Rùng mình một cái, nam nhân lặng lẽ đứng lên, đi ra cửa phòng tìm người. Tới phòng Hủy Tạp, không có ai, phòng Phỉ, không có ai, phòng Vong Dạ? Cũng thế.
Nam nhân lạnh mặt xuống, lại khẳng định suy đoán lúc trước của mình. Khi hắn đi qua phòng giặt quần áo, nghe được lời đối thoại khe khẽ. Ngạo Triết Thiên không lập tức bước vào phòng, chỉ đứng trước cửa nhìn ba con mờ ám ngồi xổm đưa lưng về phía hắn. Các nam nhân không phát hiện Ngạo Triết Thiên đứng phía sau, cực kỳ chăm chú nói cái gì đó.
” Này, đây là của ta.” Hủy Tạp nhỏ giọng quát.
” Hừ, thấy cái chất dịch màu vàng kia không? Là của ta, đưa cho ta giặt.”
Phỉ dùng sức quơ quơ quần lót trên tay y, huênh hoang đắc ý khoe ra một vết vàng nhỏ đến độ hầu như không nhìn thấy.
” Của ta.”
Vong Dạ chỉ chỉ một sợi tóc màu đỏ dính trên quần lót, sau đó liền đoạt lại.
” Láo! Chỗ ấy có mùi của ta, là của ta… Wuuhhh!”
Hủy Tạp bất giác gia tăng cao độ âm thanh.
“Hứ!”
Hai nam nhân kia đồng thời đưa tay vả vào mồm Hủy Tạp, đảo cặp mắt trắng dã.
” Ngươi ngu quá”
Mắt nhìn nam nhân trước mặt, sau đó rút tay lại, chán ghét chùi chùi ống quần.
” Sơn dương chết toi, nếu lỡ Thiên Thiên nhìn thấy chúng ta tranh nhau giặt quần lót hắn, sẽ phải gánh hậu quả gì, ngươi nói coi.”
Phỉ tái mặt nén giận, nhỏ giọng trách mắng kẻ ngu ngốc trước mắt.
” Một tuần.”
Vong Dạ lạnh lùng nói. Tưởng tượng cực hình một tuần không thể chạm vào Thiên Thiên, mắt Vong Dạ lại lạnh xuống mấy độ.
” Sao giờ?”
Hủy Tạp xấu hổ hạ âm lượng, việc phiền não này làm sao giải quyết đây. Y phát thệ: tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc! Mặc kệ như thế nào, bằng mọi giá quần lót này của Thiên Thiên phải thuộc về y. Nhưng y cũng biết rõ hai nam nhân trước mắt cũng tuyệt đối không chịu thua. Tức khắc, y nghĩ tới một diệu kế.
” Từ từ! Chúng ta bốc thăm. Người thắng sẽ được giặt quần lót, sau đó giữ luôn.”
Hủy Tạp hết sức đắc ý khi nghĩ ra được diệu kế này.
” Hảo!”
Tuy hai nam nhân khác cảm thấy phương pháp đó rất ngu ngốc, nhưng cái này cũng là một cách làm.
Nghe chuyện ba nam nhân kia nói, cơn giận của Ngạo Triết Thiên lặng lẽ tăng lên, lúc tới một mức độ nào đó, chậm rãi, chậm rãi đi ra phía trước.
Lúc nghe được tiếng rút thăm, trong nháy mắt Vong Dạ hưng phấn cười đắc ý giơ quần lót lên cao.
” Chúc mừng.”
Ngạo Triết Thiên mỉm cười nhẹ giọng nói bên tai Vong Dạ.
Vong Dạ có thể cảm thấy hơi thở ấm áp thổi vào vành tai y, nhưng khác biệt chính là ngữ khí quả thật băng lãnh đến đáng sợ.
” Một tháng.”
Lạnh lùng bỏ xuống ba trái bom nguyên tử khủng bố nổ banh xác người, Ngạo Triết Thiên liền giật lấy quần lót của mình, xoay người bước ra ngoài.
Tức khắc, trong phòng giặt chỉ còn lại mấy tiếng lang sói gào thét bi ai, vọng ra một đợt lại một đợt…
Hai tuần sau sự kiện quần lót bị ba con công liệt vào hàng thảm họa siêu cấp gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng.
Hôm nay, Ngạo Triết Thiên tinh thần hết sức sảng khoái đi xuống phòng ăn, ngồi xuống vị trí chủ nhân, định bụng hưởng thụ bữa sáng đầy dinh dưỡng tình yêu Vong Dạ chuẩn bị, lại thấy ba con trên mặt không chút huyết sắc ngồi hai bên bàn ăn.
Tình trạng này bắt đầu từ đầu tuần, nhưng Ngạo Triết Thiên cảm thấy thân thể ba nam nhân này còn cứng hơn sắt, qua vài ngày hẳn không sao đâu. Nhưng sắc mặt các nam nhân hôm nay dường như còn tái nhợt hơn mấy ngày trước, nhất là Phỉ. Da thịt vốn màu bạch ngọc hiện tại mang màu xanh như mất máu quá mức.
Mày nam nhân hơi cau một chút, là mình làm quá nên họ phát hỏa sao? Ba con này sẽ không chết vì dục cầu bất mãn chứ? Nhìn nhìn đồng hồ đeo tay đắt tiền có tính ngày, hoá ra cũng đã mười bốn ngày mười hai giờ ba phút lẻ sáu giây. ( nga, Thiên, nắm rõ tới như vậy~ ha hả). Nam nhân mềm lòng một chút, âm thầm quyết định đêm nay vậy. Hắn cũng không muốn sáng mai trông thấy ba xác ướp khô quắt.
Ăn xong bữa sáng, lúc Ngạo Triết Thiên gần đi cư nhiên nghe thấy Hủy Tạp nói.
” Tối nay về trễ cũng không sao. Chúng ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà.”
Sau đó khẩn cấp tiễn Ngạo Triết Thiên lên xe, đóng cửa lại. Sau đó, ba con trung khuyển liền phẩy phẩy khăn tay cắn trong miệng cùng chủ nhân nói lời từ biệt.
Đây là tình huống gì? Miệng Ngạo Triết Thiên giật giật, bắt đầu lo lắng chẳng lẽ ba con bị dục vọng đốt khét đầu mất rồi. Lộ trình đến công ty chỉ cần nửa giờ, Ngạo Triết Thiên chạy mười lăm phút, càng nghĩ càng thấy bất thường, liền cầm lấy điện thoại, báo cho thư ký biết hôm nay hắn không tới công ty, quay đầu xe chuyển hướng về nhà.
Mà lúc này trong phòng tắm nhà Ngạo Triết Thiên…
“Uy! Được chưa?”
Phỉ sốt ruột nhìn kẻ đứng trên ghế bên góc phòng tắm.
” Ngươi giỏi thì làm đi!”
Vong Dạ khó chịu liếc Phỉ đứng phía sau, kế đó quay đầu làm việc tiếp.
” Ngươi…. Nhanh lên một chút!”
Thanh âm Phỉ hàm chứa tức giận. Đáng ghét! Biết rõ mình không đủ chiều cao. Sau đó tức đến mức chạy tới phòng bếp lấy ly sữa trong tủ lạnh ra, ừng ực ừng ực uống hết một nửa, nửa kia được y đem vào đặt trên bàn vuông thượng đẳng trong phòng xem phim, lát nữa vừa coi vừa uống.
” Cẩn thận một chút!”
Hủy Tạp bên cạnh lồi mắt nhìn Vong Dạ moi ra cái gì đó đen đen quý giá từ một góc tối. Cái máy đó là do ba người họ tốn rất nhiều tiền tiêu vặt mới mua về được, cái gì mà ‘Số lượng có hạn trên toàn thế giới, ngay cả con của tổng thống đặt hàng nửa năm cũng không có được, có thể quay hình ảnh sắc nét ở tất cả mọi góc độ khác nhau, ngay cả tiếng thở xa xa cũng có thể ghi lại được với máy quay siêu cấp vô địch này.’ Thật ra, đối với họ mà nói, cái trân quý đương nhiên không phải máy quay kia mà là hình ảnh quay được.
” Cầm…”
Vong Dạ ác ý thô lỗ quăng máy cho Hủy Tạp. Y thật muốn bóp nát cái máy màu đen kia. Thân thể Thiên Thiên là của y ( Dạ Dạ quên hai người kia rồi), nếu không phải không thể đụng vào Thiên Thiên, y sao có thể tha cho cái máy đã quay được cảnh Thiên Thiên lỏa thể.
“Láo! Dám phá đồ của chúng ta thì cũng đừng nghĩ sẽ sống khá giả!”
Hủy Tạp rống to với Vong Dạ, ra khỏi phòng tắm, sau đó thật cẩn thận đem tới phòng chiếu phim.
Lúc Thiên Thiên về đến nhà, nghe thấy tiếng nước rất lớn. Là Hủy Tạp tắm sao? Hủy Tạp sợ nóng nhất mà.
” Kỳ quái….”
Đi qua phòng tắm, lại thấy bên trong trống rỗng, sau đó mới phát hiện tiếng nước truyền ra từ trong phòng chiếu phim. Ngóng vào, Ngạo Triết Thiên ngước ngước. Sao ba con kia…
Ba con đều không chuyển mắt nhìn màn hình trước mặt. Hủy Tạp cầm một bịch bánh snack trong tay, máu mũi đang từng giọt, từng giọt nhỏ vào trong bịch. Mà nửa ly sữa trên tay Phỉ đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, hơn nữa có xu hướng sắp tràn ra. Còn Vong Dạ thì có vẻ bình tĩnh nhất, điều kiện tiên quyết là không nhìn tới núi khăn giấy nhiễm máu bên cạnh y. Bất quá biểu tình của họ, Ngạo Triết Thiên quen thuộc nhất. Sắc mặt cộng thêm tinh quang trong mắt đều như vậy.
Phim? Ngạo Triết Thiên nheo mắt, hoá ra mặt mày họ tái nhợt là vì chuyện này. Hắn thế mà lại ngốc nghếch lo lắng cho mấy tên đần đó? Khó chịu hé cửa ra nhiều hơn một chút, muốn nhìn xem ba nam nhân chết tiệt kia đang xem cái gì. Phút chốc, Ngạo Triết Thiên tức khắc tái xanh mặt.
Trên màn ảnh rộng gần bằng bức tường kia chiếu hình một nam nhân đang tắm gội. Nước từ vòi hoa sen đánh vào, cọ xát thân thể nam nhân, bông tắm trượt trên thân thể màu mật khêu gợi. Từ mái tóc đen dày, đến ngực, phần bụng bằng phẳng, đến âm ảnh giữa hai chân, cho đến dưới chân. Nước ấm áp cuốn trôi bọt xà phòng, cũng khiến da thịt nam nhân hiện lên màu đỏ ửng, khiến hôn ngân nhợt nhạt cùng dấu răng kia càng thêm rõ ràng, đặc biệt nhiều xung quanh âm ảnh.
Mặt Ngạo Triết Thiên từ trắng chuyển hồng, sau đó chuyển thành màu xanh, không để ý hậu quả, dùng sức mở cửa ra, tắt TV, cướp lấy máy quay, bỏ xuống một câu.
” Bốn tháng! Cắt tiền tiêu vặt!”
Nổi giận đùng đùng, lao ra ngoài.
Ba con phía sau kinh hãi một lát, bi ai nhìn nhau mấy lần, sau đó ba con khuyển, sáu con mắt chậm rãi nheo lại. Bốn tháng?
Tức khắc, ba con mất năm giây, bùm một tiếng làm nổ tung cái nắp đậy của bình chịu đựng uất ức, tiếp đó cực kỳ ăn ý vọt vào phòng Thiên Thiên đem người bắt vào phòng tắm.