chỉ là một gã nam nhân xấu xí, xem ra phụ thân là muốn chơi đùa với ngươi mà thôi… Ha hả…”

Cười lạnh, hồng phát thiếu niên đột nhiên nghiêm mặt, mãnh liệt cho Ngạo Triết Thiên một cái bạt tai: “Thứ thấp hèn! Nhìn thấy bản vương lại không biết điều mà hành lễ!”

Cái tát kia, vừa nặng vừa ngoan độc, máu nhất thời theo khoé miệng nam nhân chảy xuống.

“…” Khuôn mặt nghiêng đi, khuôn mặt tuấn tú của Ngạo Triết Thiên trở nên âm trầm, song nhãn băng lãnh hiện lên một tia hung quang ngoan lệ. Mắt thấy việc gì sắp phát sinh, Huyết Đóa đang quan sát rất thức thời lập tức ngăn cản hai người, rất là bất đắc dĩ áy náy nhìn hồng phát thiếu niên: “Điện hạ, hắn chỉ là một gã câm… Hơn nữa lại mới tới không hiểu quy củ, người xem có đúng hay không nên bỏ qua cho hắn lần này, ta sẽ hảo hảo giáo huấn lại hắn…”

“Bị câm…?” Tuyệt Dạ nhướn mày lên, đôi môi đầy đặn dẫn lên thành một tiếu ý khinh miệt, cúi đầu thấp giọng cười vài tiếng: “Nguyên lai là một gã câm a… Ta đây cần gì phải cùng một gã tàn tật tính toán, thế chẳng phải ta quá mức nhỏ nhen sao… Ha ha…” Sau cùng hắn âm trầm liếc Ngạo Triết Thiên một cái, rồi kiêu ngạo cười to rời đi.

Thấy thiếu niên rời đi, Huyết Đóa thở phào nhẹ nhõm, quay đầu sang cau mày nói với Ngạo Triết Thiên: “Ngươi vừa nãy muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cùng hắn động thủ sao? Ngươi không thể đánh lại hắn! Cho dù là thắng được, ngươi không lo nghĩ gì đến nữ tinh linh kia sao? Tuyệt Dạ là người chuyện gì cũng làm được! Hắn với lão tử của hắn là cùng chung một tính, từ trước đến nay làm việc đều rất tùy ý, thậm chí bọn họ nếu như có một ngày mất hứng mà đem toàn bộ người ở đây giết chết cũng không có bất ngờ gì!”

“…” Lau đi vệt máu nơi khóe miệng, Ngạo Triết Thiên lẳng lặng nhìn Huyết Đóa, không có biểu tình gì. Nhưng trong lòng nghĩ có chút áy náy, bản thân mình lại khiến nữ nhân trước mắt bị khó xử, vừa rồi nếu như xung đột, có lẽ sẽ liên lụy đến nàng…

“Đáp ứng ta… Đừng đi chọc giận hắn… Chờ đến lúc ta sẽ mang ngươi ra ngoài được không?” Kỳ thực, theo tính tình thường ngày của Huyết Đóa, căn bản sẽ không vì một thị tòng mà chống lại Tuyệt Dạ, thậm chí còn vui lòng đứng xem, thế nhưng, nàng hôm nay lại muốn giúp đỡ nam nhân trầm mặc này.

Nàng thậm chí còn mong muốn được nhìn thấy nụ cười của người này…

Thế nhưng, cảm giác được hắn hình như sẽ không bao giờ cười…

Gật đầu, Ngạo Triết Thiên cũng không dự định kéo nữ nhân này vào rắc rối.

******

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK